Trở lại khách sạn, Hạ Diệp lười biếng nằm sát bên mép giường như người mất hồn, cô giơ cánh tay đeo chiếc đồng hồ thạch anh đen lên nhìn, còn chưa tới mười hai giờ trưa.
Thấy cô thất thần, Kiều Triết hỏi: “Bữa trưa ăn gì, muốn tôi mang đồ về cho cô hay cùng nhau đi ăn?”
Hạ Diệp trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi: “Tôi buồn quá, không được ra ngoài chơi, cái gì cũng không được ăn, lại còn chẳng thể cử động theo ý mình nữa.” Cô vừa nói vừa giấu mặt đi giả vờ khóc lóc, phàn nàn, nhưng giọng điệu lại như đang tự nói chuyện với mình.
Hạ Diệp, người đã sống một mình tại nước ngoài nhiều năm, vì để bớt cô đơn, nên đã hình thành thói quen tự nói chuyện với bản thân.
Trước đây, Kiều Triết chưa từng dỗ dành con gái, còn tưởng cô thực sự khóc vì khó chịu, vì vậy anh nhẹ nhàng bước tới, vuốt ve mái tóc cô như đang an ủi một chú cún.
Hạ Diệp ngẩng đầu lên, chẳng thấy giọt nước mắt nào trên mặt cô, còn bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Anh chạm vào tôi làm gì thế?”
Bàn tay của Kiều Triết đang đưa lên, đột nhiên dừng lại giữa không trung, ngạc nhiên nhìn cô, ngữ khí của cô lúc này hoàn toàn khác với giọng điệu trầm thấp, nức nở vừa rồi, anh xấu hổ rụt tay lại, thành thật nói: “Tôi tưởng cô đang khóc.”
Hạ Diệp cong môi: “Tôi đâu có khóc.
Á? Không đúng, chẳng phải lúc này anh nên nói rằng sẽ đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi ăn uống sao? Chứ vuốt tóc tôi có bớt buồn đi đâu!!”
Kiều Triết ngẫm nghĩ một hồi rồi đồng ý với yêu cầu của cô.
Kiều Triết đưa Hạ Diệp tới một quán cháo và gọi một bát cháo thịt bò rau xanh, nhưng anh đã đặc biệt dặn nhà hàng bỏ thịt bò đi và chỉ muốn cháo hầm rau xanh.
Nhìn bát cháo chỉ một màu xanh trắng, Hạ Diệp mới ăn được nửa bát đã chẳng nuốt thêm được nữa, cũng chỉ đành kìm lại tính háu ăn của mình, đó quả thực là một cực hình đối với một người mê ăn thịt như cô.
Mấy ngày sau đó, Hạ Diệp chỉ ở trong khách sạn, Kiều Triết rất bận, hầu như ngày nào anh cũng đi từ sáng tới tối mới về, chỉ có điều cho dù có muộn đến mấy anh cũng nhớ giúp cô rửa vết thương và bôi thuốc.
Ngày kia là ngày hành động, cả thành phố như chìm trong biển mây mù, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Hiếm khi thấy Kiều Triết về sớm như hôm nay, anh vừa bước vào phòng lại nghe thấy tiếng gõ cửa sau lưng, nên quay người mở cửa lần nữa, bên ngoài là một người phụ nữ ăn mặc lộ liễu, dung nhan diễm lệ, đang muốn len theo khe cửa vào phòng với biểu cảm mời gọi: “Anh đẹp trai, có cần dịch vụ đặc biệt không?”
Hạ Diệp trừ phòng tắm đi ra, thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên, nét mặt mang theo sự ương bướng: “Có đạo đức nghề nghiệp không thế? Tôi đến trước mà.”
Kiều Triết ngạc nhiên quay lại nhìn cô, người phụ nữ vừa gõ cửa muốn mở miệng, nhưng lại bị Hạ Diệp phủ đầu: “Tôi không ngại Threesome đâu.” Nói xong lại dùng ánh mắt ái muội liếc nhìn Kiều Triết.
Người phụ nữ vừa gõ cửa lập tức nhìn sang người đàn ông trước mắt, còn Kiều Triết nghe xong câu nói đó thì trợn tròn mắt, sau đó quay sang cô gái bên ngoài, tiếp lời Hạ Diệp: “Cô ấy không cần tiền.”
Cô gái gõ cửa lập tức thay đổi sắc mặt, thu lại tư thế mời gọi nịnh nọt của mình, lùi lại một bước mang theo bộ ngực đồ sộ ra ngoài, sau đó ném cho Hạ Diệp một ánh mắt khinh bỉ rồi quay người “hừ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là không cần tiền, kể cả có gặp anh chàng nào đẹp trai đi chăng nữa thì cũng không được khinh tiền vậy chứ?
Kiều Triết đóng cửa lại, quay về phía Hạ Diệp.
Cô dùng ánh mắt đầy thú vị nhìn anh chằm chằm: “Không cần tiền?”
Kiều Triết né tránh chủ đề này: “Tối mai đi cắt chỉ.” Như thể trò đùa vừa rồi không hề tồn tại.
Hạ Diệp lắc lắc đầu, xoay người đi về phía giường, lẩm bẩm thốt ra một tiếng bất mãn: “Xí!” Dám làm mà không dám nhận!
Tuy rằng người bắt đầu khơi mào trò đùa là cô, nhưng cô lại cảm thấy mình bị coi thường, bởi vậy trong lòng Hạ Diệp có chút buồn bực, nhưng lại cảm thấy việc này là không đáng, nên chỉ mặc kệ anh một đêm.
Tối hôm sau khi đi cắt chỉ, bà lão vừa cắt vừa cặn dặn: “Cô gái có tấm lưng mềm mại mịn màng thế này, tự nhiên lại có thêm vết sẹo, tôi nhìn thôi cũng thấy đau lòng, sau này nhớ phải cẩn thận hơn nhé.”
Nhìn vết sẹo xấu xí, suy nghĩ của Kiều Triết lại bị kéo về đêm xảy ra trận ẩu đả, nếu không có Hạ Diệp thì vết sẹo đó có lẽ đã ở trên người anh rồi.
Còn Hạ Diệp lúc này chỉ nghĩ tới việc đi thẩm mỹ viện để xóa sẹo hay là mua kem trị sẹo bôi rồi để nó mờ đi tự nhiên, cả hai cách đều có ưu nhược điểm riêng của nó, thật khiến người ta rối rắm.
Mặc dù Kiều Triết đã nhận ra tâm trạng cô không tốt, nhưng không biết sao khi về đến khách sạn, anh lại chỉ nhắc nhở cô một câu: “Ngày mai ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, đừng có đi ra ngoài.”
Hạ Diệp trừng mắt, hùng hổ nói: “Không được.” Cô không thèm nhìn Kiều Triết lấy một cái, mà chỉ thu dọn hành lý của mình.
Hạ Diệp cảm thấy ở Kiều Triết cái gì cũng tốt, nhẹ nhàng, chu đáo, còn nam tính nữa, nhưng đôi khi lại quá mức trầm tĩnh.
Trong mấy ngày tiếp xúc này, rõ ràng hai người đều bị thu hút bởi đối phương, nhưng chỉ phụ thuộc vào việc ai sẽ là người phá vỡ tầng quan hệ này trước.
Hạ Diệp luôn cho rằng, đàn ông nên chủ động, về mặt tình cảm cô có chút ích kỷ, cô luôn hy vọng đối phương có thể yêu mình hết lòng, nhưng cũng muốn quyền làm chủ nằm trong tay mình.
Cùng chính vì cô chưa từng trải qua kể cả là bước đầu trong một mối quan hệ nam nữ, thì làm sao mà biết được cái gì gọi là tình yêu, có lẽ chỉ khi yêu rồi Hạ Diệp mới biết được những ngọt bùi đắng cay của nó.
Trong tình yêu, chỉ khi bảo toàn mọi thứ chúng ta mới có thể giữ được mối quan hệ lâu dài.
Mà trong lòng Kiều Triết đã sớm cân nhắc không biết bao nhiêu lần, anh lo lắng mình sẽ gặp tai nạn trong nhiệm vụ lần này, vì vậy mới không dám dễ dàng tiến tới.
Kể từ lần bôi thuốc cho Hạ Diệp vào đêm đó, anh đã biết thế nào là sự dịu dàng của phụ nữ chính là nấm mồ chôn anh hùng, nhưng anh cũng không hề hay biết, cũng chính vào đêm ấy, mầm mống tình yêu trong lòng Hạ Diệp đã bắt đầu thức tỉnh.
Xét về tuổi tác thì Kiều Triết lớn hơn Hạ Diệp ba tuổi, nên tất nhiên sẽ không làm việc theo cảm tính như cô, vì vậy anh lại kiên nhẫn giải thích: “Ngày mai ở đây có rất nhiều hoạt động mới, người đông phức tạp, không an toàn.”
Hạ Diệp vẫn không thèm để ý tới anh mà leo lên giường đi ngủ.
Kiều Triết cho rằng Hạ Diệp đã nghe những lời mình nói, nên sau khi tắm rửa cũng đi nghỉ ngơi.
Hạ Diệp mất ngủ, màn hình điện thoại hiển thị đang là một giờ sáng, cô đứng dậy rón rén đi đến sofa, nhìn Kiều Triết vẫn đang ngủ say, mới chậm rãi cúi người in lên môi anh.
Mí mắt Kiều Triết khẽ động, trong giấc ngủ say anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại ngắn ngủi này.
Một giây sau đó, khi Hạ Diệp chuẩn bị đứng dậy, anh liền kéo cô lại.
Hạ Diệp bắt gặp ánh mắt Kiều Triết, bên trong như chứa đựng một bờ vực thẳm, khiến người ta không tìm ra lối thoát.
Kiều Triết nhắm chặt hai mắt, tham lam gia tăng nụ hôn, tham lam gặm cắn, một tay gắt gao ôm lấy người trong lòng, một tay anh ôm lấy chân cô, Hạ Diệp ngồi khóa trên người Kiều Triết, cứ thế cho đến khi hai người không cảm nhận được sự tồn tại của không khí mới miễn cưỡng tánh nhau ra, rồi liên tục thở dốc nhìn nhau.
Ánh trăng bên ngoài lọt qua khe cửa sổ chiếu vào đôi đôi ẩm ướt của hai người.
Họ nhìn nhau chằm chằm, dục vọng trong mắt lộ rõ.
Kiều Triết bế Hạ Diệp bước đến bên giường, đột ngột mất đi trọng tâm khiến cô phải kẹp chặt hay chân quanh eo anh.
Nằm trên chiếc giường trải ga trắng tinh, đôi mắt Hạ Diệp mơ hồ híp lại, hai gò má ửng đỏ, Kiều Triết chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người cô, hai người nhìn nhau, rồi lại hôn nhau say đắm.
Quần áo hỗn độn vứt ngổn ngang bên giường, cả hai trần trụi đợi chờ.
Kiều Triết nâng một chân Hạ Diệp lên, sau đó đỡ chính mình chậm rãi đẩy mạnh, nhưng mới vào được một nửa lại bị mắc kẹt, anh cúi xuống thì thầm an ủi bên tai cô: “Thả lỏng một chút, em thật chặt.” Nói xong, lại cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa hồng hào của cô.
Hạ Diệp “ưm” lên một tiếng, thả lỏng bờ môi nãy giờ vẫn luôn cắn chặt.
Kiều Triết nhẹ nhàng liếm láp, rồi đột nhiên đẩy mạnh thân dưới tiến vào.
Cô bám lấy bả vai anh, các ngón tay đột ngột siết chặt, để lại những vết xước đỏ trên vai anh.
Dưới thân là cảm giác bị xé rách vô cùng đau đớn, nhưng cô không kêu gào, cuối cùng chỉ thấy sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt chảy dọc theo khóe mắt.
Kiều Triết ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô, rồi lại nhìn xuống những tơ máu đỏ đang rỉ ra từ hạ thể mình, trong lòng hiểu ra điều gì đó, anh cảm thấy có chút tội lỗi, tự trách bản thân mình lỗ mãng.
Anh nhìn Hạ Diệp với vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, anh…”
Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị cô ngắt lời: “Hôn em.”
Nụ hôn dịu dàng rơi xuống, Kiều Triết nhẹ nhàng di chuyển trên người cô, lúc này Hạ Diệp đã có thể dần dần thả lỏng, nhiệt tình đáp lại.
Một tay Kiều Triết xoa nắn sự mềm mại trên ngực, động tác dưới thân cũng dần nhanh hơn…
Trong phòng tràn ngập tiếng nước dính nhớp, cùng với đó là âm thanh rên rỉ lên xuống phập phồng…
Hai người cứ thế lăn lộn cho tới gần sáng, Hạ Diệp mệt đến mức không còn sức nói chuyện, Kiều Triết bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô, rồi ôm cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô thất thần, Kiều Triết hỏi: “Bữa trưa ăn gì, muốn tôi mang đồ về cho cô hay cùng nhau đi ăn?”
Hạ Diệp trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi: “Tôi buồn quá, không được ra ngoài chơi, cái gì cũng không được ăn, lại còn chẳng thể cử động theo ý mình nữa.” Cô vừa nói vừa giấu mặt đi giả vờ khóc lóc, phàn nàn, nhưng giọng điệu lại như đang tự nói chuyện với mình.
Hạ Diệp, người đã sống một mình tại nước ngoài nhiều năm, vì để bớt cô đơn, nên đã hình thành thói quen tự nói chuyện với bản thân.
Trước đây, Kiều Triết chưa từng dỗ dành con gái, còn tưởng cô thực sự khóc vì khó chịu, vì vậy anh nhẹ nhàng bước tới, vuốt ve mái tóc cô như đang an ủi một chú cún.
Hạ Diệp ngẩng đầu lên, chẳng thấy giọt nước mắt nào trên mặt cô, còn bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Anh chạm vào tôi làm gì thế?”
Bàn tay của Kiều Triết đang đưa lên, đột nhiên dừng lại giữa không trung, ngạc nhiên nhìn cô, ngữ khí của cô lúc này hoàn toàn khác với giọng điệu trầm thấp, nức nở vừa rồi, anh xấu hổ rụt tay lại, thành thật nói: “Tôi tưởng cô đang khóc.”
Hạ Diệp cong môi: “Tôi đâu có khóc.
Á? Không đúng, chẳng phải lúc này anh nên nói rằng sẽ đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi ăn uống sao? Chứ vuốt tóc tôi có bớt buồn đi đâu!!”
Kiều Triết ngẫm nghĩ một hồi rồi đồng ý với yêu cầu của cô.
Kiều Triết đưa Hạ Diệp tới một quán cháo và gọi một bát cháo thịt bò rau xanh, nhưng anh đã đặc biệt dặn nhà hàng bỏ thịt bò đi và chỉ muốn cháo hầm rau xanh.
Nhìn bát cháo chỉ một màu xanh trắng, Hạ Diệp mới ăn được nửa bát đã chẳng nuốt thêm được nữa, cũng chỉ đành kìm lại tính háu ăn của mình, đó quả thực là một cực hình đối với một người mê ăn thịt như cô.
Mấy ngày sau đó, Hạ Diệp chỉ ở trong khách sạn, Kiều Triết rất bận, hầu như ngày nào anh cũng đi từ sáng tới tối mới về, chỉ có điều cho dù có muộn đến mấy anh cũng nhớ giúp cô rửa vết thương và bôi thuốc.
Ngày kia là ngày hành động, cả thành phố như chìm trong biển mây mù, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Hiếm khi thấy Kiều Triết về sớm như hôm nay, anh vừa bước vào phòng lại nghe thấy tiếng gõ cửa sau lưng, nên quay người mở cửa lần nữa, bên ngoài là một người phụ nữ ăn mặc lộ liễu, dung nhan diễm lệ, đang muốn len theo khe cửa vào phòng với biểu cảm mời gọi: “Anh đẹp trai, có cần dịch vụ đặc biệt không?”
Hạ Diệp trừ phòng tắm đi ra, thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch lên, nét mặt mang theo sự ương bướng: “Có đạo đức nghề nghiệp không thế? Tôi đến trước mà.”
Kiều Triết ngạc nhiên quay lại nhìn cô, người phụ nữ vừa gõ cửa muốn mở miệng, nhưng lại bị Hạ Diệp phủ đầu: “Tôi không ngại Threesome đâu.” Nói xong lại dùng ánh mắt ái muội liếc nhìn Kiều Triết.
Người phụ nữ vừa gõ cửa lập tức nhìn sang người đàn ông trước mắt, còn Kiều Triết nghe xong câu nói đó thì trợn tròn mắt, sau đó quay sang cô gái bên ngoài, tiếp lời Hạ Diệp: “Cô ấy không cần tiền.”
Cô gái gõ cửa lập tức thay đổi sắc mặt, thu lại tư thế mời gọi nịnh nọt của mình, lùi lại một bước mang theo bộ ngực đồ sộ ra ngoài, sau đó ném cho Hạ Diệp một ánh mắt khinh bỉ rồi quay người “hừ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là không cần tiền, kể cả có gặp anh chàng nào đẹp trai đi chăng nữa thì cũng không được khinh tiền vậy chứ?
Kiều Triết đóng cửa lại, quay về phía Hạ Diệp.
Cô dùng ánh mắt đầy thú vị nhìn anh chằm chằm: “Không cần tiền?”
Kiều Triết né tránh chủ đề này: “Tối mai đi cắt chỉ.” Như thể trò đùa vừa rồi không hề tồn tại.
Hạ Diệp lắc lắc đầu, xoay người đi về phía giường, lẩm bẩm thốt ra một tiếng bất mãn: “Xí!” Dám làm mà không dám nhận!
Tuy rằng người bắt đầu khơi mào trò đùa là cô, nhưng cô lại cảm thấy mình bị coi thường, bởi vậy trong lòng Hạ Diệp có chút buồn bực, nhưng lại cảm thấy việc này là không đáng, nên chỉ mặc kệ anh một đêm.
Tối hôm sau khi đi cắt chỉ, bà lão vừa cắt vừa cặn dặn: “Cô gái có tấm lưng mềm mại mịn màng thế này, tự nhiên lại có thêm vết sẹo, tôi nhìn thôi cũng thấy đau lòng, sau này nhớ phải cẩn thận hơn nhé.”
Nhìn vết sẹo xấu xí, suy nghĩ của Kiều Triết lại bị kéo về đêm xảy ra trận ẩu đả, nếu không có Hạ Diệp thì vết sẹo đó có lẽ đã ở trên người anh rồi.
Còn Hạ Diệp lúc này chỉ nghĩ tới việc đi thẩm mỹ viện để xóa sẹo hay là mua kem trị sẹo bôi rồi để nó mờ đi tự nhiên, cả hai cách đều có ưu nhược điểm riêng của nó, thật khiến người ta rối rắm.
Mặc dù Kiều Triết đã nhận ra tâm trạng cô không tốt, nhưng không biết sao khi về đến khách sạn, anh lại chỉ nhắc nhở cô một câu: “Ngày mai ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, đừng có đi ra ngoài.”
Hạ Diệp trừng mắt, hùng hổ nói: “Không được.” Cô không thèm nhìn Kiều Triết lấy một cái, mà chỉ thu dọn hành lý của mình.
Hạ Diệp cảm thấy ở Kiều Triết cái gì cũng tốt, nhẹ nhàng, chu đáo, còn nam tính nữa, nhưng đôi khi lại quá mức trầm tĩnh.
Trong mấy ngày tiếp xúc này, rõ ràng hai người đều bị thu hút bởi đối phương, nhưng chỉ phụ thuộc vào việc ai sẽ là người phá vỡ tầng quan hệ này trước.
Hạ Diệp luôn cho rằng, đàn ông nên chủ động, về mặt tình cảm cô có chút ích kỷ, cô luôn hy vọng đối phương có thể yêu mình hết lòng, nhưng cũng muốn quyền làm chủ nằm trong tay mình.
Cùng chính vì cô chưa từng trải qua kể cả là bước đầu trong một mối quan hệ nam nữ, thì làm sao mà biết được cái gì gọi là tình yêu, có lẽ chỉ khi yêu rồi Hạ Diệp mới biết được những ngọt bùi đắng cay của nó.
Trong tình yêu, chỉ khi bảo toàn mọi thứ chúng ta mới có thể giữ được mối quan hệ lâu dài.
Mà trong lòng Kiều Triết đã sớm cân nhắc không biết bao nhiêu lần, anh lo lắng mình sẽ gặp tai nạn trong nhiệm vụ lần này, vì vậy mới không dám dễ dàng tiến tới.
Kể từ lần bôi thuốc cho Hạ Diệp vào đêm đó, anh đã biết thế nào là sự dịu dàng của phụ nữ chính là nấm mồ chôn anh hùng, nhưng anh cũng không hề hay biết, cũng chính vào đêm ấy, mầm mống tình yêu trong lòng Hạ Diệp đã bắt đầu thức tỉnh.
Xét về tuổi tác thì Kiều Triết lớn hơn Hạ Diệp ba tuổi, nên tất nhiên sẽ không làm việc theo cảm tính như cô, vì vậy anh lại kiên nhẫn giải thích: “Ngày mai ở đây có rất nhiều hoạt động mới, người đông phức tạp, không an toàn.”
Hạ Diệp vẫn không thèm để ý tới anh mà leo lên giường đi ngủ.
Kiều Triết cho rằng Hạ Diệp đã nghe những lời mình nói, nên sau khi tắm rửa cũng đi nghỉ ngơi.
Hạ Diệp mất ngủ, màn hình điện thoại hiển thị đang là một giờ sáng, cô đứng dậy rón rén đi đến sofa, nhìn Kiều Triết vẫn đang ngủ say, mới chậm rãi cúi người in lên môi anh.
Mí mắt Kiều Triết khẽ động, trong giấc ngủ say anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại ngắn ngủi này.
Một giây sau đó, khi Hạ Diệp chuẩn bị đứng dậy, anh liền kéo cô lại.
Hạ Diệp bắt gặp ánh mắt Kiều Triết, bên trong như chứa đựng một bờ vực thẳm, khiến người ta không tìm ra lối thoát.
Kiều Triết nhắm chặt hai mắt, tham lam gia tăng nụ hôn, tham lam gặm cắn, một tay gắt gao ôm lấy người trong lòng, một tay anh ôm lấy chân cô, Hạ Diệp ngồi khóa trên người Kiều Triết, cứ thế cho đến khi hai người không cảm nhận được sự tồn tại của không khí mới miễn cưỡng tánh nhau ra, rồi liên tục thở dốc nhìn nhau.
Ánh trăng bên ngoài lọt qua khe cửa sổ chiếu vào đôi đôi ẩm ướt của hai người.
Họ nhìn nhau chằm chằm, dục vọng trong mắt lộ rõ.
Kiều Triết bế Hạ Diệp bước đến bên giường, đột ngột mất đi trọng tâm khiến cô phải kẹp chặt hay chân quanh eo anh.
Nằm trên chiếc giường trải ga trắng tinh, đôi mắt Hạ Diệp mơ hồ híp lại, hai gò má ửng đỏ, Kiều Triết chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người cô, hai người nhìn nhau, rồi lại hôn nhau say đắm.
Quần áo hỗn độn vứt ngổn ngang bên giường, cả hai trần trụi đợi chờ.
Kiều Triết nâng một chân Hạ Diệp lên, sau đó đỡ chính mình chậm rãi đẩy mạnh, nhưng mới vào được một nửa lại bị mắc kẹt, anh cúi xuống thì thầm an ủi bên tai cô: “Thả lỏng một chút, em thật chặt.” Nói xong, lại cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa hồng hào của cô.
Hạ Diệp “ưm” lên một tiếng, thả lỏng bờ môi nãy giờ vẫn luôn cắn chặt.
Kiều Triết nhẹ nhàng liếm láp, rồi đột nhiên đẩy mạnh thân dưới tiến vào.
Cô bám lấy bả vai anh, các ngón tay đột ngột siết chặt, để lại những vết xước đỏ trên vai anh.
Dưới thân là cảm giác bị xé rách vô cùng đau đớn, nhưng cô không kêu gào, cuối cùng chỉ thấy sống mũi cay cay, hai hàng nước mắt chảy dọc theo khóe mắt.
Kiều Triết ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô, rồi lại nhìn xuống những tơ máu đỏ đang rỉ ra từ hạ thể mình, trong lòng hiểu ra điều gì đó, anh cảm thấy có chút tội lỗi, tự trách bản thân mình lỗ mãng.
Anh nhìn Hạ Diệp với vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, anh…”
Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị cô ngắt lời: “Hôn em.”
Nụ hôn dịu dàng rơi xuống, Kiều Triết nhẹ nhàng di chuyển trên người cô, lúc này Hạ Diệp đã có thể dần dần thả lỏng, nhiệt tình đáp lại.
Một tay Kiều Triết xoa nắn sự mềm mại trên ngực, động tác dưới thân cũng dần nhanh hơn…
Trong phòng tràn ngập tiếng nước dính nhớp, cùng với đó là âm thanh rên rỉ lên xuống phập phồng…
Hai người cứ thế lăn lộn cho tới gần sáng, Hạ Diệp mệt đến mức không còn sức nói chuyện, Kiều Triết bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô, rồi ôm cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương