Lúc này Diệp Minh Thành nhìn cảm xúc không ổn của An Chi Tố, anh không hề cảm thấy An Chi Tố có vấn đề tinh thần không bình thường, anh chỉ cảm thấy cô bị ác mộng doạ đến khiến cho tư duy bị kẹt trong giấc mơ
Đáy mắt Diệp Minh Thành lướt qua sự đau lòng mà anh không hề nhận thấy, anh không quan tâm sự sự hãi
của An Chi Tố, anh kéo thẳng cô vào trong lòng mình.

An Chi Tố hét lên một tiếng, tay chân vùng vẫy khiến cho móng tay không cẩn thận để lại một vết xước trên cổ Diệp Minh Thành.

Diệp Minh Thành không thèm để ý vết thương nhỏ đó, dùng tay nắm chặt hai cổ tay cô không cho cô vùng vẫy.

Nhưng không ngờ An Chi Tố lấy đâu ra sức lực to lớn, thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Minh Thành, kết quả trên cánh tay và vai Diệp Minh Thành lại có thêm dấu vài móng tay.

‘Tôi không muốn uống thuốc, các
người đừng bắt tôi uống thuốc.


An Chi Tố hoàn toàn chìm trong sự tưởng tượng của bản thân, cho rằng Diệp Minh Thành là bác sĩ ép cô uống thuốc.

Diệp Minh Thành hết cách, đành phải dùng hết sức mình tóm cô đè xuống dưới thân mình, dùng hai chân kìm chặt đôi chân đang vùng vẫy của cô, một tay đè hai cổ tay cô lên đỉnh đầu, tay còn lại bóp chặt cằm cô, giọng nói đè thấp lạnh lẽo: “An Chi Tố, em tỉnh lại cho tôi!”
Giọng nói Diệp Minh Thành như một thanh kiếm sắc bén, kiếm rút khỏi vỏ và con quỷ đã được khống chế.

Những âm thanh ma quỷ trong đầu An Chi Tố lập tức biến mất, cả thế giới như chìm vào sự im lặng chết chóc.

tắm, lau sơ người cho An Chi Tố.

Sau đó anh bế cô ra sofa, thay cái cái ga giường mới rồi mới ôm cô quay về giường, đắp lại chăn cho cô.

An Chi Tố ngủ thiếp đi, cô như vậy trông rất an tĩnh, Diệp Minh Thành nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, anh bị khuôn mặt trắng bệch quá mức của cô làm chói mắt, cô giống như một con búp bê sứ vậy, trắng kinh người.

Diệp Minh Thành cố nhớ lại 18 năm về trước, lần gặp gỡ hai lần giữa cô và anh có ấn tượng không sâu sắc lắm, nhưng anh lại nhớ rất rõ rằng cô không trắng đến thế.

Anh đối với An Chi Tố không biết gì cả, thậm chí đến cả nói là quen thuộc còn phải miễn cưỡng.

Cho nên anh không hiểu rõ về cô, nhưng anh cảm thấy An Chi Tố không phải là loại người yếu ớt như vậy.

Năm đó khi mẹ cô mất cô chỉ mới 10 tuổi, trong lễ tang cô mặc một chiếc sườn xám màu đen, mặt không biểu cảm gỉ cúi chào những người đến tham dự tang lễ.


Khi đó Diệp Minh Thành có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc và sự đau lòng của cô, nhưng không cảm nhận được cô là một người yếu đuối dễ bị tổn thương.

Thậm chí từ trong mắt cô nhìn thấy sự mạnh mẽ, tựa như có một niềm tin đang chống đỡ cô.

Anh còn nhớ khi đó anh còn tặng ngọc bội cho cô, hứa với cô nếu cô gặp khó khăn có thể tìm anh, anh sẽ báo đáp ơn cứu mạng của cô.

Một An Chi Tố nhỏ bé khi nhận lấy ngọc bội, lại dùng ngữ khí kiên định nói: “Tôi cứu anh không phải để nhận báo đáp, nếu sau này tôi gặp khó khăn tim đến anh, tôi hy vọng giữa chúng ta sẽ là giao dịch công bằng chứ không phải là báo đáp.


Diệp Minh Thành không nhớ rõ cảm xúc của mình khi nghe câu ấy, nhưng
đến bây giờ anh vẫn nhớ rất rõ câu ấy, là anh biết mình đã có ấn tượng rất sâu sắc và cũng đem cô gái nhỏ đó nhớ vào trong đầu.

Trong nháy mắt đã qua mười lăm năm, An Chi Tố không hề tìm đến anh, bọn họ giống như hai đường thẳng song song mà trưởng thành trên con đường riêng của mình.

Diệp Minh Thành không nghĩ đến sẽ có ngày An Chi Tố đến tìm anh, cũng không nghĩ đến cô sẽ cùng đường bí lối đi đến mức cần phải đính hôn giả với mìh.


Diệp Minh Thành không hiểu sao lúc đó mình lại đề cập đến việc kết hôn
với cô, đến tận giờ anh cũng chưa làm rõ được.

Anh trước giờ là người lãnh đạm, người thân, tình yêu, tình bạn đối với anh mà nói, có cũng được không có cũng chả sao.

Không có cũng bình thường, còn có thì cũng như dệt hoa trên gấm
*
Dệt hoa trên gấm: Ý bảo là giống vật trang trí cho đẹp.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện