Mạc Tuấn Nghị cầm ly rượu trống không trên tay đặt lên quầy bar, quay đầu nhìn một đám nam nữ trên sàn nhảy đang điên cuồng vặn vẹo, dĩ vãng hắn cũng từng là một người trong số đó, nhưng hôm nay, hắn còn không có tâm tình để động đậy.

Văn Nhân Minh Húc nhìn hắn rầu rĩ không vui, không khỏi tò mò hỏi, “Sao vậy?”

Nâng tay ý bảo bartender rót thêm cho mình một ly, Mạc Tuấn Nghị lắc đầu. Hắn có thể nói hắn thất tình sao? Vốn dĩ còn chưa có tình thì làm sao mà thất.

Tống Thụy nhảy đến mồ hôi ròng ròng mới rời khỏi sàn nhảy, nhận ly nước trái cây mà Văn Nhân Minh Húc đưa cho, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó dựa vào lưng Mạc Tuấn Nghị, ngón tay cuốn quanh tóc hắn chơi đùa.

“Tuấn Nghị, không phải cậu bị đá đó chứ?”

Mạc Tuấn Nghị buồn bực tóm lấy ly rượu, “Hai người có thấy phiền không hả, lo cho tốt chuyện của mình đi.” Mất kiên nhẫn hất người trên lưng xuống, mặt thối trừng mắt nhìn bọn họ.

Hai vị mạc danh kì diệu bị ghét bỏ liếc mắt nhìn nhau, Tống Thụy chớp mắt, ý bảo lại có vấn đề gì đây? Văn Nhân Minh Húc bĩu môi, ai mà biết, chắc điên rồi.

“Cút cút cút, cút mau, hai người đừng có đứng ở đây làm chướng mắt tôi nữa.” Thấy hai người bên cạnh tích cực mắt đi mày lại, Mạc Tuấn Nghị càng khó chịu. Mấy hôm nay ngày nào cũng thấy Tư Không Viêm Nghiêu cùng Bánh Bao đến đón Ô Thuần Nhã tan học đã khiến hắn đủ nghẹn khuất rồi, vốn định mượn rượu giải sầu, vậy mà hai tên chết cũng chết không ra hồn này lại cùng nhau đi theo đến, nói coi đến làm gì, không đi nhảy nhót tán trai tán gái thì chuyển qua ngồi chỗ này nhìn hắn uống rượu, hỏi tới hỏi lui, hỏi cái gì mà hỏi, không biết hắn đang thương tâm hả!

Văn Nhân Minh Húc châm một điếu thuốc, thanh âm thản nhiên hỏi, “Có phải có liên quan đến phụ thân của bé con kia không?”

Mạc Tuấn Nghị cứng đờ, nhưng rất nhanh lại giả vờ không nghe rõ hỏi, “Gì cơ?”

Thấy Mạc Tuấn Nghị biểu tình khổ hề hề liền biết mình đã đoán đúng, Văn Nhân Minh Húc giận dữ nói, “Bé kia là con ai?” Kì thật đây mới là điều mà hắn quan tâm nhất.

“Con của tên đại biến thái lãnh huyết vô tình nhất trong lịch sử.” Nhớ tới khuôn mặt Tư Không Viêm Nghiêu, Mạc Tuấn Nghị liền cảm thấy dạ dày âm ỉ đau.

Hút một ngụm lãnh khí, Văn Nhân Minh Húc cảm thấy mình thật sự bị kinh ngã (kinh sợ + sụp đổ), hắn giống Mạc Tuấn Nghị, đều đoán là con của Tư Không Dực Dương, không ngờ vậy mà lại là con của Tư Không Viêm Nghiêu.

Tống Thụy ngơ ngác nhìn hai người, không rõ bọn họ đang nói mật hiệu gì, vươn hai tay điên cuồng lay bả vai Mạc Tuấn Nghị, “Gì hả? Có cái gì hả? Nói cho tôi biết với!”

“Gì hả cái xxx nhà anh!” Mạc Tuấn Nghị bị Tống Thụy lắc đến choáng váng đầu óc, phất tay hất hắn ra, rống lên một câu.

Tư Không Dực Dương hôm nay nhàm chán muốn chết, đáp ứng lời mời của đối tác, đến đây khai trai, vừa vào quán bar đã thấy ba vị dễ nhìn ngồi đối diện, gã nói vài câu với người đi cùng, để bọn họ tùy tiện đi lại, rồi đi tới phía ba người.

Gã vừa tiến đến đang định chào hỏi, đã nghe tiếng rống trong cơn giận dữ của Mạc Tuấn Nghị.

Vươn tay đỡ Tống Thụy vừa va vào mình, Tư Không Dực Dương mang theo ý cười nhã nhặn, chào Tống Thụy đang trừng mắt nhìn gã, “Tiểu Tống, đã lâu không gặp.”

Tống Thụy vốn đang định nói cảm ơn, kết quả đứng vững đã nhìn thấy người vừa đỡ mình, liền sửng sốt. (⊙o⊙)

“Đại đại......đại ...đại đại....đại ca?” Hắn nói lắp nửa ngày, cuối cùng cũng gọi xong.

Văn Nhân Minh Húc có một loại xúc động muốn che mặt, quá xấu hổ.

Tư Không Dực Dương suýt bật cười, gã vỗ vai Tống Thụy, sau đó quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Minh Húc, “Không ngờ hôm nay Minh Húc lại có thời gian đến đây a.”

Văn Nhân Minh Húc nhún vai, hướng về phía người đưa lưng về phía họ uống rượu giải sầu bĩu môi, ý là hôm nay hắn đến hầu rượu người ta.

Tư Không Dực Dương nhướn mày, ngồi xuống bên trái Mạc Tuấn Nghị, nghiêng đầu nhìn hắn, “Wow, có bản lĩnh ghê, học được người ta uống rượu giải sầu rồi?”

Mạc Tuấn Nghị ngửa đầu dốc cạn một ly chất lỏng màu nâu xuống, xoa xoa khóe miệng còn dính rượu, sau đó có chút u oán quay đầu nhìn vào mắt Tư Không Đặc Dương, hai mắt chứa đầy ủy khuất.

“Này này này, đừng nhìn tôi như vậy, thấy mà tội nghiệp, nói với tôi xem, rốt cuộc là ai làm Mạc tiểu thiếu gia của chúng ta bực bội, tôi giúp em giáo huấn hắn!” Tư Không Dực Dương bị cái liếc mắt kia của hắn làm cho run sợ, bèn khoa trương gào to.

Mạc Tuấn Nghị híp mắt tiến sát lại gần Tư Không Dực Dương, rồi hất mặt qua một bên, mở miệng nói hai chữ, “Em anh.”

Tư Không Dực Dương chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn Tống Thụy đứng cạnh mình, rồi lại quay đầu nhìn Văn Nhân Minh Húc đang ngồi bên phải Mạc Tuấn Nghị, sau đó nhìn sang Mạc Tuấn Nghị, hỏi, “Ai cơ?”

Mạc Tuấn Nghị hiện tại nhìn Tư Không Dực Dương lại nhớ tới người đàn ông khiến mình buồn bực, cho nên giận chó đánh mèo quay đầu trừng gã, “Em trai anh, Tư Không Viêm Nghiêu, hiện tại nghe rõ rồi chứ?”

Bị hắn rống làm sửng sốt, tươi cười trên mặt Tư Không Dực Dương nhất thời không duy trì nổi , một tay đè lên tay hắn đoạt đi ly rượu hắn chuẩn bị uống tiếp, một tay nắm cằm hắn chuyển sang nhìn mình, biểu tình nghiêm túc hỏi, “Em và Viêm Nghiêu làm sao?” Lời này tuyệt đối xuất phát từ quan tâm Mạc Tuấn Nghị mới hỏi, đáng tiếc lúc này Mạc Tuấn Nghị nhìn thấy khuôn mặt có sáu bảy phần giống Tư Không Viêm Nghiêu của gã liền thấy phiền.

Cho nên, Mạc Tuấn Nghị phất tay thoát khỏi kiềm chế của gã, xem thường nói, “Anh hỏi tôi làm sao? Anh ta cướp của tôi…ưm ưm ưm~…” Một câu còn chưa kịp gào xong, đã bị Văn Nhân Minh Húc nhanh tay bịt miệng lại.

Văn Nhân Minh Húc khe khẽ thở phào, sau đó sống chết kiềm Mạc Tuấn Nghị đang giãy dụa, cười nói với Tư Không Dực Dương, “Dực Dương đại ca anh đừng để ý, cậu ấy uống say rồi.”

Tư Không Dực Dương tuy không nghe đủ cả câu, nhưng có một số việc gã vẫn biết, cho nên cũng không nói gì, song gã vẫn hảo tâm chỉ chỉ Mạc Tuấn Nghị, “Nếu không buông tay ra cậu ấy sẽ bị cậu làm cho nghẹn chết.”

Văn Nhân Minh Húc cúi đầu, thấy Mạc Tuấn Nghị sắc mặt đỏ bừng, vội vàng bỏ tay ra.

“Hộc…hộc…hộc…hộc…” Mạc Tuấn Nghị được tự do há to mồm hít thở, “Anh muốn giết người à!”

Kéo kéo khóe miệng cười xấu hổ, Văn Nhân Minh Húc hướng hắn chịu lỗi, “Không có việc gì chứ, ngại quá, che miệng hơi chặt chút.”

Tống Thụy nhìn ba người bọn họ, hắn phát hiện mình bị tổn thương quá sâu, bọn họ cư nhiên không thèm để ý mình.

“Đại ca, rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy? Anh Viêm Nghiêu làm sao? Đã có chuyện gì?” Trong giọng nói kia không thể che giấu sự lo lắng. Hôm trước hắn mới từ nước ngoài trở về, cho nên có một số việc hắn không được rõ cho lắm.

Tư Không Dực Dương nhìn Tống Thụy thật lâu, gã thấy trong cặp mắt hoa đào thật to kia tràn ngập tò mò, không khỏi thở dài nói, “Nó gần đây sống cũng không phải tốt lắm đâu!” Ngữ khí mới chua xót làm sao, quả thật rất giống với Mạc Tuấn Nghị, mỗi tội gã chua xót là vì con gã có Bánh Bao liền quên mất tiêu người ba là gã.

Còn nữa, mỗi ngày gã đều nổi điên với Tư Không Viêm Nghiêu, cái tên lụi bại chơi bời kia dạo này cư nhiên một ngày hai mươi tư giờ đều ở nhà làm một người chồng tốt, một người cha  tốt, cả ngày đưa đi đón về, còn ở trong nhà ân ân ái ái…Đương nhiên, ân ân ái ái vân vân đều là cảm giác của gã, kì thật chẳng qua mỗi ngày Tư Không Viêm Nghiêu đều không ra ngoài lêu lổng, đúng giờ đi làm tan tầm đón Bánh Bao, rồi đón luôn phụ thân Bánh Bao mà thôi…

Cơ mà mỗi khi nhìn thấy một nhà ba người, không đúng, là một nhà bốn người kia, thấy bọn họ ở trước mặt ngọt ngọt ngào ngào, Tư Không Dực Dương liền cảm thấy, mình bị xa lánh. (~''~) Đó là nhà gã có được không, nhưng gã lại bị vứt bỏ  ở một nơi xa thiệt là xa.

“Thật sao? Vậy ngày mai em không thể đến công ty gặp anh ấy ạ.” Tống Thụy mở to mắt đầy mong chờ, ba năm nay hắn đều chưa gặp anh Viêm Nghiêu, không biết anh có phải là ngày càng đẹp trai không.

Tư Không Dực Dương đảo mắt, gian xảo nheo lại, sau đó lập tức đồng ý, “Được chứ, nó giờ mỗi ngày đều đúng giờ đến công ty làm việc, em đi tìm nó đi, chắc chắn nó có ở văn phòng.” Hừ, cho các người xa lánh tôi, để coi tôi trả thù mấy người thế nào.

Mạc Tuấn Nghị nhìn Tống Thụy ở bên cạnh híp mắt cười vui vẻ, sau đó quay người nhìn Văn Nhân Minh Húc, khẽ hỏi, “Tình huống gì đây?” Sao ban nãy hắn lại thấy như có cơn gió lạnh nào thổi qua vậy? Lạnh lẽo quá.

Văn Nhân Minh Húc nhấp một ngụm rượu, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, “Có trò hay xem rồi.” Ai chà, dạo này quả thật đang nhàm chán, lập tức có vở kịch hay chuẩn bị diễn, hắn thực chờ mong. Nhìn Tư Không Dực Dương ngồi bên cạnh đang cười đến gian trá, hắn bồi thêm một câu, hắn thật chờ mong Dực Dương ca ca của chúng ta bị xử lý như thế nào a. ╮(╯_╰)╭

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện