Ô Thuần Nhã dựa ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách tiếng Pháp.
Tư Không Viêm Nghiêu tắm rửa xong, quấn khăn tắm quanh hông từ phòng tắm đi ra, một thân đầy hơi nước.
Nam nhân bước đến bên giường cúi người nhìn Ô Thuần Nhã, hơn nửa ngày cũng không thấy cậu ngẩng lên nhìn mình, anh không hài lòng, vươn tay nâng cằm cậu, hôn lên môi cậu, “Bảo bối.”
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, nhìn thấy nam nhân lúc này chỉ quấn mỗi khăn tắm thì mặt đỏ rực lên, “Đừng quấy rối.” Cậu định mấy tháng cuối năm này đi tìm một nơi thực tập.
“Cái gì đây?” Lên giường nằm bên cạnh cậu, nam nhân duỗi tay vòng quanh eo cậu, gối đầu lên vai cậu, thử nhìn nhìn, là một đống chữ như lời ma quỷ.
Ô Thuần Nhã lật sách, thản nhiên nói, “ Em muốn tìm một công việc, đây là sách tiếng Pháp chuyên môn giáo sư đưa cho em.”
Vừa nghe cậu nói muốn tìm việc, nam nhân ngồi dậy lạnh mặt nhìn cậu, “Tìm việc gì?”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, lắc đầu nói, “Không biết nữa, nhưng chuyên tiếng Pháp cũng không có nhiều công việc thích hợp, chắc là làm phiên dịch viên.”
“Đến chỗ anh đi.” Vốn định nói mình có thể nuôi cậu và Bánh Bao, nhưng lời nói đến miệng lại sửa.
Ô Thuần Nhã nghiêng đầu nhìn nam nhân, buông sách, “Không đi.”
Nam nhân bất mãn, áp đảo lên người cậu.
Ô Thuần Nhã đẩy đẩy anh, trừng mắt, “Xuống.”
Nam nhân hai tay gắt gao vòng quanh eo cậu, “Ôm một cái đi.”
Thở dài, cậu nâng tay vòng quanh cổ anh, để cho nam nhân dựa cả người lên người cậu.
“Đến công ty làm đi.” Nam nhân lại mở miệng đề nghị.
Ô Thuần Nhã cúi đầu, trừng mắt, “Không đi đâu!”
“Vì sao!” Sắc mặt nặng nề, Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày trừng mắt, khí lạnh bay ra…
Đáng tiếc Ô Thuần Nhã không sợ chút nào, còn vươn tay chọc chọc quai hàm của anh, chọt a chọt a chọt….
“Phụt…..Khụ……” Ô Thuần Nhã bị dáng vẻ của nam nhân chọc cười, không nhịn được mà bật cười.
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu.
“Làm phản!”
“Không, không phải cố ý mà…..Khụ, đau!” Được rồi, vừa nãy cậu cố ý, nhưng lực tay của người này cũng lớn quá đi. Véo véo tay nam nhân đang ôm thắt lưng mình, Ô Thuần Nhã bĩu môi.
Tư Không Viêm Nghiêu thả lỏng cánh tay, tựa vào trước ngực cậu buồn bực nói, “Đi làm thư kí cho anh đi.”
“Hả?”
“Lo lắng cho em.” Nam nhân giọng rầu rĩ, còn có chút cảm giác làm nũng.
Ô Thuần Nhã hé miệng cười khẽ, nhìn đỉnh đầu nam nhân, “Em cũng không học mấy thứ đó, sao có thể làm thư kí cho anh được.”
“Vậy thì học.” Ngữ khí nam nhân thoải mái, anh lại không ngẫm, hiện tại bên cạnh anh đã đủ nhân số thư kí trợ lý, hơn nữa người ta còn nghiêm túc làm việc, chẳng lẽ là lợi dụng chức quyền đuổi việc người ta rồi để bảo bối nhà anh thay vào? Nếu để Ô Thuần Nhã biết, cậu tuyệt đối sẽ trở mặt.
Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Để tính sau, công ty của anh quá lớn, không thích hợp với em.” Cậu chỉ muốn tìm một nơi để thực tập, dù sao khoảng nửa học kì nữa là cậu có thể rời trường đi tích lũy kinh nghiệm công tác, cậu không muốn về sau việc gì cũng phải dựa vào anh, như vậy cậu sẽ khinh thường chính bản thân mình.
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng anh thực ra không hề thay đổi chủ ý, bảo bối của anh đương nhiên anh phải tự mình chiếu cố, nếu bảo bối không muốn làm sâu gạo ( ăn bám, ở nhà để ảnh nuôi), vậy anh phải thả người ở nơi anh có thể nhìn thấy.
“Vì sao không chịu gả cho anh?” Nếu đề tài này không được vậy đổi cái mới.
Ô Thuần Nhã sửng sốt, sau đó tức giận nói, “Em là đàn ông!” Cậu đường đường là một người đàn ông trưởng thành, nói gả đi nghe chướng tai biết bao nhiêu.
Tư Không Viêm Nghiêu chớp mắt mấy cái, hỏi, “Không có nguyên nhân gì khác?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, còn có thể có nguyên nhân gì nữa, con cũng sinh cho anh rồi, cái gì nên làm cái gì không nên làm cũng đã để nam nhân này làm hết trơn rồi, cậu còn nguyên nhân gì khác hả!
Nam nhân vui vẻ, biểu tình xán lạn của anh khiến cho lòng Ô Thuần Nhã hơi dao động (rung rinh) một chút. Lại chẳng, cái tên bất lịch sự này lúc cười thực sự rất dễ nhìn.
“Vậy anh sẽ gả cho em.” Không phải chỉ là vấn đề tên chủ hộ khẩu là ai thôi sao, anh không cần thứ này, chỉ cần mình và người này cột chặt lại với nhau, ai quan tâm anh có phải là chủ hộ khẩu hay không.
“…..Thật á?” Ô Thuần Nhã kinh ngạc mở lớn miệng.
“Ừ.” Anh còn nghiêm túc gật đầu, đương nhiên là thật, cho dù là anh gả đi, thì anh vẫn là người nằm trên!
“Ngoéo tay, không được đổi ý.” Vươn ngón tay út, Ô Thuần Nhã vẻ mặt đắc chí cười cười.
“……Ấu trĩ.” Tuy nói như vậy, nhưng nam nhân vẫn vươn ngón út ngoéo tay với cậu.
Ô Thuần Nhã còn lắc lắc hai ngón tay đang móc vào nhau, cười hắc hắc không ngừng, “Ai đổi ý sẽ là con cún con.”
Con cún con? Em cho là đang nói chuyện với Bánh Bao đó hả! Nói nhiều cũng vô dụng, vũ lực trấn áp! Nam nhân kéo một tay cậu xuống, cắn lên.
Ô Thuần Nhã phản kháng vô hiệu, trong vòng một ngày bị ăn luôn ba lần.
Tư Không Dực Dương lái xe ra khỏi nhà xong định đi đến công ty, kết quả nửa đường liền quay lại, chạy đến dưới lầu nhà Mạc Tuấn Nghị.
Ngẩng đầu nhìn nhà Mạc Tuấn Nghị, đèn tắt.
Lấy điện thoại di động ra, điện thoại kết nối được tín hiệu gã liền há mồm hỏi, “Em ở đâu! Hơn nửa đêm còn chưa về ngủ mà lại chạy đi đâu buông thả.”
Mạc Tuấn Nghị không nói gì, trực tiếp cúp máy.
Mạc Xuyên nhíu mày nhìn hắn, “Con suốt ngày chơi bời với loại bạn gì đây!”
Mạc Tuấn Nghị cúi đầu nhìn di động, hôm nay hắn vừa tan học đã bị lái xe trong nhà đón trở về đây, cơm chưa kịp ăn đã bị ba hắn mắng té tát, lăn qua lộn lại cũng chỉ mấy câu thế này.
Mạc Xuyên thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của hắn thì hận không thể lấy roi oánh hắn một trận. Nhưng đối với đứa con này, kỳ thật là ông thấy áy náy.
“Tuấn Nghị, con không còn nhỏ nữa, cho dù không muốn theo ta làm việc cũng phải đi làm việc gì đứng đắn một chút chứ, có thể để ba bớt lo được không?”
Mạc Tuấn Nghị cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu, từ khi tiến vào thư phòng suốt ba tiếng đây là lần đầu tiên hắn mở miệng, “Ba, tôi đã đủ để ba bớt lo rồi. Tôi không như anh cả ra ngoài tìm nữ tiếp rượu về làm vợ, ngài không đồng ý anh ấy sẽ đòi sống đòi chết. Cũng không như anh hai tốt nghiệp xong ra nước ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”
“Cho dù anh cả con có điểm đáng thất vọng, nhưng đó cũng chỉ trên phương diện quan hệ nam nữ, các chuyện khác nó đều làm rất tốt, về phần anh hai con, nó ở nước ngoài đã tự tạo lập công ty của riêng mình, còn con thì sao? Lên đại học liền dọn ra ở riêng, này cũng không có gì, ta biết từ nhỏ con đã không gần gũi với ta, con muốn ra ngoài ta đồng ý, nhưng con không thể coi như không có người ba này được! Con tính xem, tính xem đã bao lâu con không về đây gặp ta rồi!” Mạc Xuyên vỗ bàn rống giận.
Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, “Không phải là ba đuổi tôi đi sao? Thế nào lại thành tôi tự dọn ra khỏi nhà vậy?”
Mạc Xuyên trừng mắt, “Ta để con ra ngoài con liền không trở về hả!” Thằng nhãi con này đúng là đang muốn chọc giận ông mà.
Gật đầu như lẽ đương nhiên, Mạc Tuấn Nghị nói, “Ba đã khiến tôi vĩnh viễn khỏi cần trở về, tôi còn phải vội vàng tranh thủ trở về gặp ba làm gì?” Năm ấy sau khi phát hiện ra tính hướng của bản thân, hắn quyết định ngả bài với ba, kết quả Mạc lão gia là một người bảo thủ, chết cũng không chịu đồng ý, nói gì cũng không chấp nhận được con mình là một tên đồng tính luyến ái, dứt khoát đoạt tuyệt quan hệ với hắn, đuổi người ra khỏi nhà.
Mạc Xuyên há to mồm hô hấp, huyết áp tăng cao.
“Con không thể tìm một người phụ nữ bình thường nói chuyện yêu đương được sao? Con nhìn con xem vài năm nay đều chơi với loại bạn bè gì!” Ông ném một xấp ảnh lên bàn, ngón tay chỉ ảnh chụp căm giận nói.
Mạc Tuấn Nghị liếc mắt một cái, đều là ảnh hắn ở quán bar uống rượu nhảy nhót. Bên trong có rất nhiều người mà hắn đã quên mất là ai, tuy nhiên có một tấm ảnh cư nhiên là Tư Không Dực Dương, thật là không ngờ được.
“Chỉ là uống rượu mà thôi.” Hắn luôn giữ mình trong sạch.
“Uống rượu?” ‘Bộp’ một tiếng, lại ném xuống một tấm ảnh, Mạc Tuấn Nghị đưa mắt nhìn, chậc chậc, là ảnh hắn uống say hôn môi một người đàn ông xa lạ, hóa ra hôm nay gọi hắn về là vì chuyện này, vậy nói thẳng không phải là xong sao, bắt hắn lãng phí từng ấy thời gian nghe ba hắn mắng nhiếc.
Mạc Xuyên thấy hắn không nói gì, tức giận lầm bầm.
“Vừa rồi là ai gọi cho con? Con có thể khiến ta yên lòng một chút được không, đừng làm những chuyện dọa người như thế cho ta?”
Mạc Tuấn Nghị cầm ảnh chụp, phát hiện không phải là người quen, âm thầm thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn ba hắn, “Ba, việc tôi là đồng tính luyến ái không có cách nào thay đổi, đối với phụ nữ tôi không cứng lên nổi.”
“…..Thằng nhóc này mày lặp lại lần nữa cho tao!” Mạc Xuyên hít thở không thông, cầm đống ảnh chụp rơi vãi trên bàn ném về phía Mạc Tuấn Nghị.
Mạc Tuấn Nghị cũng không tránh, để ảnh chụp đập vào mặt, góc cạnh của tấm ảnh rạch thành một vết nhỏ trên mặt hắn.
Nhíu mi, Mạc Tuấn Nghị thản nhiên nói, “Nói bao nhiêu lần cũng thế thôi, tôi thích đàn ông, nếu muốn tôi lấy phụ nữ về nhà vậy thì thôi đi, đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta.”
Ngón tay Mạc Xuyên run rẩy chỉ vào hắn, “Cút! Mày cút cho tao! Coi như tao không sinh ra đứa súc sinh như mày!”
Mạc Tuấn Nghị thấy ba hắn như vậy thì có chút lo lắng, nhưng chuyện này không phải thứ hắn có thể thay đổi, chỉ có thể thở dài, “Ba, ngài đừng kích động, cẩn thận tăng huyết áp, tôi đi về trước, có thời gian sẽ quay về thăm ba.” Nói xong xoay người rời đi.
Mạc Xuyên tức giận hất toàn bộ đống ảnh chụp về phía bóng dáng hắn rời đi, vươn tay cầm lấy một viên thuốc hạ huyết áp bỏ vào miệng, nói lẩm bẩm với quản gia đứng bên cạnh như người trong suốt.
Quản gia tiến lên đưa một ly nước ấm cho ông, an ủi, “Lão gia, tội gì ngài phải làm vậy?” Hiện tại đồng tính luyến ái đối với xã hội đã là một chuyện bình thường, nhất là sau khi đàn ông cũng có thể sinh con. Tuy rằng tỷ lệ còn khá thấp, nhưng giới y học đã cam đoan tỷ lệ đàn ông sinh con sẽ tăng lên rất nhiều. Theo lý thuyết lão gia hẳn là sẽ không phản ứng kích động như vậy, tiểu thiếu gia trước kia không phải chưa từng ở cùng đàn ông, thường thường cũng bị mắng một trận, nhưng thời gian dài giống hôm nay thì quả là hiếm có.
Mạc Xuyên thở dài, từ ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh, đưa cho quản gia.
Quản gia nhận xem, hít một hơi khí lạnh, đầu ngón tay run rẩy ngẩng đầu hỏi, “Đây là đại thiếu gia nhà Tư Không?”
Mạc Xuyên nhắm mắt gật đầu, mỏi mệt dị thường.
Trong ảnh chụp cảnh Mạc Tuấn Nghị ngả vào lòng Tư Không Dực Dương, hai người cùng uống một ly rượu, dùng miệng mớm rượu cho nhau. Còn cả ảnh Tư Không Đặc Dương đứng dưới lầu nhà Mạc Tuấn Nghị, gã ở dưới hiên nhà ôm người cắn lên cổ hắn. Còn cả ảnh hai người trong thang máy chưa kịp khép kín cửa mà hôn sâu. Về những cái khác, không cần nghĩ cũng rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
“Vương Hi à, ông nói Tuấn Nghị tìm ai không tìm, sao lại tìm đến cậu ta chứ!” Nhà Tư Không tuy nhìn là kinh doanh, nhưng người ta là đầu lĩnh đứng đầu trong nước, tục ngữ nói dân không cùng quan đấu, mà người ta có là dân chúng bình thường sao! Nhà Tư Không bọn họ có thể đứng ở vị trí đó suốt trăm năm lẽ nào có thể chỉ do may mắn? Vương Hi buông tấm ảnh chụp trong tay xuống, nghĩ nghĩ nói, “Không lẽ là trùng hợp?”
Mạc Xuyên đương nhiên hiểu được từ ‘trùng hợp’ này mang ý khác, nhưng vừa rồi thằng con nhận được điện thoại, tám phần mười là Tư Không Dực Dương gọi tới, đã mấy giờ rồi, có thể gọi tới chất vấn chẳng lẽ còn là trùng hợp? Nói ra ai tin?
“Haiz, một đám không đứa nào làm ta bớt lo!” Mạc Xuyên nhìn ảnh chụp trên bàn, hung hăng nhíu mày.
Mạc Tuấn Nghị về đến nhà cũng gần tới mười hai giờ, hắn vừa đi ăn một chút, dạ dày ban nãy có hơi không thoải mái.
Không ngờ về tới dưới lầu lại thấy xe của Tư Không Dực Dương, hắn khẽ giật mình, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định đi tới gõ cửa kính xe.
Cửa kính hạ xuống, Tư Không Dực Dương sắc mặt âm trầm. Gã đã đợi người này hai tiếng.
“Sao anh lại tới đây?” Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu hỏi.
Tư Không Dưc Dương mở cửa vị trí phó lái, ý bảo Mạc Tuấn Nghị ngồi vào.
Mạc Tuấn Nghị vừa mới ngồi xuống, Tư Không Dực Dương lập tức nhấn chân ga phóng đi. Mạc Tuấn Nghị sợ tới mức giật mình, bật thốt một câu, “Anh có bệnh à!” Hắn còn chưa kịp ngồi vững, may mà chưa bị cụng đầu.
Tư Không Dực Dương lạnh mặt không nói lời nào, tốc độ xe lên đến 140 km/h.
Mạc Tuấn Nghị lập tức thắt dây an toàn, quay đầu nhìn gã, “Anh muốn chết cũng đừng mang tôi theo, tôi còn chưa sống đủ đâu.” Không biết là tên này lại uống nhầm thuốc gì.
Tư Không Dực Dương vẫn không nói lời nào, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo thâm trầm.
Mạc Tuấn Nghị nhấp đôi môi hơi khô khốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy mặt gã sa sầm như thế này, khỏi cần nói, thực sự là có chút hoảng.
“…..Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Có tức giận cũng đừng tìm đến tôi….”
“Câm miệng.” Tư Không Dực Dương quay đầu trừng hắn, giọng điệu lạnh lẽo.
Mạc Tuấn Nghị rất muốn đi qua gỡ lớp da mặt của gã xuống, người này chắc không phải Tư Không Dực Dương rồi, hẳn là Tư Không Viêm Nghiêu hóa trang đi! Mặc dù có chút nổi điên, nhưng vì mạng nhỏ của chính mình, hắn vẫn là ngoan ngoãn câm miệng.
Xe chạy đến bờ biển thì ngừng lại, bốn phía tối đen như mực.
Mạc Tuấn Nghị chớp mắt mấy cái nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, nuốt nước miếng, khẽ run.
“Anh muốn làm chi?” Nơi này tối thui lại không có người, gần đây mình không chọc gì anh ta, chắc không bị giết người diệt khẩu đúng không.
Tư Không Dực Dương cởi dây an toàn, đi ra ngoài vòng qua mở cửa xe phó lái, thò người vào mở dây an toàn của hắn, sau đó vươn tay kéo người ra, dùng sức ấn hắn trước đầu xe.
Không nói hai lời liền kéo quần của hắn xuống.
Mạc Tuấn Nghị bắt đầu còn sửng sốt, sau đó liền kịch liệt giãy dụa.
“Tư Không Dực Dương anh phát điên cái gì thế! Ông đây không chơi dã chiến với anh!”
Tư Không Dực Dương mặc kệ hắn có muốn chơi hay không chơi,lập tức kéo quần lót của hắn xuống, xoay hắn rồi ép hắn trước xe, hai chân dùng sức chen vào giữa hai chân hắn, một tay đè lại thân thể giãy dụa của hắn, một tay tách hai cánh mông trắng bóng ra, động thân một cái, đã đem bộ vị cứng rắn thẳng tiến vào trong động khô khốc, lập tức dùng hết khí lực mạnh mẽ ra vào.
“A a a!…..Đau…..” Mạc Tuấn Nghị kêu lên, hai tay trắng bệch cào ra dấu trên xe, môi cắn rỉ ra một tia máu.
Tư Không Viêm Nghiêu tắm rửa xong, quấn khăn tắm quanh hông từ phòng tắm đi ra, một thân đầy hơi nước.
Nam nhân bước đến bên giường cúi người nhìn Ô Thuần Nhã, hơn nửa ngày cũng không thấy cậu ngẩng lên nhìn mình, anh không hài lòng, vươn tay nâng cằm cậu, hôn lên môi cậu, “Bảo bối.”
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, nhìn thấy nam nhân lúc này chỉ quấn mỗi khăn tắm thì mặt đỏ rực lên, “Đừng quấy rối.” Cậu định mấy tháng cuối năm này đi tìm một nơi thực tập.
“Cái gì đây?” Lên giường nằm bên cạnh cậu, nam nhân duỗi tay vòng quanh eo cậu, gối đầu lên vai cậu, thử nhìn nhìn, là một đống chữ như lời ma quỷ.
Ô Thuần Nhã lật sách, thản nhiên nói, “ Em muốn tìm một công việc, đây là sách tiếng Pháp chuyên môn giáo sư đưa cho em.”
Vừa nghe cậu nói muốn tìm việc, nam nhân ngồi dậy lạnh mặt nhìn cậu, “Tìm việc gì?”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, lắc đầu nói, “Không biết nữa, nhưng chuyên tiếng Pháp cũng không có nhiều công việc thích hợp, chắc là làm phiên dịch viên.”
“Đến chỗ anh đi.” Vốn định nói mình có thể nuôi cậu và Bánh Bao, nhưng lời nói đến miệng lại sửa.
Ô Thuần Nhã nghiêng đầu nhìn nam nhân, buông sách, “Không đi.”
Nam nhân bất mãn, áp đảo lên người cậu.
Ô Thuần Nhã đẩy đẩy anh, trừng mắt, “Xuống.”
Nam nhân hai tay gắt gao vòng quanh eo cậu, “Ôm một cái đi.”
Thở dài, cậu nâng tay vòng quanh cổ anh, để cho nam nhân dựa cả người lên người cậu.
“Đến công ty làm đi.” Nam nhân lại mở miệng đề nghị.
Ô Thuần Nhã cúi đầu, trừng mắt, “Không đi đâu!”
“Vì sao!” Sắc mặt nặng nề, Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày trừng mắt, khí lạnh bay ra…
Đáng tiếc Ô Thuần Nhã không sợ chút nào, còn vươn tay chọc chọc quai hàm của anh, chọt a chọt a chọt….
“Phụt…..Khụ……” Ô Thuần Nhã bị dáng vẻ của nam nhân chọc cười, không nhịn được mà bật cười.
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu.
“Làm phản!”
“Không, không phải cố ý mà…..Khụ, đau!” Được rồi, vừa nãy cậu cố ý, nhưng lực tay của người này cũng lớn quá đi. Véo véo tay nam nhân đang ôm thắt lưng mình, Ô Thuần Nhã bĩu môi.
Tư Không Viêm Nghiêu thả lỏng cánh tay, tựa vào trước ngực cậu buồn bực nói, “Đi làm thư kí cho anh đi.”
“Hả?”
“Lo lắng cho em.” Nam nhân giọng rầu rĩ, còn có chút cảm giác làm nũng.
Ô Thuần Nhã hé miệng cười khẽ, nhìn đỉnh đầu nam nhân, “Em cũng không học mấy thứ đó, sao có thể làm thư kí cho anh được.”
“Vậy thì học.” Ngữ khí nam nhân thoải mái, anh lại không ngẫm, hiện tại bên cạnh anh đã đủ nhân số thư kí trợ lý, hơn nữa người ta còn nghiêm túc làm việc, chẳng lẽ là lợi dụng chức quyền đuổi việc người ta rồi để bảo bối nhà anh thay vào? Nếu để Ô Thuần Nhã biết, cậu tuyệt đối sẽ trở mặt.
Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Để tính sau, công ty của anh quá lớn, không thích hợp với em.” Cậu chỉ muốn tìm một nơi để thực tập, dù sao khoảng nửa học kì nữa là cậu có thể rời trường đi tích lũy kinh nghiệm công tác, cậu không muốn về sau việc gì cũng phải dựa vào anh, như vậy cậu sẽ khinh thường chính bản thân mình.
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng anh thực ra không hề thay đổi chủ ý, bảo bối của anh đương nhiên anh phải tự mình chiếu cố, nếu bảo bối không muốn làm sâu gạo ( ăn bám, ở nhà để ảnh nuôi), vậy anh phải thả người ở nơi anh có thể nhìn thấy.
“Vì sao không chịu gả cho anh?” Nếu đề tài này không được vậy đổi cái mới.
Ô Thuần Nhã sửng sốt, sau đó tức giận nói, “Em là đàn ông!” Cậu đường đường là một người đàn ông trưởng thành, nói gả đi nghe chướng tai biết bao nhiêu.
Tư Không Viêm Nghiêu chớp mắt mấy cái, hỏi, “Không có nguyên nhân gì khác?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, còn có thể có nguyên nhân gì nữa, con cũng sinh cho anh rồi, cái gì nên làm cái gì không nên làm cũng đã để nam nhân này làm hết trơn rồi, cậu còn nguyên nhân gì khác hả!
Nam nhân vui vẻ, biểu tình xán lạn của anh khiến cho lòng Ô Thuần Nhã hơi dao động (rung rinh) một chút. Lại chẳng, cái tên bất lịch sự này lúc cười thực sự rất dễ nhìn.
“Vậy anh sẽ gả cho em.” Không phải chỉ là vấn đề tên chủ hộ khẩu là ai thôi sao, anh không cần thứ này, chỉ cần mình và người này cột chặt lại với nhau, ai quan tâm anh có phải là chủ hộ khẩu hay không.
“…..Thật á?” Ô Thuần Nhã kinh ngạc mở lớn miệng.
“Ừ.” Anh còn nghiêm túc gật đầu, đương nhiên là thật, cho dù là anh gả đi, thì anh vẫn là người nằm trên!
“Ngoéo tay, không được đổi ý.” Vươn ngón tay út, Ô Thuần Nhã vẻ mặt đắc chí cười cười.
“……Ấu trĩ.” Tuy nói như vậy, nhưng nam nhân vẫn vươn ngón út ngoéo tay với cậu.
Ô Thuần Nhã còn lắc lắc hai ngón tay đang móc vào nhau, cười hắc hắc không ngừng, “Ai đổi ý sẽ là con cún con.”
Con cún con? Em cho là đang nói chuyện với Bánh Bao đó hả! Nói nhiều cũng vô dụng, vũ lực trấn áp! Nam nhân kéo một tay cậu xuống, cắn lên.
Ô Thuần Nhã phản kháng vô hiệu, trong vòng một ngày bị ăn luôn ba lần.
Tư Không Dực Dương lái xe ra khỏi nhà xong định đi đến công ty, kết quả nửa đường liền quay lại, chạy đến dưới lầu nhà Mạc Tuấn Nghị.
Ngẩng đầu nhìn nhà Mạc Tuấn Nghị, đèn tắt.
Lấy điện thoại di động ra, điện thoại kết nối được tín hiệu gã liền há mồm hỏi, “Em ở đâu! Hơn nửa đêm còn chưa về ngủ mà lại chạy đi đâu buông thả.”
Mạc Tuấn Nghị không nói gì, trực tiếp cúp máy.
Mạc Xuyên nhíu mày nhìn hắn, “Con suốt ngày chơi bời với loại bạn gì đây!”
Mạc Tuấn Nghị cúi đầu nhìn di động, hôm nay hắn vừa tan học đã bị lái xe trong nhà đón trở về đây, cơm chưa kịp ăn đã bị ba hắn mắng té tát, lăn qua lộn lại cũng chỉ mấy câu thế này.
Mạc Xuyên thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của hắn thì hận không thể lấy roi oánh hắn một trận. Nhưng đối với đứa con này, kỳ thật là ông thấy áy náy.
“Tuấn Nghị, con không còn nhỏ nữa, cho dù không muốn theo ta làm việc cũng phải đi làm việc gì đứng đắn một chút chứ, có thể để ba bớt lo được không?”
Mạc Tuấn Nghị cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu, từ khi tiến vào thư phòng suốt ba tiếng đây là lần đầu tiên hắn mở miệng, “Ba, tôi đã đủ để ba bớt lo rồi. Tôi không như anh cả ra ngoài tìm nữ tiếp rượu về làm vợ, ngài không đồng ý anh ấy sẽ đòi sống đòi chết. Cũng không như anh hai tốt nghiệp xong ra nước ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”
“Cho dù anh cả con có điểm đáng thất vọng, nhưng đó cũng chỉ trên phương diện quan hệ nam nữ, các chuyện khác nó đều làm rất tốt, về phần anh hai con, nó ở nước ngoài đã tự tạo lập công ty của riêng mình, còn con thì sao? Lên đại học liền dọn ra ở riêng, này cũng không có gì, ta biết từ nhỏ con đã không gần gũi với ta, con muốn ra ngoài ta đồng ý, nhưng con không thể coi như không có người ba này được! Con tính xem, tính xem đã bao lâu con không về đây gặp ta rồi!” Mạc Xuyên vỗ bàn rống giận.
Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, “Không phải là ba đuổi tôi đi sao? Thế nào lại thành tôi tự dọn ra khỏi nhà vậy?”
Mạc Xuyên trừng mắt, “Ta để con ra ngoài con liền không trở về hả!” Thằng nhãi con này đúng là đang muốn chọc giận ông mà.
Gật đầu như lẽ đương nhiên, Mạc Tuấn Nghị nói, “Ba đã khiến tôi vĩnh viễn khỏi cần trở về, tôi còn phải vội vàng tranh thủ trở về gặp ba làm gì?” Năm ấy sau khi phát hiện ra tính hướng của bản thân, hắn quyết định ngả bài với ba, kết quả Mạc lão gia là một người bảo thủ, chết cũng không chịu đồng ý, nói gì cũng không chấp nhận được con mình là một tên đồng tính luyến ái, dứt khoát đoạt tuyệt quan hệ với hắn, đuổi người ra khỏi nhà.
Mạc Xuyên há to mồm hô hấp, huyết áp tăng cao.
“Con không thể tìm một người phụ nữ bình thường nói chuyện yêu đương được sao? Con nhìn con xem vài năm nay đều chơi với loại bạn bè gì!” Ông ném một xấp ảnh lên bàn, ngón tay chỉ ảnh chụp căm giận nói.
Mạc Tuấn Nghị liếc mắt một cái, đều là ảnh hắn ở quán bar uống rượu nhảy nhót. Bên trong có rất nhiều người mà hắn đã quên mất là ai, tuy nhiên có một tấm ảnh cư nhiên là Tư Không Dực Dương, thật là không ngờ được.
“Chỉ là uống rượu mà thôi.” Hắn luôn giữ mình trong sạch.
“Uống rượu?” ‘Bộp’ một tiếng, lại ném xuống một tấm ảnh, Mạc Tuấn Nghị đưa mắt nhìn, chậc chậc, là ảnh hắn uống say hôn môi một người đàn ông xa lạ, hóa ra hôm nay gọi hắn về là vì chuyện này, vậy nói thẳng không phải là xong sao, bắt hắn lãng phí từng ấy thời gian nghe ba hắn mắng nhiếc.
Mạc Xuyên thấy hắn không nói gì, tức giận lầm bầm.
“Vừa rồi là ai gọi cho con? Con có thể khiến ta yên lòng một chút được không, đừng làm những chuyện dọa người như thế cho ta?”
Mạc Tuấn Nghị cầm ảnh chụp, phát hiện không phải là người quen, âm thầm thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn ba hắn, “Ba, việc tôi là đồng tính luyến ái không có cách nào thay đổi, đối với phụ nữ tôi không cứng lên nổi.”
“…..Thằng nhóc này mày lặp lại lần nữa cho tao!” Mạc Xuyên hít thở không thông, cầm đống ảnh chụp rơi vãi trên bàn ném về phía Mạc Tuấn Nghị.
Mạc Tuấn Nghị cũng không tránh, để ảnh chụp đập vào mặt, góc cạnh của tấm ảnh rạch thành một vết nhỏ trên mặt hắn.
Nhíu mi, Mạc Tuấn Nghị thản nhiên nói, “Nói bao nhiêu lần cũng thế thôi, tôi thích đàn ông, nếu muốn tôi lấy phụ nữ về nhà vậy thì thôi đi, đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta.”
Ngón tay Mạc Xuyên run rẩy chỉ vào hắn, “Cút! Mày cút cho tao! Coi như tao không sinh ra đứa súc sinh như mày!”
Mạc Tuấn Nghị thấy ba hắn như vậy thì có chút lo lắng, nhưng chuyện này không phải thứ hắn có thể thay đổi, chỉ có thể thở dài, “Ba, ngài đừng kích động, cẩn thận tăng huyết áp, tôi đi về trước, có thời gian sẽ quay về thăm ba.” Nói xong xoay người rời đi.
Mạc Xuyên tức giận hất toàn bộ đống ảnh chụp về phía bóng dáng hắn rời đi, vươn tay cầm lấy một viên thuốc hạ huyết áp bỏ vào miệng, nói lẩm bẩm với quản gia đứng bên cạnh như người trong suốt.
Quản gia tiến lên đưa một ly nước ấm cho ông, an ủi, “Lão gia, tội gì ngài phải làm vậy?” Hiện tại đồng tính luyến ái đối với xã hội đã là một chuyện bình thường, nhất là sau khi đàn ông cũng có thể sinh con. Tuy rằng tỷ lệ còn khá thấp, nhưng giới y học đã cam đoan tỷ lệ đàn ông sinh con sẽ tăng lên rất nhiều. Theo lý thuyết lão gia hẳn là sẽ không phản ứng kích động như vậy, tiểu thiếu gia trước kia không phải chưa từng ở cùng đàn ông, thường thường cũng bị mắng một trận, nhưng thời gian dài giống hôm nay thì quả là hiếm có.
Mạc Xuyên thở dài, từ ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh, đưa cho quản gia.
Quản gia nhận xem, hít một hơi khí lạnh, đầu ngón tay run rẩy ngẩng đầu hỏi, “Đây là đại thiếu gia nhà Tư Không?”
Mạc Xuyên nhắm mắt gật đầu, mỏi mệt dị thường.
Trong ảnh chụp cảnh Mạc Tuấn Nghị ngả vào lòng Tư Không Dực Dương, hai người cùng uống một ly rượu, dùng miệng mớm rượu cho nhau. Còn cả ảnh Tư Không Đặc Dương đứng dưới lầu nhà Mạc Tuấn Nghị, gã ở dưới hiên nhà ôm người cắn lên cổ hắn. Còn cả ảnh hai người trong thang máy chưa kịp khép kín cửa mà hôn sâu. Về những cái khác, không cần nghĩ cũng rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
“Vương Hi à, ông nói Tuấn Nghị tìm ai không tìm, sao lại tìm đến cậu ta chứ!” Nhà Tư Không tuy nhìn là kinh doanh, nhưng người ta là đầu lĩnh đứng đầu trong nước, tục ngữ nói dân không cùng quan đấu, mà người ta có là dân chúng bình thường sao! Nhà Tư Không bọn họ có thể đứng ở vị trí đó suốt trăm năm lẽ nào có thể chỉ do may mắn? Vương Hi buông tấm ảnh chụp trong tay xuống, nghĩ nghĩ nói, “Không lẽ là trùng hợp?”
Mạc Xuyên đương nhiên hiểu được từ ‘trùng hợp’ này mang ý khác, nhưng vừa rồi thằng con nhận được điện thoại, tám phần mười là Tư Không Dực Dương gọi tới, đã mấy giờ rồi, có thể gọi tới chất vấn chẳng lẽ còn là trùng hợp? Nói ra ai tin?
“Haiz, một đám không đứa nào làm ta bớt lo!” Mạc Xuyên nhìn ảnh chụp trên bàn, hung hăng nhíu mày.
Mạc Tuấn Nghị về đến nhà cũng gần tới mười hai giờ, hắn vừa đi ăn một chút, dạ dày ban nãy có hơi không thoải mái.
Không ngờ về tới dưới lầu lại thấy xe của Tư Không Dực Dương, hắn khẽ giật mình, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định đi tới gõ cửa kính xe.
Cửa kính hạ xuống, Tư Không Dực Dương sắc mặt âm trầm. Gã đã đợi người này hai tiếng.
“Sao anh lại tới đây?” Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu hỏi.
Tư Không Dưc Dương mở cửa vị trí phó lái, ý bảo Mạc Tuấn Nghị ngồi vào.
Mạc Tuấn Nghị vừa mới ngồi xuống, Tư Không Dực Dương lập tức nhấn chân ga phóng đi. Mạc Tuấn Nghị sợ tới mức giật mình, bật thốt một câu, “Anh có bệnh à!” Hắn còn chưa kịp ngồi vững, may mà chưa bị cụng đầu.
Tư Không Dực Dương lạnh mặt không nói lời nào, tốc độ xe lên đến 140 km/h.
Mạc Tuấn Nghị lập tức thắt dây an toàn, quay đầu nhìn gã, “Anh muốn chết cũng đừng mang tôi theo, tôi còn chưa sống đủ đâu.” Không biết là tên này lại uống nhầm thuốc gì.
Tư Không Dực Dương vẫn không nói lời nào, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo thâm trầm.
Mạc Tuấn Nghị nhấp đôi môi hơi khô khốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy mặt gã sa sầm như thế này, khỏi cần nói, thực sự là có chút hoảng.
“…..Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Có tức giận cũng đừng tìm đến tôi….”
“Câm miệng.” Tư Không Dực Dương quay đầu trừng hắn, giọng điệu lạnh lẽo.
Mạc Tuấn Nghị rất muốn đi qua gỡ lớp da mặt của gã xuống, người này chắc không phải Tư Không Dực Dương rồi, hẳn là Tư Không Viêm Nghiêu hóa trang đi! Mặc dù có chút nổi điên, nhưng vì mạng nhỏ của chính mình, hắn vẫn là ngoan ngoãn câm miệng.
Xe chạy đến bờ biển thì ngừng lại, bốn phía tối đen như mực.
Mạc Tuấn Nghị chớp mắt mấy cái nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, nuốt nước miếng, khẽ run.
“Anh muốn làm chi?” Nơi này tối thui lại không có người, gần đây mình không chọc gì anh ta, chắc không bị giết người diệt khẩu đúng không.
Tư Không Dực Dương cởi dây an toàn, đi ra ngoài vòng qua mở cửa xe phó lái, thò người vào mở dây an toàn của hắn, sau đó vươn tay kéo người ra, dùng sức ấn hắn trước đầu xe.
Không nói hai lời liền kéo quần của hắn xuống.
Mạc Tuấn Nghị bắt đầu còn sửng sốt, sau đó liền kịch liệt giãy dụa.
“Tư Không Dực Dương anh phát điên cái gì thế! Ông đây không chơi dã chiến với anh!”
Tư Không Dực Dương mặc kệ hắn có muốn chơi hay không chơi,lập tức kéo quần lót của hắn xuống, xoay hắn rồi ép hắn trước xe, hai chân dùng sức chen vào giữa hai chân hắn, một tay đè lại thân thể giãy dụa của hắn, một tay tách hai cánh mông trắng bóng ra, động thân một cái, đã đem bộ vị cứng rắn thẳng tiến vào trong động khô khốc, lập tức dùng hết khí lực mạnh mẽ ra vào.
“A a a!…..Đau…..” Mạc Tuấn Nghị kêu lên, hai tay trắng bệch cào ra dấu trên xe, môi cắn rỉ ra một tia máu.
Danh sách chương