Gió mát rượi thổi nhè nhẹ, mặt hồ lóe ra sắc vàng óng ánh. Oa nhi ngồi ở trên tảng đá, tay cầm tạp chí làm cây quạt, ngồi quạt lửa cho lò thịt nướng. Hai đứa nhóc ngoan ngoãn ngồi chơi, Alex cầm cần câu ngồi bên cạnh hồ. Anh đã dựa vào thân cây cả một giờ rồi. Một con cá nhỏ cũng không thấy xuất hiện, may mắn trong tủ lạnh trên xe còn có mấy lát thịt, cô nướng trước một cho hai đứa nhỏ ăn. Cô thấy anh cũng không có khả năng cho cô nướng cá nên cũng nướng một phần cho anh. Quả nhiên, cho đến khi cô đem bánh mì cùng thịt nướng đưa qua cho anh, trong chậu nước vẫn không có gì.

_ Đang ngủ sao? Anh trên đầu trùm cái nón che khuất hết nửa khuôn mặt, nhìn có dáng vẻ rất an nhàn tự tại, cô tò mò ngồi xổm xuống lén nhìn.

_ Chuyện gì?

Anh đột nhiên mở miệng làm cho cô hoảng sợ, xấu hổ cười cười, đưa đồ ăn cho anh.

_ Không có! Tôi chỉ nghĩ là anh đang ngủ.

Anh kéo nón lên cao, lấy bánh mì trên tay cô, chậm rãi cắn một ngụm. Cô ngồi xuống ở trên cỏ, cầm lấy phần của mình bắt đầu ăn.

Hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, tuy rằng ánh mặt trời có chút chói mắt, may mắn là cô sớm có chuẩn bị, không chỉ đội mũ rơm, kính râm, còn thoa cả kem chống nắng. Cảnh sắc nơi này rất dễ làm mê lòng người, non sông tươi đẹp ở phía trước, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời vàng óng ánh. Bởi vì là ban ngày, trên mặt hồ có mấy chiến thuyền nhỏ, bên kia hồ cũng thấy một vài gia đình dừng chân nướng thịt. Người phía bên đây ít hơn, cô biết anh là cố ý tránh đi nơi có đông người. Dọc theo đường đi, chỉ cần thấy nơi đâu đông đúc, anh sẽ đội đội mũ cùng kính râm. Tuy rằng anh trời sinh là đẹp sẵn cho dù mặc áo rách cũng rất tuấn tú cô vẫn là cảm thấy rất kì lạ.

_ Tôi hỏi một chuyện được không?

Anh liếc nhìn cô mắt một cái. Cô lấy sự im lặng của anh làm thành đồng ý, mở miệng nói.

_ Ai không biết sẽ cho anh là tội phạm đang bị truy nã đấy!

Anh nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ thú vị, chậm rãi nói.

_ Nếu tôi thật sự là tội phạm thì sao?

_ Vậy thì tôi đề nghị anh thêm một chuyện.

_ Sao?

_ Đi phẩu thuật chỉnh hình thì có vẻ mau hơn, chỉ đội nón cùng kính râm không ăn thua gì đâu.

Nói xong, cô ăn luôn miếng bánh mì cuối cùng, liếm liếm nước sốt còn vướng trên tay. Miệng anh giác khẽ nhếch.

_ Tôi sẽ suy nghĩ!

Cô nghe vậy quay đầu nhìn anh, bật cười khanh khách.

_ Quên đi! Tôi chỉ nói chơi thôi. Nếu anh mà đi phẩu thuật chắc tôi sẽ bị đồng bào chị em mê cái đẹp trên thế giới nguyền rủa mất.

(Di Di: em sẽ là người đầu tiên =)))

_ Cám ơn cô đã khen.

Anh buồn cười nói.

_ Không có gì.

Oa Oa mỉm cười, nhìn hai đứa nhóc đang chơi, sau đó lại liếc nhìn anh một cái, nhịn không được lại hỏi.

_ Nói thật nha điều kiện anh rất tốt. Hai đứa nhóc còn nhỏ như vậy, anh vì sao lại không thích tái hôn?

Vẻ mặt anh cương lên một chút. Sợ anh hiểu sai ý mình, cô liền bổ sung.

_ Này tôi nói trước, không phải tôi muốn lấy anh nha! Tôi chỉ cảm thấy việc tái hôn đối với anh cùng hai đứa nhỏ có vẻ tốt hơn thôi.

Anh im lặng một lúc lâu mới nói.

_ Tôi không phải không thích tái hôn.

_ Vậy tại sao lại đuổi tôi xuống xe?

Cô cau mày, hừ một tiếng. Cô gái này quả là thù dai, anh cười khổ nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

_ Xin lỗi! Vì cha tôi rất mong tôi tái hôn. Dạo gần đây lại càng tích cực…

_ Tích cực thế nào? Đưa phụ nữa cho anh hả?

Cô giỡn một chút, lại nhìn thấy trên vẻ mặt anh rất khác thường. Oa nhi mở to mắt.

_ Không thể nào? Ông ấy thật sự đưa phụ nữ cho anh sao? Kẻ có tiền quả nhiên khác thường, ông đưa cho anh bao nhiêu người? Chờ một chút, chờ một chút, đừng nói để tôi đoán. Ba hay năm?

Anh tiếp tục im lặng.

_ Không chỉ nhiêu đó sao? Trời ạ, quá lợi hại, ha ha ha ha ha…

Oa Oa cười đáp một nửa, nhìn anh sắc mặt càng ngày càng xấu hổ, vội hỏi.

_ Xin lỗi. Tôi thật sự… haha…

Cô nhanh chóng dùng tay kia che miệng lại, lại vẫn không nhịn được cười.

_ Không sao! Chuyện đó quả thật rất đáng cười. Chỉ cần cô không cười tôi là được.

Anh nhếch nhếch khóe miệng, tự giễu nói.

_ Thật đáng thương nha.

Oa Oa nghẹn cười, trưng bày ánh mắt đồng tình.

_ Nhưng cha anh quả là quá nha, mẹ tôi nhiều lắm cũng chỉ cằn nhằn bên tai thôi. Bà cả ngày đều bắt tôi kết hôn, tôi cũng vì không chịu nổi nên bỏ nhà đi. Rất khó trách anh.

Anh nghe vậy, kỳ quái nhìn cô một cái, tuy rằng anh biết cô gái Phương Đông thường kết hôn rất sớm, nhưng nghi hoặc trong lòng lại lại lần nữa kéo đến.

_ Cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi?

_ Tôi sao?

Oa Oa chỉ vào mũi chính mình, cười nó.

_ Hai mươi tám.

Anh hoảng sợ.

_ Cô nói giỡn à?

_ Ai… tôi cũng không hiểu thời gian làm sao mà qua nhanh đến thế nữa.

Cô làm ra vẻ cảm thán.

_ Cô xác định cô thật sự không phải mười tám, mà là hai mươi tám?

Cho dù không tính khuôn mặt, nhưng anh thấy thế nào đều cảm thấy hành vi cử chỉ của cô thật sự không như người đã hai mươi tám tuổi.

_ Ông chủ.

Cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh nói.

_ Cám ơn sự khen ngợi của anh nhưng chúng ta nhất định phải thảo luận vấn đề tôi già bao nhiêu rồi sao?

Ok, anh nghĩ cô chắc chắn qua hai mươi. Anh có bị ngu cũng nhìn ra được đầu cô gái này sắp bốc hỏa. Nếu thiếu nữ chưa đầy hai mươi sẽ không để ý đến tuổi như thế. Mím môi nhịn cười, anh nhìn mặt hồ tĩnh lặng nói.

_ Đương nhiên không cần.

_ Này, nói lại thì nhiều phụ nữ như vậy anh không thấy ai vừa mắt hết sao?

Cô một tay chống cằm, lại đem đề tài kéo về trên người anh.

_ Cô gái này… Anh buồn cười lại bất đắc dĩ liếc cô một cái.

_ Tôi có điều này thương lượng với cô.

_ Như thế nào?

_ Chúng ta đừng thảo luận tuổi của cô cùng hôn nhân của tôi nữa có được không?

Cô nhíu mày nhìn anh.

_ Nếu tôi nói “No”, anh lại đá tôi xuống xe phải không?

_ Tôi không có đá cô xuống xe.

Anh mở miệng sửa lại cô.

_ Không sai biệt lắm!

Cô đứng lên, vỗ vỗ đầu vai anh.

_ Anh không nói tôi cũng biết, kỳ thật ta thấy cha anh đưa phụ nữ đến cho anh đại khái là lo lắng hai đứa cháu nội của ông ấy không có ai chăm sóc thôi. Tôi cảm thấy anh không cần phải kháng cự hoặc phản cảm như thế. Chủ động nói ra mẫu phụ nữa mình thích, chủ động nói chuyện cùng cha anh, nói không chừng thật sự có thể tìm người vợ bên anh đến bạc đầu. Đúng không nào?

Cái gì đúng hay không, nói chuyện không biết nghĩ. Kết quả còn không phải giảng cho người khác mà chính là nói mình, hơn nữa chính cô không chịu nổi mẹ cứ lải nhải việc kết hôn mới chạy trốn sao? Hiện tại lại còn lên mặt dạy anh…

_ Này, tôi nói cho anh nghe nha…

Thấy anh vẻ mặt không cho là đúng, cô như là biết anh suy nghĩ cái gì, mở miệng nói.

_ Tuy rằng tôi chưa kết hôn, đối với kết hôn không có kháng cự nha. Tôi chỉ là không gặp được đúng người mà thôi. Nếu gặp được sẽ kết hôn ngay? Dù gì tôi với anh cũng không giống nhau. Tôi chỉ có một mình cô đơn, còn anh thì đã có con. Cho dù anh không nghĩ đến mình cũng nên nghĩ đến hai đứa nhỏ, hiểu không?

Cô nói xong, liền vỗ vỗ mông xoay người đi trở về chỗ nướng thịt. Không biết vì sao, nhìn bóng dáng của cô gái này, Alex chỉ cảm thấy vừa khóc vừa cười. Người phụ nữ cách vách đi đến nói chuyện cùng cô, hai người nói chuyện rất vui vẻ, đại khái là nói hơn mười phút mới đi, nhưng mới đi hai bước lại vội vàng quay lại nói tiếp. Oa nhi lấy hạt tiêu cho cô, hai người lại lần nữa đứng ở cửa xe tán ngẫu. Xa xa nhìn cô cười meo meo như mèo con cùng người phụ nữ kia nói chuyện, anh tự hỏi cô không thấy bị khô miệng hay sao? Nhưng cũng có chút bội phục cô rất có bản lĩnh trong việc trò chuyện cùng người lạ.

Kỳ thật từ lúc bọn anh đi dã ngoại rất ít khi dừng lại ở đâu quá hai ngày nhưng mấy ngày nay, tự nhiên lại có người đem đồ ăn đến. Có đôi khi là thịt nướng, có đôi khi là rau salad, có đôi khi là quả táo, thậm chí có đôi khi còn có thể là nước tương gia truyền. Anh tò mò cô lấy cái gì trao đổi với người ta, cũng không thấy cô đặc biệt nấu món gì. Anh nguyên tưởng rằng cô lấy những con dấu cô khắc trong lúc nhàm chán mà đi đổi nhưng con dấu trong tủ của cô chưa hề thấy giảm bớt. Sau này anh lại phát giác cô mỗi khi gặp ai đều chào hỏi nói chuyện nhà cùng họ nhưng anh vẫn không thể lý giải vì sao những người xa lạ này lại nguyện ý đem đồ ăn đến cho cô.

Trừ bỏ chuyện này, mỗi sáng tinh mơ cô lại luôn đừng bên xe tập những động tác kì quái. Thần kỳ là hai đứa nhóc song sinh của anh yêu giường hơn yêu anh lại sớm nào cũng tình nguyện thức dậy theo cô tập luyện. Hai đứa nhóc quấn quít lấy cô muốn học, bởi vì chúng nó không ngủ nướng nữa hơn nữa lại không có tổn hại gì, cho nên anh không ngăn cản. Chỉ là không hiểu tại sao chúng nó lại mê mẩn cô đến thế. Anh đã hỏi qua chúng, hai đứa con nói cô nói cô dựa vào động tác dưa hấu này mới có thể đánh bại tên cao to kia. Dựa vào động tác dưa hấu này mới có thể đánh bại tên cao to kia, công lực của cô hẳn cũng rất cao.

Khóe miệng không tự giác cong lên, nghe được chính tiếng cười khẽ của mình, anh mới phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy cô gái nhỏ… À, không thể kêu cô là cô gái nhỏ nữa, cô gái này đã hai mươi tám tuổi…… Chỉ thấy cô gái rốt cục cũng nói chuyện xong nhưng phía xa một bà nữa lại đi đến. Một giờ sau, anh xác định tuy rằng cô nói rất nhiều, nhưng nhân duyên của cô, thật sự tốt lắm.

_ Cha, cha!

Sau giữa trưa, đột nhiên nghe được Knight hét to, Oa Oa đang thu dọn thịt nướng cùng Alex còn đang câu cá lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Knight dựa vào thanh gỗ nơi bến đò cũ vẻ mặt kinh hoảng. Tyre cùng một đứa nhóc khác cũng không thấy, chỉ thấy hai cái đầu nhỏ loi nhoi trên mặt nước.

_ Cứu…… Cứu con!

Tyre ra sức hét lên một tiếng, sau đó chìm hẳn xuống mặt nước.

Hai người cả kinh, song song nhảy dựng lên chạy đến. Anh so với cô nhanh hơn, vừa đến bến tàu liền bay người nhảy xuống nhưng hai đứa nhóc khi nãy đã chìm xuống, anh lặn xuống trong nước, một hồi lâu không nổi lên. Oa nhi một trận kinh hãi, Knight sắc mặt tái nhợt nhanh cầm lấy tay cô, cô chuẩn bị nhảy xuống nước thì mặt nước rốt cục cũng có động tĩnh, anh mỗi tay túm lấy một đứa nhỏ, bơi tới bên bờ, kéo hai đứa lên bờ. Ngay lập tức, gia đình của đứa trẻ cũng đã có mặt trên bến, người mẹ không ngừng ôm lấy đứa trẻ kho sặc sụa vừa khóc vừa mắng, người cha thì liên tiếp hướng về phía Alex nói lời cảm tạ. Tyre sặc ra một đống nước, cả người ướt sũng phát run, sợ tới mức quên cả khóc. Oa nhi chạy lên xe, lấy khăn mặt, một cái cho Alex, một cái bao chặt lấy Tyre. Không biết là do đã bình tĩnh lại hay là bởi vì an tâm, Tyre òa một tiếng khóc nức nở.

_ Ngoan, đừng sợ, không có việc gì…

Oa Oa ôm lấy Tyre, ôm cậu vào trong lòng an ủi.

_ Không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ…

Tyre vừa khóc, Knight cũng khóc theo. Alex thấy thế ôm lấy Tyre, Oa Oa nắm Knight trở lại trên xe. Anh thay Tyre tắm rửa trước, cô thì trong phòng an ủi Knight. Chỉ chốc lát sau Tyre đã tắm xong, hai mắt sưng đỏ tiến vào, đến phiên Knight đi tắm. Oa nhi thay Tyre mặc xong quần áo. Cô vốn định mở miệng hỏi Tyre đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy cậu vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn liền đánh mất ý niệm trong đầu. Chờ cô sấy tóc xong, cậu nhóc đã sắp ngủ gục. Nghĩ cậu bị sợ hãi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, liền giúp cậu ở trên giường xuống, lấy cái mền đắp cho cậu. Thì vừa lúc đó Knight cũng bước ra.

_ Cha đâu?

Không thấy Alex, cô kỳ quái hỏi.

_ Cha đang tắm.

Knight ngoan ngoãn nói.

_ Ừ!

Cô cũng thay Knight mặc xong quần áo, sấy tóc, sau đó cũng cho cậu lên giường ngủ sớm.

_ Oa Oa…

Knight nho nhỏ giọng kêu cô.

_ Sao?

_ Chúng con không phải cố ý…..

Mắt cậu lộ ra sự lo lắng cùng sợ hãi mở miệng.

_ Cô biết.

Thấy khuôn mặt nhỏ của cậu hiện lên bất an, cô sờ sờ đầu của cậu, trấn an.

_ Cha…… Có phải rất giận tụi con đúng không?

_ Cô nghĩ…

Cô châm chước câu chữ, nhỏ giọng nói.

_ Cha con chỉ là do lo lắng thôi!

_ Thật không ạ?

_ Thật!

Cô mỉm cười, hôn lên cái trán nhỏ của anh một cái.

_ Ngoan, ngủ đi nào! Đừng suy nghĩ nhiều.

Thay Knight đắp mền, cô ra khỏi phòng, thấy cửa phòng tắm đã mở ra, bên trong không có người, phòng khách phía trước cùng tòa điều khiển cũng không có người, cô mở cửa xe, đi ra bên ngoài nhìn xem. Quả nhiên thấy anh đang ngồi ở chỗ câu cá lúc nãy.

Sau một trận hoảng hốt, đã gần đến hoàng hôn, bầu trời chuyển dần màu nhuộm đỏ cả một khoảng sông tĩnh lặng, giống như những ngày mùa thu thường nhật. Anh không nhúc nhích ngồi một chỗ, giống như ông lão cô độc ngồi thả cần câu. Tuy biết rằng anh rất bình tĩnh nhưng con thiếu chút nữa chết đuối, hiển nhiên vẫn là làm cho anh bị hoảng sợ. Cô không muốn quấy rầy anh, chỉ đi đến nơi nướng thịt tiếp tục thu dọn sau đó lấy quần áo ướt của hai đứa nhóc đi đến bên cạnh giặt sạch rồi đem phơi. Cho đến khi cô đem quần áo về, anh vẫn ngồi như cũ ở đó. Sắc trời đã tối muộn, mặt trời đã sớm biến mất, chỉ còn có những ngọn đèn từ các xe dã ngoại vọng lại. Anh không lấy đèn, cứ như vậy một mình ngồi ở góc tối ven hồ. Nếu không phải trong tay anh là điếu thuốc cháy đỏ, cô cũng sẽ không chú ý tới ở đó có người.

_ Anh thật không có chút tài câu cá.

Không nghe tiếng chân, chợt nghe được tiếng cô, Alex sửng sốt một chút, quay đầu đến đã thấy cô ngồi xuống bên cạnh anh. Thấy anh sững sờ, cô ôm lấy xô nước xem xét.

_ Haha tôi biết ngay là không có mà!

Anh nhếch môi, trả lời.

_ Tôi không có câu cá.

_ Vậy anh đang làm cái gì?

_ Suy nghĩ lời cô nói.

_ Sao?

Cô ngây người một chút.

_ Tôi nói cái gì?

_ Tôi nên tái hôn.

_ À, cái kia!

Vừa lúc tỉnh ngộ, Oa Oa cũng có chút kinh ngạc, to mắt nhìn anh một hồi lâu. Sau đó khóe miệng cong lên, hai tay ôm đầu gối, nghiêng đầu, trán lộ ra một chút mỉm cười.

_ Haha, anh đúng là rất thú vị.

_ Cái gì?

Anh tức giận chau mày, nhìn cô một cái.

_ Lời thật thì khó nghe, rất ít ông chủ nào nghe lọt lỗ tai lời tôi nói, cho dù bọn họ biết rõ lời tôi là đúng.

Cô nhếch môi, tự giễu nói.

_ Đối với người thích chỏ miệng vào chuyện người khác, lại thích nói nhiều, xem không vừa mắt liền nhịn không được muốn nói. Nói lâu, bình thường kết cục chính là nói nhảm…

Cô vươn ngón trỏ, chỉ vào miệng mình. Biểu tình của cô khiến người khác bật cười, anh kiềm cười nhìn cô.

_ Cho nên cô hay bị đuổi?

_ Đúng vậy.

Oa Oa tức giận nói.

_ Tính luôn lần gần đây nhất đã là lần thứ mười ba. Nhưng lần này lại khiến tôi tức giận. Muốn đuổi thì cứ nói một tiếng, cái tên xấu xa kia không tìm thấy lí do đuổi tôi lại đem chuyện đến trễ mà mắng tôi. Tôi đi muộn là do xảy ra tai nạn xe. Tôi một câu còn chưa kịp nói đã bị đuổi rồi. Tôi tức giận chửi ầm lên sau đó mới gom đồ đạc bước đi.

Anh không biết nên nói cái gì cho nên cứ im lặng nhìn cô. Oa nhi cười gượng hai tiếng, vô lực nói.

_ Thảm hại hơn là, khi tôi trở về căn nhà trọ liền thấy nó đang bốc cháy.

_ Cháy?

Anh kinh ngạc lặp lại.

_ Đúng! Đúng vậy, chính là cháy, lửa cao đến tận trời, hừng hực lửa cháy, anh mà đứng gần nó sẽ thiêu luôn anh.

Cô gật đầu nói.

_ Tôi không có nói giỡn đâu. Thảm hại hơn là còn chuyện sau đó nữa.

Cô đưa tay đập đập đầu vai anh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

_ Tôi với bạn trai cũ chia tay nhưng chúng tôi vẫn là bạn tốt. Khi đó anh ấy kết hôn đem thiệp cưới gửi chô tôi. Hàng xóm tôi lại quá tốt bụng đem thẳng thiệp cưới đến nhà cho cha tôi. Thế nhưng chẳng biết vì sao cuối cùng nó lại nằm trong tay mẹ tôi. Và thế là mẹ tôi như lưỡi không biết mỏi tức giận mà nói tôi suốt cả ngày. Cho nên hôm nay tôi mới phải ở đây với anh, hiểu chưa?

Nghe đến đó, Alex nhịn không được cười ha ha. Thấy anh nở nụ cười, cô cũng mỉm cười, người đàn ông này cười…rất đẹp. Một mảnh lá cây rơi xuống trên vai anh, cô theo bản năng đưa tay phủi lấy. Anh hơi hơi cương một chút, tiếng cười bỗng nhiên im bặt đi.

_ Lá cây.

Cô đưa chiếc lá cho anh em, nhíu mày nói.

_ Đừng khẩn trương, tôi nếu muốn lập gia đình, sẽ không lạc chạy đến nước Mỹ. Anh biết không? Vấn đề của anh thật sự rất nghiêm trọng. Nói thật đi, anh có phải chưa quên được vợ cũ nên mới không chịu tái hôn không?

Anh xấu hổ không biết nên nói cái gì.

_ A, tôi hỏi thẳng quá sao? Xin lỗi!

Phát hiện tự mình nói sai, cô âm thầm mắng chính mình một tiếng ngu ngốc, có chút bối rối cười gượng mở miệng bổ sung.

_ À… Cái kia, là tật xấu sửa mãi không được của tôi. Anh cứ làm như là chưa nghe đi! Cũng có thể coi đây là nguyên nhân mà tôi chưa lấy hồng được. Ha ha. Tôi chủ yếu chính là muốn nói cho anh biết, buổi chiều Tyre rơi xuống nước không phải lỗi của anh. Chuyện ngoài ý muốn thường hay phát sinh. Tôi nói chuyện tái hôn, cũng không phải trách cứ anh không thể chăm sóc hai đứa nhỏ. Tuy rằng tôi thấy hai đứa sống rất tốt, nhưng loại sự tình này trừ bỏ người trong cuộc, người bên ngoài là không thể kết luận được thế nào mới là tốt thật sự…

Vẻ mặt của anh trở nên có chút quái dị. Trời ạ, cô đang làm cái gì a? Cô nói chuyện bắt đầu lộn xộn sao? Oa nhi bối rối cười, bởi vì bối rối mà càng thêm lải nhải.

_ Tôi nghĩ anh nên đề nghị với cha anh để anh tự tìm người mình yêu, không cần phải kháng cự như vậy, đương nhiên ngươi cũng có thể tiếp tục duy trì độc thân. Anh chăm sóc chúng nó rất tốt cho nên tiếp tục như vậy cũng không có cái gì không tốt. Tôi chỉ là, Tôi nghĩ…… Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, chỉ cần anh và hai đứa nhóc cảm thấy vui vẻ là tốt rồi…

Nói còn chưa nói xong, cô đã muốn chôn ngay mặt mình xuống đất, càng không nói đến người đàn ông bên cạnh đang trừng mắt nhìn cô. Trong đêm đen yên lặng, làm cho tự nhiên cảm thấy xấu hổ.

_ Ơ…

Quẫn bách đỏ ửng nổi lên hai má, cô cười gượng vội vàng đứng lên.

_ Xin lỗi, tôi chỉ là ở nói hươu nói vượn, anh đừng nghe là tốt nhất.

Cô nói xong xoay người muốn đào tẩu, anh lại giữ cô lại. Cô cứng đờ, quay đầu nhìn anh. Anh tựa hồ đối hành động giữ chặt cô của mình cũng có chút kinh ngạc nhưng này ngạc nhiên chỉ lóe lên một chút, sau đó anh nhìn cô, mở miệng nói.

_ Ngồi xuống.

Câu kia là mệnh lệnh sao? Nghe qua rất giống nhưng cô lại cảm giác có chút giống thỉnh cầu. Đầu của cô bị hỏng rồi sao? Mệnh lệnh cùng thỉnh cầu trên cơ bản không có khả năng giống nhau mà. Có lẽ là bởi vì ngữ khí của anh nghe qua rất giống mệnh lệnh nhưng biểu hiện lại rất quái lạ. Cô trừng mắt anh, đại khái hai giây, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

(Di Di: cơ bản chị vẫn không địch lại zai đẹp chị Oa Oa à =)))

Anh buông tay ra, nhíu mi trừng mắt nhìn mặt hồ âm u trước mặt, anh không biết chính mình vì sao giữ chặt cô. Có lẽ là vì anh thật sự cần một đề nghị, mà cô cùng hai đứa con sinh đôi của anh ở chung cũng rất tốt. Trên thực tế, cô cùng cả nhà anh sống chung rất tốt.

_ Cô có cảm thấy… tôi càn hỏi qua ý kiến Tyre và Knight không?

_ Ờ… cái này nói sao thì cũng là cuộc sống của cả ba người đúng không?

Cô nho nhỏ nhắc nhở. Anh không có mở miệng, lấy tay vuốt ve cần câu dài, mày thâm nhíu lại, sau đó anh có chút khàn khàn nói.

_ Chúng nó sẽ không giận.

_ Đó là bởi vì chúng nó còn nhỏ.

Cô chần chờ một chút, mới nói.

_ Cũng có lẽ chúng nó căn bản không dám.

Bản tính phòng vệ của anh lại dựng lên.

_ Không dám gì?

Thái độ của anh. Anh hoàn toàn không đề cập tới chuyện của vợ anh. Trên xe thậm chí không tấm ảnh chụp, anh quả thực làm cho cô giống chưa từng tồn tại. Còn có, khi anh gặp chuyện không vừa lòng, bản mặt liền khó coi. Anh biết không? Chúng nó đối với thái độ của anh, có đôi khi dường như là thật cẩn thận. Cái kia thật sự không giống như là thái độ của đứa trẻ bảy tuổi đối với cha mình. Hơn nữa đa số thời điểm, thật sự anh rất…

_ Tôi không có khó chịu.

Anh trầm giọng chặn lời cô.

_ Anh đương nhiên là có.

Cô một chút cũng không khách khí.

_ Anh hiện tại chính là như thế. Trẻ nhỏ rất mẫn cảm, bọn họ là giỏi nhất là nhìn sắc mặt mà đoán. Chúng nó vào thời kì trẻ con sẽ quan sát hành động của người lớn mà học theo. Lúc nãy Knight trước khi ngủ đã lo lắng hỏi tôi anh có giận chúng nó không?

Anh trong lòng thắt lại, yết hầu có chút co rút nhanh nói giọng khàn khàn.

_ Tôi không có giận.

_ Tôi biết.

Cô nhẹ giọng mở miệng.

_ Tôi chỉ là…

Anh một tay che miệng, ánh mắt tối tăm.

_ Sợ hãi lo lắng quá độ.

Cô giúp anh nói tiếp, sau đó thở dài một hơi nói.

_ Nhưng anh thật sự cần phải đem thói quen xấu này bỏ đi!

Alex biết cô nói đúng. Khi anh còn nhỏ, cũng sẽ bởi vì cha giận mà sợ hãi.

_ Tôi không biết… lại nghiêm trọng đến thế.

Anh thở sâu, nhìn chằm chằm mặt hồ, một hồi lâu mới cứng ngắc nói.

_ Cha tôi vẫn rất nghiêm khắc… tôi…

_ Này, tin tôi đi! Anh không có nghiêm khắc đâu.

Cô đẩy nhẹ cánh tay anh, nhỏ giọng mở miệng.

_ Chỉ là đôi khi hơi khó chịu thôi.

Anh nhếch miệng, cười khổ nói.

_ Tôi không biết nên làm gì với chúng nó. Sau khi mẹ chúng nó đi rồi thói quen nghiện việc lại khiến tôi làm việc như điên. Cho đến có một ngày, ta phát hiện Tyre cùng Knight luôn đi theo phía sau Lý Tư. Chúng nó có vẻ khẩn trương vừa lo sợ e ngại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống quần Lý Tư, mà không phải của tôi. Chúng nó lui ở phía sau Lý Tư nhìn bộ dáng của tôi. Dường như… quản gia của tôi mới là cha của chúng, còn tôi chỉ là một người xa lạ.

_ Ơ…

Cô phát hiện chính mình không biết nên an ủi anh như thế nào, tìm hoài không thấy một câu.

_ Hai năm trước, tôi bắt đầu giảm việc, tận lực rút ra thời gian đến với chúng nó, học tập cách chăm sóc trẻ con, nhưng hiển nhiên…..

Anh có chút chua sót nói.

_ Tôi làm không được tốt lắm.

_ Cũng không phải không tốt lắm, loại chuyện này phải cần thời gian.

Cô gãi gãi đầu, sau đó nói.

_ Chiếu theo anh mà nói, so với tình hình của anh với chúng nó lúc trước đã cải thiện rất nhiều rồi. Anh chỉ cần, ách, đừng luôn dùng câu mệnh lệnh, còn có nhớ rõ đừng khó chịu cau mày nữa, phải mỉm cười hiểu không? Nào, giống vậy nè…. Ha ha ha ha ha….

Cô đưa tay che miệng, phát ra tiếng cười giòn tan.

_ Bằng không cười như vậy cũng được, Aha ha ha ha…

Cô hai tay ôm bụng, ngửa cổ ra cười khanh khách.

_ Anh cũng có thể như vậy.

Cô tay phải hướng ra phía ngoài, tay trái giả vờ vuốt hàm râu vô hình, học như theo kịch nghệ gật gù cười.

_ Aha, Aha, Aha ha ha ha ha –

Cô khoa trương làm mẫu thật sự rất khôi hài, cô liên tục làm mẫu vài động tác, anh lúc đầu cúi đầu cười rồi đến cười vang, cho đến cuối cùng cười đến nước mắt đều chảy ra.

_ Đúng rồi đúng rồi, chính là kiểu này. Oa Oa cười xoa xoa mái tóc màu café của anh, lại vỗ nhẹ hai cái thêm vài câu khen thưởng.

_ Rất ngoan! Rất ngoan!

Anh kinh ngạc nhìn cô, Oa Oa phát hiện tầm mắt anh, vội rút tay về, xấu hổ vuốt mồ hôi trên trán, cười cười.

_ Xin lỗi! Do thói quen nghề nghiệp! Thói quen nghề nghiệp thôi!

_ Không sao!

Ý cười trở về bên môi, anh thú vị nhìn cô.

_ Cám ơn.

_ Hử? cảm ơn cám gì?

Cô ngây người một chút, hai mắt trợn to.

_ Sự an ủi của cô.

Anh chỉ chỉ đầu, cười nói.

_ Nha, cái kia.

Không biết anh là nói thật còn giả, Oa Oa chỉ cảm thấy càng ngày càng xấu hổ, chỉ biết đứng lên nói.

_ Tôi còn có việc phải làm, tôi về xe trước đây! Bye!

_ Bye.

Anh còn đang cười. Cô cùng anh phất phất tay, nhịn ình không co giò chuồn thẳng mà cứ từ từ xoay người rời đi. Nói thật, cô đêm nay mất mặt nhiêu đó là đủ rồi, không cần lại thêm một cái nữa. Cho nên phải dùng cách bình thản đi trở về xe. Cho đến khi về tới xe, ngồi xuống sô pha cô mới cúi đầu vào hai đầu gối đem mặt chôn ở trong đó. Đỏ mặt thở dài một hơi sau đó ngẩng mặt lên thẩn thờ nhìn tay phải chính mình. Tóc của anh sờ vào thật thoải mái, làm cho người ta nhịn không được muốn xoa thêm vài cái. Còn vẻ mặt ngây ngốc của anh nữa, thoạt nhìn căn bản y hệt hai đứa nhóc con anh. Nghĩ đến đó cô liền cười haha. Ôm đầu gối, cô thật vất vả ngừng cười, lại phát hiện trái tim vẫn đập rất nhanh.

Ai, người đàn ông này quả là đẹp trai, cười rộ lên lại càng đáng yêu, hại cô nhịn không được bất chấp mất mặt làm cho anh cười. Nhưng… Cô không nghĩ tới vấn đề giữa anh cùng hai đứa con lại rắc rối đến thế. Lúc cô bảy tuổi, cả ngày gây sự, tuy rằng cha thường bắt cô ăn thịt kho măng nhưng cô vẫn không sợ cha đến như vậy.

_ Vì sao ta?

Cô kỳ quái tự hỏi chính mình, nhíu mày suy nghĩ một chút. A, đúng rồi, bởi vì mỗi lần cha đánh cô xong, đều đã thừa dịp cô khóc đến ngủ quên, liền gọi mẹ đến thoa thuốc cho cô. Hơn nữa buổi sáng ngày hôm sau ánh mắt cha so với cô còn muốn đỏ hơn, cô lúc ấy luôn cùng ông cãi lộn, đến cả mấy ngày không nói chuyện. Sau đó khi nửa đêm tỉnh giấc đi uống nước thì nghe được cha mẹ nói chuyện. Mới biết mỗi lần cha đánh cô xong đều ở trong phòng áy náy rất lâu, còn có thể bị mẹ giễu cợt. Cô thế mới biết cái gì là đánh vào con gái, trái tim cha đau. Sau đó cô liền trở nên ngoan ngoãn nhưng đa số thời gian thì vẫn…

Cười gượng hai tiếng, cô sờ sờ mặt, không khỏi nhớ tới gia đình. Ngày mai…… Phải lén gọi về nhà mới được…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện