[18+] Chương 31: Bụng em trướng quá… Rút ra được không?”
“Bé con, để tôi nói cho bé biết, lời hứa của đàn ông ở trên giường chính là thứ không đáng tin nhất, sau này đừng van xin làm gì cho phí thời gian, hửm?”
“A đồ chó!... Ưm… Chú… Cái đồ cầm thú!... Hức… Cầm thú… Còn phải gọi chú là ông nội!”
“Ừm, chỉ cầm thú với một mình em.”
Dù bị bé con mắng như vậy, Cảnh Ngạo thậm chí cũng chẳng tức giận còn cong môi cười, hôn lên sườn mặt của Tuệ Yên, đầu lưỡi vươn đến khẽ liếm dọc vành tai mẫn cảm của cô gái. Ngay cả những giọt nước mắt trong suốt còn đọng trên hàng mi cũng bị hắn chiếm lấy.
Tuy vậy, thân dưới của hắn lại khác biệt như một trời một vực, thắt lưng cường tráng chuyển động liên hồi, từng đợt thúc vào đều mạnh mẽ hệt như đang đóng cọc, mật dịch bị va chạm mà văng tung tóe ướt đẫm cả đệm ghế, thậm chí còn nhỏ giọt xuống sàn xe.
Cô gái nhỏ bị hắn gắt gao ôm trong ngực mà “làm”, ngoại trừ vừa khóc vừa rên rỉ thì chẳng còn đủ sức để mắng chửi bất kỳ câu nào nữa.
“Hửm? Bé con, sướng không em? Chú làm em có sướng không? Sướng hơn thằng nhãi kia không?”
“Ưm… Ưm…” Tuệ Yên khóc nấc, lắc đầu nguầy nguậy, hai chân bị gần như sắp nhũn ra rồi.
“Hửm? Em lắc đầu? Không sướng sao? Thế chú đành phải cố gắng hơn chút nữa vậy.” Như một con thú động dục mà chuyên tâm dùng sức thúc vào bên trong cô, đỉnh đầu đâm đến hoa tâm non mềm mà chì mà nghiến.
Vách thịt non lần nữa lại gắt gao xoắn lấy phân thân của hắn, hoa dịch ồ ạt xối xuống đỉnh đầu.
Trước mắt Tuệ Yên bây giờ đã mờ căm hơi nước, khắp người đều dính nhớp mồ hôi, cả tóc tai cũng ươn ướt cả rồi, cô gục mặt vào lồng ngực hắn mà thở.
“Đừng… Đừng làm nữa… Ưm… Chết mất… Em chết mất…”
“Em còn chưa nói cho chú biết có sướng không mà muốn đi chết à? Ai cho em chết.”
“A… Sướng… Sướng mà… Hức… Đừng đẩy nữa…”
“Thích không?”
“T… Thích… Lắm…”
“Thích vậy thì phải làm thêm chứ sao lại nghỉ? Đúng không nào?” Nghe xong lời đó, Tuệ Yên liền căng mắt ra, còn chưa kịp phản ứng lại, con quái vật bên dưới tiếp tục việc dang dở ban nãy mà không ngừng càn rỡ.
“A… Mẹ nó! Đồ lừa đảo… Ưm… Lừa… Lừa đảo…”
Một trận kích tình kịch liệt ở trên xe trong suốt khoảng thời gian từ trường học của cô chạy đến sân bay, Cảnh Ngạo thật sự là làm không ngừng nghỉ…
Sau khi ngừng được một chút, tài xế mới khẽ hắng giọng mà gõ nhẹ vào kính xe.
“Lão đại, đã đến sân bay rồi ạ.”
Hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sân bay đang ở trước mắt, khóe môi liền cong lên. Người đàn ông nâng gương mặt đẫm nước mắt của cô gái lên, ngậm lấy môi mềm của cô mà hôn xuống.
“Bé con, đến sân bay rồi.”
Tuệ Yên nghe thấy, cô tính cử động người, nhưng toàn thân rã rời, bụng dưới trướng căng, hình như rất nhiều tinh hoa mà hắn đã xuất vào, lối ra còn bị bịt kín bằng vật khổng lồ kia.
Tuệ Yên nuốt nước miếng, kéo lấy tay áo của Cảnh Ngạo.
“Chú ơi… Bụng em trướng quá… Rút ra được không?”
“Ừm.” Hắn không nhiều lời chầm chậm kéo phân thân ra khỏi hang động ướt át, nhưng ngay sau đó liền cắm ba ngón tay vào lại.
“A… Cái gì…”
“Bây giờ mà tôi rút ra, là hoa dịch của em lẫn tinh dịch của tôi đều chảy ra sàn xe, tài xế sẽ thấy nó em có muốn không?”
“Kh… Không…”
“Còn nữa, nếu chảy không hết, tôi ôm em đi ái dịch sẽ nhỏ xuống đường, em muốn bị người ta thấy hửm?”
“C… Cũng không…” Tuệ Yên sợ đến mặt mũi trắng bệch mà lắc đầu, Cảnh Ngạo híp mắt cười, xoa nhẹ đầu cô: “Vậy phải cắn chặt ngón tay của tôi rõ chưa? Nếu không người ta sẽ biết Yên Nhi lại chính là một đứa trẻ dâm đãng đó, hiểu không?”
Sau khi Tuệ Yên ngoan ngoãn gật đầu. Cô được Cảnh Ngạo lấy áo măng tô phủ lên người, một tay ôm cô bước ra khỏi xe, nhưng tay còn lại vẫn cắm ở trong huyệt nhỏ.
Lướt qua tên tài xế, cô có nghe hắn nói gì đó, nhưng vì mệt nên không để ý.
“Rửa xe đi.”
“Dạ.”
Mặc dù sân bay tư nhân tương đối vắng người, nhưng cũng không phải là không có một bóng ma nào, vậy mà Cảnh Ngạo vừa ôm cô trên tay, tay còn lại cũng không hề rảnh rỗi mà trêu chọc huyệt nhỏ.
Tuệ Yên cắn chặt răng, cơ thể run rẩy không ngừng, cũng may áo măng tô của hắn rất lớn cho nên chẳng ai thấy được hành động biến thái này đang diễn ra.
Tuệ Yên xấu hổ úp mặt vào ngực áo của Cảnh Ngạo mà thút thít cầu xin.
“Chú… Đừng… Đang ở bên ngoài mà?”
“Đừng nhúc nhích, em mà rơi xuống là tôi không đỡ được đâu.”
Tuệ Yên nghe vậy liền co người ôm chặt lấy thân hình của hắn, ngoan ngoãn yên lặng để Cảnh Ngạo mang đi, nhưng cả quãng đường hắn vẫn không ngừng trêu chọc bên dưới của cô.
Nghe tiếng rên rỉ nỉ non của cô gái mà bụng dưới của hắn nóng ran, chỗ nào đó lại phồng to lên đâm chọc vào mông của cô.
Sau khi mang Tuệ Yên đến phi cơ riêng của mình, Cảnh Ngạo ném cô vào trong, hắn nhịn không nổi nữa, liền gấp gáp rút cà vạt mà nhào đến ôm cô, thấp giọng ra lệnh cho phi công cầm lái: “Hạ màn xuống!”
“V… Vâng!”
“A… Chú… Chú đừng có đến đây!!!”