Edit: Cải Trắng

Họ phải giành giật từng giây từng phút để hành động khi chiến đấu với thời gian.

Chờ đến khi Lận Thần ôm được Sa Khinh Vũ rơi vào trạng thái hôn mê ra khỏi đống đổ nát, đường chân trời đã le lói tia sáng, bao trùm lên toàn thế giới một lớp sương mù mỏng.

Anh chậm rãi bước ra từ trong đống đổ nát, đón lấy ánh nắng ban sơ, thu hết ánh sáng vào trong đôi mắt sâu lắng, chiết xạ tia sáng tựa hổ phách. Mặt đất được rọi sáng từng chút một.

Lận Yên vội vàng tiến lên ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của Sa Khinh Vũ, nước mắt rơi xuống như mưa.

Cố Hiểu Thần được phát hiện trong một không gian hình tam giác, có mấy trụ thép chống đỡ tạo thành một nơi náu an toàn, không làm tổn thương dù chỉ một cọng tóc.

Chạm phải ánh mắt như trút được gánh nặng của Liễu Duệ, cô vươn đôi bàn tay lạnh cóng, đỏ ửng run rẩy về phía anh. Liễu Duệ khom người cúi xuống, nắm chặt lấy cái tay nhỏ nhắn của cô, hơi dùng sức ở cổ tay kéo thẳng người vào trong lòng mình, ghì chặt, cảm nhận nhịp tim yếu ớt của cô qua lớp quần áo nhếch nhác dính máu vô số người.

Tim, dần dần bình ổn.

“Xin lỗi em!” Giọng anh khàn đặc.

Cố Hiểu Thần mệt mỏi nhắm mắt dưỡng sức trong tiếng nói khàn khàn vờn quanh bên tai. Quá mệt! Rất muốn nằm trong lồng ngực ấm áp của anh ngủ một giấc. Nhưng, đó là chuyện xa xỉ đến mức nào chứ? Cô hiểu, trên vai anh gánh sứ mệnh của hàng tỉ người, anh không bao giờ thuộc về riêng mình cô. Cho nên, khi anh lựa chọn bỏ 8 cứu 80, cô không tài nào oán trách nổi.

“Tham mưu trưởng, thành phố bên cạnh xảy ra hậu chấn, nhân viên cứu trợ bị thương vong nghiêm trọng, cầu được tiếp viện!”

“Tôi biết rồi.”

Cố Hiểu Thần ngước mắt, giấu đi nỗi cô đơn: “Đi đi.”

Liễu Duệ cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: “Khinh Vũ bị thương nặng, đang hôn mê bất tỉnh. Quân y bước đầu chẩn đoán cô ấy bị tích dịch ở lồng ngực, cần tiến hành mở lồng ngực giải phẫu, đã cho người đưa đến phòng phẫu thuật tạm thời rồi.”

Cố Hiểu Thần cau mày: “Anh chắc chứ? Tích dịch ở lồng ngực?”

“Lập tức chuẩn bị chụp X quang, CT, tiến hành siêu âm, chọc dò màng phổi(1), nội soi lồng ngực(2),…”

(1)Chọc dò màng phổi: Đây là một thủ tục y tế xâm lấn để lấy chất lỏng hoặc không khí từ khoang màng phổi cho mục đích chẩn đoán và điều trị. Một ống thông hoặc kim rỗng đã tiêu độc được đưa cẩn thận vào lồng ngực, thường là sau khi gây tê cục bộ. Lấy được dịch từ khoang màng phổi, chúng ta có thể thông qua đó tiến hành xét nghiệm và chẩn đoán bệnh. (Baidu/Wikipedia)

(2)Thoracoscopy (Nội soi lồng ngực): Bao gồm các khâu kiểm tra nội bộ, sinh thiết. Có thể thực hiện dưới tình huống gây mê toàn thân hoặc gây mê cục bộ. (Wikipedia)

Cố Hiểu Thần đẩy người quân y đứng đầu ra, đưa tay dò thử mạch đập trên cổ Sa Khinh Vũ. Nửa phút sau, cô nhíu mày: “Không kịp nữa rồi, lập tức chuẩn bị mở lồng ngực.”

Vị quân y bị gạt sang một bên không vui, muốn nói gì đó nhưng Cố Hiểu Thần đã quay sang Tu Diệp, nói: “Diệp Diệp, cậu giúp tớ thực hiện ca phẫu thuật này đi!”

Sau khi Sa Khinh Vũ bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, người quân y đứng ngây ngốc tại chỗ hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi người bên cạnh: “Cô gái đó là ai? Sao lại gọi Tu trung úy của chúng ta là Diệp Diệp?”

“Cậu không biết hả?”

“Gì cơ?”

“Cô ấy là Liễu phu nhân.”

“Liễu?”

“Cấp trên của cậu có mấy người họ Liễu?”

“Tham mưu trưởng Liễu?”

Người nọ gật đầu, vỗ bồm bộp lên bả vai cô ấy.

Thực hiện xong một loạt các ca phẫu thuật lớn, Mục Hoằng Dịch mệt lử, ra khỏi phòng phẫu thuật thì bắt gặp cảnh Lận Yên dựa vào người Lận Thần ngủ. Anh đến gần, ngồi xổm xuống, nghịch nghịch mấy sợi tóc của cô.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

“Sao hai người lại ở bên ngoài phòng phẫu thuật?” Mục Hoằng Dịch đè thấp giọng hỏi, tiếng hơi khàn, lúc mở miệng cảm giác họng giống bị xé rách, đau nhói.

“Khinh Vũ ở bên trong.” Lận Thần đáp, liếc mắt nhìn Lận Yên: “Còn sức thì ôm người về đi.”

Mục Hoằng Dịch chống tay xuống ghế, khom người xoay lại ngồi xuống, đặt mông xuống chỗ bên cạnh Lận Yên, uể oải nói: “Hết sức rồi.” Sau đó, anh kéo Lận Yên tựa đầu lên vai mình: “Em ở đây ngủ cùng cô ấy một lúc.”

Sa Khinh Vũ tỉnh lại vào sáng ngày hôm sau, ngủ miên man suốt 20 tiếng đồng hồ.

Ăn sáng xong, y tá tới truyền nước cho cô, cắm xong kim tiêm thì điều chỉnh tốc độ truyền: “Hôm nay tiếp tục truyền ba lần, bao giờ gần xong hãy tới trạm y tá gọi người nhé.”

Mắt Sa Khinh Vũ xẹt qua tia ngượng ngùng, cô gật đầu: “Cảm ơn nhé, chị y tá!”

Sau khi y tá rời đi, phòng bệnh rơi vào yên tĩnh đến đáng sợ. Đôi mắt đen nhánh của Lận Thần cứ nhìn cô chăm chăm, không buồn chớp.

Từ đầu đến cuối, Sa Khinh Vũ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chuyên chú không rời của anh. Cô mất tự nhiên ngó quanh khắp nơi, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.

Ngụy trang quá đà thành ngủ thật.

“Tức điên cả người!”

Nhìn Lận Yên đang coi cái ác như kẻ thù, Cố Hiểu Thần dở khóc dở cười: “Cậu có ở trong đó đâu, giận gì chứ?”

“Tớ không ở bên trong đã giận điên người, các cậu ở trong đó chắc chắn là đau lòng muốn chết. Hai chọn một, ấy vậy mà anh tớ và Liễu Duệ đều không chọn cậu và Khinh Vũ. Liễu Duệ vẫn không biết xấu hổ nhận cậu là vợ cậu ta à? Thương thay cậu ngày trước bị mỡ gà che mắt mới gả cho cậu ta.”

Cố Hiểu Thần day trán, đổi túi truyền cho Sa Khinh Vũ, không tiếp lời Lận Yên.

“Nếu Khinh Vũ mà biết, sẽ đau lòng chết mất.”

“Cậu đâu phải Khinh Vũ, sao biết cậu ấy sẽ đau lòng muốn chết?” Cố Hiểu Thần hời hợt hỏi.

Lận Yên hừ lạnh: “Phụ nữ ai biết cũng giận.”

Đúng lúc này, Sa Khinh Vũ tỉnh, lờ mờ nghe được câu cuối của Lận Yên, mở mắt, bất chấp yết hầu khô khốc, cất tiếng hỏi: “Gì cơ?”

Thấy Sa Khinh Vũ tỉnh, Lận Yên vội vàng nhào tới, kể qua một lượt cảnh tượng ghê người hôm qua mình thấy, sinh động như thật. Nói đến đoạn Lận Thần và Liễu Duệ hạ quyết sách, cô bỗng kích động: “Cậu nói đi! Đầu óc của hai người họ có bình thường không thế? Nếu cậu và Hiểu Thần không an toàn bước ra, tớ nhất định sẽ không tha cho họ!”

Đột nhiên, ánh mắt Sa Khinh Vũ sa sầm.

Cố Hiểu Thần thấy vậy, lập tức kéo Lận Yên ra, thúc giục: “Cậu đi xem Hoằng Dịch phẫu thuật xong chưa đi.”

Vốn Lận Yên định tiếp tục lên án công khai tội ác tày trời của Lận Thần và Liễu Duệ nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của Cố Hiểu Thần thì hiểu ngay tức khắc, ậm ờ đáp qua loa rồi chạy ngay khỏi hiện trường.

Cố Hiểu Thần đo huyết áp cho Sa Khinh Vũ xong, gỡ ống nghe ra nhân cơ hội quan sát cô một lượt.

Sa Khinh Vũ sớm đã nghe thấy hết: “Cậu muốn nghiền cứu cái gì ở tớ?”

“Em đang nghiên cứu khuôn mặt đẹp trai nổ trời của anh đó!” Đôi mắt trong veo của Lận Yên lóe lên tia khôn khéo: “Anh, có phải anh cãi nhau với Khinh Vũ không?”

Lận Thần thôi nghịch bật lửa, liếc mắt nhìn cô: “Nói gì đấy?”

“Em mới ra khỏi phòng bệnh của Khinh Vũ nè, thấy bầu không khí trong phòng bất bình thường.”

“Cô ấy nói gì với em à?”

“Chẳng nói gì cả?” Cố Hiểu Thần đặt ống nghe vào hộp.

“Thật không?” Sa Khinh Vũ nghi ngờ: “Sao tớ cứ có cảm giác họ Lận để cậu đến nói thay nhỉ?”

“Họ Lận?” Bỗng dưng, Cố Hiểu Thần cười mập mờ: “Họ Lận nào thế? Chỉ nữ hay là… nam?”

“Em đâu dám qua loa cho có lệ với anh!” Lận Yên tủi thân bĩu môi: “Khinh Vũ không nói gì với em thật mà. Lúc em nhắc đến anh, cậu ấy uể oải gục đầu xuống, trông chẳng vui vẻ gì, cứ như em mà dám nhắc đến anh thêm một lần nữa là cậu ấy sẽ xử tử em.”

Nghe vậy, Lận Thần im lặng đi vòng qua Lận Yên, hướng về phía phòng bệnh của Sa Khinh Vũ.

Lận Thần vừa mở cửa đã chạm mặt ngay Sa Khinh Vũ đang đẩy giá treo túi truyền nước tính đi ra ngoài.

Khoảnh khắc chạm mặt như cọ xát ra ánh lửa, sắc mặt cô cứng ngắc. Ngay sau đó, cô nhanh chóng trốn ra đằng sau cánh cửa.

Hành động nhanh như chớp của Sa Khinh Vũ làm hàng lông mày rậm của Lận Thần nhíu chặt, tay đặt trên nắm cửa siết mạnh đến lộ khớp xướng trắng bợt. Anh gia tăng lực đẩy, muốn mở hẳn cửa.

“Đừng nhúc nhích!” Sa Khinh Vũ trốn sau cửa, vội vàng lên tiếng ngăn anh.

Lận Thần ngừng động tác, thông qua khe cửa có thể thấy dáng vẻ khẩn trương của cô bị phản chiếu ngược lên lớp kính xanh đậm, không khỏi hạ thấp giọng nói: “Anh muốn nói chuyện với em.”

“Nhưng em không muốn nói chuyện với anh!” Sa Khinh Vũ từ chối thẳng.

Lận Thần đột ngột thu tay đang đặt chân tay nắm cửa về, nhướng mày quan sát dáng vẻ bất an của cô được phản chiếu trên lớp kính. Chẳng biết nghĩ gì mà lúc sau ánh mắt nặng nề trông thấy.

Lần này, anh không muốn buông tha cô dễ dàng.

“Nhưng anh muốn nói, không nói không được.”

Giọng anh xuyên qua lớp cửa gỗ truyền đến, lạnh nhạt không cho phép người khác chen vào.

Anh muốn nói. Hơn hết cả, không nói không được!

Sa Khinh Vũ trốn sau cánh cửa nhắm hai mắt lại, có cảm giác sắp hãm sâu vào vũng bùn.

Im lặng kéo dài. Lận Thần híp mắt, lẳng lặng nhìn cánh cửa gỗ màu xám trắng, nghĩ ngợi.

“Chẳng lẽ em lảng tránh chưa đủ rõ ràng sao?”

Lận Thần không nhìn ra cô đang trốn tránh sao? “Sao phải tránh anh?”

Anh hỏi như lẽ đương nhiên, Sa Khinh Vũ muốn phản bác nhưng cổ họng nghẹn ứ, không tìm được chút lý do thuyết phục nào để chiến đấu, giận dỗi nói: “Không vì sao cả!”

“Bởi vì anh hôn em sau khi say rượu?”

Sa Khinh Vũ nghẹn họng thêm lần nữa, giận dữ trừng mắt, như thể giây tiếp theo sẽ đánh mất lý trí, đá cửa xông ra phang thẳng cây treo bình truyền nước vào Lận Thần.

Nhưng, người ngoài cửa không hề hay biết, được nước lấn tới, hỏi: “Không thì vì sao?”

Sa Khinh Vũ đứng sau cửa cắn chặt khớp hàm, suýt thì tức điên.

Ngài Lận bình thường luôn liệu sự như thần trốn đi đâu rồi?

Bản thân muốn nỗ lực nghĩ ra một câu gay gắt để chiến đấu, cuối cùng lại thành giận dữ nói: “Sao em phải tránh anh vì anh muốn hôn em?”

Lận Thần nhướn mi, quan sát bóng hình xinh đẹp kích động được phản chiếu lên lớp kính xanh đậm, không nói.

Thấy Lận Thần vác khuôn mặt thối đi ra, Lận Yên lò dò đến gần, hỏi thăm: “Anh, anh lại cãi nhau với Khinh Vũ à?”

Lận Thần day day huyệt thái dương nhức nhối, chán nản đáp: “Anh cãi nhau với phụ nữ các em làm gì?”

Lận Yên không vui phồng má: “Gì mà cãi nhau với phụ nữ các em chứ? Nói cứ như anh đã đối phó được với vài cô gái rồi ý.”

“Phụ nữ?” Bỗng nhiên, Lận Thần tỉnh ngộ, tức khắc trút gánh nặng như thác đổ.

Lận Yên nhạy bén phát hiện ra sự khác thường, thử thám thính: “Sao thế ạ? Anh, anh nghĩ đến cái gì à?”

Lận Thần nhếch môi, đưa tay xoa đầu cô: “Ngoan, đi tìm Hoằng Dịch chơi đi.”

Nghe rõ ý muốn đuổi mình, Lận Yên bĩu môi, hừ lạnh bỏ đi.

Nhìn theo Lận Yên tức giận phừng phừng rời đi, Lận Thần bật cười, móc bao thuốc từ trong túi áo ra. Ngậm điếu thuốc trong miệng, anh tìm bật lửa nhưng sờ thử khắp các túi mà không thấy.

Kỷ Đức đi lên, đưa bật lửa cho.

Lận Thần không nhận, bỏ điếu thuốc đang ngậm ở miệng ra, cầm nghịch nghịch trên tay.

Kỷ Đức bị ngó lơ, phì cười, thản nhiên thu tay về, bước qua đó thêm hai bước, ngồi cạnh Lận Thần: “Giả vờ thâm trầm cái gì thế?”

Lận Thần cụp mắt nhìn điếu thuốc bị anh dày vò cho không còn hình dạng cũ. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng quẳng nó vào thùng rác, thuận tay cho bao thuốc về túi áo khoác, không thèm nói chuyện với Kỷ Đức.

“Oán tôi?” Kỷ Đức dù hiểu rõ vẫn cố hỏi.

Lận Thần lên tiếng: “Cậu đi đâu?”

Kỷ Đức thở dài: “Phía đương sự xảy ra chút chuyện nên tôi phải sang thành phố Q, đúng lúc đó cô ấy lại muốn cùng em gái cậu đến cổ trấn chơi. Vì vậy, tôi không đưa cô ấy đi theo.”

Lận Thần khép hờ mắt.

“Nghe nói cô ấy phải phẫu thuật, sao rồi? Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng.”

“Được vào phòng thăm chưa?”

“Rồi.”

“Thế sao cậu ngồi bên ngoài?”

Bỗng nhiên, Lận Thần mở mắt, bình tĩnh nhìn Kỷ Đức: “Tạm thời cô ấy không muốn gặp tôi, tính tránh tôi.”

“Tránh?” Kỷ Đức bất an nheo mắt: “Tại sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện