" Ách.."

Diễm An An ho khan một tiếng sắc mặt càng ửng đỏ mà xoay đi hướng khác chẳng thèm để tâm gì đến cái tên lưu manh không muốn mặt này, chuyện như thế đâu phải do cô cơ chứ nếu như hắn không trêu chọc thì bản thân nào đến mức chậc vật như thế.

Thấy được dáng vẽ dễ thương đầy mê người này của Diễm An An hắn liền duy chuyển khuôn mặt lên tới trước ánh mắt ngại ngùng của cô, phía dưới thân bàn tay rắn chắt của hắn siết chặt lấy thân thể mềm mại trần truồng kia của Diễm An An như muốn hòa cùng một thể vậy.

Chiếc miệng hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi gò má mềm mại xinh đẹp có phần non nớt kia của Diễm An An dụ dỗ nói.

" Vợ à, hay là em giúp anh cởi những thứ vướn víu này được không ?"

Nói xong Lạc Tu Minh liền đứng phía dưới nềm hướng ánh mắt chờ đợi về phía Diễm An An trông rất đáng thương, mà Diễm An An thấy dáng vẽ này của Lạc Tu Minh liền hướng ánh mắt đẹp mà lườm yêu hắn một cái rồi cũng chậm rãi ngồi dậy giúp hắn cởi đồ trên người.

Chỉ vài hơi thở sau một thân thể rắn chắt đầy cơ bắp xuất hiện trước mặt Diễm An An bất giác làm cô đứng hình mất vài giây, khi đôi đồng tử của Diễm An An hướng xuống dưới thân nhìn thấy cái vật to lớn đầy gân guốc kia bất giác sắc mặt liền ửng đó kèm theo một chút hoảng sợ.

Miệng Diễm An An lẩm bẩm.

" Tại sao...tại sao...tại sao nó lại to lên như thế chứ ? "

" Khụ...Khụ... Ha..ha..ha.. An An, đây là em đang quyến rũ anh có phải hay không ?"

Thấy được dáng vẽ khiếp sợ kèm theo thanh âm non nớt này của Diễm An An làm cho Lạc Tu Minh không nhịn được mà phì cười thành tiếng, khóe miệng không kiềm được mà phát ra những âm thanh trêu chọc làm cho Diễm An An bất giác co rụt cổ lại.



Khóe miệng Diễm An An lắp bắp nói.

" Không có.. không phải là ý như thế, chỉ là em hơi bất ngờ mà thôi."

Diễm An An này là nói thật bởi vì những ngày bình thường cô đã thấy cái vật to lớn đầy gân guốc đó đã quá cỡ với nơi riêng tư của cô rồi, hiện tại còn to thêm như thế lần này bản thân thể thảm rồi. Đương nhiên nếu Lạc Tu Minh chiều chuồng thì bản thân cô rất thích thú cái cảm giác ân ái cùng người mình yêu nha , bản thân Diễm An An chẳng phải người có thể thảo mai làm ra dáng vẽ ngại ngùng lố bịch quá mức như thế.

Lạc Tu Minh đưa bàn tay vuốt ve lấy đôi gò má xinh đẹp của Diễm An An ánh mắt nhìn cô rất u mê ngập tràng yêu thương.

Lạc Tu Minh chậm rãi ngồi xuống chiếc giường nhỏ tựa lưng vào vách tường nhẹ nhàng nói.

" An An, em lại đây giúp anh một chút. Nó sắp không chịu nổi rồi."

Thanh âm này truyền đến bên tai Diễm An An liền biết điều hắn muốn là gì nên cô cũng không ngại ngùng gì mà mà xoay người chậm rãi bỏ đến dưới thân hắn. Chẳng phải Lạc Tu Minh ép cô phải bỏ mà hiện tại bản thân ở trên ghế sofa nếu đứng dậy đi tới thì không hay cho lắm.

Xuất hiện trước mặt Diễm An An là cái vật to lớn đầy gân guốc đang ngạo nghễ vểnh cao đầu kia làm cho cô rất là khiếp sợ đứng hình mất vài giây, nhưng chỉ sau vài hơi thở Diễm An An cũng vươn bàn tay nhỏ mềm mại ấy ra cầm lấy ** *** to lớn của Lạc Tu Minh mà vuốt ve lên xuống.

" Ưm....Vợ à, thật dễ chịu."

Cảm nhận được bàn tay mềm mại của Diễm An An chạm vào làm cho đầu óc Lạc Tu Minh lân lân như muốn nổ tung mà phát ra thanh âm rên rỉ làm cho Diễm An An phải đỏ mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện