Tư Không Viêm Nghiêu một tay ôm Bánh Bao vào lòng, một tay ôm lấy thắt lưng Ô Thuần Nhã, “Bảo bối?”
Ô Thuần Nhã cau mày quay đầu nhìn anh, “Bọn họ biết hôm nay ba anh sẽ đến, cho nên mới bàn bạc với nhau tới đây góp vui sao?”
Nam nhân cười nhẹ một tiếng, bàn tay đặt trên lưng cậu nhẹ nhàng vỗ về, anh thấp giọng nói, “Em coi như xem diễn đi.”
Lúc này nếu không phải có Giang Hán ngồi ở phía trước, hơn nữa hắn còn vô cùng quang minh chính đại dựng thẳng lỗ tai nghe lén hai người; cộng thêm việc Ô Thuần Nhã không muốn trước mặt người ngoài nổi cáu với anh, và cả đứa con đang nằm trong lòng anh vù vù ngủ, thì cậu nhất định sẽ nâng tay lên đánh anh, ai biểu anh có thể nói nhẹ nhàng như thế chứ! Xem diễn? Chỉ cần chớp mắt cũng nhìn ra, mấy người đi vào kia không ai là không nhằm vào cậu, không đúng, phải nói là không ai không nhắm vào người đàn ông của cậu.
Nếu cậu đã quyết định sống cùng với anh, vậy có nghĩa người này chỉ có thể là của cậu, người khác phắn ra ngoài! Cái loại cảm giác bản thân bị một đám bứt rứt không yên không ngừng nhớ thương không hay ho chút nào, hơn nữa đám người này còn thường xuyên đến trước mặt cậu khoe này khoe nọ, rằng thì là mà bọn họ đã từng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với anh thế nào, đúng là một lũ phá hoại!
Cậu đúng thực không thích bạo lực, không thích tranh đoạt, nhưng không có nghĩa cậu có thể dễ dàng tha thứ, làm người ai cũng có điểm mấu chốt, chọc cậu xù lông cậu cũng rất đáng sợ đó có biết không (#‵′). Toàn coi cậu là quả hồng mềm, còn bóp đến nghiện!
Nếu hôm nay bọn họ còn khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu, vậy cũng chả cần giữ mặt mũi cho mấy kẻ có tiền nữa, tốt nhất làm họ tức giận đến hộc máu mà đi tìm chết đi, bọn họ tiêu sạch xong cuộc sống sẽ liền khôi phục yên ả, khỏi cần phiền lòng vì ba cái chuyện này nữa.
Lúc này sắc mặt Ô Thuần Nhã vô cùng âm u, khí chất thanh nhã lạnh nhạt vốn có giờ mất sạch không thấy bóng dáng. Bình thường khi cậu cười khóe mắt hơi cong xuống, khóe miệng hướng lên, khiến người ta nhìn sẽ cảm thấy thân thiết, tuy rằng cậu luôn tạo cảm giác đạm mạc, nhưng chẳng có mấy ai là không thích nụ cười khi cảm ơn của cậu.
Mà lúc này, cặp mắt đen kia hơi nheo lại, môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nhận ra tiếng nghiến răng ken két rất nhỏ….
Giang Hán nhìn gương chiếu hậu trộm quan sát, kết quả đưa ra kết luận — con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người. Nhưng lần biến dị này quả thực là quá hung hãn ...
“Khụ, hay là, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đi?” Loại bùng nổ trong trầm lặng, ngay trong bầu không khí yên tĩnh mà điên cuồng này khiến hắn cảm thấy áp lực thật lớn, cho nên hắn đành phải kiên trì chống đỡ ánh mắt lạnh lẽo mà mở miệng đánh vỡ các hình ảnh bạo lực huyết tinh không êm dịu trong đầu Ô Thuần Nhã.
Ô Thuần Nhã lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ, cậu vừa rồi muốn làm gì vậy! Quá bạo lực! Nhất định là bị lây bệnh rồi!
Nghĩ thế, cậu ngẩng đầu hung hăng lườm Tư Không Viêm Nghiêu một cái, “Hừ!” một tiếng thật mạnh, sau đó quay đầu đi không thèm nhìn anh.
Bị cậu giận chó đánh mèo nam nhân vẻ mặt mạc danh kì diệu (không hiểu vì sao), bảo bối mắt bị co giật à?
Còn Giang Hán thì nhịn không nổi nằm úp lên tay lái, bả vai run run cố nén cười, ôi, người này buồn cười thật đấy, đây chắc là ghen tị đi? Đây là ghen xong chuyển qua giận chó đánh mèo đi? Cái dáng vẻ mất tự nhiên nghĩ một đằng làm một nẻo này quả thực rất thú vị.
Kết quả Giang Hán mời bữa tối cũng không ai đi, Tư Không Viêm Nghiêu thấy Ô Thuần Nhã hầm hừ không thèm nhìn mình thì có chút buồn bực, anh mở cửa bế con còn đang ngủ xuống xe, Ô Thuần Nhã cũng xách túi đi xuống.
Giang Hán thấy hai người xuống xe xong nói câu hẹn gặp lại, sau đó lái xe rời đi, hắn phải đì tìm em trai để chia sẻ cái câu chuyện vui vẻ này.
“Sao vậy?” Nam nhân quay đầu lại, phát hiện Ô Thuần Nhã chỉ đứng ở đó chứ không đi, liền quay trở lại, cúi đầu nhìn cậu.
Ô Thuần Nhã nhíu mi, do dự, nhỏ giọng nói thầm, “Nhỡ làm mấy người ấy tức chết thì sao?” Nói xong còn ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Bật cười lắc đầu, nam nhân mở miệng, “Tức chết thì tức chết, anh chịu.” Vừa nãy bảo bối ngạo kiều như vậy, rất đáng yêu, hơn nữa còn là một bộ tư thế hùng hổ muốn đi tìm người liều mạng, hiện tại sao lại cố kỵ thế?
Nhìn ra ánh mắt trêu chọc của nam nhân, Ô Thuần Nhã bĩu môi, vươn tay ôm lấy Bánh Bao trong lòng Tư Không Viêm Nghiêu đi, để bé tựa lên vai mình ngủ, cái mông vù vù thịt ngồi trên hai cánh tay giao nhau của cậu. Hai cánh tay béo tự động vòng quanh cổ phụ thân, đầu cọ cọ, than thở, “phụ thân ơi, thơm quá đi.”
Ô Thuần Nhã nghiêng đầu nhìn cái miệng nhỏ đỏ au, hai má hồng hồng của bé, không khỏi bật cười, tên tiểu tử thối này không chừng lại mơ thấy đồ gì ngon rồi!
Tư Không Viêm Nghiêu ôm lấy bả vai cậu, hỏi, “Có khẩn trương không?” Tuy cậu không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng nam nhân biết lúc này bảo bối nhất định rất khẩn trương.
Bĩu môi, Ô Thuần Nhã gật đầu, là lần đầu tiên gặp cha chồng đó, lần đầu tiên gặp cha chồng sẽ gặp bao nhiêu yêu ma quỷ quái, cậu đương nhiên thực khẩn trương!
“Đã có anh rồi.” Nam nhân nhéo nhéo cằm cậu, ôm vai cậu đi về phía biệt thự.
Trong biệt thự, Tư Không Dực Dương bảo Sở Nam vào thư phòng lấy văn kiện cần dùng rồi rời đi trước, còn gã phải ở lại xem diễn, dù sao cũng sắp tới giờ tan tầm, mấy thứ tăng ca làm thêm gì gì đó khỏi cần lo!
Tư Không Khải cười ha hả với bốn người nhà họ Tống không mời mà đến, nâng tay ra hiệu, “Ngồi đi, không cần khách khí.” Kỳ thật trong lòng ông cụ đang buồn bực, ông thật vất vả mới có cơ hội đi gặp cháu, còn chưa được nhìn thấy mặt con dâu và cháu, đám người mặt dày vô liêm sỉ các người đến xem náo nhiệt gì!
Văn Nhân Minh Húc vừa mới tới đã sớm nhảy lên lầu tìm Hạ Dương, nhưng Hạ Dương lại không có ở đây, nghe nói là buổi sáng từ khi mới dậy mắt hắn đã nháy liên tục, cho nên hắn đi vào miếu lánh nạn.
Văn Nhân Minh Húc như cười như không nhìn vào mắt Tào quản gia đang nói với mình, gật đầu, “Có nói khi nào thì trở về không?”
Tào quản gia lắc đầu, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, trước kia đã gặp qua vị đại thiếu gia nhà Văn Nhân này vài lần, sao không phát hiện hắn cũng có loại khí thế này nhỉ.
Văn Nhân Minh Húc gật đầu, “Cảm ơn, phiền toái cho tôi một tách cà phê đen.” Nói xong xoay người đi vào phòng khách, nếu không thấy người, vậy hắn cũng đi xem diễn.
Lại nói bên này.
Lão gia nhà họ Tống Tống Nam Phong tạm coi là một đại nhân vật, khi còn trẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn bốn mươi tuổi cuối cùng cũng có sản nghiệp đủ để đời sau tiêu xài hoang phí không cần lo nghĩ, nhưng điều khiến ông ta vui mừng nhất chính là, đứa con trai lớn Tống Huy không chịu thua kém, tuy không đủ khôn khéo như Tư Không Dực Dương, song cũng là một người ổn định vững chắc, đứa con gái lớn Tống Nhị vài năm trước đã gả đi, nhà chồng rất môn đăng hộ đối, không cần ông ta phải bận tâm. Đứa thứ hai mặc dù không hứng thú làm kinh doanh, mỗi ngày đều chôn mình trong xưởng vẽ tranh, nhưng có thể tự nuôi sống bản thân, ông ta cũng không lo. Chỉ có đứa con út Tống Thụy, là bảo bối khi ông ta hơn bốn mươi mong mỏi mãi mới có được, từ nhỏ đã được cưng chiều, muốn cái gì thì cho cái đó, lần này để con trai nhỏ được vui, ông ta còn phải ưỡn cái mặt già này đến cửa nhà Tư Không cầu thân. Bất quá có thể bám víu kết thân với nhà Tư Không cũng là phúc của bọn họ.
Gia tộc Tư Không cơ nghiệp đã hơn trăm năm. Nếu năm đó không phải Tư Không Lâm không có hứng thú với chính trị mà đi theo kinh doanh, có lẽ cái ghế ở kinh đô kia liền biến thành của người nhà bọn họ. Song cả chính trị và kinh doanh đối với nhà Tư Không mà nói, con cháu nhà bọn họ dù có ở lĩnh vực nào cũng không có sự khác biệt.
Loại người có tiền có quyền như vậy, bao nhiêu người tranh đoạt muốn chạy tới làm thân, huống chi là bọn họ? Cho nên ý nguyện thật sự của Tống Nam Phong chính là, đây là con trai ông, nếu nó mà vào được nhà này, như vậy về sau một nửa nhà Tư Không còn không phải là của con ông sao? Tuy rằng bên ngoài đều truyền rằng đàn ông nhà Tư Không đều khắc vợ, nhưng cái này cũng chỉ là đồn đại mà thôi, sự thật như thế nào đâu ai rõ, hơn nữa, có đại gia tộc nào không có những chuyện riêng tư ẩn chứa bên trong?
Tống Nam Phong mang theo một đám con trai con gái, chiếm cứ sofa đối diện Tư Không Khải. Văn Nhân Minh Húc nâng tách cà phê ngồi ở bên cạnh Tư Không Dực Dương, lễ độ chào hỏi, “Thật ngại, hôm nay đã đến quầy rầy bác Tư Không rồi.” Lại gật gật đầu với Tống Nam Phong, “Bác Tống thật sự là càng ngày càng dẻo dai.”
Tống Nam Phong phất tay, hào khí cười nói, “Minh Húc quả là ngày càng mạnh mẽ.”
Tư Không Khải có chút không hài lòng, người này đang coi mình là chủ nhà hay sao? Mình còn chưa nói chuyện mà ông ta đã chõ mồm vào rồi!
Quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương, ông nhíu mày hừ nói, “Viêm Nghiêu đâu! Không phải đã nói với nó buổi chiều ba tới sao, sao còn chưa về!”
Tư Không Dực Dương nhún vai, “Con không rõ lắm, không thì ba tự mình gọi điện hỏi chút đi?” Ông cụ nhà gã đây chẳng phải vì đang bị quấy rầy mà không hài lòng ư, không hài lòng thì đi tìm người khiến ba không hài lòng ấy, lại còn giận chó đánh mèo lên người con!
Tư Không Khải nghẹn lời, ông nào dám gọi, lúc này nếu thằng con thứ hai mà trở về, nhìn thấy mấy người đang xuất hiện đây, còn không trở mặt với ông sao? Lại nói hình như ông vẫn chưa giải quyết xong chuyện gì đó đâu…
Nghĩ như vậy một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán ông chảy xuống, ngày đó cái giọng điệu của thằng con không phải là muốn nói đùa với ông đâu! Nhỡ đâu nó điên lên thực sự đưa ông ra đảo không người nghỉ ngơi thì ông biết tìm ai mà kêu khóc đây!
Nghĩ đến đó ông lập tức xốc lại tinh thần, nhìn về phía Tống Nam Phong, hỏi, “Lão Tống, hôm nay ông đến là có việc gì vậy?” Đem cả nhà ông đến đây làm gì! Đi thi hoa hậu chắc!
“Lão ca ca (=anh già =)) à, vốn chúng tôi định đến nhà chính thăm hỏi, nhưng trước khi đi thằng con cả nhà tôi đã gọi điện hỏi trước, thế nên mới biết các người đến đây.”
Lão ca ca? Tôi so với ông còn nhỏ hơn một tuổi lận đó! Tư Không Khải thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại không thể hiện bất mãn gì.
“Có việc?” Tên này sao lại lằng nhằng như vậy, có việc thì nói, không có việc thì cút nhanh đi.
Tống Huy ở bên cạnh nhìn cha mình có chút ngượng ngùng, chuyến này bọn họ đi là muốn gửi con gửi em.
“Bác Tư Không, là như vậy, lần trước ba cháu đã tới tận cửa nói với ngài rồi, chính là chuyện của em út nhà cháu và con thứ hai của ngài.”
Tư Không Khải vô thức ngồi thẳng lưng hơn chút, thầm nghĩ, tới rồi!
Tư Không Khải gật đầu, không tiếp lời, ông còn chưa kịp sầu xong chuyện này đâu, sao có thể để cho các người nói tiếp.
Tống Huy thấy ông chỉ gật đầu không nói, trong lòng không biết làm sao.
Thực ra ngày đó cha hắn đi đến nhà Tư Không một mình, người ta trả lời như thế nào hắn cũng không rõ, cha chỉ về nhà nói họ đã đồng ý, nhưng biểu hiện của ông cụ này có chỗ nào giống đồng ý đâu!
Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn Tống Nam Phong —- sao lại thế này ba? Không phải đã đồng ý rồi hay sao?
Tống Nam Phong cũng không chắc chắn, ngày đó Tư Không Khải nói đứa út nhà ông ta không tồi, cũng rất vui vẻ với lời đề nghị này, ông ta tưởng người ta đồng ý, trực tiếp về nói với người nhà, nhưng giờ ngẫm lại, quả thực người này chưa cho mình câu trả lời chính xác, mà nói là không phản đối, còn muốn xem ý của Tư Không Viêm Nghiêu.
Giờ thấy con chớp mắt nhìn mình, ông cũng chỉ biết cứng da đầu.
“Ừm, lão ca ca à, mấy hôm trước không phải đã định rồi sao, chính là hôn sự của con út nhà tôi và Viêm Nghiêu đó.”
Tư Không Khải lại gật đầu, nhưng lần này ông nói, “Việc này ấy à, kỳ thật tôi cũng không phản đối, cần phải xem ý của Viêm Nghiêu đã, giờ là thời đại nào rồi, chúng ta không thể bức hôn được.”
Mấy người nhà họ Tống đều nghẹn lời, nhất là Tống Thụy, từ ngày Tư Không Viêm Nghiêu đuổi hắn ra khỏi văn phòng, hắn liền trà không thiết cơm không nhớ, cả người gầy đi một vòng. Mọi người trong nhà hỏi cũng không ra nguyên nhân, chỉ có thể lo lắng suông. Cơ mà hiện tại nhìn khuôn mặt cằm thon nhọn mắt hoa đào thật to kia, quả thật có thể khơi dậy tình thú của một số người.
Tư Không Dực Dương hai mắt lén lút lướt qua biểu tình của nhà họ Tống, vươn tay nâng một tách cà phê trên bàn trà, bưng lên nhấp một ngụm, sau đó bị đắng đến lè lưỡi, gã quay đầu nhìn Tào quản gia , “Là thuốc độc đấy à, đắng muốn chết, còn có mùi kì kì.” Gã ghét bỏ đặt lại xuống bàn trà, bỏ một miếng quả khô vào miệng nhai.
Tào quản gia đúng là vô tội, nhỏ giọng tiến lại bên tai gã nói, “Vừa rồi có người thấy nhị thiếu gia và Thuần Nhã thiếu gia đã trở lại, đây là thuốc chuẩn bị cho Thuần Nhã thiếu gia, cậu ấy đã vài ngày chưa uống thuốc rồi.”
Tư Không Dực Dương lúc này mới nhớ tới thân thể em dâu không tốt, phải uống thuốc Đông y để điều dưỡng!
Lão quản gia cũng biết một chút về Đông y, cầm tách thuốc bị Tư Không Dực Dương ghét bỏ lên ngửi ngửi, cúi đầu nghĩ, sau đó ông sửng sốt, quay đầu hồ nghi nhướn mày nhìn về phía gã.
Tư Không Dực Dương nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.
Lão quản gia thấy nụ cười hồ ly này của gã cũng cười theo, ai chà, xem ra bọn họ hiểu lầm lớn rồi!
Ô Thuần Nhã cau mày quay đầu nhìn anh, “Bọn họ biết hôm nay ba anh sẽ đến, cho nên mới bàn bạc với nhau tới đây góp vui sao?”
Nam nhân cười nhẹ một tiếng, bàn tay đặt trên lưng cậu nhẹ nhàng vỗ về, anh thấp giọng nói, “Em coi như xem diễn đi.”
Lúc này nếu không phải có Giang Hán ngồi ở phía trước, hơn nữa hắn còn vô cùng quang minh chính đại dựng thẳng lỗ tai nghe lén hai người; cộng thêm việc Ô Thuần Nhã không muốn trước mặt người ngoài nổi cáu với anh, và cả đứa con đang nằm trong lòng anh vù vù ngủ, thì cậu nhất định sẽ nâng tay lên đánh anh, ai biểu anh có thể nói nhẹ nhàng như thế chứ! Xem diễn? Chỉ cần chớp mắt cũng nhìn ra, mấy người đi vào kia không ai là không nhằm vào cậu, không đúng, phải nói là không ai không nhắm vào người đàn ông của cậu.
Nếu cậu đã quyết định sống cùng với anh, vậy có nghĩa người này chỉ có thể là của cậu, người khác phắn ra ngoài! Cái loại cảm giác bản thân bị một đám bứt rứt không yên không ngừng nhớ thương không hay ho chút nào, hơn nữa đám người này còn thường xuyên đến trước mặt cậu khoe này khoe nọ, rằng thì là mà bọn họ đã từng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với anh thế nào, đúng là một lũ phá hoại!
Cậu đúng thực không thích bạo lực, không thích tranh đoạt, nhưng không có nghĩa cậu có thể dễ dàng tha thứ, làm người ai cũng có điểm mấu chốt, chọc cậu xù lông cậu cũng rất đáng sợ đó có biết không (#‵′). Toàn coi cậu là quả hồng mềm, còn bóp đến nghiện!
Nếu hôm nay bọn họ còn khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu, vậy cũng chả cần giữ mặt mũi cho mấy kẻ có tiền nữa, tốt nhất làm họ tức giận đến hộc máu mà đi tìm chết đi, bọn họ tiêu sạch xong cuộc sống sẽ liền khôi phục yên ả, khỏi cần phiền lòng vì ba cái chuyện này nữa.
Lúc này sắc mặt Ô Thuần Nhã vô cùng âm u, khí chất thanh nhã lạnh nhạt vốn có giờ mất sạch không thấy bóng dáng. Bình thường khi cậu cười khóe mắt hơi cong xuống, khóe miệng hướng lên, khiến người ta nhìn sẽ cảm thấy thân thiết, tuy rằng cậu luôn tạo cảm giác đạm mạc, nhưng chẳng có mấy ai là không thích nụ cười khi cảm ơn của cậu.
Mà lúc này, cặp mắt đen kia hơi nheo lại, môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nhận ra tiếng nghiến răng ken két rất nhỏ….
Giang Hán nhìn gương chiếu hậu trộm quan sát, kết quả đưa ra kết luận — con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người. Nhưng lần biến dị này quả thực là quá hung hãn ...
“Khụ, hay là, chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đi?” Loại bùng nổ trong trầm lặng, ngay trong bầu không khí yên tĩnh mà điên cuồng này khiến hắn cảm thấy áp lực thật lớn, cho nên hắn đành phải kiên trì chống đỡ ánh mắt lạnh lẽo mà mở miệng đánh vỡ các hình ảnh bạo lực huyết tinh không êm dịu trong đầu Ô Thuần Nhã.
Ô Thuần Nhã lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ, cậu vừa rồi muốn làm gì vậy! Quá bạo lực! Nhất định là bị lây bệnh rồi!
Nghĩ thế, cậu ngẩng đầu hung hăng lườm Tư Không Viêm Nghiêu một cái, “Hừ!” một tiếng thật mạnh, sau đó quay đầu đi không thèm nhìn anh.
Bị cậu giận chó đánh mèo nam nhân vẻ mặt mạc danh kì diệu (không hiểu vì sao), bảo bối mắt bị co giật à?
Còn Giang Hán thì nhịn không nổi nằm úp lên tay lái, bả vai run run cố nén cười, ôi, người này buồn cười thật đấy, đây chắc là ghen tị đi? Đây là ghen xong chuyển qua giận chó đánh mèo đi? Cái dáng vẻ mất tự nhiên nghĩ một đằng làm một nẻo này quả thực rất thú vị.
Kết quả Giang Hán mời bữa tối cũng không ai đi, Tư Không Viêm Nghiêu thấy Ô Thuần Nhã hầm hừ không thèm nhìn mình thì có chút buồn bực, anh mở cửa bế con còn đang ngủ xuống xe, Ô Thuần Nhã cũng xách túi đi xuống.
Giang Hán thấy hai người xuống xe xong nói câu hẹn gặp lại, sau đó lái xe rời đi, hắn phải đì tìm em trai để chia sẻ cái câu chuyện vui vẻ này.
“Sao vậy?” Nam nhân quay đầu lại, phát hiện Ô Thuần Nhã chỉ đứng ở đó chứ không đi, liền quay trở lại, cúi đầu nhìn cậu.
Ô Thuần Nhã nhíu mi, do dự, nhỏ giọng nói thầm, “Nhỡ làm mấy người ấy tức chết thì sao?” Nói xong còn ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Bật cười lắc đầu, nam nhân mở miệng, “Tức chết thì tức chết, anh chịu.” Vừa nãy bảo bối ngạo kiều như vậy, rất đáng yêu, hơn nữa còn là một bộ tư thế hùng hổ muốn đi tìm người liều mạng, hiện tại sao lại cố kỵ thế?
Nhìn ra ánh mắt trêu chọc của nam nhân, Ô Thuần Nhã bĩu môi, vươn tay ôm lấy Bánh Bao trong lòng Tư Không Viêm Nghiêu đi, để bé tựa lên vai mình ngủ, cái mông vù vù thịt ngồi trên hai cánh tay giao nhau của cậu. Hai cánh tay béo tự động vòng quanh cổ phụ thân, đầu cọ cọ, than thở, “phụ thân ơi, thơm quá đi.”
Ô Thuần Nhã nghiêng đầu nhìn cái miệng nhỏ đỏ au, hai má hồng hồng của bé, không khỏi bật cười, tên tiểu tử thối này không chừng lại mơ thấy đồ gì ngon rồi!
Tư Không Viêm Nghiêu ôm lấy bả vai cậu, hỏi, “Có khẩn trương không?” Tuy cậu không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng nam nhân biết lúc này bảo bối nhất định rất khẩn trương.
Bĩu môi, Ô Thuần Nhã gật đầu, là lần đầu tiên gặp cha chồng đó, lần đầu tiên gặp cha chồng sẽ gặp bao nhiêu yêu ma quỷ quái, cậu đương nhiên thực khẩn trương!
“Đã có anh rồi.” Nam nhân nhéo nhéo cằm cậu, ôm vai cậu đi về phía biệt thự.
Trong biệt thự, Tư Không Dực Dương bảo Sở Nam vào thư phòng lấy văn kiện cần dùng rồi rời đi trước, còn gã phải ở lại xem diễn, dù sao cũng sắp tới giờ tan tầm, mấy thứ tăng ca làm thêm gì gì đó khỏi cần lo!
Tư Không Khải cười ha hả với bốn người nhà họ Tống không mời mà đến, nâng tay ra hiệu, “Ngồi đi, không cần khách khí.” Kỳ thật trong lòng ông cụ đang buồn bực, ông thật vất vả mới có cơ hội đi gặp cháu, còn chưa được nhìn thấy mặt con dâu và cháu, đám người mặt dày vô liêm sỉ các người đến xem náo nhiệt gì!
Văn Nhân Minh Húc vừa mới tới đã sớm nhảy lên lầu tìm Hạ Dương, nhưng Hạ Dương lại không có ở đây, nghe nói là buổi sáng từ khi mới dậy mắt hắn đã nháy liên tục, cho nên hắn đi vào miếu lánh nạn.
Văn Nhân Minh Húc như cười như không nhìn vào mắt Tào quản gia đang nói với mình, gật đầu, “Có nói khi nào thì trở về không?”
Tào quản gia lắc đầu, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, trước kia đã gặp qua vị đại thiếu gia nhà Văn Nhân này vài lần, sao không phát hiện hắn cũng có loại khí thế này nhỉ.
Văn Nhân Minh Húc gật đầu, “Cảm ơn, phiền toái cho tôi một tách cà phê đen.” Nói xong xoay người đi vào phòng khách, nếu không thấy người, vậy hắn cũng đi xem diễn.
Lại nói bên này.
Lão gia nhà họ Tống Tống Nam Phong tạm coi là một đại nhân vật, khi còn trẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn bốn mươi tuổi cuối cùng cũng có sản nghiệp đủ để đời sau tiêu xài hoang phí không cần lo nghĩ, nhưng điều khiến ông ta vui mừng nhất chính là, đứa con trai lớn Tống Huy không chịu thua kém, tuy không đủ khôn khéo như Tư Không Dực Dương, song cũng là một người ổn định vững chắc, đứa con gái lớn Tống Nhị vài năm trước đã gả đi, nhà chồng rất môn đăng hộ đối, không cần ông ta phải bận tâm. Đứa thứ hai mặc dù không hứng thú làm kinh doanh, mỗi ngày đều chôn mình trong xưởng vẽ tranh, nhưng có thể tự nuôi sống bản thân, ông ta cũng không lo. Chỉ có đứa con út Tống Thụy, là bảo bối khi ông ta hơn bốn mươi mong mỏi mãi mới có được, từ nhỏ đã được cưng chiều, muốn cái gì thì cho cái đó, lần này để con trai nhỏ được vui, ông ta còn phải ưỡn cái mặt già này đến cửa nhà Tư Không cầu thân. Bất quá có thể bám víu kết thân với nhà Tư Không cũng là phúc của bọn họ.
Gia tộc Tư Không cơ nghiệp đã hơn trăm năm. Nếu năm đó không phải Tư Không Lâm không có hứng thú với chính trị mà đi theo kinh doanh, có lẽ cái ghế ở kinh đô kia liền biến thành của người nhà bọn họ. Song cả chính trị và kinh doanh đối với nhà Tư Không mà nói, con cháu nhà bọn họ dù có ở lĩnh vực nào cũng không có sự khác biệt.
Loại người có tiền có quyền như vậy, bao nhiêu người tranh đoạt muốn chạy tới làm thân, huống chi là bọn họ? Cho nên ý nguyện thật sự của Tống Nam Phong chính là, đây là con trai ông, nếu nó mà vào được nhà này, như vậy về sau một nửa nhà Tư Không còn không phải là của con ông sao? Tuy rằng bên ngoài đều truyền rằng đàn ông nhà Tư Không đều khắc vợ, nhưng cái này cũng chỉ là đồn đại mà thôi, sự thật như thế nào đâu ai rõ, hơn nữa, có đại gia tộc nào không có những chuyện riêng tư ẩn chứa bên trong?
Tống Nam Phong mang theo một đám con trai con gái, chiếm cứ sofa đối diện Tư Không Khải. Văn Nhân Minh Húc nâng tách cà phê ngồi ở bên cạnh Tư Không Dực Dương, lễ độ chào hỏi, “Thật ngại, hôm nay đã đến quầy rầy bác Tư Không rồi.” Lại gật gật đầu với Tống Nam Phong, “Bác Tống thật sự là càng ngày càng dẻo dai.”
Tống Nam Phong phất tay, hào khí cười nói, “Minh Húc quả là ngày càng mạnh mẽ.”
Tư Không Khải có chút không hài lòng, người này đang coi mình là chủ nhà hay sao? Mình còn chưa nói chuyện mà ông ta đã chõ mồm vào rồi!
Quay đầu nhìn Tư Không Dực Dương, ông nhíu mày hừ nói, “Viêm Nghiêu đâu! Không phải đã nói với nó buổi chiều ba tới sao, sao còn chưa về!”
Tư Không Dực Dương nhún vai, “Con không rõ lắm, không thì ba tự mình gọi điện hỏi chút đi?” Ông cụ nhà gã đây chẳng phải vì đang bị quấy rầy mà không hài lòng ư, không hài lòng thì đi tìm người khiến ba không hài lòng ấy, lại còn giận chó đánh mèo lên người con!
Tư Không Khải nghẹn lời, ông nào dám gọi, lúc này nếu thằng con thứ hai mà trở về, nhìn thấy mấy người đang xuất hiện đây, còn không trở mặt với ông sao? Lại nói hình như ông vẫn chưa giải quyết xong chuyện gì đó đâu…
Nghĩ như vậy một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán ông chảy xuống, ngày đó cái giọng điệu của thằng con không phải là muốn nói đùa với ông đâu! Nhỡ đâu nó điên lên thực sự đưa ông ra đảo không người nghỉ ngơi thì ông biết tìm ai mà kêu khóc đây!
Nghĩ đến đó ông lập tức xốc lại tinh thần, nhìn về phía Tống Nam Phong, hỏi, “Lão Tống, hôm nay ông đến là có việc gì vậy?” Đem cả nhà ông đến đây làm gì! Đi thi hoa hậu chắc!
“Lão ca ca (=anh già =)) à, vốn chúng tôi định đến nhà chính thăm hỏi, nhưng trước khi đi thằng con cả nhà tôi đã gọi điện hỏi trước, thế nên mới biết các người đến đây.”
Lão ca ca? Tôi so với ông còn nhỏ hơn một tuổi lận đó! Tư Không Khải thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại không thể hiện bất mãn gì.
“Có việc?” Tên này sao lại lằng nhằng như vậy, có việc thì nói, không có việc thì cút nhanh đi.
Tống Huy ở bên cạnh nhìn cha mình có chút ngượng ngùng, chuyến này bọn họ đi là muốn gửi con gửi em.
“Bác Tư Không, là như vậy, lần trước ba cháu đã tới tận cửa nói với ngài rồi, chính là chuyện của em út nhà cháu và con thứ hai của ngài.”
Tư Không Khải vô thức ngồi thẳng lưng hơn chút, thầm nghĩ, tới rồi!
Tư Không Khải gật đầu, không tiếp lời, ông còn chưa kịp sầu xong chuyện này đâu, sao có thể để cho các người nói tiếp.
Tống Huy thấy ông chỉ gật đầu không nói, trong lòng không biết làm sao.
Thực ra ngày đó cha hắn đi đến nhà Tư Không một mình, người ta trả lời như thế nào hắn cũng không rõ, cha chỉ về nhà nói họ đã đồng ý, nhưng biểu hiện của ông cụ này có chỗ nào giống đồng ý đâu!
Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn Tống Nam Phong —- sao lại thế này ba? Không phải đã đồng ý rồi hay sao?
Tống Nam Phong cũng không chắc chắn, ngày đó Tư Không Khải nói đứa út nhà ông ta không tồi, cũng rất vui vẻ với lời đề nghị này, ông ta tưởng người ta đồng ý, trực tiếp về nói với người nhà, nhưng giờ ngẫm lại, quả thực người này chưa cho mình câu trả lời chính xác, mà nói là không phản đối, còn muốn xem ý của Tư Không Viêm Nghiêu.
Giờ thấy con chớp mắt nhìn mình, ông cũng chỉ biết cứng da đầu.
“Ừm, lão ca ca à, mấy hôm trước không phải đã định rồi sao, chính là hôn sự của con út nhà tôi và Viêm Nghiêu đó.”
Tư Không Khải lại gật đầu, nhưng lần này ông nói, “Việc này ấy à, kỳ thật tôi cũng không phản đối, cần phải xem ý của Viêm Nghiêu đã, giờ là thời đại nào rồi, chúng ta không thể bức hôn được.”
Mấy người nhà họ Tống đều nghẹn lời, nhất là Tống Thụy, từ ngày Tư Không Viêm Nghiêu đuổi hắn ra khỏi văn phòng, hắn liền trà không thiết cơm không nhớ, cả người gầy đi một vòng. Mọi người trong nhà hỏi cũng không ra nguyên nhân, chỉ có thể lo lắng suông. Cơ mà hiện tại nhìn khuôn mặt cằm thon nhọn mắt hoa đào thật to kia, quả thật có thể khơi dậy tình thú của một số người.
Tư Không Dực Dương hai mắt lén lút lướt qua biểu tình của nhà họ Tống, vươn tay nâng một tách cà phê trên bàn trà, bưng lên nhấp một ngụm, sau đó bị đắng đến lè lưỡi, gã quay đầu nhìn Tào quản gia , “Là thuốc độc đấy à, đắng muốn chết, còn có mùi kì kì.” Gã ghét bỏ đặt lại xuống bàn trà, bỏ một miếng quả khô vào miệng nhai.
Tào quản gia đúng là vô tội, nhỏ giọng tiến lại bên tai gã nói, “Vừa rồi có người thấy nhị thiếu gia và Thuần Nhã thiếu gia đã trở lại, đây là thuốc chuẩn bị cho Thuần Nhã thiếu gia, cậu ấy đã vài ngày chưa uống thuốc rồi.”
Tư Không Dực Dương lúc này mới nhớ tới thân thể em dâu không tốt, phải uống thuốc Đông y để điều dưỡng!
Lão quản gia cũng biết một chút về Đông y, cầm tách thuốc bị Tư Không Dực Dương ghét bỏ lên ngửi ngửi, cúi đầu nghĩ, sau đó ông sửng sốt, quay đầu hồ nghi nhướn mày nhìn về phía gã.
Tư Không Dực Dương nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.
Lão quản gia thấy nụ cười hồ ly này của gã cũng cười theo, ai chà, xem ra bọn họ hiểu lầm lớn rồi!
Danh sách chương