Vậy nên thấy tiểu Đào cười nói thân thiện như thế cũng là lần đầu tiên trong hai tháng qua hắn cảm nhận được.

Vậy nên Chu Phàm khá là cao hứng tìm thêm chủ đề nói chuyện với tiểu Đào, sau một hồi tiếp xúc và nói chuyện thì Hà Tú Đào cảm thấy cái tên này không đáng ghét như bản thân đã nghĩ.

Nhưng cũng chỉ là không đáng ghét mà thôi chứ nói về tình cảm thì vẫn chưa hề có một chút xúc động gì. Nếu nói thật hơn thì cùng lắm tiểu Đào chỉ xem Chu Phàm là đàn anh khóa trên của trường mình mà thôi.

" Reng...reng..."

Thanh âm chuông cửa vang lên đánh tan đi cuộc trò chuyện vui vẻ kia của hai người, theo phản xạ xoay ánh mắt về phía phát ra âm thanh thì xuất hiện trước mặt là một người đàn ông khoác trên mình chiếc vest màu đen hai tay xách rất nhiều thức ăn.

Thấy hình ảnh này chiếc miệng nhỏ nhắn của tiểu Đào bất giác mở lớn đủ ăn một quả trứng gà, còn về phần Chu Phàm chẳng biết từ lúc nào đã ra ngoài xách lấy thức ăn mà trưng bày gọn gàng trên ghế sofa.

Sau khi làm xong Chu Phàm nhìn về phía tiểu Đào nói lớn.

" Tiểu Đào Đào, không phải em đói hay sao ? Thức ăn anh mua rất nhiều, hay là chúng ta cùng nhau ngồi xuống ăn được không ?"

" Khụ...Khụ..."

Tiểu Đào nghe cách xưng hô này không nhịn được mà ho khan vài cái sắc mặt có chút khó coi, nhưng mà thấy cái tên này đã chuẩn bị bữa trưa nhiệt tình đến mức như thế cô cũng không từ chối được nha.

Nghĩ như thế nhưng Hà Tú Đào thật sự rất khó chịu với cách xưng hô quá mức này của hắn, vậy nên đôi chân mày của cô bất giác nheo lại khó chịu nói.

" Tôi với anh chưa thân đến mức phải xưng hô như thế ? Anh gọi như thế không ngứa miệng nhưng tôi nghe rất chói tai nha. Hay là chúng ta gọi nhau bằng tên có được không ? "

Chu Phàm biết điều mà tiểu Đào nói là rất đúng nên thuận theo cô mà đáp.

" Vậy được, Đào Đào nói như thế nào thì là vậy đi. Anh đây không có gì để góp ý thêm."



* Móa nó.*

Trong lòng Hà Tú Đào không nhịn được mà mắng chửi một câu thô tục, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏa ra bình thường hết sức có thể chẳng muốn bám vào chủ đề như thế nữa.

Thấy sắc mặt cô không vui Chu Phàm hiểu ý liền nói sang chuyện khác.

" Tiểu Đào, chúng ta mau dùng bữa trưa đi thức ăn nguội sẽ không ngon đâu."

Nói xong Chu Phàm liền ngồi xuống chiếc ghế sofa hướng ánh mắt như chờ đợi về phía Hà Tu Đào. Tiểu Đào thấy cái tên này rất nhiệt tình và thân thiện nên cũng ngồi xuống hướng đối diện với hắn.

Thấy Chu Phàm dự tính đi động đũa lấy thức ăn trong đầu tiểu Đào như nhớ ra thứ gì đó mà vội vàng nói.

" Chậm đã, tôi muốn hỏi anh vấn đề này. Bữa trưa này có phải là anh mua để mời tôi hay không ?"

Chu Phàm vẽ mặt khó hiểu nhìn về phía Hà Tú Đào đáp.

" Đương nhiên rồi, nếu không tặng em ăn thoải mái thì sao anh mua nhiều thế cơ chứ ?"

Tiểu Đào giây phút này thật sự không để tâm gì đến cách xưng hô của hắn nữa mà chỉ gấp gáp nói.

" Vậy tôi có thể mời người khác cùng dùng bữa được không ? "

Ánh mắt kèm theo khuôn mặt ôn hòa của Chu Phàm nhanh chóng trở nên nghiêm túc có chút lạnh lẽo, không lẽ bản thân hắn thân thiện như thế cô còn muốn mời người con trai khác hay sao chứ ? Nghĩ như thế giọng nói của Chu Phàm bất giác trở nên trầm thấp có chút lạnh lẽo nói.

" Người em muốn mời là nam hay nữ thế ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện