Kiều Triết nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, đến khi hoàn hồn trở lại thì cô đã hoàn toàn biến mất.

Anh quay người, trở về đồn cảnh sát, sau đó đi thẳng sang một phòng thẩm vấn khác.

Lâm Nghị đang lấy lời khai bên trong: “Nói rõ một chút về thông tin cá nhân cơ bản.


Thẩm Thành châm chọc: “Thân phận của tôi thế nào anh ta còn chưa đủ rõ sao?” Nói xong, liền hất cằm về phía Kiều Triết đang đứng ở cửa.

Kiều Triết không muốn phí lời, nên hỏi thẳng: “Hàng bây giờ ở đâu?”
Thẩm Thành tỏ vẻ khó hiểu: “Hàng gì?”
Kiều Triết nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của anh ta, rồi kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, cầm tập tài liệu trên bàn lên, “bộp” một tiếng ném về phía Thẩm Thành: “Anh nghĩ xem mình có cần thiết phải giả bộ nữa không? Với những tội trạng trước đây anh gây ra đã đủ kết án tử hình rồi, Thẩm Vĩnh Phong chết như thế nào? Phùng Tuệ chết thế nào? Có cần tôi đọc hồ sơ pháp y lên cho anh nghe không?”
Thẩm Thành từ từ cuộn chặt nắm tay, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghiêng đầu về phía trước, cố ý nói: “Ngược lại tôi biết rõ Giang Mạn Ngưng đã chết thế nào, có cần tôi kể chi tiết cho anh nghe không?”
Kiều Triết đập bạn đứng dậy, chằm chằm nhìn anh ta bằng ánh mắt chết chóc, Lâm Nghị phải vội vàng ngăn lại: “Đừng kích động…” Còn chưa dứt lời, bên ngoài phòng thẩm vấn lại vang lên tiếng gõ cửa.

Kiều Triết xoay người ra mở cửa, người đứng bên ngoài nói: “Cảnh sát trưởng thành phố Triều Châu gọi tới.


Vì vậy Kiều Triết ra khỏi phòng thẩm vấn để nhận điện thoại.

Qua ống nghe: “Tiểu Kiều, thành công bắt giữ được Thẩm Thành là một bước tiến lớn trong công tác chống ma túy của thành phố chúng ta, sau khi tham khảo ý kiến của lãnh đạo Bộ Công an, cuối cùng đã có lệnh quyết định điều chuyển Thẩm Thành sang Trụ sở Công an thành phố Triều Châu và cậu không được tham gia vào quá trình điều tra nữa, cậu và Thẩm Thành có ân oán cá nhân, nên chắc chắn là hiểu được sự sắp xếp của cấp trên chứ?”
“Tôi và Thẩm Thành không có ân oán cá nhân nào cả, đề nghị cho tôi được tham gia vào cuộc điều tra.



“Chúng tôi đã nhận được báo cáo, trong đó có nói rằng cậu khẳng định người giết mẹ cậu – Giang Mạn Ngưng là Thẩm Thành, tôi cũng đã tham khảo thêm ý kiến của các lãnh đạo cấp trên và kết thúc cuộc thảo luận với quyết định loại cậu ra khỏi quá trình khởi tố vụ án này.


Thấy Kiều Triết im lặng, người trong điện thoại lại nói: “Quả thực cậu là người góp công chính trong việc điều tra Thẩm Thành trong những năm qua, tôi sẽ bàn bạc thêm vấn đề này với lãnh đạo, trước tiên cậu hãy làm thủ tục chuyển giao tội phạm và quay lại trụ sở càng sớm càng tốt.


Kiều Triết cúp máy, đi tới phòng thẩm vấn gõ cửa kính ra hiệu cho Lâm Nghị ra ngoài.

Lâm Nghị đóng của lại, hỏi: “Sao thế?”
“Tổng cục Công an yêu cầu chuyển giao tội phạm.

” Kiều Triết chỉ báo lại việc chính, anh sẽ không bao giờ chấp nhận ra khỏi vụ án này.

“Đúng là chỉ biết mở miệng chỉ tay năm ngón, rốt cuộc là họ định làm cái quái gì vậy?” Lâm Nghị vô cùng bức xúc.

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy đều tò mò đổ dồn ánh mắt về phía họ, Kiều Triết phải vỗ vỗ lên vai anh ấy, ra hiệu cho anh ấy im lặng một chút.

Lâm Nghị khoát tay: “Cuối cùng cũng được về rồi, chẳng muốn chịu cái cảnh lạ nước lạ cái ở đây thêm nữa.

” Nói xong, anh ấy liếc nhìn Kiều Triết, nhưng thấy anh không hề nhẹ nhõm chút nào, nên khuyên nhủ vài câu: “Cậu thả lỏng chút đi, người cũng đã bắt được, thì việc cũng đơn giản hơn nhiều, à phải rồi, bên bộ phận giám định camera giám sát báo lại rằng tất cả camera trong sòng bài đều không mở ra được, nghe nói toàn bộ hệ thống đều dính loại virus mới nhất trên thế giới, vì vậy chẳng có cách nào mở được video, người trong đội chúng ta tạm thời chưa bẻ khóa được.


Sau khi nghe xong, Kiều Triết cảm thấy có thứ gì đó xẹt qua trong đầu, điều này rất quan trọng, nhưng anh vẫn không thể nghĩ ra đó là cái gì.

Hạ Diệp quay lại khách sạn, cô lấy từ vali ra một chiếc sim điện thoại ảo, sau đó lắp vào điện thoại để thực hiện cuộc gọi.

“Đường Bác ý của anh là sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một nam thanh niên: “Về đi, đội cần cô, cùng nhau kiếm tiền không được sao, không ngờ rằng cô lại rút lui sớm như vậy, đã sắp xếp người ở sân bay rồi, chỉ cần cô muốn quay lại bọn họ sẽ đón cô bất cứ lúc nào.


Hạ Diệp tức giận nói: “Anh có biết là anh suýt chút nữa đã hại chết tôi rồi không? Tôi nói cho với anh rằng có trả bao nhiêu tiền tôi cũng không động đến thứ đó rồi mà.


Nếu đã bị vạch mặt, thì Đường Bác cũng chẳng giấu giếm nữa, anh ta giở giọng uy hiếp: “Cô nghĩ mình có thể sống sót rời khỏi thủ Cảng sao?”
Cô đã biết quá nhiều, sao có thể để cô toàn thây rút lui được chứ.

Giao dịch bất thành, thì nhân nghĩa cũng chẳng tồn tại nữa.

Hạ Diệp đã bình tĩnh lại, cô cười lạnh: “Anh nghĩ rằng anh dùng giá cao gấp đôi so với giá thị trường để cướp việc làm ăn của Đường Hoành tại Đông Nam Á thì có thể chiếm được một phần miếng bánh ở Nam Mỹ sao? Đường Hồng biết rằng đây là đơn đặt hàng cuối cùng mà Thẩm Thành thực hiện ở thủ Cảng, nên ông ta nhường cho anh, anh không phát hiện ra à?”
Hạ Diệp lại tiếp tục: “Chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ cho tôi, tôi không muốn 50% nữa mà là 80%.

” Ánh mắt Hạ Diệp lóe lên một tia hung ác khi nói câu cuối cùng.

“Tám mươi phần trăm? Nằm mơ giữa ban ngày.

” Đường Bác như vừa nghe thấy một câu chuyện cười.

“Nếu trong mười phút tới tôi không nhận được thông báo biến động số dư, thì tất cả thông tin giao dịch của anh tại Đông Nam Á sẽ xuất hiện trong máy tính của Đường Hoành.



Đường Bác tức đến hộc máu, chất vấn: “Chẳng phải cô nói đã xóa sạch mọi thông tin rồi sao?”
Hạ Diệp nói với giọng vô tội: “Không phải là không muốn dọn dẹp nó sạch sẽ, nhưng có sạch hay không còn phụ thuộc vào túi tiền, anh nghĩ ai cũng nói lời không giữ lời như anh à?”
Đường Bác gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ: “Được.


Một lúc sau, trên màn hình điện thoại của Hạ Diệp hiện lên thông báo tiền đến.

Cô thu dọn hành lý, bắt taxi đến sân bay, lúc này cách giờ lên máy bay còn bốn tiếng đồng hồ.

Trên đường người người đi lại náo nhiệt, ai cũng bận việc riêng của mình, tựa như chuyện vừa phát sinh mấy tiếng trước chẳng hề tồn tại, con người mà, dễ đến cũng dễ quên.

Hạ Diệp ngồi trong phòng chờ tại sân bay, đang nghĩ xem có nên gọi điện về nhà thông báo một tiếng hay không, báo cho mọi người rằng cô sắp trở về, nhưng khi nhìn xuống dãy số điện thoại, cô vẫn không nhấp được vào nút gọi, như thể sợ hãi điều gì đó.

Vì giấc ngủ bù trên máy bay, nên khi xuống máy bay, tâm trạng Hạ Diệp có chút uể oải, đột nhiên cô lại nhớ đến ngày mình rời đi bảy năm về trước, cô chỉ có một cái ôm thoáng qua với ba mẹ, sau đó một thân một mình bay đến một đất nước xa lạ, nhưng hiện tại khi trở về cô vẫn chỉ có một mình như vậy.

Cô bắt taxi tại sân bay, nhìn qua cửa kính xe, Hạ Diêp nhận ra thành phố mình đã sống mười mấy năm lúc này cửa hàng hai bên đường đều được trang hoàng đủ loại đèn neon lộng lẫy, ngày một phồn hoa, thật ngạc nhiên khi thấy nơi mình sinh ra đã phát triển tới mức này.

Nhưng cô lại không phát hiện ra việc mình đã bị theo dõi…
Gia đình Hạ Diệp sống tại một khu chung cư ở phía Tây thành phố Triều Châu, vốn dĩ cô muốn thuyết phục ba mẹ mình mua một căn biệt thự ở phía Đông thành phố, nhưng ba mẹ lại không muốn hệ thống an ninh của những khu vực quá nghiêm ngặt nên chỉ đành từ bỏ.

Về đến nhà, hiển nhiên là ba mẹ Hạ Diệp vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, mẹ Hạ tên là Tang Phái Cầm, bà là một người phụ nữ quanh năm chỉ quanh quẩn ở nhà điển hình, tầm nhìn hạn hẹp, có chút chua ngoa đanh đá.

Tang Phái Cầm vừa đổ lỗi cho Hạ Diệp vì về mà không báo trước cho gia đình, vừa nhìn ngó đánh giá hành lý của cô.

“Xin lỗi mẹ, con vội về nên không mua được quà cáp gì cho ba mẹ.

” Hạ Diệp chú ý tới anh mắt của bà.

“Không sao, không sao, về nhà thì cần gì phải quà cáp.

” Tang Phái Cầm miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại có chút bất mãn.

Mỗi tháng Hạ Diệp đều gửi tiền về cho gia đình, nên từ lâu nhà cô đã chuyển từ căn hộ nhỏ chật chội sang căn hộ lớn hơn và môi trường sống cũng đã đổi từ vùng ngoại ô thành phố hẻo lánh sang một khu trung tâm nhộn nhịp.

Ba Hạ Diệp – Hạ Chí Phàm là một người đàn ông thật thà, ông có công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước, hiện tại đã về hưu, thấy con gái về nhà, chỉ nở nụ cười hạnh phúc nhìn con: “Tối nay để ba tự tay vào bếp.


Cảm xúc dễ bị lây nhiễm, trong lòng Hạ Diệp cảm thấy có chút an ủi: “Cảm ơn ba.


Hạ Chí Phàm hỏi: “Con có bạn trai chưa?”
“Chưa ạ.


“Không sao, không cần vội, ba nói con nghe này, chọn bạn trai là phải cẩn thận, đầu tiên gia đình cần…”
Hạ Diệp cười khổ trong lòng, ngắt lời: “Khi nào tìm được ứng cử viên hợp lý con sẽ dẫn về để ba mẹ gặp, con muốn ăn anh đào, con ra cửa hàng trái cây bên ngoài khu chung cư mua một chút rồi về ngay ạ.

” Hạ Diệp lao ra khỏi bếp như tìm thấy lối thoát.


Tang Phái Cầm không vui nói: “Con vội cái gì, sao vừa rồi lúc lên lầu không mua luôn!”
Sau khi Hạ Diệp ra ngoài, Hạ Chí Phàm mới bất mãn phàn nàn: “Bà đừng có lúc nào cũng gay gắt với con như vậy được không, yêu đương hay kết hôn là chuyện riêng của con bé, còn việc mua quà cáp về nhà nữa, không mua thì thôi, bà xem lại sắc mặt của mình khi nãy đi!”
“Sắc mặt tôi làm sao nào? Mấy năm rồi mới về nhà, không biết đường mua chút quà về hay sao, nói thế mà nghe được à?” Tang Phái Cầm đặt thức ăn trên tay xuống, lớn tiếng tranh cãi.

“Được, được, được, bà cái gì cũng đúng, tôi không muốn cãi nhau với bà, con bé đã mấy năm không về nhà, bà không nghĩ được nguyên nhân là do đâu hay sao?”
“Do đâu? Ông nói tôi nghe xem nào? Vì kiếm tiền chứ còn gì nữa, năm đó vì cho nó đi học, trong nhà đến một hào cũng chẳng còn! Vậy nó không kiếm tiền thì ai là người kiếm ở đây nữa?” Mẹ Hạ giọng điệu hung hãn quát.

“Những gì con bé dành cho chúng ta trong mấy năm nay còn chưa đủ hay sao? Nhà cũng mua rồi, tiền sinh hoạt tháng nào cũng gửi đúng hạn, đến cả cho vay nặng lãi cũng không bằng bà!” Hạ Chí Phạm có chút bực tức thở dài.

“Đủ cái gì mà đủ, tôi nuôi nó khôn lớn, vất vả bao nhiêu năm, nên bất luận là tôi có muốn bao nhiêu tiền nó cũng phải đưa!” Tang Phía Cầm căm giận nói.

Hạ Chí Phàm thở dài, ông không muốn tiếp tục tranh cãi nữa và cũng chẳng có cách nào thuyết phục nổi vợ mình.

Sau khi ra khỏi cửa, Hạ Diệp đứng trước thang máy than ngắn thở dài một hơi, như thể vừa chối chết chạy thoát thân, mới có hai mươi lăm tuổi mà hiện tại cô đã có thể tự nuôi sống bản thân, muốn tìm việc lúc nào là có ngay lúc đó, vậy thì tại sao phải làm khó bản thân mình như vậy, tốt hơn hết là nhanh chóng tìm cách chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt.

Cô không nghe thấy cuộc cãi vã trong nhà, nếu không chắc chắn sẽ rất buồn.

Hạ Diệp ra tới cổng khu chung cư, lại chỉ đi dạo quanh quanh, khi đi ngang qua tiệm trái cây, cô mới nhìn thấy bóng mình in trên tấm cửa kính thủy tinh của cửa hàng, đồng thời phát hiện ra có một người đàn ông đang đi theo sau.

Hạ Diệp giả vờ như không nhìn thấy anh ta, sau đó vừa lấy điện thoại trong túi ra vừa đi về phía có đông người qua lại.

Cô lấy điện thoại ra bấm 110, lại nghe thấy người đàn ông phía sau lên tiếng: “Ba mẹ của cô Hạ vẫn đang an toàn ở nhà, cô thoát được vậy bọn họ thì sao?” Ngay sau đó điện thoại bị lấy mất, Hạ Diệp bị người đàn ông lạ mắt kéo đi khỏi đám đông.

Cô được đưa lên một chiếc xe thùng màu trắng, người đàn ông mặc quần áo bình thường ngồi cùng Hạ Diệp ở hàng ghế sau lại khá lịch sự: “Anh Thẩm muốn gặp mặt cô Hạ, hy vọng cô Hạ hợp tác.


Hạ Diệp nhanh chóng lục lại trí nhớ, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra mình đã từng gặp người họ Thẩm này lúc nào, nên khó tránh khỏi nghi ngờ: “Anh Thẩm nào? Vốn dĩ tôi chẳng quen biết ai họ Thẩm cả, các anh nhận nhầm người rồi.


Người đàn ông mặc áo đen đáp: “Anh Thẩm quen biết cô là được rồi, lát nữa gặp mặt cô sẽ nhận ra ngay thôi.

” Nói xong liền khởi động xe.

Hạ Diệp vội vàng nói: “Đợi đã, ba mẹ đang đợi tôi về ăn cơm, tối nay tôi mới về nhà, ba tôi còn tự tay vào bếp, để tôi về nói với bọn họ một tiếng, sau đó tìm lý do để ra ngoài cùng các anh.

” Hạ Diệp đáng thương cầu xin.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện