“Cô đừng có quá đáng như vậy, An Chi Tố là cái gì của cô? Cô là con chó của cô ta nuôi sao?” – Triệu Lâm Lâm không mang nổi vẻ thục nữ nữa mà thẹn quá hoá giận nói.

Tống Giai Nhân lại muốn đáp trả lại nhưng bị An Chi Tố khẽ kéo, sau đó liền nghe cô ấy nói: “Tôi không phải An Ngân Noãn không có sở thích nuôi thú cưng.

Có cơ hội tôi sẽ đi hỏi cô ta làm thế nào để huấn luyện được một con chó tốt như vậy.


“Hahaha…” – Tống Giai Nhân cười to “Lợi hại đó Chi Tố của minh ơi, mắng người mà không cần dùng lời tục tĩu luôn.


An Chi Tố nhìn cô ta với ánh mắt tinh nghịch, An Chi Tố cô lớn đến chừng này, trừ lần bị thiệt thòi trước An Ngân Noãn một lần thì còn ai có thể bắt nạt cô chứ.

“An, Chi, Tố!” – Triệu Lâm Lâm từ kẽ răng rít ra ba chữ, hận không thể nhào lên cắn An Chi Tố một cái.


Trên mặt An Chi Tố mang theo tia cười hợp với ngũ quan xinh đẹp của cô cực kỳ mê người nói: “Được rồi, thu lại cái răng nanh của cô đi, An
Ngân Noãn cũng đâu có ở đây, ra vẻ trung thành cho ai xem.


“An Chi Tố, tôi xé nát cái miệng của cô.

” – Triệu Lâm Lâm không giữ nổi dáng vẻ đạo mạo thục nữ nữa mà lao đến muốn ra tay với An Chi Tố.

An Chi Tố vừa nheo mắt đang muốn né đi thì trước mắt bỗng hoa mắt, bị một người đàn ông đứng ra chắn giữa bọn họ.

Người đàn ông là giám đốc của cửa tiệm này, hắn vừa nhìn thấy Triệu Lâm Lâm muốn đánh người thì cuống quít chạy đến bắt lấy cổ tay Triệu Lâm Lâm nói: “Triệu tiểu thư à, cô bớt giận, đừng có động tay đánh người chứ.


Chỗ này không có việc của anh, anh
cút ra cho tôi.

” – Triệu Lâm Lâm bừng bừng lửa giận hất tay giám đốc đi.

Giám đốc khổ sở nghĩ hắn cũng đâu có muốn quản đâu, nhưng ở cửa tiệm làm ăn của họ mà đánh nhau như thế thì ảnh hưởng biết bao nhiêu.

Hơn nữa lỡ như Triệu Lâm Lâm đánh thua hay là đánh rụng tay chân gì đó thì hắn đúng là xui xẻo to rồi.

“Triệu tiểu thư cô mau bớt giận đừng tính toán với bọn họ.

Cô xem trong tiệm vừa mới đến một lô khăn quàng mẫu mới mà trước kia cô bảo chúng tôi để ý cho cô đó sao? Tôi vừa định gọi điện cho cô đây.

Giám đốc vừa cười xoà vừa nịnh hót cô ta, thiếu điều gọi cô ta một tiếng bà nội mới thôi.

Quả nhiên lời nịnh hót của giám đốc đã khiến Triệu Lâm Lâm lấy lại lý trí, lý trí vừa đến thì cô ta mới nhớ ra đây là cửa hàng Hermes, vừa nhớ đến Hermes, cô ta liền cảm thấy vô cùng khinh bỉ đối với An Chi Tố.

“Ây da, giám đốc Phương à, từ lúc nào mà bất cứ thứ người gì cũng có thể đi vào cửa hàng Hermes như thế nhỉ.

Anh có biết cô gái trước mặt đây là ai
không mà dám để cô ta đi vào, coi chừng cô ta không phân biệt trắng đen mà đột nhiên phát điên lên giết hết các người đó.

Cô ta là một bệnh nhân tâm thần có tiền sử giết người đấy nhá.


Triệu Lâm Lâm vừa cười vừa chà đạp lên nỗi đau An Chi Tố, cô ta muốn xem xem An Chi Tố còn có thể cười được hay không.

Shhh…
Quả nhiên lời nói của Triệu Lâm Lâm đã mang lại không ít khủng bố, nhưng chị em bên cạnh cô ta lần lượt lui về sau một bước, đến cả một người đàn

ông như giám đốc Phương khuôn mặt còn biến sắc, hắn vốn dĩ đang đứng giữa An Chi Tố và Triệu Lâm Lâm nhưng khi nghe An Chi Tố giết người hắn liền nhảy sang chỗ khác.

“Triệu Lâm Lâm tôi cảnh cáo cô, cô còn nói thêm một chữ nữa tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng, Tống Giai Nhân tôi có sở trường xử lý những vụ kiện phỉ báng như vậy, cô mà còn vô duyên vô cớ gây chuyện nữa thì tôi kiện cho cô ngồi tù mọt gông luôn!”
Tống Giai Nhân giống như gà mẹ bảo vệ con mà cay điếng Triệu Lâm Lâm để bảo vệ An Chi Tố.

Triệu Lâm Lâm dường như không hề
sợ hãi trước lời cảnh báo của Tống Giai Nhân, hừ giọng đáp:
“Sao? Bị tôi vạch trần đúng chỗ rồi nên thẹn quá hoá giận à? Cô ta không phải bệnh nhân tâm thần sao? Cô ta không có lái xe đâm chết người à? An Chi Tố cô dám nói Hạ Tư Hàn không phải là cô đâm chết sao?”
Triệu Lâm Lâm quá hiểu An Chi Tố, cô ta biết vết thương của An Chi Tố ở đâu để mà vừa đâm đã trúng.

Hạ Tư Hàn chính là nỗi đau của An Chi Tố chỉ sợ là vừa nhắc đến Hạ Tư Hàn là đã có thể cho cô một vố.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện