Nhưng điều làm cho con người ta tuyệt vọng đó là khi Diễm An An vừa hướng về phía cách cửa lao đến thì thân thể cô đột nhiên cứng đờ bàn tay to lớn mà lạnh lẽo kia đã cố định thân thể cô.

Diễm An An khiếp sợ chẳng cần biết con mình đang ngủ mà hét lớn.

" Cứu mạng..cứu mạng...anh tha cho em đi mà. Xin anh đừng đánh em nữa."

Diễm An An nói xong liền đứng im tại chỗ đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn có phần rung rẩy kia lên ôm chặt cái đầu nhỏ, bởi vì chỉ có mình cô mới biết trên đầu là phần mà từ nhỏ đến giờ bản thân bị thương nhiều nhất nếu không cẩn thận chơi lớn quá thì cái mạng nhỏ này cũng góp vào luôn rồi.

Với lại một phần theo bản năng thì Diễm An An rất cảnh giác hiếm có người nào chạm được vào vùng đầu yếu hại nhất của cô bởi vì nó ảnh hưởng đến tính mạng, mà thật sự Lạc Tu Minh quá mạnh về sức lực kể cả quyền lực và sự điên cuồng nên Diễm An An chỉ đành quy phục dưới chân hắn.

Giây phút này Diễm An An chỉ cầu cứu xem như phản xạ tự nhiên mà thôi chứ cô thừa biết ở nơi này ai lại quan tâm đến sức khỏe của mình chứ, mà cho dù là cô sợ đến mức tim đập loạn nhịp nhưng chẳng dám cử động đôi chân bởi vì biết chạy không thoát mà còn làm hắn tức giận.

" Bịch....bịch..."

Thân thể Diễm An An chẳng biết từ lúc nào đã nằm gọn trên chiếc nềm mềm mại mà thấy như thế thân thể cô càng rung rẩy hơn, Lạc Tu Minh ánh mắt hắn đỏ bừng như màu máu châm chú nhìn vào hình dáng nhỏ bé đang rung sợ dưới thân kia.

Bàn tay to lớn kia đưa ra hướng về phía sau lưng của Diễm An An cách một lớp áo ngủ mà vuốt ve như an ủi con nít mà nói.

" Đừng sợ anh sẽ không đánh em, nếu có đánh thì chỉ đánh mông mà thôi."



" Phù...phù..."

Diễm An An thấy câu nói này của hắn bao nhiêu sợ thần kinh căng thẳng trong người đều tan biết hết nhẹ nhỏm vô cùng, bởi vì Lạc Tu Minh hiện tại vẫn còn ý thức của mình chắc chắn sẽ không đánh cô.

Bởi vì thêm vài tháng tiếp xúc ở cùng với Lạc Tu Minh cô hiểu rõ nhất những lúc hắn tỉnh táo sẽ không làm khó dễ mình mà lại thân mật đến mức làm cho Diễm An An thấy rất sợ.

Lạc Tu Minh nhìn cô gái dưới thân tình thần đã ổn định được một chút liền vui vẽ, ánh mắt hắn nhìn vào đôi đồng tử của Diễm An An một cách si mê như muốn nhìn ngắm thế giới trong đó vậy.

Ánh mắt Lạc Tu Minh mơ hồ kèm theo trong người có men rượu mà cho hắn cho đủ dũng khí hơn, bàn tay hắn siết chặt lấy thân thể của Diễm An An vào lòng điều chỉnh tư thế làm sao cho cô dễ chịu nhất rồi mới nhỏ nhẹ nhìn khuôn mặt non nớt ấy nói.

" An An à anh thật sự thích em thật đấy, em có thể nói anh phải dùng cách nào để em tin tưởng vào tình cảm của anh giành cho em hay không ? "

Nói đến đây hắn lại đưa đôi bàn tay vuốt ve khuôn mặt và đôi mặt đang trợn trừng vì sợ hãi kia của cô nói.

" An An, là Lạc Tu Minh anh biết sai rồi không nên trút giận đánh lên người em nhiều lần như thế ? Nhưng mà sau này anh sẽ dùng khoảng đời còn lại để yêu thương chăm sóc em và con có được không ?"

Nói đến đây Lạc Tu Minh như nhớ ra gì đó đôi mắt kiên quyết mở miệng.

" Đúng rồi, em cố chịu ủy khuất thêm một khoảng thời gian khi nào anh thành lập được công ty mới tách khỏi sự phụ thuộc của Lạc gia thì sẽ ly hôn với Hứa Di. Đến lúc đó anh sẽ cùng em kết hôn, rồi sinh thêm vài đứa nhóc nữa được không ? Nếu em muốn thì những đứa nhóc còn lại nếu sinh ra đều mang họ em cũng được, em thấy như thế nào ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện