Chương 34: Tôi biết em yêu tôi.
Mà chính xác là đang nhìn về người phụ nữ của riêng mình.
Kể từ cái ngày Tuệ Yên chịu an phận theo hắn về nhà, Cảnh Ngạo dường như cũng không còn cố chấp giữ khoảng cách với cô nữa, nhưng hắn vẫn chưa cho một ai trong băng đảng biết rằng hắn đã cùng cô phát sinh quan hệ.
Dù có là bộ tứ hay vú nuôi của Tuệ Yên cũng đều như vậy.
Chấp nhận bọn họ nhìn ra hành động của lão đại so với trước kia có chút khác biệt là thật, nhưng không một ai dám ý kiến hay hỏi han điều gì.
Tất cả chỉ được giải đáp bằng một câu tự nhủ trong lòng của mỗi người.
“Lão đại yêu thương Yên Nhi như thế, lúc cô biến mất chẳng khác nào hắn vừa mất đi một khúc ruột của mình, cho nên lúc này càng cưng chiều hơn thì cũng hợp lý thôi.”
…
“Dạo này yêu vào rồi à? Mặt mũi rạng rỡ hẳn ra.” Nghe An Nhã hỏi, Tuệ Yên cũng hơi khựng người, cô sờ lên mặt mình, tự hỏi không lẽ bản thân thể hiện rõ ràng đến vậy sao?
An Nhã thấy vậy khẽ cười một tiếng, một tay giúp Tuệ Yên giãn cơ đùi, một tay vỗ vỗ vào lưng cô: “Còn ngẩn ngơ cái gì? Mặt cậu viết rõ ra hai chữ “đang yêu” rồi.”
“Sao? Là ai vậy? Kể cho bạn thân của cậu một chút đi.”
Tuệ Yên cũng chỉ bước vào độ tuổi mới lớn của con gái, không tránh được bản thân có chút muốn “buôn chuyện”, thế nhưng sau khi một chữ “là…” vừa cất ra khỏi miệng, Tuệ Yên đột nhiên ngừng lại.
Cô không biết phải nói thế nào, An Nhã biết Cảnh Ngạo là người nuôi dưỡng cô, cũng biết mối quan hệ của bọn họ, chỉ là cô nàng không biết Tuệ Yên lại yêu thầm chú nuôi của mình.
Cho nên lúc sắp nói ra, cô bỗng dưng bị hẫng lại một nhịp.
Tuệ Yên hơi mím môi, tìm cách nói tránh đi: “Chỉ là tìm hiểu mà thôi, sau này thật sự thành đôi sẽ kể cho cậu nghe.”
“Bí mật đến vậy à?”
Tuệ Yên im lặng không đáp lại, An Nhã cũng không làm khó cô thêm mà chỉ cẩn thận dặn dò: “Tìm hiểu cũng được, nhưng mà cậu nên nhớ không được đem hết tâm can ra đưa cho người ta, đàn ông chính là loại sinh vật không hề đáng tin!”
Cô khẽ cười trong lòng mà phản bác lại, An Nhã nói sai rồi, Cảnh Ngạo là người đàn ông đáng tin nhất trên trần đời này, cho dù hắn có là kẻ máu lạnh hay tàn nhẫn thế nào, Tuệ Yên vẫn hiểu rõ một chuyện, Cảnh Ngạo nhất định sẽ không tổn thương cô.
Sau khi rời khỏi lớp học múa, như thường lệ, xe riêng của Cảnh Ngạo đến đón Tuệ Yên về.
Thật ra, mặc dù cô là con gái ruột của ông trùm đời trước, cũng là ngoại lệ duy nhất trong lòng Cảnh Ngạo, thế nhưng không một ai biết được thân phận thật ngoại trừ người của Băng Đảng.
Hơn nữa, biệt thự mà cô sống cũng cách xa với bọn họ, Cảnh Ngạo mặc dù thường xuyên ở bên cạnh cô, nhưng mỗi khi hắn đến và đi đều với một con đường bí mật.
Tất cả đều vì giữ an toàn cho Tuệ Yên, thế nên suốt mười chín năm qua, cô mới sống như một nữ sinh bình thường, ngoại trừ bộ tứ và vài người ở lại biệt thự để canh gác thì Tuệ Yên gần như không liên quan đến Băng Đảng nhiều cho lắm.
Hôm nay Cảnh Ngạo về tương đối muộn, cô cũng không thắc mắc đến việc đó vì chuyện này xảy ra khá thường xuyên.
Lúc hắn bước vào phòng thì mới nhận ra cô nhóc đã ngủ rồi, Cảnh Ngạo cứ thế đi vào mà không mở đèn, ánh sáng le lói từ cửa kính bên ngoài rọi vào mới có thể giúp hắn nhìn rõ hơn.
Cảnh Ngạo khẽ thở ra một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên sườn mặt cô, cô gái nhỏ liền nhỏ giọng “ưm” một tiếng trở người lại, đôi mắt lim dim mở ra, giọng nói vẫn còn chút buồn ngủ.
“Chú về rồi…”
Cảnh Ngạo khẽ xoa đầu cô, giọng nói vào giữa đêm càng thêm từ tính: “Ngủ tiếp đi.”
Hắn ở rất gần, cho nên hơi thở phả ra cô liền có thể ngửi được mùi vị xen lẫn giữa hoắc hương và một chút men rượu, Tuệ Yên không ngủ nữa, cô mở mắt ra nhỏ giọng hỏi.
“Chú uống rượu à?”
“Có một chút.”
“Vậy em đi pha ít nước chanh, chú ngồi xuống đi.” Tuệ Yên ngồi dậy, định xỏ dép bước đi thì eo nhỏ liền bị hắn ôm lấy, đặt trên đùi mình.
“Tôi đánh thức giấc ngủ của em hửm?”
“Không có, em vẫn đang chờ chú.”
Lời nói đó chẳng khác nào đang dụ hoặc hắn, yết hầu của Cảnh Ngạo khẽ trượt một đường, hắn vùi đầu vào cổ của cô mà chậm rãi hít vào.
“Làm một chút chuyện rồi ngủ cho ngon, nhé?”
Tuệ Yên tất nhiên hiểu, thật lòng thì cô cũng “muốn” chuyện đó, thế nên mới không từ chối mà xoay người ngồi lên đùi Cảnh Ngạo hắn, những ngón tay mềm mại chủ động giúp hắn cởi quần áo.
“Thật ngoan.”
Không lâu sau, một thân thể cơ bắp cường tráng ôm lấy cơ thể trắng nõn mềm mại mà quấn lấy nhau, căn phòng kín nhanh chóng tràn ngập mùi vị hoan ái.
“Ưm… Chậm… Chậm một chút… Ngạo… Em theo không kịp… Hức…”
“Ngoan, mở chân rộng một chút.”
Những tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn những tiếng rên rỉ yêu kiều như một bản tình ca đầy sắc tình. Được hắn ôm trong lòng như vậy, trái tim của cô dường như không biết đủ, cô muốn nhiều hơn, muốn được hắn yêu thương nhiều hơn.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, ôm lấy cổ của người đàn ông, hôn lên môi hắn mà nói trong tiếng nức nở đứt quãng.
“Ngạo… Em yêu anh…”
Cảnh Ngạo không đáp lại, nhưng sau khi nghe lời nói đó, hắn càng mạnh mẽ ham muốn cô hơn, giống như thay cho lời nói mà thể hiện ra tấm lòng của mình vậy.
Đến khi trận tình ái kịch liệt qua đi, cô gái nhỏ kiệt sức mà ngủ say, người đàn ông mới hôn lên khóe mắt đẫm nước, nhỏ giọng đáp lại.
“Ừm, tôi biết.”