Chương 18: Kẻ biến thái phá khóa cửa nhà cô.
Xe dừng lại trước địa chỉ trong điện thoại, hắn hạ cửa kính xuống, liếc mắt đánh giá một lượt khu chung cư của Tuệ Yên.
Coi như Hải Ngư cũng tận tâm, chọn giúp nhóc con một nơi cũng tạm, không đến mức nào, một lúc sau người đàn ông mới rời khỏi xe đi về phía cổng lớn.
Trước khi Cảnh Ngạo đến đây, Mộc Xà cũng đã liên lạc với chủ khu chung cư, nhưng bây giờ đang là giữa đêm, hắn lại không thích làm phiền người khác nên lúc đứng trước cửa phòng của cô, Cảnh Ngạo đã phân vân rất lâu, không biết là nên gọi cho lão chủ hay là thẳng tay phá ổ khóa rồi đi vào.
Trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Cảnh Ngạo thà chọn cách bẻ khóa còn hơn là phải gọi cho chủ của khu chung cư này.
Vì quá khứ đã từng lăn lộn ở khu ổ chuột mười mấy năm, cho nên mấy việc phá khóa lặt vặt này hắn gần như đã nắm trong lòng bàn tay, cho nên chỉ trong vài giây, khóa cửa đã bị Cảnh Ngạo bẻ gãy thành công.
Hắn đi vào trong, không quên đóng cửa lại, căn phòng vẫn còn tối đen, nhưng chẳng hề trở ngại gì đối với một kẻ đã luôn sống trong bóng tối như Cảnh Ngạo.
Hắn liếc mắt nhìn quanh, căn phòng tương đối nhỏ, còn chưa có bao nhiêu vật dụng, có lẽ vì Tuệ Yên chỉ mới dọn đến.
Bước chân dừng lại ở một chiếc cửa nhỏ bên cạnh, ban nãy hắn vừa đi qua nhà vệ sinh, vậy thì cánh cửa này có lẽ là phòng ngủ của cô.
Cảnh Ngạo cũng không chần chừ mà nắm lấy tay cầm chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng hết mức để không gây tiếng động.
Kế đến là hình ảnh ổ chăn nhỏ xíu nhô lên trên giường đập vào mắt của Cảnh Ngạo, ánh trăng nhàn nhạt rọi qua khung cửa sổ, cảm nhận được cơn gió lạnh lùa vào khiến mi tâm của người đàn ông khẽ chau lại.
Hắn đi đến đóng cửa sổ, nhóc con này chẳng biết là bất cẩn hay chủ quan mà ngủ vẫn không chịu đóng cửa sổ như thế, nhưng nhờ vậy, Cảnh Ngạo mới có thể nhìn rõ gương mặt cô thêm một chút.
Quả nhiên là vậy, hắn nhớ thương cô, nhưng dù có tận mắt nhìn Tuệ Yên ở ngay trước mặt như thế này đối với Cảnh Ngạo vẫn chưa hề đủ, hắn muốn ôm cô, muốn vuốt ve xoa đầu cô, nhưng cái tôi của hắn lại không cho phép.
Thế nên Cảnh Ngạo mới quyết định không đánh thức Tuệ Yên, chỉ quỳ gối trước giường cô, yên lặng ngắm nhìn gương mặt diễm lệ, hôn nhẹ lên trán của Tuệ Yên một cái, rồi sau đó mới chịu rời đi.
Định bụng sáng hôm sau sẽ bảo Phong Điểu gửi tiền bồi thường cửa phòng cho chủ chung cư, nhưng không ngờ là buổi sáng hôm đó Tuệ Yên vừa thức dậy đã phát hiện ra cửa sổ đóng lại dù tối qua cô cố tình mở ra vì quá nóng, còn hơn cả thế, cửa chính lại bị tên khốn nào đó phá gãy ổ khóa.
Tuệ Yên lập tức tái xanh mặt mày, cô hoảng hồn lấy điện thoại gọi báo ngay cho bảo an.
Khiến “ai đó” đến tận ba giờ sáng mới về khách sạn, ngủ còn chưa được bao lâu thì lại bị cảnh sát đến phòng cưỡng chế mang đi.
“Anh đang là nghi phạm trong vụ bẻ khóa cửa phòng xx của khu chung cư yy vào tối hôm qua, phiền anh đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra!”
“...”
…
Tuệ Yên đang trong lớp tập múa thì vừa hay nhận được tin báo cảnh sát đã bắt được kẻ biến thái phá khóa cửa nhà cô vào đêm hôm qua.
Cô gái nhỏ liền hoãn ngang bữa tập mà bắt xe chạy đến đồn cảnh sát vì muốn tận mắt chứng kiến nhìn xem “tên biến thái chết tiệt” kia là kẻ nào!
Nào ngờ lúc đến nơi, mới bàng hoàng khi thấy gương mặt quen thuộc của Cảnh Ngạo đang ngồi trong phòng thẩm vấn.
“Ủa! C… Chú?!”