- Dì.....dì mẹ con.....mẹ con.....bà ấy......_Cô cầm điện thoại tay run run nói với dì Diệp
- Song Điểm bình tĩnh, mẹ con bị gì?_Dì Diệp trấn an cô, nhẹ nhàng hỏi
- Mẹ con....bà ấy đột nhiên bị sốc thuốc đang cấp cứu_Cô nghẹn ngào nói
- Con ở đó dì qua ngay_Di Diệp nghe vậy lo lắng nói
- Vâng
Nhìn vào phòng cấp cứu tâm cô đau quá bà ấy....sẽ không sau đâu, chắc chắn là vậy mà
- Song Điểm, sao rồi? - Vẫn còn đang cấp cứu
- Con đừng lo mẹ con sẽ không bỏ con đâu_Dì Diệp ôm cô vào lòng
- Ai là người nhà bệnh nhân_Bác sĩ từ trong đi ra
- Dạ là tôi, tôi là con bà ấy, bà ấy hiện giờ sao rồi bác sĩ?_Cô thấy bác sĩ như thấy thần thánh chạy nhào lại lo lắng hỏi
- Xin lỗi.....chúng tôi rất tiếc, cô vào gặp bệnh nhân lần cuối đi_Bác sĩ cũng buồn không kém, thân là một bác sĩ một bệnh nhân ra đi ông cũng rất buồn không kém nhưng tất cả là do số mệnh
- Vậy sao?_giọng nói của cô nhẹ hẳng đi, mẹ cô....sắp rời xa cô rồi
- Mẹ....._nhìn người phụ nữ xanh xao chỉ còn những hơi thở yếu ớt, người cô yêu thương nhất
- Con....gái....mẹ xin...xin lỗi_Bà yếu ớt nhìn cô
- Mẹ....con không muốn mẹ đi đâu_Cô quỳ xuống cạnh bà nước mắt như hạt chân châu rơi xuống
- Điểm Điểm mẹ....biết....con....làm gì để...có tiền_Bà đau lòng nói, con gái bà chịu khổ rồi
- Mẹ...._cô ngạc nhiên mẹ cô bà ấy biết hết rồi sao?
- Con đừng lo mẹ....không..dùng..số...số tiền đó....con dùng...nó lo..cho việc học đi
- Mẹ....
- Mẹ xin lỗi_hơi thở cuối cùng mẹ cô dùng để xin lỗi cô sao
- mẹ....con yêu mẹ_cô hôn nhẹ lên trán bà rồi từ từ đậy khăn lại, mong kiếp sau con và mẹ lại là mẹ con
- Song Điểm dì xin lỗi dì không nói với con_Dì Diệp nhẹ nhàng nói
- Không sao, quyết định của mẹ con con không trách dì_cô nhìn bà nói
- Đây là chi phiếu.....con cầm nó bay qua Mĩ học đi, con chẳng phải muốn đi du học sao_Dì Diệp đưa cho cô tấm chi phiếu
- cảm ơn dì_cô nhận lấy tấm chi phiếu, sự trong trắng của cô không thể cứu sống mẹ cô
~~~CÒN TIẾP~~~
Chap sau có biến, lâurồi không đăng chuyện không biết còn ai nhớ không nữa
#Bảo_Bối_Nhỏ_Của_Tổng_Tài
Chương 4:
- Dì.....dì mẹ con.....mẹ con.....bà ấy......_Cô cầm điện thoại tay run run nói với dì Diệp
- Song Điểm bình tĩnh, mẹ con bị gì?_Dì Diệp trấn an cô, nhẹ nhàng hỏi
- Mẹ con....bà ấy đột nhiên bị sốc thuốc đang cấp cứu_Cô nghẹn ngào nói
- Con ở đó dì qua ngay_Di Diệp nghe vậy lo lắng nói
- Vâng
Nhìn vào phòng cấp cứu tâm cô đau quá bà ấy....sẽ không sau đâu, chắc chắn là vậy mà
- Song Điểm, sao rồi?
- Vẫn còn đang cấp cứu
- Con đừng lo mẹ con sẽ không bỏ con đâu_Dì Diệp ôm cô vào lòng
- Ai là người nhà bệnh nhân_Bác sĩ từ trong đi ra
- Dạ là tôi, tôi là con bà ấy, bà ấy hiện giờ sao rồi bác sĩ?_Cô thấy bác sĩ như thấy thần thánh chạy nhào lại lo lắng hỏi
- Xin lỗi.....chúng tôi rất tiếc, cô vào gặp bệnh nhân lần cuối đi_Bác sĩ cũng buồn không kém, thân là một bác sĩ một bệnh nhân ra đi ông cũng rất buồn không kém nhưng tất cả là do số mệnh
- Vậy sao?_giọng nói của cô nhẹ hẳng đi, mẹ cô....sắp rời xa cô rồi
- Mẹ....._nhìn người phụ nữ xanh xao chỉ còn những hơi thở yếu ớt, người cô yêu thương nhất
- Con....gái....mẹ xin...xin lỗi_Bà yếu ớt nhìn cô
- Mẹ....con không muốn mẹ đi đâu_Cô quỳ xuống cạnh bà nước mắt như hạt chân châu rơi xuống
- Điểm Điểm mẹ....biết....con....làm gì để...có tiền_Bà đau lòng nói, con gái bà chịu khổ rồi
- Mẹ...._cô ngạc nhiên mẹ cô bà ấy biết hết rồi sao?
- Con đừng lo mẹ....không..dùng..số...số tiền đó....con dùng...nó lo..cho việc học đi
- Mẹ....
- Mẹ xin lỗi_hơi thở cuối cùng mẹ cô dùng để xin lỗi cô sao
- mẹ....con yêu mẹ_cô hôn nhẹ lên trán bà rồi từ từ đậy khăn lại, mong kiếp sau con và mẹ lại là mẹ con
- Song Điểm dì xin lỗi dì không nói với con_Dì Diệp nhẹ nhàng nói
- Không sao, quyết định của mẹ con con không trách dì_cô nhìn bà nói
- Đây là chi phiếu.....con cầm nó bay qua Mĩ học đi, con chẳng phải muốn đi du học sao_Dì Diệp đưa cho cô tấm chi phiếu
- cảm ơn dì_cô nhận lấy tấm chi phiếu, sự trong trắng của cô không thể cứu sống mẹ cô
- Song Điểm bình tĩnh, mẹ con bị gì?_Dì Diệp trấn an cô, nhẹ nhàng hỏi
- Mẹ con....bà ấy đột nhiên bị sốc thuốc đang cấp cứu_Cô nghẹn ngào nói
- Con ở đó dì qua ngay_Di Diệp nghe vậy lo lắng nói
- Vâng
Nhìn vào phòng cấp cứu tâm cô đau quá bà ấy....sẽ không sau đâu, chắc chắn là vậy mà
- Song Điểm, sao rồi? - Vẫn còn đang cấp cứu
- Con đừng lo mẹ con sẽ không bỏ con đâu_Dì Diệp ôm cô vào lòng
- Ai là người nhà bệnh nhân_Bác sĩ từ trong đi ra
- Dạ là tôi, tôi là con bà ấy, bà ấy hiện giờ sao rồi bác sĩ?_Cô thấy bác sĩ như thấy thần thánh chạy nhào lại lo lắng hỏi
- Xin lỗi.....chúng tôi rất tiếc, cô vào gặp bệnh nhân lần cuối đi_Bác sĩ cũng buồn không kém, thân là một bác sĩ một bệnh nhân ra đi ông cũng rất buồn không kém nhưng tất cả là do số mệnh
- Vậy sao?_giọng nói của cô nhẹ hẳng đi, mẹ cô....sắp rời xa cô rồi
- Mẹ....._nhìn người phụ nữ xanh xao chỉ còn những hơi thở yếu ớt, người cô yêu thương nhất
- Con....gái....mẹ xin...xin lỗi_Bà yếu ớt nhìn cô
- Mẹ....con không muốn mẹ đi đâu_Cô quỳ xuống cạnh bà nước mắt như hạt chân châu rơi xuống
- Điểm Điểm mẹ....biết....con....làm gì để...có tiền_Bà đau lòng nói, con gái bà chịu khổ rồi
- Mẹ...._cô ngạc nhiên mẹ cô bà ấy biết hết rồi sao?
- Con đừng lo mẹ....không..dùng..số...số tiền đó....con dùng...nó lo..cho việc học đi
- Mẹ....
- Mẹ xin lỗi_hơi thở cuối cùng mẹ cô dùng để xin lỗi cô sao
- mẹ....con yêu mẹ_cô hôn nhẹ lên trán bà rồi từ từ đậy khăn lại, mong kiếp sau con và mẹ lại là mẹ con
- Song Điểm dì xin lỗi dì không nói với con_Dì Diệp nhẹ nhàng nói
- Không sao, quyết định của mẹ con con không trách dì_cô nhìn bà nói
- Đây là chi phiếu.....con cầm nó bay qua Mĩ học đi, con chẳng phải muốn đi du học sao_Dì Diệp đưa cho cô tấm chi phiếu
- cảm ơn dì_cô nhận lấy tấm chi phiếu, sự trong trắng của cô không thể cứu sống mẹ cô
~~~CÒN TIẾP~~~
Chap sau có biến, lâurồi không đăng chuyện không biết còn ai nhớ không nữa
#Bảo_Bối_Nhỏ_Của_Tổng_Tài
Chương 4:
- Dì.....dì mẹ con.....mẹ con.....bà ấy......_Cô cầm điện thoại tay run run nói với dì Diệp
- Song Điểm bình tĩnh, mẹ con bị gì?_Dì Diệp trấn an cô, nhẹ nhàng hỏi
- Mẹ con....bà ấy đột nhiên bị sốc thuốc đang cấp cứu_Cô nghẹn ngào nói
- Con ở đó dì qua ngay_Di Diệp nghe vậy lo lắng nói
- Vâng
Nhìn vào phòng cấp cứu tâm cô đau quá bà ấy....sẽ không sau đâu, chắc chắn là vậy mà
- Song Điểm, sao rồi?
- Vẫn còn đang cấp cứu
- Con đừng lo mẹ con sẽ không bỏ con đâu_Dì Diệp ôm cô vào lòng
- Ai là người nhà bệnh nhân_Bác sĩ từ trong đi ra
- Dạ là tôi, tôi là con bà ấy, bà ấy hiện giờ sao rồi bác sĩ?_Cô thấy bác sĩ như thấy thần thánh chạy nhào lại lo lắng hỏi
- Xin lỗi.....chúng tôi rất tiếc, cô vào gặp bệnh nhân lần cuối đi_Bác sĩ cũng buồn không kém, thân là một bác sĩ một bệnh nhân ra đi ông cũng rất buồn không kém nhưng tất cả là do số mệnh
- Vậy sao?_giọng nói của cô nhẹ hẳng đi, mẹ cô....sắp rời xa cô rồi
- Mẹ....._nhìn người phụ nữ xanh xao chỉ còn những hơi thở yếu ớt, người cô yêu thương nhất
- Con....gái....mẹ xin...xin lỗi_Bà yếu ớt nhìn cô
- Mẹ....con không muốn mẹ đi đâu_Cô quỳ xuống cạnh bà nước mắt như hạt chân châu rơi xuống
- Điểm Điểm mẹ....biết....con....làm gì để...có tiền_Bà đau lòng nói, con gái bà chịu khổ rồi
- Mẹ...._cô ngạc nhiên mẹ cô bà ấy biết hết rồi sao?
- Con đừng lo mẹ....không..dùng..số...số tiền đó....con dùng...nó lo..cho việc học đi
- Mẹ....
- Mẹ xin lỗi_hơi thở cuối cùng mẹ cô dùng để xin lỗi cô sao
- mẹ....con yêu mẹ_cô hôn nhẹ lên trán bà rồi từ từ đậy khăn lại, mong kiếp sau con và mẹ lại là mẹ con
- Song Điểm dì xin lỗi dì không nói với con_Dì Diệp nhẹ nhàng nói
- Không sao, quyết định của mẹ con con không trách dì_cô nhìn bà nói
- Đây là chi phiếu.....con cầm nó bay qua Mĩ học đi, con chẳng phải muốn đi du học sao_Dì Diệp đưa cho cô tấm chi phiếu
- cảm ơn dì_cô nhận lấy tấm chi phiếu, sự trong trắng của cô không thể cứu sống mẹ cô
Danh sách chương