Hôm đó khi cô giúp anh trở về biệt thự Ace đã là hai giờ chiều. Cô đưa anh tới phòng ăn, Bạch Vân, Adam, Đường Lâm, thậm chí là bà nội anh cũng đã ngồi ở bàn cơm. Cho đến khi cô ngồi xuống, Lane mới bắt đầu dọn cơm. Lam Tư từ đầu tới đuôi không phản đối nhưng không thèm để ý đến một ai. Anh cứ mang bộ mặt lạnh lùng không thay đổi xem như xung quanh không có ai. Nói đúng ra, sự xuất hiện của anh khiến bữa ăn vô cùng căng thẳng nhưng cô vẫn kiên trì ngày ba bữa giúp anh xuống phòng ăn cơm cùng mọi người. Ngày ngày trôi qua, cảm xúc trên gương mặt anh vẫn không thay đổi. Có đôi khi im lặng như tượng như trên đời chẳng có gì vui. Có đôi khi anh lại nghĩ cô không nhìn thấy, giương ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Đương nhiên, càng nhiều hơn những lần anh hét to hét lớn, mượn cớ gì đó cãi nhau với cô.

Nhưng... cô vẫn không cảm thấy ghét anh. Tuy rằng anh vẫn không thích xuống lầu ăn cơm nhưng đối với việc cô mỗi buổi sáng đẩy anh ra ngoài, anh lại không phản đối. Cô biết anh rất thích đến bờ sông, ở dưới ánh nắng ấm áp cùng gió nhẹ tắm nắng. Anh khẽ ngước mặt để ánh mặt trời rơi trên mặt. Khi đó, anh dường như đã quên mất mình đang bị thương. Có một lần, anh thậm chí mở miệng chỉ vào cầu vồng sau cơn mưa cho cô xem, cũng không biết chính mình đã tự mỉm cười. Có những lúc buổi sáng tỉnh dậy, nhìn thấy anh chăm chú nhìn cô. Thật giống như bọn họ còn đang New York, giống như một giây tiếp theo anh sẽ hôn cô, cùng cô dây dưa. Cho đến khi cô bởi vì nhiệt tình của anh mà tỉnh giấc. Nhưng anh lại chưa từng làm thế. Thời gian thần kí đó chỉ trong nháy mắt. Sau đó, anh lại trở về làm một tên công tước đáng ghét, tính tình táo bạo. Mỗi lần như vậy cô đều lay mạnh anh, hỏi anh vì sao muốn đem mọi chuyện trở nên khó khăn như vậy. Cô mỗi ngày làm đều những việc lặp đi lặp lại, bắt anh xuống dưới lầu ăn cơm, dẫn anh đi tản bộ, bắt anh ngâm mình vào nước nóng hai mươi phút, lại thay anh mát xa làm vật lí trị liệu.

Hơn một tháng đi qua, chân anh đã không còn cứng ngắt như trước, lúc cô làm vật lí trị liệu cho anh, anh cũng không còn thấy đau đớn khủng khiếp như trước. Dưới sự bắt ép của cô, anh thậm chí đã có thể tự ngồi dậy, bước tới dưới giường, tuy rằng việc kia làm anh hao tổn không ít khí lực. Cô càng thêm cố gắng giúp anh vật lí trị liệu, cho dù anh ngoan cố không phối hợp cũng không thể làm rơi đi lòng quyết tâm của cô.

_ Vì sao cô để ý? Nghe câu hỏi, cô sửng sốt một chút, động tác trong tay cũng không dừng lại, sau một lúc lâu, mới thừa nhận nói.

_ Bởi vì lúc tôi khủng hoảng nhất anh cũng không bỏ đi. Cho nên này chẳng qua là tôi giúp lại anh.

Nhìn cô gái đang tra tấn chân anh trước mặt, Lam Tư áp chế cảm giác chua sót, tự giễu nói.

_ Đó là bởi vì tôi cần cô phối hợp.

_ Tôi biết.

Cô giương mắt nhìn anh.

_ Nhưng nó không có nghĩa là lúc tôi ở đây anh lại kiếm chuyện với tôi.

_ Có lẽ cô nên để tôi ở trong này mà hư thối.

_ Tôi không thể.

Đôi mi cô nhẹ rủ xuống.

_ Tôi đã hứa với bà nội, tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho anh.

_ Cô lần trước chẳng phải đã buông sao? Tôi không cần cô thương hại.

Cơn tức bỗng nhiên lại dâng lên, cô nắm chặt quyền, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn nhìn anh, âm thanh lạnh lùng nói.

_ Tôi chưa bao giờ có ý thương hại anh, nhiều lúc tôi rất muốn bóp chết anh, lúc khác lại muốn lấy cây đập vào đầu cho anh tỉnh...

Anh vẻ mặt giận dữ.

_ Cô có từng nghĩ tới, có lẽ tôi căn bản không nghĩ muốn, cũng không cần cô xen vào việc của người khác!

_ Vậy tại sao lúc trước anh lại không kí cho xong đơn li hôn.

Cô nổi trận lôi đình nói xong, xoay người bước đi.

_ Tôi nói rồi là do tôi bận việc mà quên.

Anh khó chịu nhìn theo dáng cô mà rống to. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại, bắt tiếng nói anh nhốt kín trong phòng.Ba phút sau, Adam đi đến, hoàn thành việc vật lí trị liệu công tác mà cô bỏ dỡ.

——-

_ Đồ đàn ông đáng ghét. Đàn ông chết tiệt!

Nổi giận đùng đùng đi báo cho Adam xong, cô vốn định ra khỏi biệt thự, để tránh việc cô nhịn không được trở về phòng cãi lộn cùng anh. Nhưng chưa tới cửa đã thiếu chút nữa đụng vào công tước phu nhân. Tuy rằng cô khẩn cấp né đi nhưng vẫn không khỏi làm rơi văn kiện trên tay bà.

_ Xin lỗi, phu nhân.

Mạc Liên vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt văn kiện lên.

_ Ta còn nghĩ lúc này cháu đang giúp Lam Tư làm vật lí trị liệu.

_ Vốn là thế.

Cô đứng lên, co quắp nói.

_ Hiện tại thì sao?

Công tước phu nhân nhíu mày.

_ Adam đang giúp anh.

Ông trời, cô cảm thấy mình cứ như một đứa học dinh tiểu học đang làm sai việc. Lão phu nhân nhìn cô, không lại hỏi nhiều, chỉ nói.

_ Nếu cháu không có việc gì khác, mời cháu cùng ta đến thư phòng một lát.

_ Dạ, được!

Dưới đáy lòng âm thầm thở dài, cô đi theo phía sau lão phu nhân, một đường đi tới thư phòng.

Ở nơi này, cô thật sự hiếm khi nhìn thấy bà nội Lam Tư. Bà đã tám mươi tuổi nhưng tinh lực vẫn tràn đầy. Bởi cũng vì một nguyên nhân không mấy rõ ràng, Lam Tư cùng công tước phu nhân trước khi gặp chuyện không may, cảm tình cũng không tốt lắm. Nói không tốt vẫn còn là khách khí, cô hoài nghi Lam Tư căn bản không bao giờ liên lạc với bà nội mình. Cho nên, đến bây giờ công tước phu nhân vẫn còn cai quản mọi chuyện của Ace. Bà thường xuyên gặp những quan chức lớn, hơn nữa biệt thự này lớn như thế. Đa số thời gian, cô chỉ thấy được vị công tước phu nhân này lúc dùng cơm.

Thư phòng của Ace rất lớn, tầng tầng giá sách đầy sách quý. Sau phía bàn gỗ là bãi cỏ xanh mướt được chăm sóc kĩ càng. Phía sau lưng tường còn có một bức tranh. Cô mới đầu nhìn qua còn nghĩ là Lam Tư nhưng nhìn kỹ mới phát hiện cũng không phải. Người trong tranh cũng có mái tóc màu đỏ, ánh mắt sắc lạnh nhưng người đàn ông kia cũng không hẳn khắc ngiệt như thế, anh thoạt trẻ hơn cũng hiền lành hơn.

_ Đó là con ta, công tước Ace.

_ Bọn họ rất giống nhau.

_ Đúng vậy.

Công tước phu nhân ngồi xuống ghế bên bàn, sầu não nói.

_ Bức vẽ này vẽ khi nó hai mươi ba tuổi.

_ Chỉ có một bức vẽ thôi sao? Ở đại sảnh, cháu cũng chưa từng thấy bức nào khác.

Đại sảnh gia tộc Ace có treo tranh vẽ, bên hành lang cũng treo đầy hình công tước cùng công tước phu nhân từ xưa đến nay. Duy nhất thiếu bức vẽ của cha cùng mẹ Lam Tư. Cô lúc đầu còn thấy kì lạ cứ nghĩ là do rảnh rỗi mới vẽ nhưng cô từ từ phát hiện ngay cả ảnh chụp cũng không có.

_ Đúng, chỉ vẽ một bức này.

Công tước phu nhân thở dài.

_ Sau đó, nó liền gặp được Lôi Becca.

_ Mẹ của Lam Tư?

Công tước phu nhân nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi một câu.

_ Cháu rất ngạc nhiên sao?

_ Tò mò chính là bản tính của con người.

Cô mắt cũng không chớp nói. Công tước phu nhân nghe vậy mỉm cười, sau đó nhìn chằm chằm cô, nghiêm mặt nói.

_ Cháu muốn biết, ta có thể nói cho cháu nghe nhưng ta cũng muốn biết một chuyện.

_ Chuyện gì?

_ Tháng tám năm trước, cháu vì sao lại rời bỏ Lam Tư?

Mạc Liên sửng sốt, không dự đoán được bà hỏi chuyện này. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà, cô biết bà thật sự quan tâm Lam Tư. Muốn có được sự tin tưởng của bà, cô nhất định phải nói sự thật.

_ Bởi vì......

Mạc Liên hít một hơi thật sâu, đem tất cả mọi chuyện nói cho bà biết.

Mặt trời chiều ngã về tây.

Ngoài cửa sổ, thảo nguyên cùng rừng rậm xa xa, đều bị nhuộm thành một mảnh trần bì. Bởi vì quá mức chuyên tâm viết thư cho công tước phu nhân, cô cho đến lúc này, mới phát hiện sắc trời đã không còn sớm. Mạc Liên viết xong chữ cuối cùng, đem nó bỏ vào phong thư. Một bên hoài nghi, Lam Tư ngày đó có biết mình có dòng máu vương thân quốc thích không? Buông phong thư xuống, cô đứng dậy, không khỏi nghĩ đến chuyện công tước phu nhân đã kể với mình lúc sáng.

Công tước Ace, tên là Ed · Hoắc Hoa, lúc ông hai mươi ba tuổi đến nước Pháp công tác thì gặp được cô gái tên Lôi- Becca từ Mỹ đến Pháp du lịch. Tính tình Lôi Becca cùng Ed rất khác nhau. Ed ôn hòa nhã nhặn, Lôi Becca lại là một mỹ nhân tính tình cay nồng nhưng bọn anh hai người lần đầu gặp nhau đã nhất kiến chung tình. Quen biết chưa đến một tuần, đôi tình nhân này chưa hỏi qua ý song thân đã lén lút kết hôn ở Paris. Vì vậy mà xảy ra chuyện Katy đối với con dâu chưa từng gặp mặt này đã có hiềm khích. Sau khi hai người kết hôn, bà lại còn nhỏ mọn cố tình khắc khẩu. Katy ngại cô là con cửa một gia đình mới nổi giàu có ở Mỹ, tính tình cô lại cay nghiệt khiến bà thật thấy không vừa mắt. Lôi Becca lại căm tức tự cho mình là cao quý hơn người khiến bà nhiều lần phải ra giọng nhắc nhở. Ed vài lần thử hòa giải chỉ khiến hai mỹ nhân càng thêm đấu khẩu. Mấy tháng sau, Katy rốt cục chịu không nổi cô con dâu không biết lễ phép, tôn kính trưởng bối, thừa dịp con trai đến Australia bàn công việc, đưa ra giấy li hôn khiến cô hiểu lầm ý của anh. Lôi Becca tính tình quật cường tức giận đến mạnh tay đi ngay vào giấy li hôn, hôm đó liền bay trở về nước Mỹ. Chờ khi con trai trở về, Katy nói cho con, con dâu đã muốn li hôn với anh nên đã kí rồi đi mất. Ed vốn muốn đuổi theo, kiên trì muốn hỏi rõ, Katy lại cố tình giả bệnh, bắt con ở lại nước Anh. Ed đã gọi vô số cuộc gọi mà Lôi Becca cũng không nhận. Một tháng sau, Lôi Becca nhanh như chớp cưới người bạn thanh mai trúc mã George · Bart. Bởi vì hai người đều là những gia đình giàu có, tin tức báo chí liền ồn ào huyên náo. Ed từ đó về sau lòng như đã chết, lúc nào cũng buồn bực không vui, suốt đời cũng vì vậy mà không lập gia đình. Katy ngoan cố vẫn không chịu nhận mình sai. Cho đến khi con trai mất mới nhận ra nhưng hết thảy đều đã quá muộn, Ed đã đi rồi, lôi Becca đã sớm đi từ. Katy hối hận không thôi, sau đó, một ngày kia bà nhìn thấy hình Lam Tư trên báo chí.

Mười bảy tuổi Lam Tư thật sự rất giống Ed lúc còn trẻ, bà phái người đi điều tra, mới phát hiện ra Lôi Becca năm đó sớm mang thai cháu nội của bà. Bà vội vã đi tìm cháu nội, lập tức đến nước Mỹ, yêu cầu George · Bart để Lam Tư chính thức nhận tổ tông, thậm chí tuyên bố sẽ tìm đến tòa án nếu cần. Lam Tư lại lựa chọn đi theo George · Bart.

_ Tôi đời này chỉ có một người cha!

_ Nó lạnh lùng nhìn ta, cứ như ta là lão phù thủy mũi dài độc ác.

Katy nhắm lại mắt, cười khổ thừa nhận nói.

_ Mà cháu nội của ta cũng thật là, nó đã sớm phái người điều tra chuyện của cha mình. Nó cũng biết ta đã đuổi mẹ nó đi, cũng biết cha nó chưa bao giờ từng đi tìm nó. Nhưng nó cũng không biết, Ed cho tới bây giờ vẫn không biết về sự tồn tại của đứa nhỏ. Cả đời này của ta đã làm nhiều chuyện sai lầm. Sai lầm đáng sợ nhất chính là làm tổn thương con trai cùng con dâu, cũng bởi vậy gián tiếp xúc phạm tới đứa nhỏ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện