Chương 20: Lại chọc cô nhóc giận rồi.
“Em hôn chú được không?”
Không đợi hắn cho phép, cô gái nhỏ trước mặt đã nhón chân, hơi chu môi chuẩn bị hôn lên môi của Cảnh Ngạo một cái, chỉ là tay của hắn nhanh hơn Tuệ Yên một chút, vậy mà chặn trước miệng cô đẩy ra.
Ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, giọng nói cũng nghiêm túc, lạnh lùng hơn: “Tôi đến đây là vì lo cho em, chứ không phải để âu yếm như tình nhân với em.”
Tuệ Yên dường như bị khựng người lại vì câu nói ấy, cô khẽ cắn môi, tự chủ động cách xa Cảnh Ngạo hai bước. Người đàn ông nhất thời vẫn chưa biết cô nhóc muốn làm cái gì, thế nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt uất ức ầng ậng nước của cô mà có chút nhói lên trong lòng.
Thế nhưng cô nhóc chỉ trừng mắt nhìn hắn như vậy, chỉ vài giây sau đó, Tuệ Yên đã dứt khoát quay đầu nhanh chóng bỏ đi, nào ngờ chỉ bước được hai bước, cổ tay gầy nhỏ đã bị Cảnh Ngạo tóm lại.
“Tôi đã cho em đi chưa?!”
“Chú về đi! Chú đừng có đến đây nữa! Em lớn rồi, em biết tự lo cho cuộc sống của mình!” Tuệ Yên tức giận vung tay ra, quả nhiên là ngốc mà, cô vậy mà lại nghĩ hắn vì thương cho nên mới bay qua nơi này, nhưng hóa ra Cảnh Ngạo vẫn xem cô là con nít.
Thậm chí sau khi trao thân cho hắn rồi, Tuệ Yên ấp ủ một mơ mộng nhỏ nhoi rằng Cảnh Ngạo sẽ nhìn cô như một người phụ nữ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, bị từ chối đến lần thứ mấy cô cũng chẳng đếm rõ được nữa.
Nhìn Tuệ Yên bướng bỉnh như vậy, Cảnh Ngạo cũng chẳng biết phải như thế nào với cô, hắn thở dài một tiếng, khẽ day huyệt thái dương: “Yên Nhi đủ rồi, đừng có làm loạn nữa!”
“Chú bảo em làm loạn?” Cô mím môi, nén nước mắt nhìn hắn, cuối cùng tức giận mà gật đầu một cái, cũng không hề phủ nhận: “Phải, em làm loạn đó, cũng không cần chú quản, em đủ tuổi rồi em muốn được tự lập!”
“Hay chú đến đây là vì muốn em đồng ý ký vào tờ đơn không phụ thuộc vào sự giám sát của chú nữa?”
“Yên Nhi, ý của tôi không phải như vậy.”
Tuệ Yên không muốn nghe hắn giải thích gì thêm, cô đưa tay vẫy đại một chiếc taxi rồi vội vàng ngồi vào trong đóng sầm cửa, trước khi tài xế chạy đi, còn nghe cô nhóc nghẹn ngào ném lại một câu.
“Chú về nước kết hôn đi, em đã hơn mười tám tuổi rồi, em không thể cứ ở bên cạnh chú mãi được, nếu là vợ tương lai của chú, người ta cũng không thể chấp nhận một đứa cháu không máu mủ ruột thịt như em đâu.”
Phải rồi, nếu là cô, cô cũng không thể chấp nhận chồng tương lai của mình nuôi một đứa cháu mà lại còn bảo bọc con bé hơn cả con ruột như vậy.
Dù gì cũng không chung huyết thống, biết đâu được sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Tuệ Yên lại không hề nghĩ rằng, Cảnh Ngạo đã sớm quyết định sẽ không kết hôn, không lấy vợ sinh con là vì chỉ để chăm sóc cho cô.
Nhưng nếu hắn có phải kết hôn đi chăng nữa, chỉ cần người phụ nữ kia có thành kiến với bé con của hắn dù chỉ một câu, Cảnh Ngạo lập tức liền đuổi ra khỏi cửa.
Nhìn chiếc xe khuất khỏi mắt mình như vậy, trong lòng Cảnh Ngạo rối bời, thật ra hắn không hề giận cô, làm sao Cảnh Ngạo có thể nổi giận với bé con nhà mình được chứ?
Qua cái đêm hôm đó, cái điều mà hắn đã trách nhiều nhất chính là bản thân mình, Tuệ Yên chỉ là suy nghĩ bồng bột, nông nổi mà thôi, nhưng hắn lại có phản ứng với cô mới chính là thứ đáng trách nhất.
Không lẽ đã không thể quay lại được rồi sao? Quay lại những ngày tháng mà bé con luôn chạy theo bám lấy hắn mỗi ngày trong quá khứ.
Đúng là suy nghĩ của thiếu nữ, Cảnh Ngạo dù có cố hiểu cũng không thể hiểu được, nhưng cuối cùng cũng không thể bỏ mặc cô mà lại bắt xe chạy đến chung cư của Tuệ Yên lần nữa.