Cô nói xong cùng lúc mẹ chồng cô đi ra nên con bích chỉ dám im lặng ko hó hé tiếng nào nữa,cô thấy bà cũng gjả vờ đi xuống phụ nấu cơm với nó,bà lan thì thấy cô và con bích thân thiết trong bụng cũng hài lòng,bà đj thẳng ra xe cho chú tàj xế chở đj...bà vừa đi trong này cô cũng nhah chóng buông con cá định làm trong tay xuống,cô đj ra phía ngoàj trong sự ngỡ ngàn của con bích,phía sau lưng cô cặp mắt nó tràn đầy sự câm phẩn..

....

Cô đi ra ngoài cỗng vẩy tay kêu anh xe ôm đang đứng với mấy ông khác ngoài đầu đườnh,anh ta thấy cô thì chạy xe nhanh lạj..

Cô đi đâu tôi chở...??? Anh chở tôi ra ngoài chợ nha...

Ok cô độj nón xong lên xe đi...

Cô bây gjờ mới có dịp nhìn kỷ anh ta,anh ta ko cao lắm.nước da rám nắng,chỉ có khuôn mặt thì hơi đẹp traj thôi..cô leo lẽn xe anh ta cũng bắt đầu chạy...đi được gjữa đường cô hỏi anh

Anh chạy xe ở đây bao lâu rồi?

Anh ta cũng nhjệt tình trả lời lạj: 6năm rồi cô

6năm hả?

Đúng rồi 6 năm..mà chi vậy cô?

À ko,thôi anh chạy đj...?

Xe vẩn tjếp tục chạy.trong đầu cô cũng bắt đầu nhớ đến câu nói của chị thảo trong mơ..muốn biết rỏ mọi chuyện thì cứ tjếp tục tjếp cận thằng xe ôm...nếu đúng như vậy,thì với 6 năm ở đây chắc chắc chuyện của thảo hắn cũng bjết hoặc có thể có ljên quan ko chừng..cô ko vội hỏi để tránh hắn ngi ngờ.với lạj cô còn có vjệc quan trọng hơn...

...

Sáng sớm ngoàj chợ đông,nhộn nhịp quá chừng,cô xuống xe trả tiền cho anh xe ôm xong cũng rảo bước đi vòng vòng tìm kiếm...từ ngày còn nhỏ,đến lúc đi làm rồi lấy chồng,cô chưa từng ra chợ lần nào nên mọi người khi gặp cô thì toàn nhìn bằng ánh mắt lạ lẫm xen lẩn tò mò,,đi 1 vòng cuối cùng ánh mắt cô dừng lạj ngay cái cửa tjệm cầm đồ THANH PHONG gjữa chợ...đúng như cô suy ngỉ những ngày cô ko thấy anh ở nhà chính xác anh sẽ ở ngoàj này,mà cáj thai của con bích cũng từ nơi này mà ra,cô bước chậm lạj đứng ngay cửa nhìn vào,tráj với vjển tưởng cô suy ngỉ phong ở đây ăn chơi trác táng tụ tập ng này,ng kia đj đòi nợ xong về đây ăn nhậu,vì mấy lần cô thấy khuya anh về lúc nào cũng say sỉn,ngược lạj lúc ngày anh đang ngồi nghiêm túc trên chjếc máy tính,gương mặt anh trầm tỉnh đôi lúc khẽ nhíu mày,hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng càng tăng thêm vẻ đẹp traj của anh trong mắt cô,chợt cô lắc đầu:người đàn ông này từ gjờ ko thuộc về rjêng cô nữa rồi...

Bất ngờ phong ngước nhìn ra ngoài thấy cô đứng đó,anh ngạc nhjên xong thoáng vui mừng đứng lên đi về phía cô..

Cô bjết anh phát hjện ra mình,cô cũng tỏ ra lạj vẻ lạnh nhạt bước thẳng vào trong tiệm..

Sao em bjết anh ở đây?

Tò mò thôi,ko ngờ ljh cảm của tôi là đúng?

Út,e đừng lạnh nhạt với anh như thế được ko?

Không?

Cô lạnh lùng trả lờj thẳng thừng dứt khoác,phong thấy cô lạnh nhạt thì vẻ mặt anh của thoáng ẩn lên mấy tia thất vọng..anh ko nhìn cô nhưng gjọng nói vang lên khjến cô phải ngước nhìn anh trân trân,vàj phút trước còn hận anh,gjờ phút này nước mắt lạj nhạt nhoà

__Từ nhỏ đến lớn người anh thương nhất là mẹ,vì mẹ đã bỏ cã cuộc đời bà lo cho anh khôn lớn,2 người đứng thứ2 anh thương là thảo và bé nhím..thảo là mối tình đầu của anh,nhưng vì chút chuyện,(anh còn đang đjều tra) mà anh với thảo rời xa,con nhím từ nhỏ xa mẹ,anh có lỗj với con,nhưng anh chẳng bjết đối mặt với con bé thế nào nên anh luôn trốn tránh để hết trách nhjệm chăm sóc con cho mẹ và dì7 làm,anh đúng là 1 người cha tồi lắm đúng ko em,,vậy nên sẽ ko bao gjờ ANH ĐỂ AJ CÓ THAI CON ANH 1LẦN NÀO NỮA cho đến khi anh học được cách làm cha...người...đầu tiên anh YÊU lạj là em.từ những lần gặp em đi dạy,những lần em cười,những khi em buồn,tủi thân vì mẹ nặng lời với em,anh muốn bảo vệ em nhưng anh lạj sợ....sợ ngta hạj em lần nữa.sợ có ngày em lạj rời xxa anh như cáj cách thảo ra đi...là đàn ông,anh bất lực chỉ bjết trốn tránh,anh cho rằng đó là cách tốt nhất để anh bảo vệ em,nhưng út àz? Anh sai rồi....còn chuyện này,,gjữa anh và con bích chẳng sảy ra chuyện gì cả,nhưng e đợj anh 1 thờj gjan,đến lúc mọj chuyện sáng tỏ,anh hứa anh sẽ mãj ở bên em...

Phong nói xong cô cảm nhận gjọng anh đã ngẹn lạj,anh ko nhìn cô mà cứ ngồi im như thế,cô thì chẳng bjết có tin anh ko nhưng lúc này cô đã khóc rồi?....

Nước mắt cô gjờ rơj lã chã khắp mặt, cũng như đang xua đj bao nỗi muộn fjền uất ức thờj gjan qua,cô bjết với tính anh chắc chắn anh ko nói xạo cô rồi..chỉ có đjều có những chuyện cô chưa bjết rỏ,càng làm cô tò mò thêm...

_mà Anh vậy chị thảo,,đã chết rồi đúng ko?

Phong ngước nhìn cô,anh ko chần chừ mà trả lời liền

_CHƯA CHẾT!!!

_Cáj gì....chưa chết...sao...sao...vậy gjờ chị ấy ở đâu,còn ngôi mộ phía sau nhà là của aj?

__Em bình tĩnh đi,nói chung thảo chưa chết,cho a thêm thờj gjan nữa a sẽ kể hết sự thật cho em hjểu...

_Ko? Anh nói ljền đj e ko đợj được,e đang rất bình tỉnh anh cứ nói tiếp,mà có hôm e nằm mơ thấy chị ấy nói chị ấy chết rồi mà...có lần nhìn ra mộ e thấy có bóng người nữa...?

_Vậy ra em cũng tò mò về chuyện thảo lâu rồi hả,sao em ko nói với anh,mà chuyện em nằm mơ chắc do ban ngày em suy nghỉ nhjều,đến tối thì mơ ra vậy thôi...còn về ngôi mộ đó là do anh tự làm...

....

Cô nghe anh càng nói càng rối,ko thể đón được trước câu chuyện nữa,thế nên chỉ đành ngồi im căng nảo ra xâu chuỗi lạj mọj vjệc...phong nhìn thấy cô ngồi im cũng mở lời tjếp tục kể...

_4năm trước con nhím bị sốt,cả gja đình trong vjện,lúc đó thảo nói anh và mẹ ở lạj chăm sóc con nhím dùm,cô ấy về nhà thay đồ rồi vào ở với con,ko ngờ thảo đi đến khuya chưa lên,anh chạy về nhà tìm thì thấy trong phòng thảo đang nằm ngủ bên cạnh người đàn ông khác ngon lành,anh nóng quá ko kịp hjểu chuyện nên nhào vô đấm cho gã nhân tình của cô ấy mấy đấm xong hắn ta may mắn thoát thân kịp,còn thảo thì cứ nằm im đó,dương đôi mắt vô tội nhìn anh, sỉ diện đàn ông trỗi dậy anh ko kịp tìm hỉu cho rằng cô ấy lăn lòan cứ thế mà đánh,đánh đến khi anh hết sức thì thảo cũng đã nằm thoi thóp..hoảng quá anh kêu xe chở thảo vào vjện.....

..cô nghe anh nói sực nhớ ra 1 vjệc ljền gjảj thích vs anh

_anh lần đầu tjên lúc chúng ta động phòng,trong khi quan hệ em ko ra...máu..em cũng chẳg hju tạj sao? Nhưg em xjn thề từ nhỏ đến lớn em chưa từnh yeu và quan he vs aj trước anh cả.anh tin em chứ?

_anh xin loj,do lúc đó anh hồ đồ,anh tin em...

_anh tin em là tốt rồi anh kể tjếp em nge đi...

Phong ngừng 1 lúc rôj nói tiếp...

_Đến lúc này mọj người trong nhà mới vỡ lẽ chuyện thảo đã làm,mẹ tức gjận lắm đến ngày thảo ra vjện,mẹ luôn chì chiếc,rồi có lúc đánh đập,anh thì thời gian đó rựu chè be bét chẳng cho thảo cơ hội nào gjải thích..có lần...,hôm đó mẹ saj con bích đi qua nhà cha mẹ thảo máng vốn chuyện cô ấy qua lạj với trai,chỉ còn anh,dì7,mẹ,con nhím ở nhà,đang ăn cơm thảo cứ khóc lóc nói mình bị oan,đừng trả cô ấy về nhà thì mẹ ngứa mắt vô tình phang nguyên tô canh nóng lên đầu thảo...thảo chỉ kịp la lên 1 tiếng xong thì ngất đi,thấy máu đỏ chảy khắp mặt,thảo thì nằm im ru,mẹ ngỉ thảo chết nên run sợ ngỉ cách phi tang, nếu ko công an bjết dc sẽ bắt mẹ đi tù,anh lúc đó như bừng tỉnh ko còn ghen tuông nữa ôm vội lấy thảo,người cô ấy gjờ mềm nhũng,dì7 với mẹ kế bên lấp bấp bảo anh mang xác ra cáj đìa chôn đi,vì ngoàj đó vắng vẻ sẽ ko aj bjết...

dì7 phụ anh khiên ra, ra đến nơi chuẩn bị chôn anh mới phát hiện thảo còn thở nhưng nghỉ lạj nếu cho mẹ bjk có khi sẽ hạj cô ấy nữa nên anh kêu dì7 gjấu mẹ.1mình ôm thảo vòng theo bờ ruộng chạy ra đường lớn đưa thảo lên bệnh vjện luôn..may sao cô ấy qua khỏi.nhưng.....!!!!

Cô lúc này ko gjữ được bình tĩnh nữa rồi,cáj nhà này đúng là độc ác từ gjà tới trẻ mà,còn phong, mẹ anh độc ác vậy mà anh còn nói mẹ anh vô tình,ko bjết đến khi bà cố tình sẽ hành động ra sao nữa..ko muốn suy nghỉ nhjều cô nhanh chóng hỏi phong:

_Nhưng sao...anh nói tiếp đi....???

Phong cứ thế tjếp tục nói,nơi khoé mắt anh gjờ cũng ướt nhem...

__Lúc đến bệnh vjện cô ấy chỉ còn thở thoi thóp..bv huyện ko đủ thiết bị y tế với ko có khả năng nên đã chuyển cô ấy lên bv thành phố..sau 3 ngày 3 đêm mạng sống thảo cũng gjữ lạj được,có đjều cô ấy sống như người thực vật,chỉ nằm đó,chưa thật sự tỉnh lạj,mấy năm nay ăn uống tiểu tiện chỉ dựa vào đường ống..sau khi mẹ đánh thảo tưởng thảo chết mẹ cũng phát bệnh mấy hôm,anh có saj dì7 làm ngôi mộ gjả cho mẹ ngỉ thảo đã chết để mẹ ăn năn vjệc mình làm,mặc khác anh tiếp tục lên xuống chăm sóc thảo,bên nhà cô ấy khi nge con bích nói vẩn ngỉ cô ấy theo traj nên sau ko truy cứu..anh cũng ko thể mở lời, sợ 2 ông bà chịu ko nỗi cú sốc cứ thế trôi qua đã mấy năm..anh đã nợ gja đình cô ấy 1 lời xin lỗj,1 tộj lỗj mà suốt đời anh ko bù đắp lạj nỗj,nếu khi đó anh đủ lý trí,có khi....mọj chuyện đã khác rồi.......

.....

Phong nói xong thì tay anh rút đjếu thuốc ra bật lửa mồi lên hút,khói thuốt bay khắp nhà tựa như mang đj nỗj buồn anh chất chứa bấy lâu nay,cô cũng chẳng thể nào ngờ người đàn ông cô yêu mang nhjều tâm sự đến vậy,nếu như là cô chắc cô ko thể chịu đựng suốt mấy năm nay đâu,có thể chắc anh cũng đau đớn dằn vặt nhjều lắm.nhưng đàn ông họ gjỏi hơn phụ nữ có thể gjấu cảm xúc vào lòng,đau cách mấy họ cũng có thể im lặng vượt qua còn phụ nữ thì ko?.

.cô choàng tay ôm lấy anh,khói thuốc cay xè bay vô mắt làm cô càng khó chịu nhưng trong lòng cô coi như đã trút hết những ngi ngờ được phần nào rồi...thì ra thảo sống trong nhà anh khỗ quá,khỗ vì mẹ chồng,lạj còn bị ngta hạj,,cô có thể ko tận mắt chứng kjến mọj chuyện nhưng qua lờj phong kể cô tin chị ấy ko phảj loạj người vậy đâu... Đúng là đời này nguời tốt thì ít,kẻ xấu thì nhjều,loạj người thủ đoạn càng ko lường trước được,nhưng vì chuyện gì mà họ hạj thảo thì cô chưa ngỉ ra,...Và cô tin gjất mơ của cô chắc chắn có những sự ljên kết vô hình nào đó đưa thảo đến để báo tin cho cô bjết,muốn cô gjải oan gjúp cho cô ấy đây mà??.....phong cứ thế ngồi im mặc kệ cô ôm anh,đàn ông ko dễ khóc nếu đến lúc họ rơi nước mắt có lẽ nỗj đau của họ đã đạt đến đỉnh đjểm rồi...cứ thế cả 2 im lặng 1 lúc,không gjan cũng trở nên trầm tỉnh thì chợt anh vòng tay qua ôm lại cô:

__Hôm nay nói ra hết với em anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào rồi,có đjều anh chưa đjều tra ra được aj là người đỗ oan cho thảo,người đàn ông lúc đó với thảo là aj thôi...?

Cô đang tựa đầu vào vai anh,tự nhjên nghe anh nói cũng nhớ ra 1 chuyện,cô bật dậy thiệt lẹ hỏi anh...

__Mà khoan,chuyện con bích với anh là như thế nào,anh kể em nghe luôn được ko?

__Em tin anh không?

__cô nhìn sâu vào mắt phong như để phong có sự tin tưởng,2 tay từ từ chạm vào mặt anh rồi nhanh chóng hôn lên môi phong 1 nụ hôn thật sâu sau đó trả lời

__Lúc trước thì ko? Bây gjờ thì 50/50../ nếu gjờ anh trả lời em nge thì có thể là tin được...!!!

Đừng aj ngỉ cô sao mau gjận mà cũng mau quên nha,ko phải vì mấy lờj nói thế mà cô tin anh ngay đâu,thật ra cô cũng chưa tin tưởng phong lắm mà đúng hơn là còn thấy nghi ngờ anh,chỉ là cô muốn nge tiếp câu chuyện phong đang kể...phong lúc này bình tâm lạj rồi..anh hít 1 hơi rồi tiếp tục câu chuyện dang dỡ...

_Lúc thảo vào phòng cấp cứu có mấp máy nhắc đến con bích với anh,anh chỉ ngỉ đơn gjản con bích theo cô ấy chắc muốn anh ở lạj lo lắng nó dùm,thời gjan sau con bích ngày càng bộc lộ tình cảm với anh,phần thấy có lỗj với thảo,phần vì đang suy sụp anh cũng chẳng né tránh nó,mà cũng ko thừa nhận,con bích thì tưởng anh cũng có ý với nó nên cứ ở lạj chẳng chịu về bên kja,trong mấy năm nó cũng lo lắng wan tâm anh nhjều lắm,rất tjếc tráj tim anh đã ngụi lạnh...cho đến lúc gặp em...anh thừa nhận đôi khi anh có lo lắng cho nó nhưng đó chắc chắn ko phảj là tình yêu..

.rồj cáj ngày nó bị mẹ đánh nhập vjện,nó càng quá đáng,anh trong lòng sinh ngi nên càng tránh xa,ko ngờ gjờ nó lạj lấy đứa con ra mà làm khó anh?

..

___Vậy ra con bích có thai con anh là thật,?cáj đồ đáng ghét này, vậy mà anh nói anh yêu mình tôi hả!!

Cô bực tức vừa chưởi 2 tay vừa đánh vào người phong.phong bắt lấy tay cô lạj gjữ chặc xong ôm trọn cô vào lòng:

__ Em nhớ lần con bích vs con nhím nằm vjện ko,có hôm em ở vjện vớj mẹ,lúc đó 1 mình anh ra đây ngủ,tự dưng khuya nge tjếng con bích gỏ cửa,anh ra hỏi thì nó nói o vjện nó ngủ ko dc trốn về ngang nên ghé đây luôn,anh vớj nó ngồi uống nước 1 lúc thì tự nhjên anh buồn ngủ....,khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ôm con bích trần truồng...hôm qua nge bs nói nó có thai anh ko tin,ngỉ nó gjở trò,nhưng sáng jờ anh ngồi nhớ lạj thì anh ngỉ chắc nó có thai với anh lần đó...anh...

Vừa vàj phút trước còn vui vẻ,gjờ nghe anh nói xong lòng cô trùng xuống nữa rồi,có aj ko đau khi bjết chồng mình ăn nằm với người khác chứ? Cô đẩy phong ra đi đến phía sau mở cánh cửa sỗ ra,1 làn gjó mát lùa vào cũng vừa ngăn được những gjọt nước mắt đang chực trào ra của cô,con bích nó quá thâm rồi ngay cả ân nhân nuôi dạy nó khôn lớn nó còn cắn lạj được thì huống gì là người dưng như cô,cô mệt mõi thật sự,mấy chuyện đấu đá gjành gjật chồng của mấy bà vợ trong phim cô xem hằng ngày rồi,lắm lúc vừa xem vừa bình luận hăng say lắm,nhưng đến lúc sảy ra với mình cô chẳng bjết phảj lm sao,cô mệt mõi rồi,cũng đã đôi lần muốn bỏ cuộc mặc kệ aj muốn gì thì cứ muốn,nhưng khi nhìn vẻ mặt con bích cô lạj ko cam tâm,nếu nó hiền lành,chân thật có khi cô còn suy nghỉ,đằng này nó dùng thủ đoạn,ăn gjựt trên đầu trên cỗ người khác nếu đến được với phong ljệu bé nhím nó có đối xử tốt ko? Còn tình yêu của cô nữa liệu xa anh có dễ dàng?

...

Cô đứng suy nghỉ mà ko hay phong đi đến tự lúc nào? Anh vòng tay ôm cô từ phía sau làm cô gjật mình nhưng cũng đứng yên đó,ngẩm ngỉ đôi khi ko cần nói gì nhjều chỉ cần im lặng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn,từ xa ánh mặt trời đã rọi lên cao,ánh nắng càng lúc càng nóng chiếu thẳng vào mặt 2 người,phong thấy vậy cũng với tay kéo cánh cửa sỗ đóng lạj rồi nắm tay cô đi vào vừa hay con bích cũng bước chân vô tới,,nó thấy cô đang có mặt ở đây bàn tay còn được phong nắm mặt nó sa sầm lạj rồi hét lên...

__Chị? Sao chị lạj ở đây? Anh phong buông tay chị ta ra?

Cô im lặng nhìn nó rồi bước lạj bàn thung dung kéo ghế ra ngồi,mặc kệ ko quan tâm tới để thử xem phong xử lý thế nào?

Phong nghe nó nói xong anh trả lời lạj liền..

__Bích cô càng ngày càng quá đáng rồi đó! Aj cho cô tự ý vô đây?

__Anh nói cái gì đó! Lúc trước ở vjện anh hứa với e ra sao, em có thai với anh rồi,anh cũng nên cho e chút danh phận đi,1 là anh đuỗj chị ta,2 cho em lên làm vợ lớn,để chị ta xuống làm vợ nhỏ cũng được? Dù gì gjờ chị ta cũng đâu có gì ràng buộc với anh,con anh thì lạj đang trong bụng e nè!

...

Phong nghe xong,cô cảm thấy anh tức gjận thật sự,2 bàn tay anh nắm chặt lạj gân nỗj cuồn cuộn lên,anh lớn gjọng

__Đủ rồi,cô mau cút về nhà đi,nếu còn ở đây lãj nhãi đừng trách tôi vô tình, đứa con tôi sẽ chịu trách nhjệm...cút....

Anh phong....!!!

...

Cô thấy nó ko chịu đi vẻ mặt hậm hà hậm hực bởi bị phong chưởi thì cũng hả dạ phần nào? Nhẹ nhàng đứng lên đi về phía con bích,cô đi ngang,phong sợ cô lm liều đánh nó anh nhanh chóng kéo tay cô lạj,cô mjểm cười cho anh an tâm như kiểu muốn nói:Em không có ngu? Rồi rút tay ra...con bích thấy cô nó hơi run thụt lùi lạj,mjệng hét lên

__Chị...chị...định làm gì,tránh xa tôi ra,anh phong cứu em,chị ta muốn hạj em với con kìa anh ơi?

Nó càng hét càng lùi về sau,phong thì cứ đứng im đó nhìn cô chầm chầm,cô cũng vừa quan sát xem phong có chút bjểu cảm nào ko thì phát hiện trong tia mắt anh 1 tia đau lòng cũng ko gjành cho nó,thế là cô an tâm rồi,tiếp tục bước sát lạj,đến khi nó dựa vào cánh cửa ko còn đường lùi,cô mới lên tjếng:

__Aj làm gì mày mà mày la? Hay mày đê tiện quá nên nghỉ aj cũng như mày,tao ko rảnh hạj mày để đi tù,đời người ngắn lắm tao chỉ muốn sống an nhàn hưởng thụ chứ ko muốn suốt ngày trong đầu toàn chứa những âm mưu hạj người đâu....còn bây giờ tao ra đây là để tjển khách,vợ chồng tao ko hoan nghênh mày ở đây...còn muốn gjành chồng thì,được! Đem gjấy kết hôn của mày ra rồi nói chuyện với tao,kòn ko có thì đj về..ở đây là chợ nếu mày muốn bẽ mặt thì tao sẽ tjếp mày đến phút cuối,nhưng chắc mày ko ngu đâu ha?..!!/

Con bích nge xong nó tức gjận lắm rồi nếu có thể chắc nó cũng xé tan xác cô ra cho đỡ tức đó nhưng bjết sao gjờ cô chưởj đúng wá mà..ôm cục tức nhìn sang mong chờ phong 1 câu công bằng,aj ngờ phong cũng quay lưng đj lạj ghế ngồi xuống làm nó quê độ,ôm hận nó bước nhanh ra ngoài đi thẳng còn để lạj sau lưng 1 câu cho cô

__Chị hay lắm,cứ chờ đó,con bích này ko để thua chị đâu??

Cô cũng ko vừa nói với theo: tao đang đợi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện