Đương nhiên lời nói Diễm An An tuy nhỏ những đã rơi vào tai Lạc Tu Minh làm sắc mặt hắn khó coi vô cùng, Lạc Tu Minh hắn không nhịn được mà hậm hực nói.

" Có phải em thấy anh như thế vui lắm hay không ? Hiện tại anh thật sự rất không vui muốn đánh mông em."

Diễm An An nghe thế đôi đồng tử liền co rút lại vì sợ hãi, chẳng phải cô sợ vì bị hắn đánh mông vì như thế thì Diễm An An chỉ thấy xấu hổ mà thôi. Nhưng mà cô biết cái tính biến thái lưu manh của hắn nếu như hắn lại bày trò ức hiếp cô nữa thì thê thảm rồi.

Nghĩ như thế Diễm An An sợ hãi nói.

" Không có, không có, em thật sự không có ý đó anh đừng hiểu nhầm."

Nhìn thấy bộ dáng lật mặt như bánh tráng kia của Diễm An An thì trong lòng hắn càng căm tức hơn không ít, khi nảy nhìn bộ dáng vui vẽ khi người gặp họa kia thì hắn không biết nói làm sao.

Sở dĩ hắn tức giận như thế chẳng phải vì cô cười nhạo bản thân mà là vì không thấy Diễm An An ghen tuông mình nhớ đến người cũ mới làm Lạc Tu Minh tức giận.

Chẳng lẽ cô không để tâm gì đến mình hay sao ? Không lẽ Diễm An An chẳng có tình cảm gì với mình hay sao ? Càng nghĩ trong lòng Lạc Tu Minh lại hoảng loạn tâm trạng lại u ám nhìn sắc mặt đáng sợ không chịu nổi.

Diễm An An thấy vẽ mặt đó của hắn nào có một chút tâm lý may mắn gì nữa mà hồn bay phách lạc sợ hãi gục đầu xuống co đôi chân mình lên để nằm vào, đôi tay nhỏ nhắn ấy tự ôm chặt lấy đôi chân của mình như thế cô sẽ thấy an toàn hơn.

Diễm An An biết lần này là mình chọc trúng hổ dữ khó mà dữ thân lành lặn rồi vậy nên nhìn dáng vẽ của cô hiện tại rất là thảm.

" Két...két..."

Chẳng biết thời gian đã trôi qua được bao lâu trong không khí yên tĩnh đấy chết chóc ấy chiếc xe đã dừng trước căn biệt thự rộng lớn sang trọng.

Lạc Tu Minh bước ra khỏi xe mà âm trầm nhìn về phía Diễm An An nói.

" Em vào phòng tắm rửa cho con uống sữa rồi ở đó chờ anh, nếu còn dám nhảy loạn thì em biết hậu quả rồi đấy."



Để lại một câu đe dọa xong thì Lạc Tu Minh liền nhanh chóng rời đi mà chiếc cỗ trắng noãn của Diễm An An bất giác co lại sợ hãi nhưng nhiều hơn là cười khổ.

Diễm An An thở dài một hơi cũng không suy nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng bước vào trong căn phòng giành cho mình, xuất hiện trước mặt cô là hình dáng quen thuộc của Hứa Di đang nằm phía dưới chỗ con mình mà ngủ ngon lành.

Trên người Hứa Di có mùi rượu nồng nặc làm cho Diễm An An bất giác nhíu mày, cô nhẹ nhàng cúi xuống kéo chăn đắp lên người Hứa Di nhiều thêm một chút vì sợ cô cảm lạnh.

Sau khi làm xong việc thì Diễm An An nhanh chóng lao vào trong nhà tắm rồi thuận tay đóng cửa lại.

" Kẻo..kẹt..."

Chẳng biết đã trôi qua được bao lâu Diễm An An từ trong phòng tắm bước ra khoác trên mình một bộ đồ ngủ mỏng manh màu xanh lam nếu nhìn rõ thì có thể thấy nội y bên trong.

Bởi vì chiếc đồ ngủ ngắn ngủi nên chẳng che đậy được làng da trắng noãn mềm mại kia của Diễm An An mà cô cũng lười che dấu, sau khi cô bước ra chưa định thần được thì lại có âm thanh lạnh lùng vang lên.

" Em lại đây."

Tuy Diễm An An rất là kinh hãi trái tim trong lòng ngực đập loạn nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến trước mặt Lạc Tu Minh đưa ánh mắt nhìn vào hình dáng lười biến của hắn đang ngồi trên chiếc nệm mềm mại.

" Bốp....bốp.., Em dám không quan tâm gì đến anh hay sao ? Cho em diễu cợt này, hôm nay anh sẽ đánh hỏng mông em."

Chưa đợi Diễm An An phản ứng đôi bàn tay to lớn của Lạc Tu Minh đã ôm chầm lấy thân thể của cô mà đè dưới thân nhanh chóng cởi chiếc quần ngủ kèm theo chiếc nội y vứt sang một bên hung hăng đánh vào cặp mông căng tròn mềm mại.

Diễm An An sợ hãi kèm theo cơn xấu hổ mà vội nói.

" Tha mạng, em biết sai rồi anh đừng đánh như con nít có được hay không ? Thật sự xấu hổ chết người rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện