Diễm An An nghiêm túc nói.

" Anh nói thích em cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, một thời gian trôi qua anh sẽ chẳng còn cái cảm giác đó nữa đâu ! Anh đừng lo ."

Thấy Diễm An An phũ nhận tình cảm của mình giành cho cô hắn liền căm tức nói.

" Em dựa vào đâu mà cho rằng tình cảm của anh không đáng tin như thế ? Em nhận xét như thế có phải là mượn việc công trả thù riêng hay không ?"

Ý câu nói của Lạc Tu Minh đó là Diễm An An cô mượn câu nói của hắn để trả thì việc bản thân bị đánh trong những lần trước đó.

Mà Diễm An An chỉ nở nụ cười xinh đẹp sắc mặt nhìn có chút khó coi kia của Lạc Tu Minh đáp.

" Em không ngờ anh còn có một mặt như thế đấy, anh hỏi em dựa vào đâu để đánh giá ư. Những hành động vuốt ve âu yếm em như thế có phải là lúc trước anh đã từng làm nhiều lần với cô gái tên Tố Giao kia không ? Những câu vừa rồi anh nói em nghe rất lọt tai, nhưng có phải cũng đã từng nói với cô gái tên Tố Giao kia hay không ?"

Nói đến đây Diễm An An lại nhếch môi nở nụ cười bình thản rồi mở miệng.

" Từ ngày mà anh uống say mất hết cả lý trí vào đánh em thì bản thân đã biết cả đời này anh không quên được cô gái đó. Sở dĩ bình thường anh không giờ nhắc đến cái tên đó chẳng phải bản thân anh đã quên, mà chỉ là anh đã chôn giấu nó tận sâu trong trái tim vào những lúc men rượu vào mất hết lý trí anh mới dám buông thả cảm xúc và tình cảm chân thật đã giấu trong đáy lòng mà thôi."

Nói đến đây Diễm An An lại nhìn khuôn mặt có chút hoảng sợ kia của Lạc Tu Minh mở miệng.

" Người như anh, Diễm An An em thật sự không giám yêu. Hay là chúng ta vẫn như thế này có được hay không ?"



Âm thanh nhỏ nhẹ mà thành khẩn kia của Diễm An An truyền vào bên tai làm cho đầu óc Lạc Tu Minh như muốn nổ tung cả người hắn cứng đờ không có từ gì để phản bát.

Lạc Tu Minh hắn thừa nhận những lời Diễm An An nói rất đúng nhưng mà cũng có nhiều việc rất phiến diện, hắn thừa nhận lúc trước khi gặp Diễm An An thì trong đầu còn hình dáng của người con gái năm đó.

Nhưng từ khi ép Diễm An An đến phát điên kia thì trong lòng Lạc Tu Minh như trăng sáng tỏ được lòng mình, chẳng biết Diễm An An có tin hay không thì ở thời điểm hiện tại Lạc Tu Minh muốn chăm sóc và yêu thương cô cả đời.

Lạc Tu Minh hít sâu biết rằng bản thân có nói gì thì Diễm An An cũng không tin tưởng mình nên đành thở dài một hơi âm trầm đến mức cực điểm, đây là lần đầu tiên khi có men rượu vào người mà Lạc Tu Minh vẫn còn tỉnh táo như thế chắc có lẽ là tận sau trong đáy lòng hắn không muốn làm Diễm An An tổn thương nữa.

" Thình...thịch..."

Sau câu nói đó của Diễm An An thì chẳng ai mở miệng gì nữa cả trong căn phòng chỉ còn tiếng tim đập của hai người mà thôi, cảm nhận được hơi ấm kèm theo hương thơm khiến người phạm tội kia trái tim Lạc Tu Minh bất giác đập mạnh miệng đắng lưỡi khô.

Mà thấy được sắc mặt âm trầm đó của Lạc Tu Minh trái tim nhỏ trong lòng Diễm An An giật thót sợ hãi mở miệng.

" Em xin lỗi, là em nói sai rồi anh đừng giận có được không ?"

Đối với Diễm An An hiện tại thì làm Lạc Tu Minh nguôi giận mới là công việc thiết yếu còn về phần đúng sai cô không quan tâm lắm dù gì bản thân chẳng có tình cảm với hắn.

Nghe thanh âm này Lạc Minh Minh bất giác ôm chặt cơ thể của Diễm An An vào lòng mình hơn như sợ cô biến mất vậy. Hắn nhìn sâu vào ánh mắt trong suốt như sao trên bầu trời kia của Diễm An An thành thật nói.

" Lời em nói không có gì là sai cả. Nếu như em không giám yêu thì cả đời này ngoan ngoãn ở bên anh là được, anh chỉ cần ở bên cạnh được thấy và chăm sóc em mỗi ngày là thấy mãn nguyện lắm rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện