Nhược San chống tay lên thành lan can, mải mê ngắm nhìn mặt biển vỗ sóng, cố gắng hít lấy chút không khí bình yên hiếm hoi.
Cách đó không xa, là Hoắc Tần Phong đang thong thả cụng ly cùng vài ông chủ lớn, chốc chốc lại liếc nhìn về phía Nhược San.

Trông thấy vậy, Long Phi thư kí của anh liền tò mò lên tiếng:
"Hoắc tổng, ngài đang nhìn Uyển Đồng tiểu thư đó sao? Trước đây ngài rất ghét cô ấy mà, hễ mỗi lần cô ấy tìm đến AJP, ngài đều lấy lý do từ chối, sao bây giờ lại có chút quan tâm vậy?"
"Long phi"
"Có tôi thưa ngài"
Hoắc Tần Phong đột ngột chĩa mũi giày đá vào chân Long Phi một cái: "Có muốn xuống bơi với cá không?"
"Dạ không...là tôi nhiều chuyện..." Long Phi cố gắng nén đi cơn đau, nghiêng người trả lời.
"Hừ, trông thấy cô ta thật là mất hứng."
Nhược San định đến chỗ của Nguyệt Dực, chưa kịp quay người đi thì một bàn tay to khoẻ từ phía sau vươn tới đẩy mạnh cô một cái.
Lúc này, Hoắc Tần Phong vừa quay lưng về hướng khác, thì bỗng một âm thanh lớn vang lên, tiếp theo đó là tiếng người la hét ồn ào:
"Có người ngã xuống biển rồi!"
"Có ai biết bơi không, làm ơn cứu người."
"Mau cứu người nhanh lên!"

"Hoắc tổng, Uyển Đồng tiểu thư vừa rồi còn đứng đó, không lẽ là cô ấy bị ngã xuống phía dưới."
Long Phi vội vàng đặt ly rượu lên mặt bàn, cố gắng đứng thẳng người, gấp rút nói.
Hoắc Tần Phong vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Việc đó thì có liên quan gì đến tôi?"
"Nhưng cô ấy là vợ chưa cưới của ngài, không phải ngài nên chạy lại xem như thế nào sao? Nhỡ đâu...."
"Đó là cậu nói đấy nhé, không phải là tôi muốn cứu người đâu."
Dứt lời, Hoắc Tần Phong vội vã chạy về phía cuối du thuyền.

Để lại Long Phi lật đật chạy theo sau: "Hoắc tổng, đã muốn cứu người còn phải làm ra vẻ thế sao?"
Khách khứa xung quanh hiếu kì, ùa về phía cuối du thuyền, Hoắc Tần Phong gấp rút rẽ đám đông lao vào.

"Hoắc tổng...."
"Chuyện gì vậy?"
"Tiểu thư Uyển Đồng...., cô ấy ngã xuống biển rồi....tôi đã gọi người xuống phía dưới....."
Hoắc Tần Phong ngó xuống mặt biển bao phủ màu đen im lìm: "Bạch Uyển Đồng, cô đang thiếu tôi một món nợ, định bỏ chạy theo cách này sao, tôi tuyệt đối không cho phép."
Lúc Nguyệt Dực chạy tới, thì đã thấy Hoắc Tần Phong cởi áo vest rồi lao mình xuống dưới.

Về phần Nhược San, sau khi bị kẻ núp trong bóng tối đẩy ra khỏi du thuyền, khiến cô rơi xuống mặt biển tăm tối, hoảng loạn và sợ hãi.

Nhược San cố vùng lên khỏi mặt nước, rất may mắn là cô lại biết bơi.
Tuy nhiên, bị chiếc váy kim sa bó sát, khiến cho Nhược San không có khoảng trống để vùng vẫy.

Cô đành di chuyển từng chút về phía dưới du thuyền, cố gắng ổn định lại hơi thở, rồi lặng lẽ quan sát động tĩnh phía trên.

Nếu như cô xuất hiện ngay lúc này, không chừng sẽ khiến kẻ thủ ác đó lợi dụng cơ hội, để đuổi cùng giết tận cho bằng được.
Nhưng bất ngờ hơn cả, kẻ nhảy xuống cứu cô lại là Hoắc Tần Phong.

Vừa trông thấy bóng dáng cao lớn đó, Nhược San ngay lập tức thả lỏng cơ thể, nhắm mắt nhập vai.

Hoắc Tần Phong lặn xuống phía dưới, nhìn thấy cơ thể Nhược San đang dần chìm xuống, liền vội vã lao người đến ôm chầm lấy cô, gương mặt Nhược San nhắm chặt im lìm, khiến Hoắc Tần Phong có chút sợ hãi mà ghé sát lại gần hơn "Trong tình huống này, không phải nên truyền oxi sao? Nhược San, cô hãy nhớ lấy ơn cứu mạng của tôi."
Tức thì, Hoắc Tần Phong đặt lên môi Nhược San một nụ hôn, Nhược San giật mình mím chặt lại "Đồ khốn, Hoắc Tần Phong, tên sắc lang lợi dụng sàm sỡ".
Thì Hoắc Tần Phong càng cố tình dùng lưỡi đẩy cánh môi cô ra "Nhược San, mở miệng cô ra ngay, tôi có lòng tốt truyền oxi cho cô đấy."

Nhược San dùng đầu đập vào mũi của Hoắc Tần Phong một cái, khiến anh ta cũng chịu dừng ngay động tác" truyền oxi" của mình.
Hai người ở dưới nước tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn độn, ngay khi trông thấy bóng những chiếc thuyền cứu hộ phía trên, Hoắc Tần Phong và Nhược San mới vội vàng ngoi lên khỏi mặt nước.
Long Phi và Nguyệt Dực ngồi trên hai thuyền khác nhau, trông thấy Nhược San, Nguyệt Dực liền vội vàng tiến tới, nhoài người ôm lấy cô, Hoắc Tần Phong ở phía dưới đỡ Nhược San lên, cô vừa dựa được vào tay Nguyệt Dực, trông thấy gương mặt đáng ghét bên dưới, liền dùng hết sức cố tình đạp mạnh vào đầu Hoắc Tần Phong một cái.

Khiến anh ta ngã ngửa người về sau, rồi rơi tõm xuống biển.
Long Phi hồn vía còn chưa kịp về, trông thấy cảnh như vậy, liền lấy đà phi từ trên thuyền cứu hộ lao xuống phía dưới.
Trên mũi tàu du thuyền, Thẩm Vân Linh cùng Mỹ Kì trông thấy Nhược San được đưa lên bờ thì vô cùng tức tối.
"Dặn nó xóa sạch mọi dấu vết rồi chứ, camera thì thế nào?" Giọng của Thẩm Vân Linh vang lên.
Mỹ Kì uống cạn ly cocktail, vội vàng nói: "Mẹ yên tâm, Dịch Quân đã làm rất sạch sẽ, không ai có thể phát hiện ra điểm gì đâu."
"Hừm, thật là bực mình, cần phải nhanh chóng xử lý được nó trước khi cuộc họp cổ đông diễn ra, tại sao nó lại có thể may mắn đến thế cơ chứ?"
Mỹ Kì vén lại mái tóc ngắn sau vành tai, lên tiếng khích lệ: "Mẹ đừng nóng, chúng ta vẫn còn cơ hội mà."
Vừa lên thuyền cứu hộ, Nguyệt Dực liền cởi áo ngoài, khoác lên người Nhược San rồi vội vã bế cô lên ôm chặt vào lòng, gương mặt không giấu nổi sự lo lắng.

Một lần nữa, cảnh tượng Bạch Uyển Đồng mình nhuốm đầy máu ngất đi trong vòng tay, lại chợt hiện rõ trong tâm trí của anh.

Về đến căn hộ, Nguyệt Dực gấp rút đi lấy quần áo cho Nhược San thay, sau đó dùng khăn nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô.

Nhược San ngoan ngoãn ngồi im, chốc chốc lại mĩm cười tủm tỉm.

Hiếm có dịp được trai đẹp chăm sóc kĩ càng thế này, cô phải cố gắng tận hưởng một chút mới được.
Ánh mắt len lén nhìn lên bóng dáng cao lớn phía trước, ai ngờ được nam nhân này đã 30 tuổi cơ chứ, khí chất và thể lực đều hoàn hảo một cách đáng thèm.

Trong khi Nhược San còn đang ngắm nghía body của Nguyệt Dực, thì giọng anh liền vang lên đầy trầm ấm:
"Nhược San, xin lỗi, là tôi đã chủ quan, chắc cô hoảng sợ lắm phải không?"
Nhược San bất ngờ đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn lên: "Anh lo cho tôi sao?"
"Đương nhiên là…”
Nguyệt Dực dừng ngay động tác, vội vàng cúi xuống, bất ngờ chạm ngay ánh mắt rất gần của Nhược San, giọng nói liền trở nên ngượng ngùng:
...lo."
Tim Nhược San đột ngột tăng tốc, máu chạy về não thì càng chậm hơn, ở cự ly gần, khuôn mặt nam tính của Nguyệt Dực càng có lực sát thương vô cùng mạnh mẽ, không những thế ngay cả hơi thở cũng trở nên quyến rũ lạ thường.

Nguyệt Dực cả cơ thể đều trở nên bất động, đôi má ửng đỏ cùng cánh môi mềm mại dụ tình, như đang cố ý mê hoặc anh.


Không kiểm soát nổi hành động, Nguyệt Dực cứ thế cúi đầu lại gần hơn.
Thình...thịch...thình...thịch...
Tim Nhược San càng lúc càng đập mạnh, cô căng thẳng nắm chặt lấy hai bàn tay, hô hấp theo đó cũng tăng lên.
Ngay khi cánh môi sắp chạm vào nhau.

Đột ngột cả hai đều vội vàng quay đầu sang hai hướng khác.

Nhược San lúng túng giật chiếc khăn trên tay Nguyệt Dực vội nói: "Để tôi tự làm...".

Sau đó cô nhanh chóng rảo bước ra bên ngoài phòng khách.
Nguyệt Dực đứng phía sau chỉ "ừm" một tiếng, ngay khi Nhược San đi khỏi liền đưa bàn tay lên, từ từ nhìn vào khoảng trống trên đó "Dực à! Mày nên nhớ rõ, cô ấy là Nhược San, không phải là Uyển Đồng".
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Nguyệt Dực reo lên, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, anh hít một hơi rồi cẩn trọng nghe máy.
"Thưa ngài, có tôi đây!"
"Cô gái đó thế nào rồi?"
"Đã ổn thưa ngài, bọn họ càng lúc càng hành động táo tợn hơn, mặc dù thời gian diễn ra cuộc họp cổ đông còn dài, nhưng xem ra chúng không đợi được nữa rồi.

Tôi đang cho người điều tra và tăng thêm bảo vệ, nhất định sẽ giữ an toàn cho cô ấy, xin ngài yên tâm."
"Được rồi, đừng khiến cho cô ta sợ hãi."
"Vâng thưa ngài."
Cuộc gọi nhanh chóng được kết thúc, Nguyệt Dực nắm chặt điện thoại trong tay cúi đầu bất thần.

"Rầm"
Bỗng cánh cửa phòng bị đẩy một cái thật mạnh, khiến Nguyệt Dực phút chốc giật nảy mình, chưa kịp hiểu xem là chuyện gì, thì Nhược San đã thò đầu vào trong.
"Nguyệt Dực, ở lại ăn mì nhé!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện