7 giờ sáng hôm sau.
Ngồi đối diện Hoắc Tần Phong, Nhược San không dám ngước mắt nhìn lên, chỉ chăm chú gắp mấy món ăn, mà không thể nào nuốt nổi.
May cho cô, đêm qua Hoắc Tần Phong chỉ doạ mà không động thủ, báo hại cô một đêm lo thấp thỏm, chỉ sợ hắn phá cửa xông vào thì toi.
"Tên thư ký đó, hắn ta đã xuất viện rồi!"
Hoắc Tần Phong đột ngột cất lời.
Phá tan bầu không khí ngột ngạt, bức bách.
Cô len lén nhìn lên, nhẹ giọng đề nghị: "Vậy...tôi về nhà được chưa?"
"Cô muốn ở cùng hắn đến thế sao?" Hoắc Tần Phong bình thản đưa khăn lau miệng, rồi nhấp một ngụm trà.
Đây là loại trà mà trước kia cô từng giới thiệu cho hắn, từ lần đó, hắn không còn thói quen uống cafe mỗi buổi sáng nữa.
Và cũng có lẽ, là cô đã quên rồi.
Nhược San cảm thấy chút thức ăn mắc lại ở cổ, không sao mà trôi xuống được.
Cô khó khăn "ực" một cái, cũng không có ý muốn trả lời Hoắc Tần Phong.
Cô căn bản không biết, mấy ngày qua hắn cố tình giữ cô bên cạnh, là vì không muốn cô gặp thêm chuyện nguy hiểm.
Nguyệt Dực bị đánh đến tả tơi như thế, ai dám đảm bảo bọn người đó biết cô thoát ra, lại không tìm đến gây chuyện.
Hắn cố tình kêu May A qua, không phải vì muốn chọc giận cô, càng không phải muốn kiểm tra tình cảm của cô.
Mà chẳng qua, hắn
chỉ muốn tìm kiếm chút sự quan tâm từ cô mà thôi.
Nhưng dường như, cô không hề để tâm, một chút cũng không đau lòng.
Cứ như trái tim cô đã nguội lạnh, nhẫn tâm vứt bỏ hắn vậy.
Nhược San không biết phải trả lời như thế nào? Chối bỏ thì cảm thấy mình quá lươn lẹo, giả dối.
Mà thừa nhận thì lại cảm thấy vô cùng khó khăn.
Cô không đoán ra nổi, trong câu nói kia, có mấy phần chán ghét, mấy phần mỉa mai.
Suốt mấy ngày qua, cô đã phải cố gắng giấu đi vết thương lòng rướm máu, biến mình thành kẻ vô tâm đui mù.
Nhưng Hoắc Tần Phong có lẽ không biết, người giữ trái tim lạnh, mới là người đau khổ nhất.
Cô đang ghen, ghen với May A, ghen với những người phụ nữ mà anh qua lại.
Cô ước được như họ, đường đường chính chính đứng trước mặt anh, được anh gọi cái tên "Nhược San" dù chỉ một lần.
Nhưng cô chỉ là kẻ thế thân, mãi mãi chỉ là kẻ đóng thế vô danh.
Đã nhận tiền rồi, phải hoàn thành vai diễn cho tốt.
Nếu xuất đầu lộ diện, e chỉ khiến mạch phim bị phá nát mà thôi.
Thấy cô im lặng không trả lời, Hoắc Tần Phong đột ngột chuyển chủ đề, sau đó đứng dậy, rời đi.
"Bảo nhà bếp, chuyển sang mấy món dễ tiêu một chút."
Nhược San vội vàng buông dĩa, ngẩng đầu nhìn lên: "Anh lại bị đau dạ dày sao?"
Vốn dĩ hắn nói thế, cũng vì dạo này trông thấy cô có chút xanh xao, lại lén lút đêm hôm nấu mì ăn, liền đau lòng không chịu được mà sai Long Phi ném chúng vào thùng rác.
Nào ngờ, cô lại cho rằng hắn bệnh cũ tát phát, khiến tàn tro trong lòng hắn, như loé lên chút ánh sáng mập mờ.
Hoắc Tần Phong tay cầm áo khoác, lạnh nhạt nói: "Một chút!"
Nhược San cũng theo anh đẩy ghế đứng dậy.
"Anh đừng hút thuốc nữa, cả rượu cũng vậy! Mà nếu có, hãy dùng ít đi."
Sáng sớm nay, lúc Thanh Di dọn dẹp, cô vô tình trông thấy một đống đầu lọc mới hoảng hốt hỏi.
Di Thanh nói, trước đây Hoắc Tần Phong không ăn cơm ở biệt thự, nên cô chỉ đến giờ dọn dẹp rồi ra về.
Nhưng chừng nửa tháng nay, lúc cô lên phòng, ngoài ban công lúc nào cũng vương vãi đầy tàn thuốc.
Thanh Di nhớ có lần, còn chứng kiến khung cảnh vô cùng thê lương.
Như thường lệ, cô đến biệt thự lúc sáng sớm, vừa vào đến khuôn viên, liền trông thấy trên sân tràn ngập cánh hoa hồng tan tác.
Lúc dọn dẹp, mới phát hiện trên nền gạch, lẫn hàng trăm cành hồng đều dính đầy máu.
Cảnh tượng trông rất doạ người.
Khi ấy, Di Thanh chỉ đoán được lí do duy nhất, là Hoắc tổng thất tình nên phát điên.
Nghe xong, gương mặt Nhược San trở nên vô cảm không chút cảm xúc.
Bởi lẽ, mỗi tế bào trên cơ thể cô đều đã tê liệt mất rồi.
Cô không
nghĩ chỉ vì câu nói đó, lại khiến Hoắc Tần Phong chịu đả kích lớn đến vậy.
Cô đau lòng nhưng vẫn có thể che giấu, ép chặt vào tận xương tuỷ.
Còn Hoắc Tần Phong lại không như thế, hắn mềm yếu đến mức đáng giận, chỉ biết buông thả rồi hành hạ bản thân.
Hoắc Tần Phong nhếch miệng nhìn cô châm chọc: "Uyển Đồng, cô đang tìm cách lấy lòng tôi sao?"
"Không phải, tôi...." Nhược San toan định cất lời phản bác, thì Long Phi từ ngoài đột nhiên bước vào, cúi đầu chào cô với khuôn mặt thân thiện.
Nhược San mím môi mỉm cười, cũng thôi không nói nữa.
Hoắc Tần Phong không nhìn cô thêm lần nào, chỉ khoác áo rồi sải bước rời đi.
Lát sau, Thanh Di tay xách mấy túi đồ, trông thấy Nhược San đang loay hoay thu dọn bát đũa, thì vội vàng ngăn cản: "Tiểu thư, cô để đó cho tôi."
Cô vui vẻ cười: "Không sao! Cứ để em phụ, chị bận việc gì thì cứ làm đi."
"Bận gì đâu, tôi tranh thủ ghé chợ, hôm nay định làm cho tụi nhỏ ở nhà chút bánh."
Nhược San nhìn mấy hộp màu đặt trên bàn tò mò hỏi: "Cái này là gì vậy?"
"À! Cái đó là màu thực phẩm, dùng để tạo màu làm kem."
Trong đầu Nhược San phút chốc nảy lên ý tưởng táo bạo.
Đối phó với Hoắc Tần Phong thì cô không dám, nhưng với May A thì quá đơn giản.
Trước khi cô đi, cô cũng sẽ khiến cho người phụ nữ đó, phải tự mình chạy khỏi nơi này.
Nghĩ xong, cô phấn kích cầm lấy một lọ màu, nhìn Thanh Di nói: "Chị, cho em một lọ nhé!
...----------------...
Buổi chiều, sau khi thấy Thanh Di nấu cơm xong xuôi, cô liền kêu Thanh Di về sớm, việc còn lại cứ để cô tự lo.
Thấy thái độ cương quyết của cô, Thanh Di đành cẩn thận dặn dò, rồi sau đó xách túi ra về.
Đoán chừng giờ này May A sắp đến, Nhược San liền đem bột màu thực phẩm đổ vào trong chiếc túi nhỏ, rồi dùng băng keo cố định vào sau gáy cổ.
Một lát sau, May A đủng đỉnh bước vào.
Trông thấy Nhược San đang loay hoay dưới bếp, liền cao giọng ra lệnh: "Con nhỏ kia! Mau ra đây!"
Nhược San tháo tạp dề, không nhanh, không chậm, mà bước đến trước mặt May A châm chọc: "Hôm nay cô không mặc áo lót à? Hay lại sợ tôi lấy mất."
Theo phản xạ, May A đưa tay lên ôm lấy ngực.
Hôm nay cô ta mặc váy hở lưng, nên đúng là chỉ sử dụng hai miếng dán ngực mà thôi.
Nghe thấy Nhược San nói thế, liền trừng mắt chửi cô.
"Đồ tiện nhân, Chỉ là con ở, mà còn dám tỏ ra huênh hoang.
Đừng quên, ngài ấy còn cho tao quyền dạy dỗ mày.
Nên trước mặt tao, bỏ cái vẻ ngoài xấc láo đó đi!"
Nhược San nghe xong liền phá lên cười: "May A, cô thật là người có tâm với nghề.
Tôi mà là cô, tranh thủ vòi ít tiền rồi biến.
Càng dây dưa, chỉ tổ mất cả chì lẫn chài."
"Im ngay! Mày thì biết gì? Hoắc tổng là thực lòng với tao.
Tao nhất quyết không rời xa ngài ấy."
Nhược San ghé đến gần May A khiêu khích:
"Vậy thì tôi cảnh cáo cho cô biết, con hầu này, sẽ khiến Hoắc Tần Phong phải tự mình đá cô ra khỏi cửa."
"Mày..." May A tức giận vung tay lên, toan định tát cho Nhược San một cái, thì cô đã nhanh tay chặn lại.
"Buông ra! Con khốn." May A giận dữ gào lên.
Nhược San nhìn thẳng vào May A, cong môi châm chọc: "Tôi tuy không già bằng chị, nhưng kinh nghiệm chưa chắc đã thua đâu.
Chị đã lên giường cùng Hoắc Tần Phong chưa? Chắc là chưa được đâu nhỉ? Anh ta sạch sẽ lắm, tôi tin chắc ngoài thân thể tôi ra, anh ta không vơ tạp đâu."
"Mày...khốn khiếp! Hôm nay tao tát sưng cái miệng của mày."
Dứt lời, May A dùng sức vung mạnh tay, khiến Nhược San đột ngột mất thăng bằng, ngã người về sau.
Đầu đập vào cạnh bàn, rồi ngã lăn xuống đất.
Phút chốc máu chảy lênh láng khắp nơi.
May A kinh hãi lùi về sau, mặt cắt không còn giọt máu.
Không phải chỉ vừa đẩy cô ta một cái thôi sao? Bây giờ lại thành ra thế này rồi.
"Này! Con nhỏ kia....mày...!mày không sao đó chứ?"
Không thấy Nhược San trả lời, May A sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy.
Cô ta trượt chân ngồi bệt xuống sàn, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang.
Đúng lúc May A định bò tới chỗ của Nhược San, thì Long Phi từ ngoài bước vào.
Trông thấy cảnh tượng thê thảm phía trước, tâm can hoảng sợ tột độ, vội lao vào đỡ lấy Nhược San.
"Hoắc tổng! Hoắc tổng, cô làm sao thế này?"
Nhược San lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành nhắm mắt chịu trận.
Ngay khi Long Phi luồn tay qua gáy cổ của cô, rất nhanh anh liền phát hiện ra có thứ gì đó sai sai.
Lại cộng thêm cái mùi nước thơm thơm, đầu óc nhanh nhạy hiểu ngay ra vấn đề.
May A nhìn Long Phi sợ hãi, lắp bắp từng từ rời rạc: "Không phải tôi...!là cô ta tự mình ngã..."
Long Phi đưa tay lên mũi Nhược San, vờ làm động tác kiểm tra.
Ngay sau đó, ngón tay trượt dài với vẻ mặt kinh ngạc, anh thất thần nhìn vào May A thông báo.
"Cô ấy, chết rồi!".
Ngồi đối diện Hoắc Tần Phong, Nhược San không dám ngước mắt nhìn lên, chỉ chăm chú gắp mấy món ăn, mà không thể nào nuốt nổi.
May cho cô, đêm qua Hoắc Tần Phong chỉ doạ mà không động thủ, báo hại cô một đêm lo thấp thỏm, chỉ sợ hắn phá cửa xông vào thì toi.
"Tên thư ký đó, hắn ta đã xuất viện rồi!"
Hoắc Tần Phong đột ngột cất lời.
Phá tan bầu không khí ngột ngạt, bức bách.
Cô len lén nhìn lên, nhẹ giọng đề nghị: "Vậy...tôi về nhà được chưa?"
"Cô muốn ở cùng hắn đến thế sao?" Hoắc Tần Phong bình thản đưa khăn lau miệng, rồi nhấp một ngụm trà.
Đây là loại trà mà trước kia cô từng giới thiệu cho hắn, từ lần đó, hắn không còn thói quen uống cafe mỗi buổi sáng nữa.
Và cũng có lẽ, là cô đã quên rồi.
Nhược San cảm thấy chút thức ăn mắc lại ở cổ, không sao mà trôi xuống được.
Cô khó khăn "ực" một cái, cũng không có ý muốn trả lời Hoắc Tần Phong.
Cô căn bản không biết, mấy ngày qua hắn cố tình giữ cô bên cạnh, là vì không muốn cô gặp thêm chuyện nguy hiểm.
Nguyệt Dực bị đánh đến tả tơi như thế, ai dám đảm bảo bọn người đó biết cô thoát ra, lại không tìm đến gây chuyện.
Hắn cố tình kêu May A qua, không phải vì muốn chọc giận cô, càng không phải muốn kiểm tra tình cảm của cô.
Mà chẳng qua, hắn
chỉ muốn tìm kiếm chút sự quan tâm từ cô mà thôi.
Nhưng dường như, cô không hề để tâm, một chút cũng không đau lòng.
Cứ như trái tim cô đã nguội lạnh, nhẫn tâm vứt bỏ hắn vậy.
Nhược San không biết phải trả lời như thế nào? Chối bỏ thì cảm thấy mình quá lươn lẹo, giả dối.
Mà thừa nhận thì lại cảm thấy vô cùng khó khăn.
Cô không đoán ra nổi, trong câu nói kia, có mấy phần chán ghét, mấy phần mỉa mai.
Suốt mấy ngày qua, cô đã phải cố gắng giấu đi vết thương lòng rướm máu, biến mình thành kẻ vô tâm đui mù.
Nhưng Hoắc Tần Phong có lẽ không biết, người giữ trái tim lạnh, mới là người đau khổ nhất.
Cô đang ghen, ghen với May A, ghen với những người phụ nữ mà anh qua lại.
Cô ước được như họ, đường đường chính chính đứng trước mặt anh, được anh gọi cái tên "Nhược San" dù chỉ một lần.
Nhưng cô chỉ là kẻ thế thân, mãi mãi chỉ là kẻ đóng thế vô danh.
Đã nhận tiền rồi, phải hoàn thành vai diễn cho tốt.
Nếu xuất đầu lộ diện, e chỉ khiến mạch phim bị phá nát mà thôi.
Thấy cô im lặng không trả lời, Hoắc Tần Phong đột ngột chuyển chủ đề, sau đó đứng dậy, rời đi.
"Bảo nhà bếp, chuyển sang mấy món dễ tiêu một chút."
Nhược San vội vàng buông dĩa, ngẩng đầu nhìn lên: "Anh lại bị đau dạ dày sao?"
Vốn dĩ hắn nói thế, cũng vì dạo này trông thấy cô có chút xanh xao, lại lén lút đêm hôm nấu mì ăn, liền đau lòng không chịu được mà sai Long Phi ném chúng vào thùng rác.
Nào ngờ, cô lại cho rằng hắn bệnh cũ tát phát, khiến tàn tro trong lòng hắn, như loé lên chút ánh sáng mập mờ.
Hoắc Tần Phong tay cầm áo khoác, lạnh nhạt nói: "Một chút!"
Nhược San cũng theo anh đẩy ghế đứng dậy.
"Anh đừng hút thuốc nữa, cả rượu cũng vậy! Mà nếu có, hãy dùng ít đi."
Sáng sớm nay, lúc Thanh Di dọn dẹp, cô vô tình trông thấy một đống đầu lọc mới hoảng hốt hỏi.
Di Thanh nói, trước đây Hoắc Tần Phong không ăn cơm ở biệt thự, nên cô chỉ đến giờ dọn dẹp rồi ra về.
Nhưng chừng nửa tháng nay, lúc cô lên phòng, ngoài ban công lúc nào cũng vương vãi đầy tàn thuốc.
Thanh Di nhớ có lần, còn chứng kiến khung cảnh vô cùng thê lương.
Như thường lệ, cô đến biệt thự lúc sáng sớm, vừa vào đến khuôn viên, liền trông thấy trên sân tràn ngập cánh hoa hồng tan tác.
Lúc dọn dẹp, mới phát hiện trên nền gạch, lẫn hàng trăm cành hồng đều dính đầy máu.
Cảnh tượng trông rất doạ người.
Khi ấy, Di Thanh chỉ đoán được lí do duy nhất, là Hoắc tổng thất tình nên phát điên.
Nghe xong, gương mặt Nhược San trở nên vô cảm không chút cảm xúc.
Bởi lẽ, mỗi tế bào trên cơ thể cô đều đã tê liệt mất rồi.
Cô không
nghĩ chỉ vì câu nói đó, lại khiến Hoắc Tần Phong chịu đả kích lớn đến vậy.
Cô đau lòng nhưng vẫn có thể che giấu, ép chặt vào tận xương tuỷ.
Còn Hoắc Tần Phong lại không như thế, hắn mềm yếu đến mức đáng giận, chỉ biết buông thả rồi hành hạ bản thân.
Hoắc Tần Phong nhếch miệng nhìn cô châm chọc: "Uyển Đồng, cô đang tìm cách lấy lòng tôi sao?"
"Không phải, tôi...." Nhược San toan định cất lời phản bác, thì Long Phi từ ngoài đột nhiên bước vào, cúi đầu chào cô với khuôn mặt thân thiện.
Nhược San mím môi mỉm cười, cũng thôi không nói nữa.
Hoắc Tần Phong không nhìn cô thêm lần nào, chỉ khoác áo rồi sải bước rời đi.
Lát sau, Thanh Di tay xách mấy túi đồ, trông thấy Nhược San đang loay hoay thu dọn bát đũa, thì vội vàng ngăn cản: "Tiểu thư, cô để đó cho tôi."
Cô vui vẻ cười: "Không sao! Cứ để em phụ, chị bận việc gì thì cứ làm đi."
"Bận gì đâu, tôi tranh thủ ghé chợ, hôm nay định làm cho tụi nhỏ ở nhà chút bánh."
Nhược San nhìn mấy hộp màu đặt trên bàn tò mò hỏi: "Cái này là gì vậy?"
"À! Cái đó là màu thực phẩm, dùng để tạo màu làm kem."
Trong đầu Nhược San phút chốc nảy lên ý tưởng táo bạo.
Đối phó với Hoắc Tần Phong thì cô không dám, nhưng với May A thì quá đơn giản.
Trước khi cô đi, cô cũng sẽ khiến cho người phụ nữ đó, phải tự mình chạy khỏi nơi này.
Nghĩ xong, cô phấn kích cầm lấy một lọ màu, nhìn Thanh Di nói: "Chị, cho em một lọ nhé!
...----------------...
Buổi chiều, sau khi thấy Thanh Di nấu cơm xong xuôi, cô liền kêu Thanh Di về sớm, việc còn lại cứ để cô tự lo.
Thấy thái độ cương quyết của cô, Thanh Di đành cẩn thận dặn dò, rồi sau đó xách túi ra về.
Đoán chừng giờ này May A sắp đến, Nhược San liền đem bột màu thực phẩm đổ vào trong chiếc túi nhỏ, rồi dùng băng keo cố định vào sau gáy cổ.
Một lát sau, May A đủng đỉnh bước vào.
Trông thấy Nhược San đang loay hoay dưới bếp, liền cao giọng ra lệnh: "Con nhỏ kia! Mau ra đây!"
Nhược San tháo tạp dề, không nhanh, không chậm, mà bước đến trước mặt May A châm chọc: "Hôm nay cô không mặc áo lót à? Hay lại sợ tôi lấy mất."
Theo phản xạ, May A đưa tay lên ôm lấy ngực.
Hôm nay cô ta mặc váy hở lưng, nên đúng là chỉ sử dụng hai miếng dán ngực mà thôi.
Nghe thấy Nhược San nói thế, liền trừng mắt chửi cô.
"Đồ tiện nhân, Chỉ là con ở, mà còn dám tỏ ra huênh hoang.
Đừng quên, ngài ấy còn cho tao quyền dạy dỗ mày.
Nên trước mặt tao, bỏ cái vẻ ngoài xấc láo đó đi!"
Nhược San nghe xong liền phá lên cười: "May A, cô thật là người có tâm với nghề.
Tôi mà là cô, tranh thủ vòi ít tiền rồi biến.
Càng dây dưa, chỉ tổ mất cả chì lẫn chài."
"Im ngay! Mày thì biết gì? Hoắc tổng là thực lòng với tao.
Tao nhất quyết không rời xa ngài ấy."
Nhược San ghé đến gần May A khiêu khích:
"Vậy thì tôi cảnh cáo cho cô biết, con hầu này, sẽ khiến Hoắc Tần Phong phải tự mình đá cô ra khỏi cửa."
"Mày..." May A tức giận vung tay lên, toan định tát cho Nhược San một cái, thì cô đã nhanh tay chặn lại.
"Buông ra! Con khốn." May A giận dữ gào lên.
Nhược San nhìn thẳng vào May A, cong môi châm chọc: "Tôi tuy không già bằng chị, nhưng kinh nghiệm chưa chắc đã thua đâu.
Chị đã lên giường cùng Hoắc Tần Phong chưa? Chắc là chưa được đâu nhỉ? Anh ta sạch sẽ lắm, tôi tin chắc ngoài thân thể tôi ra, anh ta không vơ tạp đâu."
"Mày...khốn khiếp! Hôm nay tao tát sưng cái miệng của mày."
Dứt lời, May A dùng sức vung mạnh tay, khiến Nhược San đột ngột mất thăng bằng, ngã người về sau.
Đầu đập vào cạnh bàn, rồi ngã lăn xuống đất.
Phút chốc máu chảy lênh láng khắp nơi.
May A kinh hãi lùi về sau, mặt cắt không còn giọt máu.
Không phải chỉ vừa đẩy cô ta một cái thôi sao? Bây giờ lại thành ra thế này rồi.
"Này! Con nhỏ kia....mày...!mày không sao đó chứ?"
Không thấy Nhược San trả lời, May A sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy.
Cô ta trượt chân ngồi bệt xuống sàn, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang.
Đúng lúc May A định bò tới chỗ của Nhược San, thì Long Phi từ ngoài bước vào.
Trông thấy cảnh tượng thê thảm phía trước, tâm can hoảng sợ tột độ, vội lao vào đỡ lấy Nhược San.
"Hoắc tổng! Hoắc tổng, cô làm sao thế này?"
Nhược San lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành nhắm mắt chịu trận.
Ngay khi Long Phi luồn tay qua gáy cổ của cô, rất nhanh anh liền phát hiện ra có thứ gì đó sai sai.
Lại cộng thêm cái mùi nước thơm thơm, đầu óc nhanh nhạy hiểu ngay ra vấn đề.
May A nhìn Long Phi sợ hãi, lắp bắp từng từ rời rạc: "Không phải tôi...!là cô ta tự mình ngã..."
Long Phi đưa tay lên mũi Nhược San, vờ làm động tác kiểm tra.
Ngay sau đó, ngón tay trượt dài với vẻ mặt kinh ngạc, anh thất thần nhìn vào May A thông báo.
"Cô ấy, chết rồi!".
Danh sách chương