Bách Tùng sau một hồi chui vào góc tường trò chuyện cùng Gà Rán thì sải bước vào trong bếp.

Lúc này, Gia Yến đang phụ Đường Thẩm sắp xếp đồ ăn lên bàn, trông thấy cậu, Đường Thẩm vội vàng phân bổ ngay công việc.
"Bách Tùng! Nhanh rửa mặt mũi chân tay rồi vào đây xem có gì thì dọn giúp Gia Yến, mẹ qua bên nhà thằng nhóc Điền Điền gọi chị con về ăn cơm."
Bách Tùng gương mặt có chút hờ hững nói: "Mẹ cứ để Gia Yến làm quen với mùi bếp đi! Cô ấy nấu ăn còn dở hơn cả Nhược San nữa."
Đường Thẩm đi qua người Bách Tùng mạnh tay vỗ vào mông cậu một cái, cau mày khó chịu:
"Không phải con biết nấu là được rồi sao? Đàn ông lên được phòng khách, thì phải xuống được nhà bếp chứ?"
Gia Yến ném cho Bách Tùng cái nhìn sắc lạnh, sau đó hướng về phía Đường Thẩm vui vẻ nói:
"Bác gái, tuy cháu nấu ăn không được ngon nhưng bù lại rất dễ nuôi, khẩu vị nào ăn cũng được."
"Tốt! Tốt lắm!"
Đường Thẩm giơ ngón cái về phía Gia Yến, biểu lộ thái độ vô cùng thích thú.
Sau khi Đường Thẩm rời đi thì Bách Tùng mới chầm chậm tiến đến chỗ Gia Yến, nhẹ giọng trêu chọc:
"Xem ai đó có ít liêm sỉ chưa kìa?"

Gia Yến lúc này đang quay lưng về phía cậu, đưa tay với lấy chiếc muỗng canh ở trên giỏ sắt, điềm nhiên trả lời:
"Em mà có liêm sỉ thì chắc gì đã có được anh."
Gia Yến vừa quay người lại đã thấy Bách Tùng áp sát ngay bên cạnh mình từ khi nào, hai tay cậu chống xuống thành bếp, để thân hình cao lớn phủ trọn lấy cơ thể của cô.
Ở cự ly gần, vẻ đẹp anh tú từng khiến cô si mê đến điên cuồng càng có ma lực quyến rũ hơn.

Gia Yến mở to đôi mắt mỹ lệ, cánh mày thanh tú khẽ rướn cao lên một chút, lúc này tim cô đập nhanh đến nỗi như muốn lao ngay ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn Bách Tùng căng thẳng mấp máy cánh môi:
"Anh..."
"Gọi là chồng đi!"
Ánh mắt Gia Yến phút chốc hoảng loạn, cô nhắc lại lời Bách Tùng: "Chồng á?"
"Ừm!" Bách Tùng ghé sát vành tai cô, dẫn dụ.
"Như thế...không quen..."
"Gọi rồi sẽ quen!"
Bên má Gia Yến cảm nhận được làn da nóng ấm, ái muội, cô nuốt khan một cái, miệng hé được âm đầu tiên rồi lại thôi.
"Bách Tùng! Ngại lắm!"
Bách Tùng chau đôi mày, liếc mắt khó chịu:
"Không phải ban nãy em vừa nói không cần liêm sỉ, chỉ cần tôi sao?"
Gia Yến nắm chặt chiếc muỗng trong tay, hít vào thở ra vài lần cũng không thể bình ổn được nhịp thở.

Cô tuy mạnh miệng là vậy, nhưng mỗi lần đứng trước sự công kích của Bách Tùng cô dường như mất đi hoàn toàn dũng khí.
Thấy Gia Yến càng lúc càng ngả người về sau, bàn tay Bách Tùng vội vươn ra đỡ trọn lấy lưng cô, áp cô chặt vào thân thể mình, cánh môi cậu theo đó đặt lên môi cô.
Gia Yến run run nhắm chặt mắt, ngay khi hơi thở ấm nóng của Bách Tùng đậu đến da thịt mềm mịn của cô, thì một âm thanh lớn từ bên ngoài vang lên:
"E hèm! Chúng tôi chỉ muốn ăn cơm, không có nhu cầu ăn cẩu lương."
Nhược San đứng ngay lối vào phòng bếp, hắng giọng một cái thật mạnh.

Khiến chiếc muỗng trên tay Gia Yến rơi xuống, vào đúng đầu ngón chân cái của Bách Tùng, làm cậu nhăn mặt kêu lên một tiếng, rồi vội vã rời khỏi người cô với dáng vẻ vô cùng khó coi.
Bách Tùng cố gắng đứng thẳng dậy, liếc nhìn Nhược San giận dữ quát:
"Nhược San, sao chị không có một chút lịch sự nào vậy?"

Nhược San chưa kịp cất lời thì Gà Rán từ sau chân cô ló đầu ra bên trái, tò mò hỏi:
"Mẹ! Cẩu lương là gì vậy?"
Tiếp theo đó là Đường Thẩm từ bên cánh phải, cũng vội lên tiếng:
"Cái này cháu không hiểu được đâu, đợi chừng nào lớn như cậu Bách Tùng hẵng hay nhé!"
Trước những lời trêu chọc của mọi người, Bách Tùng liền nắm chặt lấy tay Gia Yến kéo cô ra bên ngoài.
Chiều tối ấy, căn nhà nhỏ lại có dịp được ồn ào huyên náo, sau khi ăn xong thì mọi người lại lượn lên trấn cổ vui chơi một hồi.
Gia Yến đi bên cạnh Bách Tùng ở phía sau, trông thấy cảnh Gà Rán nắm chặt tay mẹ nhảy nhót như chim non phía trước liền không khỏi chạnh lòng, cô đưa mắt nhìn Nhược San, nở nụ cười buồn lên tiếng:
"Chị Nhược San xinh đẹp thật đấy, lần nào gặp cũng thấy chị ấy trông rất vui vẻ, nhưng mà phàm những người luôn tỏ ra mạnh mẽ như thế, bên trong đều đã có quá nhiều thương tổn rồi."
Quả thực sau 4 năm Nhược San càng thêm mặn mà, đằm thắm.

Từ làn da trắng, đến đôi mắt tròn, cánh môi hồng hay mái tóc dài thẳng mượt, tất cả đều toát lên vẻ dịu dàng quyến rũ lạ lùng.

Cô luôn cười, chỉ là nụ cười luôn không được trọn vẹn.
Nhược San nhìn gương mặt bầu bĩnh của Gà Rán, đau lòng nhớ đến khoảnh khắc 3 năm về trước.

Khi ấy Gà Rán vừa tròn một tuổi, cô cũng bắt đầu đi làm ở trung tâm tư vấn du lịch Đồng Lý, buổi chiều về sớm cô thường hay ghé qua cửa hàng Hán phục truyền thống giúp Hải Lan sửa soạn lại trang phục.
Hôm ấy trong khi cô đang cân chỉnh lại đai áo thì Hải Lan trên tay cầm điện thoại từ trong quầy lao tới chỗ cô, kèm theo gương mặt vô cùng kinh ngạc.
Con bé đó cứ nhìn vào điện thoại một giây rồi lại liếc nhìn cô một giây, cứ như vậy vài lần mới chịu lên tiếng.
"Giống quá! Quá giống luôn! Chị Nhược San chị có anh em sinh đôi nào bị thất lạc không?"
Nhược San dùng sức thắt chặt lại phần eo của bộ hán phục, vừa nhíu mày nhìn Hải Lan.
"Lại tào lao chuyện gì nữa vậy?"
"Đây chị xem này, cái cô Bạch tiểu thư gì gì đấy có giống chị không này?"
Hải Lan vội vàng giơ chiếc điện thoại có hình Bạch Uyển Đồng ra phía trước, ánh mắt như chờ đợi phản ứng kinh ngạc từ cô.
Tuy nhiên Nhược San bình thản xem như chuyện không đáng quan tâm, tiến đến bàn tiếp khách rót ra một cốc nước, nhàn nhạt nói:
"Có gì đâu mà xem, người giống người là chuyện bình thường thôi mà."
Hải Lan chép miệng nuối tiếc.
"Kể cũng khổ thật, bị bỏ lại ở hôn lễ đã đành bây giờ đến công ty cũng bị phá sản nữa.


Đúng là hồng nhan bạc phận mà."
Đến lúc này Nhược San mới cảm thấy bất ngờ thật sự, bàn tay cô chợt run lên, làm nước trong ly theo đó cũng sóng sánh qua lại, ánh mắt cô hoảng loạn nhìn thẳng vào Hải Lan dò hỏi:
"Em nói thế là sao? Không phải cô gái này đã kết hôn rồi cơ mà?".
Hải Lan lướt đi trên màn hình điện thoại, vẻ mặt đăm chiêu giải thích:
"Em không biết nữa, thấy báo họ viết vậy nè: Bạch Uyển Đồng, tổng giám đốc công ty Bạch Lâm, người từng bị chủ tịch AJP bỏ lại ở hôn lễ nay phải chính thức tuyên bố phá sản.

Suốt một năm qua do sức ép để lại từ cuộc hôn nhân không thành, cộng thêm liên tiếp Scandal về lối sống buông thả của cô, mà giá cổ phiếu ở Bạch Lâm liên tục bị giảm mạnh, đến nay đã không còn cơ hội cứu vãn."
Hô hấp Nhược San càng lúc càng khó khăn hơn, cô mấp máy môi, can đảm hỏi thêm một câu:
"Vậy chủ tịch AJP đó thì thế nào? Không nhắc đến sao?"
"Chị chờ em chút!"
Ánh mắt Hải Lan vẫn chăm chú trên màn hình, sau vài giây cô vội reo lên:
"A! Đây có tag tên người đó trong loạt bài viết cũ nè, nhưng sao lại..."
Thấy vẻ mặt Hải Lan trở nên ngập ngừng, kinh ngạc, càng khiến Nhược San thêm phần sốt sắng, cô chỉ muốn lao đến giật ngay chiếc điện thoại trên tay Hải Lan thật nhanh, nhưng đôi chân cứ như bị giữ chặt lại, sau cùng cô mới nuốt khan một cái, lo lắng cất lời:
"Có chuyện gì sao?"
"Chị, bài báo này từng gây ra chấn động một năm trước, nói Hoắc Tần Phong chủ tịch tập đoàn tài chính AJP trong đêm diễn ra hôn lễ đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng, sống chết đến nay không rõ.

Điều lạ lùng hơn là nơi xảy ra tai nạn lại chính là thành phố Giang Tô, trong khi nơi diễn ra hôn lễ lại ở tận thành phố Kim Thành."
"Xoảng"
Tiếng thuỷ tinh vang lên sắt buốt, lạnh lẽo.
Chiếc cốc trên tay Nhược San rơi xuống sàn, vỡ tan..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện