Giây phút này Lạc Tu Minh cảm thấy dáng vẽ này của Diễm An An thật sự rất đáng yêu và cuốn hút như muốn hắn chiềm đắm vào vậy. Phải nói với cái thân thể không giống ai kia của Diễm An An nếu cô chẳng kiềm chế và không đủ sức chiều chuộng Lạc Tu Minh ân ái thì hắn chắc chắn sẽ chết trên người cô mất.
Bởi vì Diễm An An đã sinh con nhưng cái nơi thần bí kia lại chật hẹp làm cho cái vật bảo bối của Lạc Tu Minh cũng rất khó vào, mà thân thể đầy sức sống của thanh xuân kèm theo dáng vẽ như con nít miệng còn hôi sữa như Diễm An An rất giống như mấy đứa nhóc học cấp hai nào có một chút khí chất làm mẹ cơ chứ.
Nhưng điểm chí mạng vẫn là dáng vẽ e lệ kèm theo da mặt mỏng hay xấu hổ kia đã kích thích cái nội tâm của Lạc Tu Minh muốn trêu chọc cô vợ nhỏ này rồi chậm rãi hưởng dụng cái vưu vật trời sinh này.
Nhưng cũng may cho hắn là với cơ địa của Diễm An An chẳng chịu nổi hắn ra vào sâu bên trong cô và hạn chế thời gian ân ái của hai người, chẳng phải Diễm An An cấm túc gì Lạc Tu Minh mà thật sự cô không chịu nổi hắn dày vò như thế .
Lạc Tu Minh thấy dáng vẽ Diễm An An ngại ngùng như thế liền mở miệng trêu chọc.
" Vợ à, em mở tay ra cho anh xem một chút."
Nghe câu nói đầy trêu chọc kèm theo ánh mắt nóng rực kia của Lạc Tu Minh luôn nhìn vào nơi tư mật của mình thì sắc mặt Diễm An An trở nên đỏ ửng muốn tìm cái lỗ để nhảy xuống mà thôi.
Trêu chọc bản thân cô như thế thật sự có ý tứ hay sao chứ, nói như thế nào đi chăng nữa thì da mặt cô rất mỏng nha. Tuy rất xấu hổ nhưng bàn tay nhỏ của Diễm An An cũng ngoan ngoãn lấy ra mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia của Lạc Tu Minh xâm phạm.
Lạc Tu Minh thấy cô vợ nhỏ này của mình xấu hổ ngại ngùng như thế rồi liền nở nụ cười yêu thương cũng không chọc giận Diễm An An mà nhẹ nhàng cúi đầu xuống đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu.
Phía dưới thân bàn tay to lớn như con rắn nước của Lạc Tu Minh như ngựa quen đường cũ chỉ trong vài hơi thở đã cởi xong chiếc áo lót của Diễm An An vứt sang một bên, sau khi làm xong thì bàn tay hắn càng trở đưa lên xoa bóp lấy cặp bồng đào căng tròn của Diễm An An.
Bàn tay còn lại chẳng chịu thua kém mà duy chuyển xuống xoa bóp lấy chiếc bụng thon nhỏ nhắn của Diễm An An mà vuốt ve rồi dừng lại trên cặp mông căng tròn đang vểnh cao kia mà xoa bóp.
" Ưm...ưm...Anh chậm thôi, như thế thật khó chịu."
Chẳng biết từ khi nào chiếc miệng tham lam kia của Lạc Tu Minh đã duy chuyển xuống ngậm lấy nhị hoa hồng hào trên đôi gò bồng đào căng tròn kia mà l.iếm m.út, bàn tay còn lại cũng không chịu thua kém mà dùng hai ngón tay xoe lấy nhị hoa hồng hào còn lại làm cho khóe miệng nhỏ của Diễm An An chẳng nhịn được mà phát ra âm thanh làm cho người nghe phải đỏ mặt.
" Ong..ong..."
Đầu óc Diễm An An lân lân trong thân thể như có một dòng điện chạy loạn khắp người khiến thân thể cô có phần rung rẩy, theo phản xạ Diễm An An liền đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy thân thể hắn. Đôi chân thon dài vô thức mở ra kẹp lấy vòng eo của Lạc Tu Minh như sợ hắn chạy mất vậy.
Lạc Tu Minh thấy cô có biểu hiện như thế liền mở miệng nhìn Diễm An An trêu chọc nói.
" Em mà còn siết như thế nữa, chồng em sẽ ngộp thở chết đấy. Bảo bối ngoan, mau mở rộng hai chân ra để chồng yêu thương em."
Bởi vì Diễm An An đã sinh con nhưng cái nơi thần bí kia lại chật hẹp làm cho cái vật bảo bối của Lạc Tu Minh cũng rất khó vào, mà thân thể đầy sức sống của thanh xuân kèm theo dáng vẽ như con nít miệng còn hôi sữa như Diễm An An rất giống như mấy đứa nhóc học cấp hai nào có một chút khí chất làm mẹ cơ chứ.
Nhưng điểm chí mạng vẫn là dáng vẽ e lệ kèm theo da mặt mỏng hay xấu hổ kia đã kích thích cái nội tâm của Lạc Tu Minh muốn trêu chọc cô vợ nhỏ này rồi chậm rãi hưởng dụng cái vưu vật trời sinh này.
Nhưng cũng may cho hắn là với cơ địa của Diễm An An chẳng chịu nổi hắn ra vào sâu bên trong cô và hạn chế thời gian ân ái của hai người, chẳng phải Diễm An An cấm túc gì Lạc Tu Minh mà thật sự cô không chịu nổi hắn dày vò như thế .
Lạc Tu Minh thấy dáng vẽ Diễm An An ngại ngùng như thế liền mở miệng trêu chọc.
" Vợ à, em mở tay ra cho anh xem một chút."
Nghe câu nói đầy trêu chọc kèm theo ánh mắt nóng rực kia của Lạc Tu Minh luôn nhìn vào nơi tư mật của mình thì sắc mặt Diễm An An trở nên đỏ ửng muốn tìm cái lỗ để nhảy xuống mà thôi.
Trêu chọc bản thân cô như thế thật sự có ý tứ hay sao chứ, nói như thế nào đi chăng nữa thì da mặt cô rất mỏng nha. Tuy rất xấu hổ nhưng bàn tay nhỏ của Diễm An An cũng ngoan ngoãn lấy ra mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia của Lạc Tu Minh xâm phạm.
Lạc Tu Minh thấy cô vợ nhỏ này của mình xấu hổ ngại ngùng như thế rồi liền nở nụ cười yêu thương cũng không chọc giận Diễm An An mà nhẹ nhàng cúi đầu xuống đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu.
Phía dưới thân bàn tay to lớn như con rắn nước của Lạc Tu Minh như ngựa quen đường cũ chỉ trong vài hơi thở đã cởi xong chiếc áo lót của Diễm An An vứt sang một bên, sau khi làm xong thì bàn tay hắn càng trở đưa lên xoa bóp lấy cặp bồng đào căng tròn của Diễm An An.
Bàn tay còn lại chẳng chịu thua kém mà duy chuyển xuống xoa bóp lấy chiếc bụng thon nhỏ nhắn của Diễm An An mà vuốt ve rồi dừng lại trên cặp mông căng tròn đang vểnh cao kia mà xoa bóp.
" Ưm...ưm...Anh chậm thôi, như thế thật khó chịu."
Chẳng biết từ khi nào chiếc miệng tham lam kia của Lạc Tu Minh đã duy chuyển xuống ngậm lấy nhị hoa hồng hào trên đôi gò bồng đào căng tròn kia mà l.iếm m.út, bàn tay còn lại cũng không chịu thua kém mà dùng hai ngón tay xoe lấy nhị hoa hồng hào còn lại làm cho khóe miệng nhỏ của Diễm An An chẳng nhịn được mà phát ra âm thanh làm cho người nghe phải đỏ mặt.
" Ong..ong..."
Đầu óc Diễm An An lân lân trong thân thể như có một dòng điện chạy loạn khắp người khiến thân thể cô có phần rung rẩy, theo phản xạ Diễm An An liền đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy thân thể hắn. Đôi chân thon dài vô thức mở ra kẹp lấy vòng eo của Lạc Tu Minh như sợ hắn chạy mất vậy.
Lạc Tu Minh thấy cô có biểu hiện như thế liền mở miệng nhìn Diễm An An trêu chọc nói.
" Em mà còn siết như thế nữa, chồng em sẽ ngộp thở chết đấy. Bảo bối ngoan, mau mở rộng hai chân ra để chồng yêu thương em."
Danh sách chương