Lạc Tu Minh vẫn không nhìn Hứa Di chỉ âm trầm đáp.

" Được, nhưng chuyện của An An cô tốt nhất đừng nói ra ngoài."

Hứa Di nghe thế liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc rồi nhanh chóng rời đi trong căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người lớn này mà thôi.

Lạc Tu Minh nhìn Diễm An An châm chú thấy cô ngủ ngoan như thế sắc mặt liền giãn ra thuận tay đắp thêm chăn rồi mới chậm rãi đi vào nhà tắm.

Thời gian lại thấm thoát trôi qua được một lúc lâu Lạc Tu Minh bước ra trên người khoắc bộ đồ ngủ màu đen trong rất điễn trai, bỡi vì hôn nay hắn rảnh rỗi nên chỉ ở nhà mày thôi cũng không có ý định ra ngoài.

Xuất hiện trước mắt Lạc Tu Minh là hình dáng của Diễm An An đang ngồi trong một góc nhỏ ôm đứa nhóc trong lòng cho uống sữa, Diễm An An hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều nên nhớ được việc khủng khiếp mà bản thân dự định làm với con trai mình.

Trong lòng cô càng cảm thấy áy náy mà hổ thẹn hơn nên ánh mắt Diễm An An nhìn đứa bé cảm thấy rất là có lỗi. Diễm An An thầm trách bản thân mình tại sao lại có suy nghĩ độc ác như thế chứ ?.

Càng nghĩ Diễm An An lại chau mày không vui trong lòng cô quyết tâm sau này sẽ không bao giờ đối xữ với con mình như thế nữa, trong khi Diễm An An đang suy tư trong tự trách thì chẳng biết lúc nào Lạc Tu Minh đã đứng trước mặt cô.

Diễm An An thấy như thế liền sợ hãi giọng nói rung rẩy vang lên.

" Chủ nhân, tôi sẽ không hại tiểu thiếu gia nữa xin anh đừng đánh tôi."

Diễm An An thật sự đã nhớ ra ý đồ mà vừa nảy mình muốn làm nên rất sợ hắn sẽ đánh chết mình, con đang hoảng loạn nên chẳng để ý được đôi gò bồng đào căn tròn kia lộ rõ trước mặt hắn .



Lạc Tu Minh biết bản thân mình đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng cô, cho dù những lúc không tĩnh táo thì Diễm An An vẫn sợ hãi hắn đánh mình.

Càng nghĩ Lạc Tu Minh lại chua sót, giọng nói hắn có chút quan tâm nói.

" Em bế con lên giường ngồi đi, dưới đất sẽ cảm lạnh đấy."

Diễm An An chẳng suy nghĩ gì mà nhanh chóng bế đứa nhóc lên ngoan ngoãn nằm trên giường chẳng dám ngẩn đầu nhìn hắn.

Thấy được hình dáng này của Diễm An An thì trong lòng hắn ngũ vị tạp trần chẳng thể nào tả nổi, hắn chậm rãi nằm xuống một chiếc gối hướng ánh mắt nhìn về phía Diễm An An mà châm chú.

Thấy được ánh mắt nhu hòa kèm theo sự quan tâm kia Diễm An An lại sợ hãi mà co rụt cỗ lại quay mặt đi hướng khác chẳng dám nhìn hắn, chỉ vài phút sau đứa bé lại no bụng mà ngoan ngoãn nằm trong lòng Diễm An An mà ngủ say.

Diễm An An thở phào một hơi đặt đứa bé xuống bên cạnh mình điều chỉnh tư thế làm sao cho dễ chịu nhất mới an tâm được một chút.

Diễm An An chậm rãi mà từ tốn nằm xuống bên cạnh con của mình trên khóe miệng nở một nụ cười thoải mái như trong lòng chẳng có vướng bận gì.

Lạc Tu Minh nhìn hình dáng xinh đẹp mà nhu thuận không nhiễm một chút bụi trần kia của Diễm An An đến mức thất thần chẳng thể tự thoát ra được, bản thân hắn chẳng hiểu sao lúc trước kia lại không thấy được dáng vẽ mê người này của cô.

Lạc Tu Minh bất giác nằm xuống bên cạnh đưa bàn tay to lớn ra ôm lấy thân thể Diễm An An vào lòng, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lạc Tu Minh cũng không kháng cự mà chỉ ôn nhu nói.

" Anh nhẹ tay một chút được không ? Tiểu thiếu sẽ tĩnh mất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện