Mà Diễm An An thấy được dáng vẽ tự luyến kia của hắn liền lắc đầu ngao ngán chậm rãi mà lao vào trong nhà tắm thuận tay đóng cửa lại.

Mà thời tiết ở bên ngoài đã về buổi chiều tà phía khung cửa sổ đang ở ra kia có những cơn gió nhẹ thổi qua làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Mà phía bên trong nhà tắm ánh mắt Diễm An An có chút bất an soạn tin nhắn cho Hứa Di nói.

" Hứa Di, chiều cô về đây mua giúp tôi thuốc tránh thai được không ? Nếu không thì hỏng mất rồi."

Đương nhiên, chưa tới một ngày mà xảy ra nhiều chuyện như thế làm Diễm An An quên đi điều qua trọng nhất cũng may là được Lạc Tu Minh nói nên mới nhớ nếu không thì hỏng rồi.

Mà đầu truyền bên kia Hứa Di nhanh chóng đáp.

" Được, cô yên tâm tối tôi sẽ mang về."

Diễm An An đáp.

" Cảm ơn."

Nói xong hai người tự hiểu ý mà rời khỏi tin nhắn không nói thêm lời nào nữa, nói thật Diễm An An rất quý trọng người tên Hứa Di này nhưng có những chuyện chẳng giúp ích được gì.

Diễm An An biết vị trí mình ở đâu nên chẳng bao lời lợi dụng quan hệ của cô với Hứa Di hoặc là Lạc Tu Minh để làm một thứ gì đó. Bởi vì như thế sẽ nợ tình cảm của người khác có câu nói rất hay đó là " Nợ tiền dễ trả, nợ tình khó trả."

Mà một điều quan trọng hơn là Diễm An An thật sự không muốn phụ thuộc vào người nào cả, nếu có thể thì tự đứng bằng đôi chân của mình mới là quan trọng nhất.

Diễm An An xem tài khoản của mình còn hơn năm trăm vạn đầu óc cô liền có định hướng tiếp theo giành cho mình mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều. Sở dĩ cô có nhiều tiền như thế một phần là hợp đồng kèm theo đó là hơn một năm Diễm An An làm việc ở đây nên tiết kiệm được kha khá.



Diễm An An chậm rãi bước ra ngoài khoác trên mình chiếc váy màu đen khá kín đáo nhưng không kém phần quyến rũ, có thể nói nó đã che hết đi phần da thịt trắng noãn mềm mại kia nhưng những đường cong chết người vẫn hiện ra trước mặt làm người ta nhìn nhiều thêm một chút.

Có khoảng tiền này trong tay Diễm An An mới thật sự hiểu được tài sao có nhiều người xinh đẹp lại cam tâm bám vào một đại thiếu như thế mà chấp nhận làm tiểu tam.

Đơn giãn bởi vì sức hút của nó quá lớn làm người khó có thể kháng cứ, nói thật cho dù là không có đứa bé đi chăng nữa nên Lạc Tu Minh chấp nhận thuê cô làm tình nhân có thời hạn thì Diễm An An tin chắc não mình chẳng cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.

Trước giờ điều Diễm An An khinh thường nhất là làm người tốt, những người như thế cô đã thấy qua đều có cuộc sống rất cơ cực. Vậy nên nếu như có thể không ảnh hưởng đến ai mà có thể kiếm được lợi ích to lớn thì Diễm An An ngu gì không làm cơ chứ.

" Ực...ực..."

Cuốc họng Lạc Tu Minh khô khốc khi nhìn thấy dáng vẽ yêu tinh mê người chết không đền mạng này của Diễm An An mà bất giác nuốt nước bọt trong miệng.

Mà Diễm An An nào biết cái tên kia đang suy nghĩ cái gì chứ, cô liền đi đến trước mặt hắn mở miệng nói nhỏ.

" Chút nữa anh có làm gì không ? Nếu rảnh thì đưa em ra ngoài mua chút đồ được không ?"

Lần đầu tiên Lạc Tu Minh mới nghe Diễm An An lên tiếng nhờ vã mình nên trong lòng có chút khó hiểu chẳng là cô muốn mua thứ gì .

Lạc Tu Minh nhìn cô ôn hòa đáp.

" Được, khi nào em muốn đi thì bảo anh là được."

Diễm An An không e ngại gì liền đáp lời.

" Bây giờ đi được không ? Một chút nữa sẽ trễ mất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện