Hoắc Tần Phong đẩy cửa bước vào, bên trong phòng, là hai hàng ghế sofa mạ vàng cỡ lớn chạy dài, ở giữa đặt một chiếc bàn bằng kính cường lực, có gắn đèn led xung quanh.

Trên đó gồm hai chai rượu thượng hạng, cũng một đĩa trái cây được bài trí rất bắt mắt.
Hoắc Tần Phong đưa mắt nhìn quanh, nhưng tuyệt nhiên lại không hề thấy bóng dáng của Bạch Uyển Đồng đâu, khiến khuôn mặt của Hoắc Tần Phong bỗng chốc xám xịt lại.

Cũng vì muốn thỏa thuận chuyện hôn lễ, mà Hoắc Tần Phong mới hạ mình đến đây gặp Bạch Uyển Đồng, vậy mà cô ta lại dám để anh phải chờ đợi.

Người phụ nữ này, lúc nào cũng khiến người khác phải chán ghét.
Vốn dĩ, mối hôn sự của hai người họ, chính là xuất phát từ lợi ích hai nhà Bạch, Hoắc.

Và cũng là giao tình thâm sâu giữa những người cầm quyền đi trước, nên muốn buông bỏ thực sự là chuyện không hề đơn giản.
Mà Hoắc Tần Phong lại rất ghét Bạch Uyển Đồng, cô có tiếng là sắc sảo, mưu mô.

Lại vô cùng ngạo mạn, nên trước lúc bà nội thúc ép anh cưới một người mình không ưa về làm vợ, thì Hoắc Tần Phong cần phải sớm kết thúc mối hôn sự này.
Hoắc Tần Phong khó chịu bước lên trước vài bước, toan rút điện thoại ra gọi cho Bạch Uyển Đồng thì đột ngột Nhược San đang nằm dưới ghế vô thức bật dậy.


Hoắc Tần Phong sợ hãi lùi về sau, suýt chút nữa khiến điện thoại trên tay rơi xuống.

Ngay trước mặt anh là một người phụ nữ đầu tóc rối bời, áo váy xộc xệch, liên tục đưa tay xoa đi xoa lại trên xương quai xanh.
Nhược San lờ mờ trông thấy bóng dáng nam nhân phía trước, tưởng Nguyệt Dực vẫn chưa rời đi liền cất giọng rên rỉ: "Nóng…nóng quá…tôi muốn uống nước…làm ơn…giúp…giúp tôi."
Hoắc Tần Phong định hình thần trí mất 30 giây, sau đó chầm chậm cúi đầu nhìn vào Nhược San, ánh mắt nâu hoa mỹ lập tức sáng lên: "Cô là Bạch Uyển Đồng?"
"Không...tôi không...."
"Bộ dạng gì thế này? Cô vừa chơi thuốc hả?Thật là một người phụ nữ sa đọa."
Hoắc Tần Phong bày ra bộ bất ngờ, ngữ âm vang lên đầy chán ghét.

Trong khi đó, Nhược San rơi vào vòng ảo giác mờ hồ, hơi thở càng lúc càng càng gấp gáp hơn.
"Giúp tôi…làm ơn hãy giúp tôi…"
Nhược San mạnh bạo đưa tay nắm chặt lấy áo khoác của Hoắc Tần Phong, kéo khuôn mặt anh sát lại mình.

Cô không nhận rõ Hoắc Tần Phong có ngũ quan như thế nào, chỉ biết giấc mộng này đã xuất hiện một nam thần cực kì ngon trai.

Hoắc Tần Phong bị bất ngờ bởi hành động của Nhược San, nếu không kịp đưa tay chống xuống mặt bàn, thì có lẽ anh đã hôn phải môi cô rồi.

Ở khoảng cách chưa tới 3cm, cánh môi hồng phả ra hơi thở gấp gáp, dụ tình, khiến tim Hoắc Tần Phong nhảy lên vài nhịp.
Rõ ràng chưa bao giờ rung động vì người phụ nữ nào, đối với Bạch Uyển Đồng thì lại càng không, vậy mà ở khoảnh khắc này lại khiến Hoắc Tần Phong có cảm giác rung rinh lạ thường.
Cái tác dụng của thuốc kích thích này, không những khiến cho ham muốn bên trong Nhược San tăng cao, mà thần trí còn bung lụa một cách bất thường.
Nhược San hướng cánh môi về phía Hoắc Tần Phong, làm anh mất tự chủ mà định hồi đáp cô.

Nhưng ngay lập, tức Hoắc Tần Phong vội nghiêng đầu né tránh, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười đầy tà ý.
"Sao...sao lại...!dừng....?"
"Bạch Uyển Đồng, cô muốn hôn tôi?"
"Bạch gì cơ?...hôn gì?...!là tôi chỉ muốn anh giúp tôi...!tìm cách giúp tôi."
"Được thôi, nhưng với một điều kiện.

Tôi chấp nhận hi sinh bản thân vàng ngọc, giúp cô thỏa mãn, bù lại cô phải tự mình đơn phương hủy hôn.

Việc làm ăn giữa hai nhà không hề thay đổi.
Nhược San đã rất khó chịu rồi, lại phải nghe thêm những điều liên thiên không rõ ràng, nên chẳng màng để ý gì mà liên tục gật đầu: "Được...!được...thế nào cũng được..."
Miệng nói là vậy, nhưng ánh mắt háo sắc của Hoắc Tần Phong đã đậu trên khuôn ngực nửa kín nửa hở của Nhược San từ nãy tới giờ.


Tại sao người phụ nữ mà hắn chỉ cần nghe đến tên là đã không ưa, vậy mà bây giờ lại có sức hút vô cùng khác lạ.

Hay thay vì phong thái kiêu ngạo thì dáng vẻ hoang dã này lại khiến hắn có chút động tâm.
Hoắc Tần Phong còn chưa kịp chỉnh lại tư thế cúi người của mình, thì đã bị Nhược San túm chặt lấy đầu cưỡng hôn.

Nhược San vụt nhổm dậy quay người đẩy Hoắc Tần Phong lên ghế sofa, mạnh bạo quấn lấy môi anh.
Hoắc Tần Phong bị đau, vội vàng bóp chặt lấy hai vai Nhược San đẩy ra ngoài, lớn giọng hét lên:
"Bạch Uyển Đồng, cô đang hôn hay ăn thịt người đấy hả?"
"Tôi tưởng sống bên Mỹ phóng túng nhiều năm như vậy, kĩ thuật của cô phải khiến đám đàn ông nhỏ dãi chứ, ngờ đâu dở tệ."
"Phải...làm thế nào? Còn nữa...!tôi không phải...".

Tiên Hiệp Hay
"Ưm...m...m"
Chưa kịp nói dứt lời, thì Hoắc Tần Phong đã kéo cô chạm vào môi mình, xoay người đè Nhược San xuống phía dưới.
"Đồ cáo già còn giả vờ làm thỏ non, để khi vào trận tôi xem cô diễn kiểu gì."
Rõ ràng Nhược San không hề muốn Hoắc Tần Phong giúp mình theo cách này, nhưng cơ thể cô lại không có cách nào phản kháng lại.

Cứ thế để mặc đôi tay xấu xa của Hoắc Tần Phong vuốt ve lên khắp cơ thể.
Đến khi Hoắc Tần Phong kéo chiếc quần bên trong của Nhược San xuống, cô mới hoảng hốt kêu lên.
"Không được...dưới đó không được."
"Bạch Uyển Đồng, tôi đã hứa giúp cô thỏa mãn thì hãy ngoan ngoãn mà tận hưởng, bởi điều này tôi chỉ ban cho cô một lần duy nhất mà thôi."
Không cần khúc dạo đầu, Hoắc Tần Phong trực tiếp đưa vào sâu bên trong Nhược San.

Cảm giác bên dưới như bị xé rách ra, cô đau đớn bấu chặt hai tay vào thành ghế sofa, nước mắt theo đó mà chảy dài trên má.
"Aaaaaa...đau quá...đau quá"
"Bạch Uyển Đồng, cô thả lỏng cơ thể ra."
"Đồ khốn...!anh làm tôi đau quá."
"Tôi bảo cô thả lỏng cơ thể ra, cô đang siết chặt tôi đấy."
"Anh bỏ nó ra!"
"Vậy cô thả lỏng trước đi, có phải lần đầu của cô đâu tại sao lại biểu cảm như thế.

Cô xem ra diễn hơi sâu rồi đấy."
Vừa thấy Nhược San thôi gồng mình, Hoắc Tần Phong liền vội vàng ra vào hối thúc, khiến cô đau đến mức dùng chút sức lực cuối cùng hét toáng lên: "Đồ giết người....cứu tôi với".

Hoắc Tần Phong hoảng hốt bịt chặt lấy miệng Nhược San, dù hệ thống cách âm khá tốt, nhưng ai dám đảm bảo bên ngoài không nghe thấy giọng cô cơ chứ.

Anh giận dữ gằn lên: "Cô im miệng cho tôi, có ai quan hệ mà kêu cứu như cô không?"
"Ưm...ưm...m...tên khốn....!rõ ràng là rất đau mà...huhu...mẹ ơi."
Hoắc Tần Phong sau một hồi luân chuyển liền cho ra ngay phía trên đùi Nhược San, ánh mắt anh đập vào vệt máu còn dính lại trên vùng da thịt trắng nõn của cô.

Ngay lập tức, bày ra bộ mặt vô cùng ngạc nhiên.
"Cô là lần đầu thật sao?"
Nhược San khẽ chớp cánh mi dài, mệt mỏi không đáp lời, Hoắc Tần Phong thấy thế cũng chẳng màng để ý, trước khi bước vào bên trong toilet liền ném lại cho cô một câu: "Bạch Uyển Đồng, cho cô ăn rồi thì nên biết điều một chút, hãy nhớ giao kèo giữa chúng ta."
Nhược San khó khăn kéo lại vạt áo, che đi bộ ngực mà ban nãy đã bị Hoắc Tần Phong giày xéo, ánh mắt liền loé lên tia phức tạp.
Chờ cho Hoắc Tần Phong vào bên trong toilet, Nhược San mới gắng gượng ngồi dậy.

Cô xem ra đã tỉnh táo hơn, nhưng khắp cơ thể thì lại đau rã rời.

Lần đầu lại bị một gã đàn ông xa lạ chiếm mất, còn đui mù xem cô là người phụ nữ khác.

Chỉ vì thuốc khiến cô mất hết khả năng kiểm soát, bằng không đời nào lại để hắn chiếm đoạt dễ dàng như vậy.
Càng nghĩ Nhược San càng thấy giận dữ, cô dùng khăn ướt lau đi thứ dịch trên đùi mình, mau chóng chỉnh lại quần áo, đầu tóc.

Cổ họng cô lúc này khô khốc, trong đầu liền hiện lên ý nghĩ vô cùng liều lĩnh.

Nhược San vội rót ra một cốc rượu, uống cạn một hơi để lấy thêm khí thế.
Nghĩ xong, Nhược San đẩy chiếc đôn vào bên cạnh cửa toilet, vội vã đặt mấy chiếc cốc ra khỏi khay gỗ mạ vàng, sau đó cầm chặt lấy nó đứng lên cao.
Cánh cửa bật mở, Hoắc Tần Phong ung dung bước ra ngoài.

Đầu chưa kịp ngẩng lên, đã bị Nhược San giơ cao khay gỗ, giáng cho một cú thật mạnh vào ngay sau gáy.
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong ngã lăn ra sàn, bất tỉnh nhân sự..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện