Edit: Cải Trắng
Ra khỏi quán café, Lận Yên và Sa Khinh Vũ chạm mặt Văn Phương ở tầng một bệnh viện.
“Mẹ, mẹ đi luôn à?” Lận Yên hỏi bà.
Văn Phương gật đầu: “Mẹ có chuyện cần xử lý.”
Dứt câu, bà nhìn sang Sa Khinh Vũ, kéo tay vỗ vỗ: “Khinh Vũ, cháu là một đứa bé tốt. Đừng giận dỗi Lận Thần nữa, để dì Phương yên tâm nhé.”
“Dì Phương, cháu…”
Văn Phương cắt ngang lời cô, cười dịu dàng: “Đứa trẻ Lận Thần trầm mặc ít nói, không giỏi thể hiện tình cảm, rất nhiều chuyện thằng bé không tiện nói cho cháu nghe. Cháu hãy thông cảm cho nó nhé, được không?”
Đôi mắt trong veo của Sa Khinh Vũ tối dần, chậm chạp hiểu ra.
Nhìn theo bóng Văn Phương ngồi vào xe thương vụ màu đen, Lận Yên vui vẻ cười đến quên trời quên đất, vỗ vai Sa Khinh Vũ: “Khinh Vũ, cậu là nàng dâu đạt chuẩn được mẹ chồng chấm điểm đó.”
Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn móng vuốt “chó” đặt trên vai mình, con ngươi lạnh băng.
Lận Yên ngượng ngùng cười, rút tay về.
Trở về phòng bệnh, ngoài cửa vẫn là hai người đàn ông mặc âu phục đen mặt mày vô cảm đứng gác, thấy Sa Khinh Vũ thì hơi gật đầu. Cô xấu hổ đáp lại, sau đó đi vào bên trong. Lận Thần nằm trong phòng bệnh đang nói chuyện điện thoại, thấy cô lập tức hạ thấp tông giọng xuống, nói bâng quơ vài câu rồi cúp máy.
Cô đặt bánh ngọt lên mặt bàn: “Đây là bánh Tiểu Yên giới thiệu, bánh gato rắc vụn socola. Em ăn thấy ngon nên mang về cho anh một phần.”
“Ngọt lắm.” Anh nói, chỉ tay vào quả táo trên bàn: “Gọt táo đi.”
“Ồ.” Sa Khinh Vũ hàm hồ đáp lại, chớp mắt nhìn bánh ngọt trên bàn mấy giây mới quay qua gọt táo.
Thật ra, cái bánh kia không ngọt lắm. Ăn cực ngon! Thế nên, cô mới mang hẳn một phần cho anh. Anh thì hay rồi, nếm cũng không thèm nếm.
Lúc gọt táo, Sa Khinh Vũ hơi mất tập trung. Nhớ đến lời dặn dò của Văn Phương ban nãy, cô yên lặng liếc qua quan sát Lận Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình như, anh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, lười biếng he hé mắt, nặng nề hỏi: “Sao thế?”
Bị bắt quả tang, ánh mắt Sa Khinh Vũ chợt lóe, thấp giọng nói: “Mới nãy… dì Phương đến ạ?”
“Ừm, hai người gặp nhau à?”
“Em đụng phải dì ở dưới tầng, có hàn huyên đôi câu.”
“Nói gì?”
Sa Khinh Vũ chớp mắt, mím môi, không nói gì.
Lận Thần không hỏi thêm, chỉ chỉ vào áo khoác đặt cạnh cô. Sa Khinh Vũ hiểu lầm anh muốn mặc thêm nên tiện tay đưa qua. Anh không nhận, lười nhác giơ tay xoa xoa phần giữa hàng lông mày, mở miệng lạnh nhạt nói: “Em mặc vào.”
Tay Sa Khinh Vũ cứng đờ, sững sờ nhìn anh.
Anh liếc mắt nhìn bộ đồ mỏng trên người Sa Khinh Vũ, vu vơ hỏi: “Em không lạnh à?”
Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc, áo sơ mi phối cùng áo lông khoác ngoài: “Không, không lạnh ạ.”
“Mặc vào đi!”
Sa Khinh Vũ: “…”
Cô, cô bảo không lạnh cơ mà!
Sa Khinh Vũ rối rắm, anh buông thêm câu nữa: “Anh thấy lạnh.”
Cô đành khoác thêm một lớp áo dưới mí mắt người kia, tiếp tục gọt táo, vừa gọt vừa chửi thầm: Trả thù! Chắc chắn đang trả thù!
Gọt xong một quả, cô bổ đôi, đưa một nửa cho Lận Thần còn nửa kia thì ăn. Nhưng lúc đưa sang, Lận Thần chỉ nhìn không nhận và chỉ tay vào món đồ ngọt trên bàn: “Đưa cái kia cho anh.”
Khóe miệng Sa Khinh Vũ giật giật: “Không phải anh bảo muốn ăn táo à?”
“Ăn cái kia rồi ăn.”
Mẹ nó! Nhiều chuyện!
Sa Khinh Vũ nhịn, nghiến răng nghiến lợi chuyển đồ ngọt sang cho anh. Lận Thần nhận lấy, nhẹ hếch đuôi lông mày.
“Trả thù! Chắc chắn là trả thù!” Hành vi của Lận Thần chọc Sa Khinh Vũ giận run người.
Lận Yên chẳng ngạc nhiên mấy, hời hợt vỗ vai Sa Khinh Vũ: “Ngoan, chúng ta không chấp anh ấy!”
“Trả thù! Đảm bảo đang trả thù!” Nhưng Sa Khinh Vũ vẫn bất bình thường, giận điên người.
Lận Yên đầu hàng, cầu xin: “Rốt cuộc anh ấy đã làm gì cậu? Cậu đắc tội gì với anh ấy mà để anh ấy gây hấn lại?”
Có đôi khi, Lận Yên rất nghi ngờ người tên Lận Thần mà Sa Khinh Vũ nhắc tới, có phải anh trai Lận Thần cùng bố cùng mẹ của cô không vậy? Không phải nhân vật hư cấu trong trí tưởng tượng của Sa Khinh Vũ chứ? Sao khác biệt lớn thế? “Tớ…” Bỗng nhiên, cô im bặt.
“Cậu làm sao?” Lận Yên tức giận hỏi.
Sa Khinh Vũ chán nản trừng mắt với Lận Yên, im thin thít như người câm ăn hoàng liên.
Chẳng lẽ lại nói với Lận Yên rằng, Lận Thần trả thù vì cô không cho anh hôn? Dựa theo tính tình ưa náo nhiệt của cô ấy, đảm bảo sẽ bô bô cái miệng cho ai ai cũng biết.
Thấy Sa Khinh Vũ cứ muốn nói lại thôi, Lận Yên sốt ruột: “Ai da! Cậu ấp a ấp úng gì chứ? Rốt cuộc là tại sao lại trả thù cậu?”
Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Sa Khinh Vũ nhụt chí: “Không có gì.”
Đến cuối, Lận Yên khinh bỉ lườm cô.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lận Yên duỗi chân, thô lỗ đá Sa Khinh Vũ mấy cái: “Đi mở cửa.”
Sa Khinh Vũ trừng cô ấy: “Không đi! Muốn đi thì cậu đi đi!”
Lận Yên: “…”
Sa Khinh Vũ cứ ngồi bất động, Lận Thần chẳng thể làm gì hơn, vừa đi ra mở cửa vừa lẩm bẩm: “Đảm bảo đến tìm cậu. Tớ mở cửa thì vẫn tìm cậu thôi.”
Quả thật không ngoài dự liệu. Người gõ cửa là Kỷ Đức, anh ta đến chào tạm biệt Sa Khinh Vũ. Do vụ án bé gái bị dâm ô có tiến triển mới nên anh ta phải chạy sang thành phố Q một chuyến.
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Tôi hết bận ở đây sẽ qua thành phố Q gặp anh.”
“Không cần, cô về Bắc Kinh luôn đi.”
Sa Khinh Vũ gật đầu đồng ý.
Kỷ Đức đi rồi, Lận Yên tiến đến, nói với giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa: “Anh chàng Kỷ Đức này ân cần với cậu thật đấy.”
Sa Khinh Vũ lười biếng nhìn cô ấy: “Cậu muốn nói gì?”
“Có gì đâu.” Lận Yên lắc đầu, cười nhạo.
Tuy Lận Thần không bị thương quá nặng nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Hôm sau, Sa Khinh Vũ vào bệnh viện phát hiện không thấy hai người đàn ông mặc âu phục đen gác cửa đâu, đẩy cửa bước vào thì thấy Lận Thần chưa tỉnh.
Y tá ở đằng sau gọi cô: “Người nhà Lận Thần.”
Sa Khinh Vũ xoay người, tự chỉ vào mình, hỏi bằng giọng điệu không dám chắc: “Tôi hả?”
Y tá gật đầu, đưa cho cô một tờ danh sách kiểm tra: “Lát nữa bệnh nhân tỉnh đừng cho ăn cơm ngay, đưa anh ấy đi làm mấy hạng mục kiểm tra này đã nhé.”
Sa Khinh Vũ nhận lấy, gật đầu.
Quay đầu nhìn, cô phát hiện Lận Thần đã tỉnh. Anh cau mày, mím môi, sắc mặt hơi tái, khuôn mặt tuấn tú nhìn tổng thể trông có vẻ cau có. Cảm nhận được ánh mắt của Sa Khinh Vũ, anh chỉ chỉ ấm nước trên bàn.
Sa Khinh Vũ hiểu ý, đi qua rót cho anh cốc nước.
Lận Thần uống mấy ngụm, cảm giác thoải mái hơn nhiều, đưa hai ngón tay day day ấn đường, khàn giọng nói: “Sao em đến sớm thế?”
Sa Khinh Vũ đỡ anh ngồi dậy, đến đuôi giường điều chỉnh vị trí cho thoải mái.
“Hôm qua y tá có nhắc hôm nay cho anh đi kiểm tra, em đến đây giúp anh.”
Dứt câu, cô mở tung rèm che ra, đón ánh nắng chạy vào, xua tan âm u.
Dáng cô cao gầy, lại đứng ngược sáng, đổ bóng dài xinh đẹp trải đến tận giường bệnh. Lận Thần ngẩn ngơ, duỗi tay tóm lấy bóng cô.
Bỗng nhiên, bóng dáng lung lay.
Sa Khinh Vũ xoay người, tựa lưng vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng ngắm người nào đó cúi đầu, chẳng biết đang nhìn cái gì.
“Anh Thần.” Cô lên tiếng gọi anh.
Lận Thần nghe tiếng, ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, thình lình lặng im.
Ánh dương dâng cao, kéo tia sáng chui vào trong con ngươi đen nhánh của anh, làm đôi mắt u trầm kia càng thêm sâu thẳm, như đi vào một câu chuyện cổ tích xa xưa.
Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Cuối cùng, cô buông thõng hai tay khoanh trước ngực, chống lên bệ cửa sổ, yên lặng cúi đầu.
Bao lời ấp ủ trong bụng đụng phải đôi mắt lạnh băng của anh, mất tiếng.
Vẫn không chờ được Lận Thần cúi đầu, không hỏi mà cũng chẳng mở miệng.
Giữa lúc im lặng bao trùm, cửa bị y tá mở ra, nói vọng vào bên trong: “Người nhà Lận Thần đừng quên đưa bệnh nhân đi kiểm tra nhé.”
Nói xong, không đợi người bên trong kịp đáp đã đóng cửa.
“Rầm…” một tiếng kéo Sa Khinh Vũ hoàn hồn. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bước vài bước đến cạnh giường bệnh: “Đi kiểm tra thôi.”
Nói xong, cô đưa áo khoác cho Lận Thần.
Lận Thần nhận lấy, tóm quần áo đồng thời cũng nắm trọn bàn tay cô.
Ấm áp, rắn chắc.
Đem đến cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.
Sa Khinh Vũ rung động, hàng mi run run.
“Em nhịn không hỏi được mãi sao?” Giọng Lận Thần trầm thấp, hờ hững ngước lên nhìn cô nói.
Ánh mắt Sa Khinh Vũ đờ đẫn, nghẹn ngào nói: “Hỏi anh có trả lời không?”
Cô vẫn nhớ như in lời dặn dò của Văn Phương, ý ở ngoài lời Lận Yên nghe không hiểu nhưng tâm cô rọi sáng như gương.
Tiếng anh nghe hòa hoãn hơn: “Không.”
Sa Khinh Vũ cúi đầu, dừng tầm mắt ở hai bàn tay đan vào nhau, nhỏ giọng nói: “Nếu không, sao em phải hỏi?”
Một vấn đề không thể cho cô đáp án, cần gì phải hỏi.
Lận Thần sớm đã đoán được sẽ có tình huống này. Từ trước đến nay, cô hành động rất dứt khoát, trên phương diện công việc lẫn tình cảm đều không dây dưa lằng nhằng. Khoảng cách giữa bọn họ, chẳng nhỏ chút nào. Điều này, anh thừa hiểu từ năm năm trước.
“Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, có phải khoảng cách giữa chúng ta sẽ không lớn đến thế không?”
Sa Khinh Vũ chớp mắt, phấn mắt màu tím hợp lại cùng ánh nắng, gợi lên sự thần bí, nhỏ tiếng nói: “Có lẽ vậy.”
Rất nhiều người hỏi: Tình yêu là gì?
Sa Khinh Vũ từng nói: Tình yêu là món đồ không tài nào nắm bắt nổi.
Yêu Lận Thần rồi, cô muốn nói: Tình yêu là một món đồ xa xỉ, xa xỉ đến mức cô không dám chạm vào.
Ba ngày sau, Văn Phương đến thành phố H lần nữa.
“Con không được đến buổi đàm phán đó.”
Lận Thần cài xong cúc áo sơ mi cuối cùng, cúi đầu chỉnh trang, không tranh cãi.
“Lận Thần, đây là mệnh lệnh!” Văn Phương tóm lấy cánh tay với ra lấy áo khoác của anh, nhíu mày.
“Nếu con không đến buổi đàm phán này, hậu quả để lại là gì hẳn mẹ biết rõ.” Lận Thần hờ hững buông một câu, thành công làm Văn Phương nới lỏng tay.
Sao bà có thể không hiểu tầm quan trọng của Lận Thần ở buổi đàm phán.
“Mẹ biết.” Văn Phương nắm lấy khuỷu tay Lận Thần, bất an nói: “Có người không muốn con có mặt ở buổi đàm phán, nếu không đã chẳng xảy ra tai nạn giao thông và vụ bắn súng. Lần này con đến, mẹ sợ bọn họ sẽ gây chuyện bất lợi cho con.”
Nỗi lo của Văn Phương, Lận Thần hiểu.
“Bất lợi cho con vẫn hơn bất lợi cho quốc gia.” Dứt câu, anh cụp mắt nhìn cái tay Văn Phương đang tóm chặt lấy mình.
Bọn họ gánh vác trên lưng sứ mệnh gian khổ, hòa bình hay chiến tranh chỉ cách nhau một cú nổ.
Vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau. Văn Phương chậm rãi buông tay, không khuyên nhủ nữa, nghiêm túc nói: “Hết sức cẩn thận.”
“Vâng.”
Lận Thần quay bước ra ngoài. Giây phút kéo cửa phòng bệnh ra, anh kinh ngạc.
Sa Khinh Vũ đứng yên ngoài cửa, phải mất mấy giây mới hồi phục tinh thần sau cuộc đối thoại mình nghe được, ngẩn ngơ ngước mắt nhìn anh.
Anh muộn màng né tránh ánh mắt.
Hồi bé, lúc biết Văn Phương và Diệp Lam đều là quan chức chính phủ, bận trăm công ngàn việc, cô cho rằng ấy là một ngành nghề rất khổ cực. Lên cấp ba, biết Lận Thần giống Văn Phương và Diệp Lam, đều làm ở bộ ngoại giao, xuất quỷ nhập thần, thần bí vô cùng thì cho rằng ấy là một ngành nghề có tính chất đặc biệt. Hiện tại, cô đột nhiên phát hiện, thì ra quan ngoại giao ai cũng bị kề sẵn một viên đạn bên cạnh, có thể hi sinh bất cứ lúc nào.
Chả trách, Lận Thần lại hỏi: “Nếu anh là một nhân viên công vụ bình thường, có phải khoảng cách giữa chúng ta không lớn đến thế không?”
Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, khoảng cách giữa họ sẽ nhỏ thật chứ?
Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, bọn họ liệu có vừa hay gặp nhau không?
Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, bọn họ có còn là bọn họ không đây?
Ra khỏi quán café, Lận Yên và Sa Khinh Vũ chạm mặt Văn Phương ở tầng một bệnh viện.
“Mẹ, mẹ đi luôn à?” Lận Yên hỏi bà.
Văn Phương gật đầu: “Mẹ có chuyện cần xử lý.”
Dứt câu, bà nhìn sang Sa Khinh Vũ, kéo tay vỗ vỗ: “Khinh Vũ, cháu là một đứa bé tốt. Đừng giận dỗi Lận Thần nữa, để dì Phương yên tâm nhé.”
“Dì Phương, cháu…”
Văn Phương cắt ngang lời cô, cười dịu dàng: “Đứa trẻ Lận Thần trầm mặc ít nói, không giỏi thể hiện tình cảm, rất nhiều chuyện thằng bé không tiện nói cho cháu nghe. Cháu hãy thông cảm cho nó nhé, được không?”
Đôi mắt trong veo của Sa Khinh Vũ tối dần, chậm chạp hiểu ra.
Nhìn theo bóng Văn Phương ngồi vào xe thương vụ màu đen, Lận Yên vui vẻ cười đến quên trời quên đất, vỗ vai Sa Khinh Vũ: “Khinh Vũ, cậu là nàng dâu đạt chuẩn được mẹ chồng chấm điểm đó.”
Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn móng vuốt “chó” đặt trên vai mình, con ngươi lạnh băng.
Lận Yên ngượng ngùng cười, rút tay về.
Trở về phòng bệnh, ngoài cửa vẫn là hai người đàn ông mặc âu phục đen mặt mày vô cảm đứng gác, thấy Sa Khinh Vũ thì hơi gật đầu. Cô xấu hổ đáp lại, sau đó đi vào bên trong. Lận Thần nằm trong phòng bệnh đang nói chuyện điện thoại, thấy cô lập tức hạ thấp tông giọng xuống, nói bâng quơ vài câu rồi cúp máy.
Cô đặt bánh ngọt lên mặt bàn: “Đây là bánh Tiểu Yên giới thiệu, bánh gato rắc vụn socola. Em ăn thấy ngon nên mang về cho anh một phần.”
“Ngọt lắm.” Anh nói, chỉ tay vào quả táo trên bàn: “Gọt táo đi.”
“Ồ.” Sa Khinh Vũ hàm hồ đáp lại, chớp mắt nhìn bánh ngọt trên bàn mấy giây mới quay qua gọt táo.
Thật ra, cái bánh kia không ngọt lắm. Ăn cực ngon! Thế nên, cô mới mang hẳn một phần cho anh. Anh thì hay rồi, nếm cũng không thèm nếm.
Lúc gọt táo, Sa Khinh Vũ hơi mất tập trung. Nhớ đến lời dặn dò của Văn Phương ban nãy, cô yên lặng liếc qua quan sát Lận Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình như, anh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, lười biếng he hé mắt, nặng nề hỏi: “Sao thế?”
Bị bắt quả tang, ánh mắt Sa Khinh Vũ chợt lóe, thấp giọng nói: “Mới nãy… dì Phương đến ạ?”
“Ừm, hai người gặp nhau à?”
“Em đụng phải dì ở dưới tầng, có hàn huyên đôi câu.”
“Nói gì?”
Sa Khinh Vũ chớp mắt, mím môi, không nói gì.
Lận Thần không hỏi thêm, chỉ chỉ vào áo khoác đặt cạnh cô. Sa Khinh Vũ hiểu lầm anh muốn mặc thêm nên tiện tay đưa qua. Anh không nhận, lười nhác giơ tay xoa xoa phần giữa hàng lông mày, mở miệng lạnh nhạt nói: “Em mặc vào.”
Tay Sa Khinh Vũ cứng đờ, sững sờ nhìn anh.
Anh liếc mắt nhìn bộ đồ mỏng trên người Sa Khinh Vũ, vu vơ hỏi: “Em không lạnh à?”
Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc, áo sơ mi phối cùng áo lông khoác ngoài: “Không, không lạnh ạ.”
“Mặc vào đi!”
Sa Khinh Vũ: “…”
Cô, cô bảo không lạnh cơ mà!
Sa Khinh Vũ rối rắm, anh buông thêm câu nữa: “Anh thấy lạnh.”
Cô đành khoác thêm một lớp áo dưới mí mắt người kia, tiếp tục gọt táo, vừa gọt vừa chửi thầm: Trả thù! Chắc chắn đang trả thù!
Gọt xong một quả, cô bổ đôi, đưa một nửa cho Lận Thần còn nửa kia thì ăn. Nhưng lúc đưa sang, Lận Thần chỉ nhìn không nhận và chỉ tay vào món đồ ngọt trên bàn: “Đưa cái kia cho anh.”
Khóe miệng Sa Khinh Vũ giật giật: “Không phải anh bảo muốn ăn táo à?”
“Ăn cái kia rồi ăn.”
Mẹ nó! Nhiều chuyện!
Sa Khinh Vũ nhịn, nghiến răng nghiến lợi chuyển đồ ngọt sang cho anh. Lận Thần nhận lấy, nhẹ hếch đuôi lông mày.
“Trả thù! Chắc chắn là trả thù!” Hành vi của Lận Thần chọc Sa Khinh Vũ giận run người.
Lận Yên chẳng ngạc nhiên mấy, hời hợt vỗ vai Sa Khinh Vũ: “Ngoan, chúng ta không chấp anh ấy!”
“Trả thù! Đảm bảo đang trả thù!” Nhưng Sa Khinh Vũ vẫn bất bình thường, giận điên người.
Lận Yên đầu hàng, cầu xin: “Rốt cuộc anh ấy đã làm gì cậu? Cậu đắc tội gì với anh ấy mà để anh ấy gây hấn lại?”
Có đôi khi, Lận Yên rất nghi ngờ người tên Lận Thần mà Sa Khinh Vũ nhắc tới, có phải anh trai Lận Thần cùng bố cùng mẹ của cô không vậy? Không phải nhân vật hư cấu trong trí tưởng tượng của Sa Khinh Vũ chứ? Sao khác biệt lớn thế? “Tớ…” Bỗng nhiên, cô im bặt.
“Cậu làm sao?” Lận Yên tức giận hỏi.
Sa Khinh Vũ chán nản trừng mắt với Lận Yên, im thin thít như người câm ăn hoàng liên.
Chẳng lẽ lại nói với Lận Yên rằng, Lận Thần trả thù vì cô không cho anh hôn? Dựa theo tính tình ưa náo nhiệt của cô ấy, đảm bảo sẽ bô bô cái miệng cho ai ai cũng biết.
Thấy Sa Khinh Vũ cứ muốn nói lại thôi, Lận Yên sốt ruột: “Ai da! Cậu ấp a ấp úng gì chứ? Rốt cuộc là tại sao lại trả thù cậu?”
Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Sa Khinh Vũ nhụt chí: “Không có gì.”
Đến cuối, Lận Yên khinh bỉ lườm cô.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lận Yên duỗi chân, thô lỗ đá Sa Khinh Vũ mấy cái: “Đi mở cửa.”
Sa Khinh Vũ trừng cô ấy: “Không đi! Muốn đi thì cậu đi đi!”
Lận Yên: “…”
Sa Khinh Vũ cứ ngồi bất động, Lận Thần chẳng thể làm gì hơn, vừa đi ra mở cửa vừa lẩm bẩm: “Đảm bảo đến tìm cậu. Tớ mở cửa thì vẫn tìm cậu thôi.”
Quả thật không ngoài dự liệu. Người gõ cửa là Kỷ Đức, anh ta đến chào tạm biệt Sa Khinh Vũ. Do vụ án bé gái bị dâm ô có tiến triển mới nên anh ta phải chạy sang thành phố Q một chuyến.
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Tôi hết bận ở đây sẽ qua thành phố Q gặp anh.”
“Không cần, cô về Bắc Kinh luôn đi.”
Sa Khinh Vũ gật đầu đồng ý.
Kỷ Đức đi rồi, Lận Yên tiến đến, nói với giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa: “Anh chàng Kỷ Đức này ân cần với cậu thật đấy.”
Sa Khinh Vũ lười biếng nhìn cô ấy: “Cậu muốn nói gì?”
“Có gì đâu.” Lận Yên lắc đầu, cười nhạo.
Tuy Lận Thần không bị thương quá nặng nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Hôm sau, Sa Khinh Vũ vào bệnh viện phát hiện không thấy hai người đàn ông mặc âu phục đen gác cửa đâu, đẩy cửa bước vào thì thấy Lận Thần chưa tỉnh.
Y tá ở đằng sau gọi cô: “Người nhà Lận Thần.”
Sa Khinh Vũ xoay người, tự chỉ vào mình, hỏi bằng giọng điệu không dám chắc: “Tôi hả?”
Y tá gật đầu, đưa cho cô một tờ danh sách kiểm tra: “Lát nữa bệnh nhân tỉnh đừng cho ăn cơm ngay, đưa anh ấy đi làm mấy hạng mục kiểm tra này đã nhé.”
Sa Khinh Vũ nhận lấy, gật đầu.
Quay đầu nhìn, cô phát hiện Lận Thần đã tỉnh. Anh cau mày, mím môi, sắc mặt hơi tái, khuôn mặt tuấn tú nhìn tổng thể trông có vẻ cau có. Cảm nhận được ánh mắt của Sa Khinh Vũ, anh chỉ chỉ ấm nước trên bàn.
Sa Khinh Vũ hiểu ý, đi qua rót cho anh cốc nước.
Lận Thần uống mấy ngụm, cảm giác thoải mái hơn nhiều, đưa hai ngón tay day day ấn đường, khàn giọng nói: “Sao em đến sớm thế?”
Sa Khinh Vũ đỡ anh ngồi dậy, đến đuôi giường điều chỉnh vị trí cho thoải mái.
“Hôm qua y tá có nhắc hôm nay cho anh đi kiểm tra, em đến đây giúp anh.”
Dứt câu, cô mở tung rèm che ra, đón ánh nắng chạy vào, xua tan âm u.
Dáng cô cao gầy, lại đứng ngược sáng, đổ bóng dài xinh đẹp trải đến tận giường bệnh. Lận Thần ngẩn ngơ, duỗi tay tóm lấy bóng cô.
Bỗng nhiên, bóng dáng lung lay.
Sa Khinh Vũ xoay người, tựa lưng vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng ngắm người nào đó cúi đầu, chẳng biết đang nhìn cái gì.
“Anh Thần.” Cô lên tiếng gọi anh.
Lận Thần nghe tiếng, ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, thình lình lặng im.
Ánh dương dâng cao, kéo tia sáng chui vào trong con ngươi đen nhánh của anh, làm đôi mắt u trầm kia càng thêm sâu thẳm, như đi vào một câu chuyện cổ tích xa xưa.
Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Cuối cùng, cô buông thõng hai tay khoanh trước ngực, chống lên bệ cửa sổ, yên lặng cúi đầu.
Bao lời ấp ủ trong bụng đụng phải đôi mắt lạnh băng của anh, mất tiếng.
Vẫn không chờ được Lận Thần cúi đầu, không hỏi mà cũng chẳng mở miệng.
Giữa lúc im lặng bao trùm, cửa bị y tá mở ra, nói vọng vào bên trong: “Người nhà Lận Thần đừng quên đưa bệnh nhân đi kiểm tra nhé.”
Nói xong, không đợi người bên trong kịp đáp đã đóng cửa.
“Rầm…” một tiếng kéo Sa Khinh Vũ hoàn hồn. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bước vài bước đến cạnh giường bệnh: “Đi kiểm tra thôi.”
Nói xong, cô đưa áo khoác cho Lận Thần.
Lận Thần nhận lấy, tóm quần áo đồng thời cũng nắm trọn bàn tay cô.
Ấm áp, rắn chắc.
Đem đến cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.
Sa Khinh Vũ rung động, hàng mi run run.
“Em nhịn không hỏi được mãi sao?” Giọng Lận Thần trầm thấp, hờ hững ngước lên nhìn cô nói.
Ánh mắt Sa Khinh Vũ đờ đẫn, nghẹn ngào nói: “Hỏi anh có trả lời không?”
Cô vẫn nhớ như in lời dặn dò của Văn Phương, ý ở ngoài lời Lận Yên nghe không hiểu nhưng tâm cô rọi sáng như gương.
Tiếng anh nghe hòa hoãn hơn: “Không.”
Sa Khinh Vũ cúi đầu, dừng tầm mắt ở hai bàn tay đan vào nhau, nhỏ giọng nói: “Nếu không, sao em phải hỏi?”
Một vấn đề không thể cho cô đáp án, cần gì phải hỏi.
Lận Thần sớm đã đoán được sẽ có tình huống này. Từ trước đến nay, cô hành động rất dứt khoát, trên phương diện công việc lẫn tình cảm đều không dây dưa lằng nhằng. Khoảng cách giữa bọn họ, chẳng nhỏ chút nào. Điều này, anh thừa hiểu từ năm năm trước.
“Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, có phải khoảng cách giữa chúng ta sẽ không lớn đến thế không?”
Sa Khinh Vũ chớp mắt, phấn mắt màu tím hợp lại cùng ánh nắng, gợi lên sự thần bí, nhỏ tiếng nói: “Có lẽ vậy.”
Rất nhiều người hỏi: Tình yêu là gì?
Sa Khinh Vũ từng nói: Tình yêu là món đồ không tài nào nắm bắt nổi.
Yêu Lận Thần rồi, cô muốn nói: Tình yêu là một món đồ xa xỉ, xa xỉ đến mức cô không dám chạm vào.
Ba ngày sau, Văn Phương đến thành phố H lần nữa.
“Con không được đến buổi đàm phán đó.”
Lận Thần cài xong cúc áo sơ mi cuối cùng, cúi đầu chỉnh trang, không tranh cãi.
“Lận Thần, đây là mệnh lệnh!” Văn Phương tóm lấy cánh tay với ra lấy áo khoác của anh, nhíu mày.
“Nếu con không đến buổi đàm phán này, hậu quả để lại là gì hẳn mẹ biết rõ.” Lận Thần hờ hững buông một câu, thành công làm Văn Phương nới lỏng tay.
Sao bà có thể không hiểu tầm quan trọng của Lận Thần ở buổi đàm phán.
“Mẹ biết.” Văn Phương nắm lấy khuỷu tay Lận Thần, bất an nói: “Có người không muốn con có mặt ở buổi đàm phán, nếu không đã chẳng xảy ra tai nạn giao thông và vụ bắn súng. Lần này con đến, mẹ sợ bọn họ sẽ gây chuyện bất lợi cho con.”
Nỗi lo của Văn Phương, Lận Thần hiểu.
“Bất lợi cho con vẫn hơn bất lợi cho quốc gia.” Dứt câu, anh cụp mắt nhìn cái tay Văn Phương đang tóm chặt lấy mình.
Bọn họ gánh vác trên lưng sứ mệnh gian khổ, hòa bình hay chiến tranh chỉ cách nhau một cú nổ.
Vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau. Văn Phương chậm rãi buông tay, không khuyên nhủ nữa, nghiêm túc nói: “Hết sức cẩn thận.”
“Vâng.”
Lận Thần quay bước ra ngoài. Giây phút kéo cửa phòng bệnh ra, anh kinh ngạc.
Sa Khinh Vũ đứng yên ngoài cửa, phải mất mấy giây mới hồi phục tinh thần sau cuộc đối thoại mình nghe được, ngẩn ngơ ngước mắt nhìn anh.
Anh muộn màng né tránh ánh mắt.
Hồi bé, lúc biết Văn Phương và Diệp Lam đều là quan chức chính phủ, bận trăm công ngàn việc, cô cho rằng ấy là một ngành nghề rất khổ cực. Lên cấp ba, biết Lận Thần giống Văn Phương và Diệp Lam, đều làm ở bộ ngoại giao, xuất quỷ nhập thần, thần bí vô cùng thì cho rằng ấy là một ngành nghề có tính chất đặc biệt. Hiện tại, cô đột nhiên phát hiện, thì ra quan ngoại giao ai cũng bị kề sẵn một viên đạn bên cạnh, có thể hi sinh bất cứ lúc nào.
Chả trách, Lận Thần lại hỏi: “Nếu anh là một nhân viên công vụ bình thường, có phải khoảng cách giữa chúng ta không lớn đến thế không?”
Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, khoảng cách giữa họ sẽ nhỏ thật chứ?
Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, bọn họ liệu có vừa hay gặp nhau không?
Nếu anh chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, bọn họ có còn là bọn họ không đây?
Danh sách chương