Một buổi sớm mai đẹp trời. Một ngày cuối tuần đầy nắng.

Khang Thái chở theo cậu nhóc Thiên Kỳ trong chiếc Toyota của mình..Vừa lái xe mà tâm trạng của Khang Thái vô cùng hồi hộp, anh không biết hôm nay kết quả sẽ như thế nào.

Liệu kí ức ngày ấy có là quá xa xôi đối với đứa nhóc lên bốn hay không,

Chỉ mong rằng ông trời đừng trêu ngươi anh..

Chiếc xe men theo một con đường lớn..sau đó lại thẳng tiến về hướng có những hàng cây xanh.Bất chợt, dừng lại ở một con đường với những tán cây to, lá vàng rơi khắp một vùng. Cảnh tượng như một bức tranh vẽ cảnh mùa thu bình yên, thanh thản mà lại vô cùng đẹp..

Khang Thái, mỗi năm cứ đến ngày âý, cái ngày anh buông tay làm lạc mất đứa em trai đều đến đây. Đến để mong tìm lại chút kí ức đẹp của ngày ấy và cũng nuôi theo hi vọng, biết đâu đứa em trai bị lạc của mình cũng sẽ đến đây để tìm về người thân..

Nhìn sang Thiên Kỳ đang ngồi cạnh bên mình nãy giờ, lòng anh cứ thấp thỏm. Hôm nay, biểu hiện của cậu nhóc cũng thật lạ. Từ lúc bước lên xe, một câu cậu cũng không nói. Chỉ thỉnh thoảng anh hỏi qua những câu thăm hỏi thường tình thì cậu mới trả lời, sau đó lại im bặt.

Anh không biết cậu đang nghĩ gì..

Anh cho xe dừng lại hẳn, dừng ở ngay tại địa điểm mà anh để bé Tiểu Kiệt của anh ngày xưa đứng đợi anh, nhưng rồi sau đó đã mãi mãi lạc mất.

Vì là một con đường đẹp nên thu hút khách tham quan về đây rất nhiều. Thường đến đây là những đôi tình nhân trẻ, những cặp vợ chồng mới cưới hay là những gia đình nhỏ..Tiếng người qua lại xì xao và râm ran..

Nhưng trên xe lại hoàn toàn im bặt.

Khang Thái bấy giờ mới cất tiếng để phá tan sự trầm mặc:

- Thiên Kỳ, hôm nay sao em lạ thế, không nói chuyện, mà có vẻ trầm ngâm. Bình thường mỗi lúc đi cùng anh em đều nói chuyện rất rôm rả mà..

- Em không biết nữa, cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy buồn. Có lẽ vì em nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ nuôi sáng nay. Họ bảo rằng, họ sợ nếu như một ngày nào đó em tìm được gia đình rồi em có đan tâm quay về với gia đình thật sự của mình mà bỏ rơi họ hay không. Mẹ nuôi em từng bảo, có lúc mẹ muốn đem bí mật của em giữ kín cho đến tận khi xuống mồ..Nhưng lương tâm mẹ không cho phép bà ấy làm điều đó..Bố em thì cũng chẳng nói gì, chỉ thở dài rồi ngồi đó trầm ngâm..Mà anh biết không, hồi ban đầu khi bố mẹ nói cho em biết sự thật này, em cũng sốc lắm. Cứ tưởng bố mẹ đem mình ra đùa thôi, vì từ nhỏ đến lớn ai cũng bảo em rất giống bố nuôi của em. Ngày trước lúc em kể cho Đinh Đinh nghe chuyện này, chính cậu ấy cũng nói y chang thế…Giờ em không biết phải làm sao nữa anh Khang Thái à, hay là thôi đi vậy..dù sao em cũng chẳng có tin tức gì về gia đình họ..có lẽ họ đã quên em rồi…Em chắc không nên tìm lại họ nữa- Thiên Kỳ không giấu được nét mặt đầy tâm trạng, giọng buồn bã nói.

Từng lời nói của Thiên Kỳ giống như một dòng điện chạy qua tim của Khang Thái..

Anh không biết phải nói như thế nào cả…

Anh có nên đem câu chuyện của anh ra để mà nói với cậu hay không, để cậu biết rằng gia đình của cậu, anh hai của cậu vẫn chưa từng quên cậu,vẫn mang theo nỗi niềm nhớ thương cậu từng giây từng phút trong cuộc sống của họ…

Dù thực sự anh chưa dám khẳng định Thiên Kỳ là Tiểu Kiệt của ngày xưa…Nhưng đặt giả thiết nếu gia đình của Thiên Kỳ là con cái của một gia đình khác, chắc chắn họ cũng sẽ như vậy thôi..Làm gì có cha mẹ nào mất đi một đứa con mà không thương nhớ được cơ chứ…

Bất giác, Khang Thái lại nói thêm Thiên Kỳ một câu hỏi:

- Này nhóc, em nhìn con đường này thử xem..Từ lâu lắm rồi nó không có gì thay đổi cả, cảnh vật vẫn như vậy, chỉ có điều nó rộng và sáng hơn ngày trước thôi..Em có thấy chút ấn tượng gì với nó không? - Anh Khang Thái, anh nói vậy nghĩa là sao, chẳng lẽ trước đây em đã từng đến đây rồi sao, mà tại sao anh lại biết điều này..- Thiên Kỳ vô cùng kinh ngạc hỏi..

Khang Thái im lặng một hồi, sau đó thở dài một cái rồi nói

- Để anh kể cho em một câu chuyện nhé- Rồi kí ức của Khang Thái ùa về…Chuyện của mười một năm trước mà giống như mới của ngày hôm qua…

“ - Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt đợi anh hai với, đừng chạy nhanh quá, coi chừng ngã đó em – Một cậu nhóc khoảng chừng 13, 14 tuổi với khuôn mặt anh tú, đang chạy phía sau một bé con khoảng chừng độ tuổi lên bốn, vừa chạy cậu vừa thở nói..khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ..

Anh hai chạy nhanh lên, anh hai chạy chậm quá, chạy thua Tiểu Kiệt rồi..hi hi …- Bé con nghe tiếng gọi của anh hai thì dừng lại rồi quay lưng ra phía sau nhìn anh mà cười to..

Cậu nhóc bấy giờ không chạy nữa, mà bước đi chậm rãi tiến về hướng bé con, cậu vừa chống hai tay lên đùi vùa thở hổn hễn..

- Anh hai, anh hai uống nước đi – Bé con chìa ra trước mặt anh hai một chai nước suối nhỏ..bàn tay nhỏ xíu mũm mỉm đáng yêu..

Cảm ơn nhé Tiểu Kiệt của anh..- Cậu nhóc nhìn vào đứa em nhỏ đầy trìu mến yêu thương đáp..

…………

………………..

- Anh hai, Tiểu Kiệt mỏi chân à…anh hai Tiểu Kiệt đi không nổi nữa …- Bé con vừa thở hổn hễn vừa nhõng nhẹo gọi anh..

Cậu nhóc đang nắm lấy tay đứa em đi bên cạnh, bất ngờ dừng lại…Cậu bước ra đằng trước, rồi ngồi xuống, đưa hai tay ra sau dịu dàng nói:

- Mỏi chân rồi à, lên lưng anh hai đi, anh hai cõng Tiểu Kiệt nhé..

- Dạ..- Bé con ngoan ngoãn nghe lời rồi vội trèo lên lưng ông anh…

- Lớn lên Tiểu Kiệt muốn làm gì?- Cậu nhóc hỏi đứa em sau lưng, vừa cõng vừa chậm rãi bước đi..

- Tiểu Kiệt muốn làm anh của anh hai à …- Bé con ngây thơ đáp..

- Hơ, sao lại muốn làm anh của anh hai, anh hai không hiểu..- Cậu nhóc ko giấu được vẻ thắc mắc trước câu trả lời của bé con hỏi…

- Thì để bảo vệ anh hai á, để anh hai không bị bạn bè bắt nạt, để ngăn bố không đánh anh hai mỗi lần anh hai phạm lỗi…- Bé con ngây thơ trả lời một cách ngây thơ nhưng đầy tình yêu thương…

Cậu nhóc nghe những lời nói của đứa em mà cảm thấy lòng ấm áp lạ…Cậu khẽ mỉm cười rồi lại tiếp tục bước đi..

……………..

……………………..

- Anh hai, Tiểu Kiệt khát nước, Tiểu Kiệt muốn ăn kem – Bé con nhõng nhẽo, vòi vĩnh anh hai…

- Tiểu Kiệt muốn ăn kem sao..Được rồi, Tiểu Kiệt đứng ở đây đợi anh hai, anh hai mua kem về liền, nhớ đừng đi đâu nha. Sẽ bị lạc đó nhớ chưa hả..?

- Dạ…

Thế rồi cậu nhóc bước sang phía hàng kem phía bên kia đường…

Bé con đứng dưới bóng mát đợi anh hai..Bất chợt, nó nhìn thấy một chiếc bóng bay màu xanh rất đẹp đang ở phía trước…Bé con chạy theo nó…mà quên mất lời dặn của anh hai….

Chạy mãi chạy mãi cho đến lúc….không trở về được nữa…không tìm được anh hai nữa..

Bé con khóc gọi anh hai rất nhiều, khóc đến nỗi hai mắt sưng to ….

Cậu nhóc cầm hai cây kem quay trở lại chỗ bé con..Nhưng rồi chẳng thấy bé con đâu cả…Cậu hoảng hốt vất hai cây kem trên tay xuống đường. Rồi chạy khắp nơi tìm bé con…Nhưng càng tìm càng vô vọng..Cậu gào khóc đến khan cả cổ mà vẫn không tìm thấy bé con…..

……………..

- Vút…vút…vút…vút..vút – Tại sao mày lại để em đi lạc, đồ thằng vô dụng…một đứa bé 4 tuổi mà cũng không trông được, mày chết đi …..vút..vút..vút..vút…..- Tiếng roi da kêu lên từng tiếng nghe rợn người, một người đàn ông đang giận giữ xen lẫn đau khổ liên tiếp quất vào lưng đứa con trai 14 tuổi đang quỳ dưới sàn nhà…

Lưng cậu thấm đẫm máu, nước mắt cậu giàn dụa..Cậu đau đến như gần chết đi, nhưng không dám xin bố tha cho cậu, cậu chỉ biết nhìn vào gương mặt bố và thảm thiết nói..” Con xin lỗi..bố…con đã làm lạc em….con không nên để em ở lại một mình….con xin lỗi….”..Vút…vút..vút..Tiếng roi da lại liên tục quất vào người cậu…Cho đến khi cậu gần ngất đi..thì mẹ cậu chạy tới ôm lấy lưng cậu..van xin bố cậu đừng đánh cậu nữa..Bấy giờ bố cậu mới thả chiếc roi da xuống…Ông cũng ôm lấy mặt mà khóc…

Kể từ giây phút đó…

Bố của cậu không còn tin tưởng cậu nữa…..

Hễ cậu làm sai điều gì dù rất nhỏ…Bố đều mang cậu ra đánh…Mỗi lần đánh đều nhắc đến lỗi lầm của cậu ngày hôm đó…

Cậu chưa bao giờ trách bố vì điều đó, mà vẫn luôn tự trách mình…

Cho đến khi cậu 20 tuổi…Bố mới dần tha thứ cho cậu…Bố biết cậu cũng không hề muốn chuyện đó xảy ra…

Và cậu hứa với bố rằng..cậu sẽ tiếp tục đi tìm đứa em trai bị thất lạc đó để mang nó trở về bên cạnh bố mẹ và anh hai..

Sẽ bù đắp cho nó và sẽ yêu thương nó thật nhiều “….

…………..

………………………….

Khang Thái dứt lời…thì cũng là lúc đôi mắt của anh cùng cậu nhóc ngồi bên cạnh giàn dụa nước.

Cậu như sức tỉnh ra điều gì đó, rồi cậu hỏi ngược lại anh. Cậu không thể tin vào những gì tai cậu vừa nghe nữa..Sao câu chuyện của anh…lại có thể giống trường hợp của cậu như vậy…Những kí ức của cậu cũng đã ùa về.. Cậu vẫn nhớ cậu tên là Tiểu Kiệt, bố mẹ nuôi đã từng nói như thế với cậu

- Thực ra anh là ai….sao…anh lại biết câu chuyện này….anh chẳng phải là con một sao?...- Cậu kinh ngạc hỏi…

- Anh thực ra cũng là nói dối em đó…anh không phải là con một…Câu chuyện đó là chuyện của anh…Tiểu Kiệt là em trai anh, anh là anh hai của nó…- Khang Thái đáp giọng trầm buồn, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ..

- Anh vừa nói cái gì…? Anh là anh hai của Tiểu Kiệt ư?....Anh nói thật sao….?- Cậu như không dám tin vào tai mình nữa, cậu mở to mắt hỏi anh một lần nữa..

- Ừm…bé con của anh tên là Khang Kiệt…nhưng anh đã lỡ làm lạc mất nó năm nó lên bốn rồi….Chưa bao giờ anh nguôi ngoai về nỗi đau này cả…

Cậu nghe xong mà bỗng thấy như tim mình ngừng đập đi, cả thời gian và mọi thứ xung quanh cũng đều dường như ngưng đọng…Có đúng hay không..Người đang ngồi phía bên cạnh cậu là anh hai của cậu…

- Anh biết không..em không biết đã nói với anh điều này chưa nhỉ, tên thật của em gọi là Tiểu Kiệt…lúc bố mẹ nuôi nhặt được em, thứ duy nhất mà em nhớ được chính là cái tên này..- Cậu vừa nói lòng thấp thỏm hồi hộp, nước mắt cứ thi nhau mà lăn xuống…

Anh nghe xong mà giống như sét đánh ngang tai..Mọi thứ mơ hồ dường như đã rõ ràng cả rồi…Đó có phải chăng là lí do ngay lần đầu tiên gặp anh đã thấy có một cảm giác gần gũi thân thương với đứa nhóc này. Đó có phải chăng là tại vì sao chỉ sau hai lần gặp gỡ đã trở nên thân thiết lạ thường..và đó có phải chăng là lí do ông trời lại cho anh được quen được biết và trở thành bạn thân của An Tử Yến…

Nước mắt anh cũng thấm đẫm gương mặt thanh tú…

Anh không biết phải làm gì trong lúc này..Anh muốn ôm chầm lấy đứa em để an ủi vỗ về, để gửi gắm bao nhiêu nỗi nhớ thương, khắc khỏi cũng như bao lời xin lỗi đã lỡ để lạc mất em…Nhưng anh không có đủ dũng khí…

Hai tay anh đưa ra rồi rụt lại…không biết lặp đi lặp lại suốt bao nhiêu lần..

Cậu ngồi bên cạnh anh cũng không biết phải làm gì…Cậu đã đoán biết được mọi chuyện rồi..Thực ra, trước khi đến đây gặp anh cậu cũng đã biết được anh không phải là con một như anh nói…Cậu đã thử hỏi cậu bạn thân Đinh Đinh về thân thế của anh..và câu trả lời cậu nhận được thật bất ngờ..anh và cậu hai hoàn cảnh rất giống nhau…

Chỉ là hôm nay cậu muốn anh tự mình nói ra điều đó với cậu..và cũng là để cậu thêm phần chắc chắn..Anh chính là anh hai của cậu….

Bất chợt..cậu ngưng khóc…Rồi thu hết dũng khí của mình nói 

- Anh hai…anh không nhận ra Tiểu Kiệt đang ngồi cạnh anh sao, anh không nhận ra là Tiểu Kiệt đang rất muốn anh ôm lấy em sao..

Anh nghe vậy mà trái tim bỗng đập lên liên hồi, lòng vui mừng khôn xiết không tả nổi..Anh tại sao không muốn ôm lấy nó được chứ, đứa em trai mà anh đã lỡ tay làm lạc mất.. Đứa em trai đã phải sống cách xa gia đình trong một thời gian quá dài, đã sống trong nỗi cô đơn và cả sự ganh tỵ với người bạn thân của mình..Giờ phút này…có thể đánh đổi cả một cuộc đời của anh…

Anh dang tay ôm lấy đứa em vào trong lòng…

Hai bàn tay anh cứ vuốt nhẹ vào mái đầu của nó..

Cứ như thế…Trên con đường với những hàng cây san sát, có những đám lá vàng rơi như nhuộm vàng cả con đường…Trên con đường có rất nhiều người đi qua đi lại… Trong chiếc Toyota có hai người con trai ôm nhau mà mắt giàn dụa nước..Một người đã hai lăm, một người mới mười lăm.

Và cũng chính trên con đường này, ngay tại địa điểm này…11 năm trước họ đã lạc mất nhau…11 năm sau họ lại tìm thấy nhau….

…………………..

“Reng! reng! “ – Tiêng chuông điện thoại của An Tử Yến reo lên, trên màn hình là số của Khang Thái..

- Tôi nghe đây, có chuyện gì thế?

“…………..”

- Sao cơ, cậu tìm thấy em trai của mình rồi sao, nó ở đâu, tên gì, sống như thế nào…

“Ngày mai tôi sẽ cho cậu gặp nó..19h gặp nhau nhé, đưa cả Đinh Đinh theo luôn nha..”

- Ok!

“ Thế nhé, à quên nhắc trước luôn là cậu đừng quá bất ngờ đấy nhé.”

- "Tút tút.".

Điện thoại tắt, lòng An Tử Yến khấp khởi vui mừng thay cho người bạn của mình. Sau biết bao nhiêu cố gắng nỗ lực, thì Khang Thái cũng đã tìm được em trai bị thất lạc sau nhiều năm. 

Anh vô cùng tò mò về đứa em trai này, Khang Thái vốn tính hiền hòa và điềm đạm, liệu em trai có như vậy hay không? Không biết, nó có thể làm bạn với em trai của anh được không nhỉ. Đinh Đinh tuy đã có một người bạn thân là Thiên Kỳ rồi, nhưng nếu có thêm một người bạn nữa, lại là em trai của bạn thân anh thì càng hay…

...............................

Nhóc Đinh Đinh đọc xong tin nhắn của cậu bạn thân mà không khỏi vui mừng.. Cậu ấy đã tìm được anh hai rồi. Chỉ mong anh hai của cậu ấy cũng sẽ yêu thương cậu ấy giống như anh hai của cậu thương cậu..Ngày mai, Đinh Đinh sẽ được gặp anh hai của cậu ấy….

……………………..

- Bảo bối, ngày mai em có bận gì không? đi với anh hai đến chỗ này, ở đó có cả Khang Thái nữa…cậu ta bảo có chuyện quan trọng cần nói với anh em chúng ta..- An Tử Yến trìu mến nhìn đứa em trai ngồi phía đối diện nói..

- Dạ…sao trùng hợp thế ạ, ngày mai Thiên Kỳ cũng bảo Đinh Đinh đi gặp cậu ấy đó..

- Hả..vậy là sao? Gặp ở chỗ nào thế..?- An Tử Yến ngạc nhiên hỏi..

- Nè, đây nè anh hai xem đi..- Cậu nhóc chìa chiếc điện thoại ra, và đưa tin nhắn Thiên Kỳ nhắn cho cậu để anh hai đọc..

An Tử Yến vô cùng bất ngờ khi địa điểm trong tin nhắn của Thiên Kỳ và địa chỉ Khang Thái báo cho anh lại cùng một chỗ..

Lẽ nào…lại trùng hợp đến thế…

- Anh hai, sao anh hai ngẩn người ra vậy, có chuyện gì hả anh hai?- Đinh Đinh ngây ngốc hỏi

- Không, không có gì đâu.Chỉ là anh em đang muốn suy nghĩ chút chuyện thôi. Bảo bối ăn cơm đi, nè, ăn món này đi nè..Ngon lắm đó, dạo này thấy tay nghề của anh hai khá lên không hả? – An Tử Yến vừa gắp miếng thịt kho tàu ở trên đĩa, bỏ vào chén của đứa em, vừa hỏi..

- Dạ ngon, nếu mà thức ăn anh hai nấu, thứ gì Đinh Đinh ăn cũng thấy ngon à..- Đinh Đinh lém lỉnh đáp..

- Chu choa, nịnh anh hai ghê nhỉ..Ghét quá đi.- An Tử Yến mỉm cười, rồi với tay véo hai bờ má phúng phính của đứa em..

An quản gia ngồi ở đầu bàn nhìn thấy khung cảnh này thì cũng thấy muôn vàn hạnh phúc.. Ông hi vọng những giây phút thế này sẽ tồn tại mãi mãi trong căn nhà này..Nơi đây sẽ là nơi chất chứa và đong đầy yêu thương..

………………………….

18h30…Ngày hôm sau, tại nhà hàng có tên “ Love To Love”

Một nhà hàng rất sang trọng, kiến trúc theo kiểu Trung hoa xưa, truyền thống nhưng cũng thật lịch lãm..

Quang cảnh nhà hàng rất yên bình, có nhiều cây xanh, dưới mỗi tầng cây là một hồ nước nhỏ, nước xanh biếc, có những chú cá nhỏ đang bơi lội tung tăng..

Bàn ăn là những chiếc bàn tròn, kiểu cổ..Có thể xoay được…

Đội ngũ nhân viên cũng vận những bộ trang phục truyền thống rất đẹp mà thanh tao..

Thực khách của nhà hàng vào giờ này cũng khá là đông, đa phần họ đều thuộc tuýp người thành đạt.

Trẻ tuổi cũng có, trung niên cũng có..

Tại một chiếc bàn nằm cạnh một tán cây, có hai người con trai đang ngồi cạnh nhau. Một người với khuôn mặt dày dặn và trưởng thành, một người khuôn mặt vẫn còn những nét ngây thơ của tuổi trẻ..Cả hai đều trong trang phục áo phông, quần jean, đơn giản mà trang nhã vô cùng

- Chà, Tiểu Kiệt của anh nhìn đi nhìn lại cũng đẹp trai thật ha, sao, bộ quần áo anh vừa mới mua cho em mặc thoải mái không? – Anh cất tiếng, giương đôi mắt nhìn đứa em trai ở phía đối diện hỏi..

- Dạ..vừa lắm ạ, đẹp lắm ạ..Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên em được dẫn đi mua quần áo nhiều như thế này á. Trước đây, sống với bố mẹ nuôi, toàn là mẹ tự động mua cho em thôi.. Ít khi nào được dẫn đi lắm..

Anh nghe thấy những điều này mà không khỏi chạnh lòng, thì ra bao năm qua đứa em trai của anh thiếu vắng đi quá nhiều thứ..

- Yên tâm, kể từ bây giờ..Anh hai sẽ dẫn em đi mua những lúc nào em muốn nhé..Được không? 

- Dạ…!!

- Mà anh hai, không biết lát nữa nếu như anh em Đinh Đinh đến mà gặp được anh em chúng ta thế này sẽ phản ứng sao nhỉ???

- Anh đoán là sẽ ngạc nhiên chết mất đó..

- Em cũng nghĩ là vậy a..Hi hi..Vui thật, hai anh trai là bạn thân,hai đứa em trai cũng là bạn thân của nhau mà không hề biết luôn..- Thiên Kỳ cười ngốc…

- Cái này gọi là vận mệnh an bài a..! – Khang Thái đáp…

……………

19h….

Từ phía xa, có hai người con trai bước đến…Cả hai cũng trong phục áo phông và quần Jean nhưng đều là hàng cao cấp đắt tiền…

Lúc họ vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng gọi của hai con người đang ngồi ở chiếc bàn phía trong….

Và rồi…giây phút ấy…

Bốn đôi mắt nhìn nhau….

Mọi thứ xung quanh đều trở nên dừng lại…

…………….

………………………..

Một ngày chủ nhật trời trong xanh…

Hai chàng trai trẻ dắt theo hai đứa em trai của mình đến một vùng đồng cỏ thơm mát để dã ngoại..

Trong lúc, hai đứa nhóc đang cùng nhau đùa giỡn dưới hồ nước mát..

Thì hai ông anh lớn cũng ngồi trên tấm thảm, cùng nhấp nháp hai lon bia, rồi trò chuyện rất rôm rả:

- Thật là trên đời này nhiều điều thú vị quá, hóa ra thằng nhóc Thiên Kỳ này lại là em trai của cậu

- Ừ, chính tôi cũng không ngờ đó…Tôi thật sự không dám tin.. Vậy đấy, thế cậu có nhớ, lần đầu tiên gặp nó, tôi đã nói tôi có cảm giác rất thân thuộc mà.Lúc ấy, cậu lại không tin tôi….

- Thì tôi đâu có nghĩ rằng..lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ..Thật là khéo quá đi mà..

- Vậy tôi mới nói, chúng ta trở thành bạn bè là duyên số cả, vận mệnh an bài hết đó..

- Rồi rồi, nói vậy tôi hiểu rồi, đừng có dùng văn phong của phim kiếm hiệp nữa, tôi nghe không có quen..

- Ừm…tôi biết rồi, mà An Tử Yến này, chắc từ nay tôi phải học hỏi cậu nhiều về cách chăm sóc và dạy dỗ em trai đó. Cậu nhớ dạy cho tôi nha. 

- Haiza, tôi thực sự không dám nhận là sẽ dạy cho cậu đâu, bản thân tôi còn nhiều khi thấy thiếu sót trong cách nuôi dạy bảo bối của tôi mà..Làm sao chỉ dạy cho cậu được. Cậu còn cả bố mẹ nữa, nên không cần lo lắm đâu, với lại cậu hiền lành lại điềm đạm hơn tôi, có lẽ sẽ dễ dàng hơn đó.. Nhưng nói thế nào, cũng đừng nên dễ dãi quá nha, ở độ tuổi này là mấy đứa nhóc dễ làm loạn lắm á. Ngay cả bảo bối của tôi cũng thế..Mỗi lần phạm lỗi thì phải huấn, mà huấn thì lại đau lòng, đau lòng nhưng không còn cách nào được cả..

-

Tôi biết, tôi biết điều đó mà. Thấy chưa, cậu đúng là có một bụng kinh nghiệm thế mà còn khiêm tốn nữa, không cần biết cậu có đồng ý dạy tôi hay không, tôi nhất định nhận cậu là thầy..

…………….

- À An Tử Yến này, có thật là cậu đợi Đinh Đinh trưởng thành, có gia đình rồi cậu mới đi tìm hạnh phúc riêng không? 

- Tất nhiên, cậu thấy An Tử Yến tôi đối với bảo bối có chuyện gì là dối chưa?

- Nhưng mà như thế có muộn lắm không, cậu có cần phải làm thế không? tôi nghĩ nếu cậu có gia đình cậuvẫn có thể lo lắng và chăm sóc cho em cậu được mà..

- Không đâu, tôi không muốn làm thế, tôi không muốn tình cảm của tôi dành cho bảo bối bị chia sẻ cho bất kì ai khác cả. Cho đến khi nó tìm được người phụ nữ thực sự yêu thương và cho nó niềm tin, lúc đó tôi sẽ giao nó cho cô ấy..rồi mới có thể toàn tâm toàn ý để yêu thương một người khác..Bảo bối của tôi từ nhỏ nó đã thiếu đi sự yêu thương của mẹ, nên tôi muốn nó có thể tìm được một người phụ nữ nào đó có thể yêu thương nó giống như là tôi vậy…Cậu hiểu không…?

Khang Thái nghe xong những lời An Tử Yến lại thêm bội phần cảm động…Thì ra, chính anh cũng không hình dung ra được tình yêu thương của An Tử Yến dành cho đứa em của mình lại lớn lao đến vậy.

Anh khẽ chăm chăm nhìn vào đứa em trai của mình ở phía đằng xa rồi nghĩ không biết liệu anh có thể cho nó tình yêu thương bao la giống như của An Tử Yến dành cho Đinh Đinh hay không…

Nhưng anh tin, anh cũng sẽ yêu thương nó nhiều thật nhiều cho nó tất cả những gì tốt đẹp và hạnh phúc nhất, để bù đắp cho nó trong những năm tháng xa cách….

…………

…………….

- Anh hai, Đinh Đinh thương anh hai nhất trên đời à..- Cậu nhóc đang ở phía ngoài xa, chạy đến rồi vòng tay cậu lên cổ ông anh trai, trìu mến nói..

- Ừm..anh hai cũng thương bảo bối của anh nhiều lắm à..- Anh khẽ cầm tay đứa em, rồi xoay người lại, kéo nó về phía trước…anh khẽ hôn lên trán nó…Rồi lại đùa giỡn với nó. Tiếng cười rộn rã ngân vang.

…………………………………..

Phía bên kia, cũng có một người anh khác đang mãi nhìn đứa em trai vẫn đang nghịch nước ở chiếc hồ đằng xa kia…

Chốc chốc, đứa nhóc lại quay đầu lại, hướng về phía của ông anh đang ngồi phía trên bờ và hét to “ Anh hai…anh hai của Tiểu Kiệt…anh hai của Tiểu Kiệt…”- Anh nghe năm chữ đó đơn sơ đó mà lại thấy lòng mình rộn ràng và ấm áp đến lạ…

Chẳng cần phải là một tình yêu thương được bao nhiêu người trầm trồ ngưỡng mộ như của An Tử Yến dành cho Đinh Đinh bởi anh là Khang Thái còn Thiên Kỳ cũng không phải là Đinh Đinh..Tình yêu thương của anh dành cho đứa em trai ngập tràn trong trái tim của anh và nó cũng đủ rồi..

…….

……………

Mặt trời lên cao dần….

Một làn gió mát dịu nhẹ….thổi qua…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

End!!!!!

CHÁNH VĂN HOÀN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện