____________

Bỏ mặc mọi chuyện lùm xùm ở căn phòng ấy.

Anh bế cô đến phòng ăn. Dù sao sáng giờ cũng

chưa ăn sáng...

4 người cùng nhau ăn sáng nhưng cũng không ai

nói với ai chuyện gì chỉ tập trung ăn.

Ăn xong thì cùng ra biển chơi, thay quần áo

xong thì Mộc Tuyết Vân và Nam Cẩn Phong

xuống biển chơi trước. Anh và cô ngồi nói

chuyệnvới nhau. Được một lúc thì cô bảo anh xuống biển để nhặt ốc và nghêu sò cùng Nam Cẩn Phong và Mộc Tuyết Vân để tối nay nướng ăn.

Anh không đồng ý nhưng cô nói miết thì anh

cũng đồng ý...

Cô đang thư giản thì thấy Ngô Tuyết đứng lắp

lóa một góc. Như muốn đến chỗ cô nhưng

không dám. Cô rời khỏi ghế, đi đến chỗ Ngô

Tuyết. Cô vừa đến chỗ Ngô Tuyết, Ngô Tuyết

ngập ngừng nói.! "Tôi..tôi.. có thể nói chuyện với cô không, yên

tâm tôi không hại cô đâu."

Ánh mắt Ngô Tuyết lúc ấy thật sự rất đáng

thương.

"Được.! Đi theo tôi" cô điềm đạm nói.

Nói rồi cô bước đến chiếc ghế lúc nảy, Ngô Tuyết

cũng chậm rãi đi theo.

"Cô nói đi" cô tỏ ra gương mặt chán nản.

"Tôi xin lỗi. Chuyện... lúc sáng là do có người bảo

tôi làm." Vẫn đôi mắt buồn bã ấy.

"Ai bảo cô làm." Tiểu Niệm hỏi.

-"Để tôi nói cô nghe chuyện này trước.!"

-"Được tùy cô vậy.!"

-"Cô có biết Hạo Thiên từng yêu một người con

gái không.?"

-"Tôi biết..!"

-"Anh ấy yêu cô gái đó nhiều lắm, vì cô ấy. Anh

ta đã từ chối rất nhiều người. Kể cả tôi.! Nhưng

cô, cô đã cảm hóa được anh ấy, tôi nghĩ anh ấy

sẽ vẫn chờ người con gái anh ấy không nhớ rõ

gương mặt. Nhưng sự xuất hiện của cô đã làm

cho tôi biết tôi đã suy nghĩ sai. Cô là một cô gái

tốt, tôi mong cô gái kia sẽ không quay về."

-"Cô gái đó đã quay về.!" Tiểu Niệm điềm đạm trả lời.

-"Chắc chắn là Hạo Thiên không còn yêu cô ấy

nữa." Ngô Tuyết tỏ ra gương mặt kiên định.
Loading...


-"Anh ấy còn yêu rất nhiều. Và 2 người đang

hạnh phúc bên nhau"

-"Thà làm người thứ 3 chứ đừng làm người thay

thế.!" Ngô Tuyết nở một nụ cười đau sót.

-"Thật ra. Người con gái đó là tôi. Lục Niệm

Niệm" Nhìn vào đôi mắt sâu lắng của Ngô Tuyết

cô bất giác trả lời.

Ngô Tuyết cũng không tỏ ra bất ngờ lắm.

-"À. Tôi sẽ nói cho cô nghe một chuyện nữa."

Ngô Tuyết lại nói.

-"Được.!"

-"Người bảo tôi làm chuyện sai trái ấy là... Chị cô

Lục Bạch Bạch và anh rể cô Tiêu Mặt Đằng..."

Ngô Tuyết nói. Rồi từ từ kể cho cô nghe mọi

chuyện...

"Ồ.! Cô nói tôi nghe để làm gì.?" Tiểu Niệm tỏ ý nghi ngờ.

"Tôi muốn trả thù họ. Nếu không vì họ Ngô gia

đã không sảy ra chuyện gì rồi. Mà còn một

chuyện nữa. Nếu cô muốn nghe thì hãy bình

tĩnh nhá." Ngô Tuyết tỏ gương mặt nghiêm

trọng.

"Cô nói đi.!"

"Thật ra. Cô không phải là con ruột của Lục Cố và

Dương Bạch Mỹ.!"

"Ý cô là sao"Tiểu Niệm tỏ ý như mình không biết

chuyện gì sảy ra để lấy thêm thông tin.

"Chuyện này là tôi biết được lúc tôi đến Lục gia

để bàn kế hoạch. Tôi có dạo qanh Lục gia và đi

nhầm vào phòng của Lục Cô và Dương Bạch Mỹ.

Tôi thấy trên bàn có một cuốn nhật kí. Tôi có

chụp lại. Cô tự xem đi.." Nói rồi Ngô Tuyết lấy

điện thoại ra đưa cho Lục Niệm Niệm.

[Ngày 13/6/xxxx. Tôi đã giết hại em trai tôi là

Lục Ngạn và em dâu tôi Nguyệt Y cùng cái thai

vừa tròn năm tháng còn trong bụng mẹ, đó là

một thằng nhóc. Tôi tưởng khi giết họ xong tôi

sẽ có được gia sản của họ.

Nhưng không, em trai tôi nó vẫn cao tay hơn tôi.

Trước đó nó đã viết di chúc để lại cho đứa con

gái nhỏ của nó và đưa cho bạn thân của nó cái

tên họ Mộc. Nên tôi quyết định sẽ nuôi con bé

đó đến khi nó lấy được gia sản và gian sản đó sẽ

về bên tôi."

Hôm nay là ngày 28/9/xxxx. Tôi gã con gái của

em trai tôi cho một tổng tài đáng sợ để thay cho

con gái yêu của tôi.]

"Chuyện...chuyện này..." Tiểu Niệm lắp bắp. Dù

biết trước nhưng cô lại không nghĩ người mình

gọi là ba mẹ hơn 20 năm lại ác như vậy lại hại

thêm đứa em trai chưa chào đời của cô.

"Nếu cô muốn trả thù tôi sẽ giúp cô.!" Ngô Tuyết nói.

"Còn chuyện gì nữa không.?" cô lấy lại bình tĩnh

và hỏi Ngô Tuyết.

"Tôi và cô làm bạn được không. Nếu không thì

thôi vậy..." Ngô Tuyết thỏ thẻ.

"Sao cũng được.!" Tiểu Niệm điềm đạm nói.

"Tôi muốn kể cô nghe câu chuyện của tôi. Cô

muốn nghe không.." Ngô Tuyết lại thỏ thẻ.

"Được.!"

"Thật ra.. Tôi từng có một người bạn thân. Chúng

tôi rất thân là đằng khác. Nhưng... năm tôi 17tuổi, đã sảy ra một chuyện... Tôi bị cô ấy lừa

mất... lần đầu tiên của đời người con gái của tôi.

Hôm ấy cô ta rũ tôi đi bar. Cô ta nói cô ta buồn,

nên tôi đồng ý. Nhưng cô biết không, cô ta bỏ

thuốc tôi, rồi dâng tôi cho một người đàn ông lạ,

thực sự tôi không muốn...nhưng làm sao tôi

chống cự nỗi. Cô ta cá cược thua, đáng lẽ phải

tự dâng mình nhưng cô ta lại dâng tôi cho

người đó...cô ta nói với tôi đó là một người đàn ông trung niên... nhưng sau này tôi mới biêt thật sự đó là một người đàn ông trẻ khoảng 28 tuổi. Anh ta làm phiền tôi, hâm dọa tôi. Bắt tôi ngủ với anh ta...lúc nào gặp anh ta cũng đeo mặt nạ. Tôi thật sự không biết anh ta là ai. Nhiều lần được nằm trong lòng anh ta tôi cảm nhận được sự bình yên... lúc đấy tôi mong anh ta sẽ yêu tôi.

Sẽ ở bên tôi, chứ tôi không mong giữa chúng tôi

chỉ có chuyện giường chiếu..." Ngô Tuyết bỗng

im lặng, nước mắt cô ta vô thức rơi. Có lẽ đây là

góc khuất của cuộc đời Ngô Tuyết.

"Thôi.! Không sao đâu.! Tôi sẽ làm bạn với cô

mà..!" Tiểu Niệm an ủi.

"Người bạn mà tôi nói đến chính là Lục Bạch

Bạch... cô ta dùng chuyện đó để tôi phá hủy

hạnh phúc của 2 người..." Ngô Tuyết lại nói.

Gương mặt tỏ ra sự có lỗi.

Lúc ấy có một bàn tay đặt lên vai Ngô Tuyết. Là

Mộc Tuyết Vân.

"Không chỉ có Tiểu Niệm mà tôi cũng sẽ làm bạn

với cô. Được không.!" Mộc Tuyết Vân hỏi.

"Thật không..." Ngô Tuyết hỏi.

"Thật... vốn dĩ cô không phải cố ý mà." Mộc Tuyết

Vân nói.

Nam Cẩn Phong cũng hùa theo "Đúng đấy..!"

Hàn Hạo Thiên nhẹ gật đầu. Ngô Tuyết cảm thấy

bản thân như được gột sạch tội lỗi. Ngô Tuyết

cố nở nụ cười cà cảm ơn 4 người.

Cao Thành đứng sau lưng Hàn Hạo Thiên bước

lên trước mặt Ngô Tuyết, Ngô Tuyết sợ hãi vội

bước lùi ra sao lưng Tiểu Niệm cà Tuyết Vân.

"Em không cần sợ tôi. Tôi có chuyện muốn nói

với em.." Cao Thành nói.

Ngô Tuyết im lặng cúi mặt không giám trả lời.

"Không sao đâu. Có chúng tôi ở đâu chúng tôi

bảo vệ cậu.!" Tiểu Niệm nói.

"Ừm.!" Ngô Tuyết trả lời và đi theo Cao Thành.

"Anh..anh muốn nói gì với tôi..." Ngô Tuyết lắp

bắp.

"Đừng sợ. Tôi không hại em đâu. Tôi nghĩ tôi phải

chịu trách nhiệm với em. Vì hầu như mọi người

đều biết rồi.!" Cao Thành điềm đạm nói.

"Chịu trách nhiệm.? Không cần... là chuyện

ngoài ý muốn thôi. Dù sao cái quan trong nhất

của người con gái của tôi cũng đâu phải do anh

lấy." Ngô Tuyết cười cay đắng.

"Ngày 23 tháng 8 năm xxx, khách sạn Red, chiếc

váy màu hồng, phòng 408, bao nhiêu đó đủ

chứ." Cao Thành nói.

"Anh..anh.." Cô lắp bắp..

"Đúng chính là tôi. Người lấy đi lần đầu của em.

Người cho em cảm giác an toàn. Người em

muốn sẽ yêu em." Cao Thành nói với Ngô Tuyết.

Ngô Tuyết bỗng òa khóc, nước bắt rơi lã chã.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, tôi sẽ nói với

Hàn Hạo Thiên không diệt Ngô gia." Nói rồi Cao

Thành ôm Ngô Tuyết vào lòng. Chờ khi cô bình

tĩnh lại. Cao Thành cầm ra một chiếc nhẫn. Quỳ

xuống trước mặt Ngô Tuyết

"Lấy anh nhé.!"

Ngô Tuyết nhẹ nhàng gật đầu. Khung cảnh ấy

được tất cả mọi người trên bãi biển đều nhìn

thấy. Những người chứng kiến chuyện sảy ra

trong khách sạn cảm thấy khó hiểu. Họ bàn tán

rất nhiều. Có người chụp và đăng lên mạng xã

hội nữa.

______________

Tối hôm ấy 6 người quây quần bên nhau, nói cho

nhau nghe rất nhiều chuyện. Rồi Tiểu Niệm bật

live streams trên trang Facebook mình lên vừa

bật lên thì hơn 30k người vào xem.

"Mọi người ơi. Chuyện lúc sáng của Ngô Tuyết là

hiểu lằm. Có người hại cô ấy. Bây giờ Cao lão đại

cùng với Ngô Tuyết tiểu thư sắp kết hôn rồi. đấy

m.n...!" nói xong thì cô tắt live streams. Hầu

như mọi người đều bình luận tích cực. Hàn Hạo

Thiên cũng gọi về cho Hàn lão gia và giải thích

mọi chuyện. Nói cho Hàn lão gia biết chuyện về

cha mẹ của Tiểu Niệm luôn.

Vậy là Ngô gia đã không sao.

Tiểu Niệm lại có thêm 2 người bạn nữa.

Tối đấy mọi người cùng quây quần bên nhau

cùng nói chuyện và ăn ốc, hào, mực, nghêu

nướng.

Khoảng hơn 1h sáng thì mội người quay về

phòng và yên giấc với người mình yêu thương.

Ngô Tuyết nằm úp mặt vào bờ ngực Cao Thành,

thỏ thẻ.

"Nếu đây là mơ, em xin ở trong giấc mơ này mãi

mãi và không tỉnh lại.!"

"Khờ quá ngốc ạ.! Đây là thật. Vốn dĩ anh có lỗi

với em. Nhưng nếu không sảy ra chuyện như

vậy. có lẽ chúng ta sẽ không ở bên nhau như

vầy. Anh hứa từ giờ đến cuối đời. Anh chỉ yêu

mình em..!" Cao Thành nói với Ngô Tuyết, rồi

cuối người xuống hơn vào môi cô. Được một lúc

thì rời môi cô vào ôm cô vào lòng. 2 người từ từ

ghiền vào giấc ngủ.

____________

Như mọi người thấy. Vốn dĩ nhân vật Ngô Tuyết

mình sẽ biến thành nu8 phản diện. Nhưng suy

cho cùng có thêm một người bạn sẽ tốt hơn mà

.-Ngô Tuyết không sai, chỉ do hoàng cảnh đưa

đẩy thôi. Cuộc đời cô ấy cũng có thăng trầm mà.Mình định không cho Cao Thành xuất hiện nữa.

Nhưng chỉ có Cao Thành mới có thể ở bên Ngô

Tuyết. Và là Nhân tố có thể giúp Tiểu Niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện