Buổi tối chín giờ, Alex đẩy cửa đi vào nhà, chỉ nhìn thấy Lý Tư đi tới giúp anh thoát đại y không thấy cái cô gái lao tới mỉm cười không ngừng với anh như bình thường. Bỗng nhiên anh có chút không quen. Anh đợi vài giây, nhìn lên cầu thang, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân cô chạy xuống, nhịn không được mở miệng hỏi.

_ Tiểu thư đâu? _ Oa Oa tiểu thư đang ở trong phòng tiểu thiếu gia.

Lý Tư thay Alex cầm lấy áo khoác, mỉm cười trả lời. Alex gật đầu, đi về phòng mình, trên đường đi ngang qua cửa phòng Tyre cùng Knight, nghe được bên trong truyền đến tiếng hát của cô, hơn nữa lại hát tiếng Trung, anh sửng sốt, ngừng lại ở cửa.

_ Tôi có một giấc mơ, tôi muốn đi du lịch, trãi qua nguy hiểm lại càng hứng thú. Nào là người máy bù nhìn, nào là sư tử đầu to đều là bạn tốt của tôi. Con chó nhỏ của tôi tên là Toto, nó cũng cùng đi. Gâu Gâu! Wizard Of Oz, Wizard Of Oz! Wizard Of Oz, Wizard Of Oz, nguy hiểm vừa thích thú. Tôi có một giấc mơ, tôi muốn đi du lịch, trãi qua nguy hiểm lại càng hứng thú. Nào là người máy bù nhìn, nào là sư tử đầu to đều là bạn tốt của tôi. Tỉnh lại không biết ở nơi nào! Xong, xin mời khán giả vỗ tay. Cám ơn!

Tyre cùng Knight không biết nghe có hiểu được gì không nhưng hiển nhiên đã được cô huấn luyện qua. Vừa nghe thấy cô hát xong nói lời cảm ơn liền nhiệt liệt lấy hai tay vỗ thật mạnh. Anh nghe đến đó nhịn không được mỉm cười.

_ Tốt lắm, chúng ta hôm qua đi đến đâu rồi?

_ Con biết.

Knight giơ tay lên nhỏ giọng nói.

_ Phù thủy Oz cứu bù nhìn đi vào rừng rậm.

_ Ha ha, đúng rồi, chúng ta đây tiếp tục nha. Tại nơi rừng rậm kia, có rất nhiều rất nhiều cây nha, còn có cỏ nhỏ, dây leo, cùng một ít chim nhỏ, sóc, thỏ nhỏ cùng những còn vật khác. Bởi vì Oz cùng Toto cần uống nước, nước trong chai đem theo đã uống hết rồi. Cho nên Oz cùng bù nhìn còn có con chó nhỏ Toto phải tìm đến con suối để kiếm nước. Sau một hồi đi trong rừng rậm, bọn họ rốt cục cũng ìm được nước suối, Oz cùng Toto vui vẻ uống nước xong, ăn bánh, vốn tưởng chia một phần cho bù nhìn ăn nhưng bởi vì bù nhìn là từ rơm tạo ra, cho nên anh là không cần ăn bánh mì. Đang lúc bọn họ vui vẻ ăn bánh mì thì đột nhiên từ trong rừng rậm truyền đến một tiếng rên rỉ hư hư làm cho ba người bọn họ đều giật mình hết hồn.

Alex dựa lưng vào cửa phòng, nghe cô lúc thì giả tiếng của mình, lúc thì giả tiếng Oz rồi lập tức lại biến thành người máy, lập tức bắt chước Toto kêu hai tiếng, thỉnh thoảng còn phải dùng lời dẫn truyện, thuận tiện trả lời luôn vấn đề tò mò của Tyre cùng Knight. Truyện cô kể vừa thú vị vừa sinh động, làm cho anh cảm giác giống như những người đó cùng cảnh sắc đều xuất hiện ở trước mắt. Tuy rằng lúc đầu cảm thấy buồn cười nhưng không bao lâu, anh dần dần mê mẩn Thẳng cho đến khi tiếng cô biến mất, anh mới hồi phục tinh thần lại. Kỳ quái cô sao lại im lặng rồi, anh tò mò đẩy cửa đi vào xem, chỉ thấy đèn trong phòng không biết khi nào đã tắt, chỉ còn đèn ngủ trên đầu giường lượng, cô ngồi ở bên giường, thật cẩn thận đắp chăn cho hai đứa nhỏ đã ngủ say.

_ Oa Oa…

Knight ách xì 1 cái, nhỏ giọng nói.

_ Sao?

Cô ngồi ở bên giường, cúi người đi qua.

_ Con yêu cô!

Knight lẩm bẩm nói.

_ Con cũng yêu cô.

Tyre nhu dụi mắt nói.

_ Cô cũng rất yêu các con.

Oa Oa mỉm cười, cảm động sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bọn họ. Sau đó hôn trán mỗi người một cái, nhỏ giọng nói.

_ Ngoan, ngủ đi nào, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nha.

_ Dạ.

Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng gật gật đầu. Cô ngồi ở bên giường cùng bọn họ, thản nhiên nhỏ giọng hừ, giai điệu không biết tên, cho đến khi hai đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ say. Alex đứng ở cạnh cửa, nghe cô hừ nhẹ giọng cho hai đứa con mình nghe, đèn bàn mờ nhạt chiếu vào trên mặt anh vẻ mặt của cô…… Thoạt nhìn rất dịu dàng, rất dịu dàng…. Một lòng ở nháy mắt chấn động co rút lại, anh hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng ở tại chỗ nhìn cô. Loại cảm giác không rõ tên nhanh chóng phủ đầy lồng ngực anh. Không biết qua bao lâu, cô dừng lại, xác định bọn họ đã ngủ, mới nhẹ nhàng xoay người lại, liếc mắt một cái thấy anh, cô sửng sốt một chút. Sau đó có chút ngượng ngùng không biết làm gì vuốt vuốt mặt, từ từ tiến lại.

_ Anh đã về rồi.

Cô liếc nhìn anh một cái, có chút xấu hổ không biết anh đã đứng ở chỗ này bao lâu?

_ Ừ!

Anh lùi đến trên hành lang, đóng cửa phòng, trở lại nhìn cô, nói giọng khàn khàn.

_ Cám ơn.

_ Sao?

_ Cô kể chuyện cho hai đứa nhỏ.

Anh nói. Nguyên lai anh thật sự nghe được. Cô khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ, khục khục yết hầu nói.

_ Cũng không có gì. Tôi nghe nói anh trước kia cũng có kể chuyện cho chúng nghe cho nên tôi mới thay anh với lại buổi tối cũng không có gì làm…

Không biết vì sao, càng nói cô càng ngượng ngùng, hơn nữa nhất tưởng đến anh đứng ở nơi đó lâu như vậy, nhất định cũng nghe thấy cô hừ hừ ca, Oa Oa liền cảm thấy một trận xấu hổ, xoay người xuống lầu, thay đổi đề tài.

_ Vai của anh có khỏe không? Còn đau lắm không?

Nhìn bóng dáng của cô, vốn hẳn là trở về phòng Alex không tự chủ được đi theo phía sau, tiếng nói đã có chút khàn khàn.

_ Tốt hơn rất nhiều rồi!

_ Vậy là tốt rồi.

Cô quay đầu đối với anh cười cười, rất nhanh lại quay đầu lại đi, tiếp tục xuống lầu, xuyên qua phòng khách đi vào khởi cư thất vừa nói.

_ Đúng rồi, tôi hôm nay thu được thứ tốt nha.

_ Cái gì vậy?

Anh đi theo cô vào khởi cư thất, thì thào hỏi. Không biết vì sao, suy nghĩ có chút hỗn loạn, giống phát sốt giống nhau.

_ Leng keng lang lang, anh xem!

Oa Oa từ trên bàn lấy ra túi hồ sơ, rút ra một xấp tư liệu, trở lại cười đưa cho anh xem.

_ Đó là cái gì?

Anh còn có chút mờ mịt, tiêu cự tầm mắt không nằm trên tay cô mà là gương mặt của cô.

_ Đối tượng để anh hẹn hò?

Cô hướng về phía anh cười không ngừng.

_ Đối tượng để hẹn hò?

Anh vô tình lặp lại lời nói của cô, đợi cho đến khi phát hiện mình nói cái gì, giống như bị tát một ca nước lạnh, anh nháy mắt tỉnh táo lại.

_ Hẹn hò?

Anh trừng mắt nhìn cô.

_ Cô muốn tôi đi xem mắt?

_ Đúng vậy.

Oa Oa hưng phấn bừng bừng gật gật đầu, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, mở ra tư liệu hôm nay mới thu được.

_ Lúc trước chẳng phải tôi nói rồi sao? Liệt kê những điều anh thích, đưa cho cha anh để tìm ra người thích hợp.

_ Cha ta? Cô làm sao…

Lý Tư vừa vặn cầm khăn lau đi ra, Alex vừa nhìn thấy ông, nháy mắt đã lĩnh ngộ được. Lý Tư thấy thế, chạy nhanh xoay người cúi đầu chăm chỉ lau chùi bình hoa làm bộ cái gì cũng không biết. Nhìn ông quản gia từ nhỏ đã chăm sóc mình, anh chỉ có thể cau mày, di di tóc, quay đầu nhìn cô.

_ Tôi không nhớ mình đã cho cô biết điều kiện.

_ Nha, này a, bởi vì anh bận quá, cho nên tôi đã nhờ Lý Tư giúp.

Lần này anh còn chưa kịp ngẩng đầu, đã nghe thấy tiếng đóng cửa chạy trốn của Lý Tư. Không chú ý đến không khí kì lạ, Oa Oa sửa sang tư liệu rút ra mấy tấm ảnh chụp, mỉm cười đưa cho anh xem.

_ Anh xem xem, anh cảm thấy cô này thế nào? Tôi vừa mới cho hai đứa con anh chọn xong, Tyre thích cô này, Knight thích cô này nhưng tôi lại thấy người này tốt hơn. Đúng rồi, lúc tôi gọi điện thoại đến Los Angeles, vừa vặn là Hawke em trai anh tiếp, anh ấy cũng có cung cấp một ít ý kiến nha. Anh ấy nói anh thích mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, dáng người tốt, còn biết nấu ăn, đúng hay không? Người này thoạt nhìn không sai nha!

Không sai? Không sai cái quỷ! Cô gái này đang làm cái gì? Anh nguyên bản nghĩ đến việc cô đang có ý tứ với anh. Ai ngờ cô lại chủ động giúp anh liệt kê điều kiện lại còn cao hứng phấn chấn thay anh tuyển vợ!?

_ Đáng chết! Anh vừa mới vừa phát hiện chính mình…

Suy nghĩ lại lần nữa hỗn loạn thành một đoàn, cảm xúc phức tạp làm cho anh thầm nghĩ hét lên với cô. Vì phòng ngừa chính mình xúc động cầm lấy cô lay động, anh chỉ có thể đem hai tay cắm ở trong túi tiền, cực lực duy trì trấn định, mặt không chút thay đổi nhìn cô.

_ Anh không thích sao?

Chậm nửa nhịp phát hiện anh giống như không thích lắm, Oa Oa lui tay về, nhíu lại mày nhìn tấm ảnh kia.

_ Tôi chỉ muốn làm chút việc cho anh thôi mà. Lý Tư cùng Hawke, một cái là nhìn anh lớn lên, một người là cùng anh lớn lên, đối với sự yêu thích của anh hẳn là rất rõ ràng. Chẳng lẽ sai biệt đến vậy sao?

Oa nhi thở dài, cũng không chờ anh trả lời, tự kỉ nhìn mấy tấm ảnh chụp.

_ Không xong rồi, cha anh lần này gửi đến đều là những hình loại này. Nhưng anh đã không thích, chúng ta sẽ làm thêm một lần nữa vậy.

Cô đem tư liệu bỏ vào tập hồ sơ, sau đó rút ra tờ giấy, vỗ vỗ sô pha bên cạnh muốn anh ngồi xuống.

_ Đến đây, đừng đứng, nhanh chút lại đây ngồi xuống! Khó có được thời gian anh rảnh mau lại đây chúng ta cùng làm.

Anh không hề động? Ngay tại lúc Oa Oa kỳ quái ngẩng đầu, thúc giục anh, anh đột nhiên đi tới, ở bên người cô ngồi xuống. Oa Oa cầm lấy giấy bút, dùng một quyển sách kê vào, đặt ở trên đùi.

_ Điều thứ nhất, đương nhiên là muốn phụ nữ. Anh thích phụ nữ đúng không?

Cô ngẩng đầu, ý muốn nói đùa, đã thấy anh cười cũng không cười, chính là mím môi nhìn cô.

_ Không đúng sao?

Oa Oa cười gượng hai tiếng, bất an nắm bắt bút nói.

_ Ách, nếu anh thích đàn ông. Trên cơ bản tôi cũng không phản đối.

Anh liếc nhìn cô một cái, mở miệng nói.

_ Tôi thích phụ nữ.

_ Ha ha, phải không? Như vậy tốt nhất.

Ở trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cô trộm liếc nhìn anh một cái.

_ Nhưng nếu anh thật sự thích đàn ông, cũng không cần e dè thừa nhận. Hiện tại xã hội thực thoáng rồi…. Quên đi, cứ coi như là tôi chưa nói gì…

Oa, anh trên trán hiện lên là gân xanh sao? Phát hiện không ổn, Oa Oa cười gượng, cúi đầu hỏi lại.

_ Điều thứ hai, anh thích cô gái có cá tính thế nào? Dịu dàng im lặng hay sáng sủa hoạt bát?

_ Oa Oa!

_ Sao?

Người đàn ông này lại kêu tên cô, cô kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh không biết khi nào đã đến gần như thế. Một cánh tay khoác qua đầu vai cô, một cái khác gác trên lưng sô pha, cả người gần đến nỗi cô đều ngửi được hương vị trên người anh. Tim đập theo vận tốc lũy thừa không ngừng, cô có chút không được tự nhiên rụt lại một chút. Anh cũng không tiến lại chỉ dùng một loại ánh mắtkì lạ nhìn cô.

_ Cô xác định… cô thật sự muốn tôi đi xem mắt sao?

_ Ách?

Bị ánh mắt anh làm cho hỗn loạn, hai giây sau cô mới lí giải được anh nói cái gì.

_ Này… anh hỏi tôi sao? Đương nhiên là tôi thấy anh tái hôn sẽ tốt hơn…

_ Cô thật sự cảm thấy như vậy sao?

Anh nhíu mày khuynh thân mở miệng.

_ Người này đang làm cái gì vậy? Sao lại dựa sát như thế? Làm sao lại nhìn cô như vậy?

_ Đúng vậy, cho nên…… Cho nên tôi mới đề nghị như vậy…… Hơn nữa Lý Tư nói anh trước đây vì muốn có một gia đình của riêng mình nên mới kết hôn sớm…

Tuy rằng anh cùng cô trong lúc đó còn có đến mười lăm đến hai mươi cm khoảng cách nhưng anh phát ra cái cảm giác bức bách thế này, cùng ánh mắt của anh làm tim cô càng đập càng nhanh…

_ A a a…… Làm ơn đừng lại gần nữa!!!

_ Tôi… tôi cảm thấy anh… anh không cần chỉ vì một lần thất bại mà cứ e dè như thế.

Phát hiện chính mình đụng tới sô pha thành sô pha, cô mới giựt mình phát hiện cả người mình dường như nằm dài xuống sô pha. Cô vừa thẹn lại quẫn, định bật dậy thì hai tay anh đã chặn ngang người cô.

_ Phải không?

Anh giọng nói khàn khàn mở miệng.

_ Thảm rồi, cô đã bị nhốt.

Chậm nửa nhịp mới phát hiện ra chuyện này thật, cô ôm chặt giấy bút tờ giấy, đem chúng nó che ở trước ngực, bối rối nhìn anh, cười cười.

_ Ách…… Đương nhiên, nếu anh không thích, cũng không nhất định phải nghe tôi…

Anh chậm rãi càng thêm tới gần một chút, khóe môi khẽ nhếch.

_ Thật sự?

_ Thật sự, thật sự, đương nhiên là thật.

Cô đỏ mặt liên tiếp nói xong, muộn gật đầu, lại sợ đụng tới anh. Người đàn ông này dựa vào như vậy gần, làm cho cô cảm giác một trận choáng váng. Cô từ đầu tới đuôi cũng không dám lộn xộn, ngay cả thở cũng không dám thở, rất sợ nếu đụng tới anh, cô sẽ làm ra chuyện xằng bậy nào.

Di Di: chị cũng BT gớm =))

Đáng giận, anh không biết mình rất đẹp trai sao? Dựa vào cô dựa vào như vậy gần, quả thực chính là câu dẫn người khác phạm tội! Làm ơn, đừng nhìn chằm chằm cô nữa được không! Còn tiếp tục như vậy, chút tinh thần yếu ớt còn lại của cô sẽ bị anh làm biến mất.

Không được, không được! Kha Xảo Oa, mày phải chống đỡ, đừng vươn tay, đừng chạm vào anh, đừng giống sắc nữ gục vào anh, đừng nghĩ đến việc hôn anh sẽ hương vị thế nào. Đừng nghĩ đến hình ảnh anh lỏa ngực không mặc áo. Đừng nghĩ đến việc xoa tay trên người anh…

_ Vậy được rồi.

_ Sao?

Suýt chút nữa đã đưa tay chạm vào anh đột nhiên lời nói của anh khiến cô ngẩn ngơ. Chỉ thấy anh nhíu mày, đột nhiên đứng lên, một tay cắm ở trong túi tiền, một tay cầm lấy tư liệu trên bàn, nhìn cô, vẻ mặt thoải mái khoái trá nói.

_ Kỳ thật tôi cũng đã nghĩ qua lời cô nói cũng rất có lí. Cho dù không nghĩ tới tôi cũng phải vì hai đứa con mà suy nghĩ. Tái hôn cũng dâu có gì không tốt. Tư liệu bên đó, tôi nghĩ nhiêu đây là đủ rồi. Tư liệu là chết người mới sống. Nếu thật sự tốt như vậy, cứ để tôi gặp một lần thử xem.

_ Gì?

Phấn môi cô khẽ nhếch, chỉ ngây ngốc nhìn anh, vẫn là một trận ngây ngốc, đối với tình huống bất thình lình chuyển biến thế này lập tức không thể thích ứng.

_ Ít nhất đó là một bắt đầu, đúng không?

Anh cười lấy tư liệu vỗ vỗ đầu của cô.

_ Cám ơn cô đã giúp đỡ. Tôi lấy cái này xem một chút. Cám ơn! Ngủ ngon!

_ Ách, ngủ ngon…

Cô dắt khóe miệng, cương cười cùng anh phất phất tay. Tim đập nhanh như vậy, cô xem anh rời đi, ngơ ngác ngồi ở ghế sô pha, cảm thấy tình huống giống như có chỗ nào không thích hợp. Nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào. Mặc kệ như thế nào, cô cuối cùng vẫn chưa kịp làm gì xằng bậy với anh. Sờ sờ khuôn mặt nóng đỏ của mình, cô nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng lại thoáng hiện một tia tiếc nuối.

_ Không được, không được!

Tay nhỏ bé ở giữa không trung quơ quơ, cô nhíu mày ở trong lòng lẩm bẩm. Đàn ông có tiền rất phiền phức, làm bằng hữu thì hoàn hảo nhưng nếu ở chung thì cô xác định cả ngày sẽ lo lắng anh đi gieo rắc tình duyên ở đây đó. Hơn đã già lắm rồi, thật sự không còn khí lực chơi trò chơi tình yêu. Cùng soái ca ở một chỗ đã tốt lắm rồi, không cần yêu đương để chuốc lấy đau khổ. Tuy rằng tìm người khác là không sai nhưng chính tay dâng anh cho người khác quả là cũng rất khó chịu.

_ Thôi thì chịu vậy đi!

Cắn môi dưới thuyết phục chính mình, Kha Xảo Oa dùng sức gật đầu, lại khó nén được cảm xúc đen tối tận sâu trong lòng mình.

Trời trong nắng ấm. Giữa trưa ngày hôm sau, Oa Oa ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm đôi nam nữ dưới lầu kia, không khỏi nhíu mày cắn móng tay. Hôm qua là Catier, ngày hôm qua là Chanel, hôm nay là DIOR, ngày mai không biết sẽ mặc đến loại hàng hiệu nào nữa? Làm ơn, cô gái giàu có này không còn gì khác để mặc ngoài hàng hiệu sao?

Mà nói gì thì nói, mỗi một người hẹn hò anh đều mang về nhà là sao? Cho dù là muốn cho hai đứa nhóc sinh đôi nhìn, cũng không cần phải đem từng người về thế chứ? Còn nữa, không phải là do cô ghen tị nhưng cô gái hôm nay bộ ngực sao lại lớn đến thế. Nhìn cứ như sắp bung ra khỏi áo đến nơi cứ như cái loại phụ nữ hay chạy theo mấy công tử hào hoa, nhà giàu. Hí mắt nói nhỏ cả buổi, không nghĩ trốn khỏi tầm mắt anh, Kha Xảo Oa chạy nhanh lộ ra nụ cười ngọt ngào cùng anh vẫy tay thăm hỏi. Ai ngờ, người đàn ông kia rõ ràng nhìn đến cô, lại làm như không thấy, ngay cả mỉm cười đều cũng lười biếng, trực tiếp quay lại nắm lấy thắt lưng tinh tế của vợ sắp cưới đi vào nhà. Cô thở dài, hí mắt trừng mắt nhìn xe hơi nghênh ngang mà đi, thiếu chút nữa nhịn không được giơ ngón giữa trước mặt anh.

_ Vương bát đản, anh đẹp trai thì giỏi lắm sao? Hừ!

Tức giận thả người ngồi xuống ghế dài bên cửa sổ, cô vòng tay ôm lấy hai đầu gối lại dùng sức đạp chân hai cái, chỉ vào nó liên thanh mắng.

_ Anh là con rùa đại sắc lang! Không phải cả ngày lúc nào cũng làm việc đến khuya sao? Nhìn thấy gái đẹp thì quên hết việc? Đầu lợn, xú nam nhân! Hoa hoa công tử! Xem tôi lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng, Phật Sơn Vô Ảnh đá đá đá…

Cửa phòng đột nhiên bị nhân mở ra, Oa Oa nháy mắt ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Tư đang bưng cà phê vào cửa.

_ Cô đang có việc sao? Tôi vào một chút rồi đi ra ngay.

Nhìn thấy hành vi quái dị của cô, Lý Tư ho nhẹ hai tiếng, cực lực duy trì trấn định, rất nhanh lui ra ngoài.

_ Trời ạ, cô đến tột cùng đang làm cái gì vậy?

Ngồi xổm xuống đất, cô vô lực bụm mặt, rên rỉ uể oải, chỉ cảm thấy một trận mất mặt.

_ Đáng giận, đều là do tên kia làm hại……

_ Đồ đầu dưa hấu!

——————–

Nắng sớm theo rèm cửa sổ khe cửa khẽ chui vào.

_ Giãn chân ra một chút!

Nằm ở giường lớn mềm mại anh chậm rãi mở mắt ra.

_ Dang tay ra nữa!

Alex nghiêng đầu, đồng hồ trên tường mới chỉ sáu giờ sáng.

_ Dùng sức nào!

Tiếng nói trong trẻo lại lần nữa vang lên, anh bắt đầu hoài nghi cô là cố ý. Đêm qua anh cố ý kéo dài tới rạng sáng một chút mới trở về, tuy rằng đèn phòng cô đều đã tắt hết nhưng anh vẫn nhìn thấy cái đầu cô lấp ló nơi cửa sổ.

_ Từ từ thả lỏng, hít vào, thở ra! Chúng ta làm lại lần nữa!

Biết không thể ngủ tiếp, anh xuống giường, đi đến bên cửa sổ, vốn tưởng rằng chỉ có cô cùng hai đứa nhóc. Ai ngờ vừa nhìn thấy dưới, khiến anh ngạc nhiên há hốc mồm. Lối đi bộ nơi công viên đối diện, có đến mười mấy người đang đứng xếp hàng, cô cùng hai đứa nhóc đứng trước mạt họ cùng những người đó tập những động tác “dưa hấu” buồn cười. Anh nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, những người đó anh biết. Tất cả đều là hàng xóm của anh có thầy thuốc, có quan toà, có người quản lí chuyên nghiệp, thậm chí còn có một nhà ngoại giao quốc tế. Trời ạ, cái kia không phải bà phủ thủy Lynda kế bên nhà sao? Chưa thấy qua vẻ mặt bà lúc chưa trang điểm, anh trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không nhận ra. Còn kia không phải John cùng Kathy sao? Anh biết hai người họ thường xuyên khắc khẩu sao nhưng giờ phút này bọn họ lại đứng cạnh nhau, cùng cô tập điệu “dưa hấu”. Cho nên, khi anh phát hiện quản gia của anh cũng ở trong đó thì tuyệt nhiên mất cảm giác ngạc nhiên rồi.

_ Đúng rồi! Cứ như vậy! Nào động tác một! Dưa hấu to…

Nhìn mười mấy người già trẻ lớn bé đều có nghe theo khẩu lệnh của cô, giơ hai tay lên vẽ thành cái vòng tròn lớn cùng kêu to tên động tác khiến anh không thể nhịn được cười ra tiếng. Ông trời. Anh sớm nên dự đoán được cô gái thích quản chuyện người khác này dư khả năng đi la cà nhà hàng xóm nhưng cô rốt cuộc làm như thế nào mà những người này buổi sáng tình nguyện rời giường còn sẵn sàng cùng cô tập mấy động tác “dưa hấu” kì lạ này?

_ Đúng thật là quá lợi hại!

Vừa cười vừa lắc đầu anh đến phòng tắm rửa mặt. Đến khi anh trở ra thì nhóm người đã giải tán, dưới nhà ăn truyền đến tiếng cười của hai đứa nhóc.

_ Cha!

Vừa thấy đến anh, Tyre cùng Knight đồng thanh mở miệng.

_ Chào buổi sáng!

_ Chào buổi sáng!

Anh sờ sờ đầu hai đứa, mỉm cười trả lời, sau đó tầm mắt nhìn về phía của cô.

_ Chào!

Cô kéo kéo khóe miệng, sau đó cúi đầu ăn sandwich, không hề nhìn anh. Anh cố ý chọn vị trí bên người cô ngồi xuống, mở miệng hỏi.

_ Tối hôm qua ngủ ngon không?

_ Tốt lắm.

Cô cứng đờ, lẩm bẩm trả lời.

_ Phải không? Lúc tôi trở về phòng hình như nhìn thấy bóng người nơi cửa sổ

Cô vội vàng cầm lấy liễu nước chanh uống hai ngụm, đỏ mặt cãi lại.

_ Anh nhìn lầm rồi!

_ Tôi cũng nghĩ thế!

Anh mỉm cười nhún vai, cầm lấy thức ăn trên bàn. Oa nhi để ý liếc nhìn anh một cái, biết rõ chính mình không nên hỏi, lại vẫn không thể áp chế lòng ghen tị, làm bộ thuận miệng nhắc tới.

_ Anh thế nào? Hẹn hò vẫn tốt chứ?

_ Tốt lắm.

Anh tâm tình khoái trá cắn một miếng bánh.

_ Phải không?

Lòng cô nhói lên một chút, cứng rắn xả ra nụ cười ngượng.

_ Chúng tôi nói chuyện rất hợp.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi, hứng thú dạt dào nhìn cô.

_ Isha thật sự rất thích trẻ con. Cô là bác sĩ tâm lí nên rất biết lắm nghe.

_ Thật sao? Vậy thì tốt quá!

Cô nắm chặt ly thủy tinh, lộ ra nụ cười dối trá, sau đó nói.

_ Nhưng anh không cảm thấy cô ấy có bộ ngực rất vĩ đại sao?

_ Tôi thấy rất hoàn hảo.

Anh cầm lấy cà phê uống một ngụm, vẻ mặt thoải mái nói.

_ Tôi đã hẹn cô ấy hôm nay gặp lại.

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

_ Hôm nay? Hôm nay là thứ Bảy nha, tôi nghĩ anh sẽ ở nhà với hai đứa nhóc.

_ Isha đề nghị dắt theo hai đứa nhóc đến công viên thả diều, tôi thấy rất tốt. Cô ấy còn chuẩn bị thức ăn trưa.

Anh nhìn trên vẻ mặt phức tạp của cô, ở trong lòng cười trộm, mở miệng nói.

_ Cho nên nếu cô có việc gì thì cứ ra ngoài.

_ Kia…

Oa Oa nhìn anh, cố gắng che dấu ghen tuông trong lồng ngực, miễn cưỡng cười vui vỗ đầu vai anh nói.

_ Kia…… Kia tốt lắm a, thật sự là quá tốt, vừa vặn tôi hôm nay cũng có hẹn. Ngươi yên tâm, tôi sẽ đi đến tối mới về, sẽ không ở bên cạnh anh làm bóng đèn. Tôi đây đi trước, buổi tối gặp.

Khẩu thị tâm phi cười nói xong, cô liền vội vàng lên lầu. Alex nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, khóe miệng nhếc lên, tâm tình càng thêm khoái trá.

{thiendi18.wordpress }

_ Dù sao cô chính là nói nhiều, dù sao cô chính là ngu xuẩn, dù sao cô chính là không có ngực lớn, dù sao cô chính là không đủ xinh đẹp!

Tức giận cúi đầu đi trên đường, Kha Xảo Oa mỗi một bước đều như muốn đem mặt anh giẫm nát.

_ Đáng giận xú nam nhân, trọng sắc khinh bạn, không biết xấu hổ,..

_ Pin pin!

Đột nhiên bị tiếng còi xe dội từ phía sau, cô hoảng sợ, vừa nhấc đầu chỉ thấy một chiếc xe hướng về phía cô vọt tới, cô vội lui ra phía sau. Người lái xe mắng một câu thô tục, Oa Oa có chút kinh hồn, sau đó mới phát hiện chính mình đi hết công viên. Bởi vì thời gian còn sớm, cô không muốn về sớm làm kì đà cản mũi người khác, đành phải một đường cúi đầu thẳng tắp đi phía trước đi, lại không chú ý tới sắc trời đã tối muộn lại còn đi thẳng tới nơi chưa từng đến.

_ Đây là đâu?

Nhìn Đông nhìn Tây một cái, đưa mắt nhìn phía bốn phía vẫn không tìm được chút gì quen thuộc.

_ Thảm rồi, cô đã chính thức bị lạc đường.

Cô đừng giữa ngã tư đường lại nhìn xung quanh trong chốc lát, sau đó quyết định tìm một nhà cửa hàng hỏi đường, không biết là do ông chủ lại chỉ sai đường hay là cô nghe lầm. Ba mươi phút sau, cô phát hiện mình không về được công viên mà vẫn là ở nơi không biết hơn nữa sắc trời đã tối đen. Cô thử gọi tắc xi nhưng hiện giờ là lúc tan tầm. Mỗi tắc xi đều có người, không chiếc nào dừng lại đón cô. Tiếp đó, trời lại nổi cơn mưa phùn. Không còn cách nào khác, nhìn bầu trời âm u. Tuy rằng không muốn nhưng cô cũng phải tìm một nơi trú mưa, lấy điện thoại gọi điện về nhà cầu cứu. Lý Tư tiếp điện thoại, cô nói cho ông tên đường. Ông liền bảo cô ở yên đó, ông sẽ lập tức tới đón. Ngồi xổm bên đường, cô nhìn người qua người lại trên đường, chỉ cảm thấy một cảm giác vô lực cùng mờ mịt. Nói thật cô cũng không biết mình nghĩ gì. Chẳng phải lúc đầu rất vui vẻ giúp anh tái hôn sao bây giờ anh thật sự đi hẹn hò, cô nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh lại cảm thấy mình khó chịu.

_ Isha, Isha, gọi gì mà thân mật thế hả? Cô thấy đầu anh rốt cuộc đã bị chôn vào hai bầu ngực kia, cả đời cũng không đi ra được. Hứ, anh thì có gì hơn người, đại sắc lang, tốt nhất là chết ngay tại bầu ngực kia luôn đi.

——————–

Vừa mới đưa hai đứa trẻ về nhà, Lý Tư liền nói cho anh biết Oa Oa bị lạc đường. Anh vội vàng mang theo chìa khóa xe, lái xe đến nơi cô đang ở. Ai ngờ anh còn chưa đến nơi đã thấy cô chạy ngang xe, anh ngẩn ra, khẩn cấp quay đầu, chỉ thấy được cô đuổi theo một người da đen.

_ Làm cái gì vậy?!

Anh vội vàng đậu xe bên đường, chạy theo cô. Ai ngờ mới chạy đến một nửa, liền thấy tên người da đen kia lấy ra một con dao nhỏ, chỉa thẳng về phía cô. Anh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhưng bởi vì cách cô quá xa mà đến không kịp ngăn cản, mắt thấy dao sẽ đâm đến cô, trái tim dường như ngừng đập.

_ Dừng tay!

Anh rít gào ra tiếng, toàn thân như không còn sức sống. Vậy mà không ngờ, tình huống đột nhiên lại nghịch chuyển, cô nghiêng người né nhát dao kia, sau đó hai tay bắt lấy cổ tay người nọ, thuận thế đem người nọ áp đảo, dùng đầu gối chặn thắt lưng anh, còn nhanh tay đoạt đi con dao. Chờ đến khi anh chạy đến, hết thảy đều đã muốn chấm dứt, cô nghe tiếng ngẩng đầu, thấy anh, vẻ mặt kinh ngạc. Tên da đen bị cô áp dưới đầu gối, hai tay bị bắt chéo vẻ mặt thống khổ thẳng cầu xin tha thứ. Anh đang hoài nghi tay tên kia đã bị cô làm cho bị gãy.

_ Sao anh ở đây?

Cô ngốc nhìn anh.

_ Cô đang làm cái gì?

Anh kinh hồn chưa định trừng mắt nhìn cô hét lớn.

_ Thì… bắt tên móc túi…

Cô thình lình bị anh hét làm cho hoảng sợ, cả người co rụt lại. Anh còn không có tới kịp phản ứng, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân. Sau đó một đám người xông tới, hỗ trợ áp chế người kia, còn có ông lão liên tục cảm ơn cô, những người khác vây quanh cô nhiệt liệt vỗ tay, khen ngợi của cô thấy việc nghĩa liều mình. Cô ngượng ngùng cười cười, chưa kịp nói lời khiêm tốn thì đã bị anh kéo đi.

_ Này, anh làm cái gì vậy? Asics! Anh sao vậy? Như vậy thực không lễ phép nha? Buông! Asics!

Anh nghiêm mặt, không để ý tới kháng nghị của cô, nắm chặt tay cô, kéo cô về trên xe.

_ Anh!

Cô bị anh bắt lên xe, định cãi lại thì phát hiện anh sắc mặt xanh mét. Cô lập tức nhát gan câm miệng lại, một chữ cũng không dám phát ra. Dọc theo đường đi, anh sắc mặt vẫn rất khó xem, hơn nữa khi về nhà, anh lại nắm chặt tay cô cứng rắn đem cô mang về phòng. Cô vốn tưởng cầu cứu Lý Tư nhưng Lý Tư vừa thấy đến sắc mặt khó coi của thiếu gia liền trỏ thành cái kia bộ dáng, hỏi cũng không dám hỏi, đừng nói là muốn xen vào. Cửa phòng bị anh phanh một tiếng đóng sầm, cô giống con thỏ nhỏ bị hoảng sợ. Còn chưa biết vì sao anh lại tức giận thì đã chợt nghe đến anh chửi ầm lên.

_ Cô không có đầu sao? Tên đó cầm dao mà còn dám đuổi theo? Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? cô không biết nguy hiểm là gì sao?

_ Tôi lúc đầu không biết hắn có dao….

Cho tới bây giờ chưa từng thấy quá anh tức giận như vậy, cô có chút nao núng lui lại mấy bước, lại có chút không cam lòng giải thích.

_ Hơn nữa, người áp chế hắn là tôi mà…

Anh càng nghe càng giận, tức giận đến cầm lấy cô lay động quát.

_ Cô ngay từ đầu phải biết là không nên đuổi theo. Mấy tên này mười phần mười đều có vũ khí. Hôm nay chỉ là con dao, nếu đối phương mang súng thì sao? Cô phải biết thân thể cô không phải bằng sắt…

Cô bị anh rống cũng phát hỏa, tức giận muốn cãi lại, lại phát hiện mình đã bị anh ôm vào trong lòng. Anh dùng sức rất mạnh dường như khiến cô không thở được. Cô sửng sốt lại có thể cảm giác được tim anh đập rất nhanh cứ như vừa chạy một trăm mét xong. Đột nhiên, cô lĩnh ngộ được anh vì lo lắng cho cô nên mới la hét như thế. Đáy lòng, có chút kinh ngạc không hiểu, có chút nho nhỏ cảm động, cô há miệng thở dốc, nhỏ giọng mở miệng nói.

_ Tôi không có nghĩ vậy. Tôi không có nghĩ mình làm bằng sắt…

Anh đem mặt chôn ở gáy cô, hai bàn tay ôm chặt cô, nói giọng khàn khàn.

_ Cô có biết suýt chút nữa người ngã xuống là cô mà không phải hắn không?

Chỉ cần suy nghĩ đến cảnh đó, trái tim anh lại như muốn ngừng đập.

_ Tôi biết mình đang làm cái gì…

Cô nhỏ giọng nói. Cô gái này khiến anh sợ đến hồn bay phách lạc mà còn dám nói biết mình làm cái gì. Vì tránh ình bóp chết cô, anh buông cô ra, sắc mặt xanh mét ngẩng đầu, đi đến cạnh cửa, quay đầu nhìn cô nói.

_ Không, cô chính là không biết mình đang làm gì. Nếu cô có đầu, cô nên biết mình không nên xen vào chuyện người khác.

_ Tôi không có xen vào.

Cô giận, hai tay nắm thắt lưng trừng mắt nhìn anh nói.

_ Cô có!

Anh hí mắt lạnh giọng mở miệng, sau đó trước mặt của mặt cô, lại lần nữa đem cửa đóng lại.

_ Tôi không có!

Cô nổi giận đùng đùng chạy đi tới muốn mắng, ai ngờ cửa không động đậy, cô sửng sốt, lại thử một chút, mới phát hiện anh đã khóa cửa. Cô không thể tin được trừng mắt nhìn cánh cửa, tiếp theo, cô lập tức vọt vào phòng tắm, muốn mở cửa thông qua phòng anh, lại chỉ kịp nghe tiếng khóa tạch một cái. Cô tức giận đến hét to, tức giận đập cửa.

_ Này, anh làm sao vậy hả?! Phả tôi ra ngoài! Mở cửa nhanh, thả tôi ra!

_ Chờ cô tỉnh táo lại tôi sẽ thả cô ra!

_ Vậy là bắt cóc.

Cô hổn hển đập cửa.

_ Đi kiện tôi đi!

Anh nói vọng vào cánh cửa. Không thể tin được người đàn ông này lại vô sỉ đến thế, Oa Oa tức giận đến chửi ầm lên.

_ Anh đúng là đồ đầu heo. Có giỏi thì nhốt tôi luôn đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện