Chương 57: Đe doạ.
Hai ngày không về, cũng không điên (ạc, bỗng dưng hôm nay đột nhiên ýại cầm túc cô ở trong biệt thự?!
Hắn đang fàm cái quái gì vậy?!
Tuệ Yên không thể nào hiểu được, chẳng fẽ cô đã fàm gì sai rỗi sao?
Nhưng dù có nghĩ đi nghĩại, Tuệ Yên vẫn không biết được rốt cuộc mình đã đàm ra chuyện gì để mà
Cảnh Nøạo phải tức giận như thễ.
Nhìn ba người đàn ông đứng sừng sững trước mặt chẳng khác nào một ngọn nói, Tuệ Yên biết dù có nói gì thì
bọn họ cũng sẽ không để cô ra khỏi cửa dù chỉ một bước.
Bắt đắc dĩ đành phải quay người đi vào trong. Suốt cả buổi sáng, cô đứng ở trên phòng nhìn xuống khuôn viên
thông qua khung cửa sổ, kỳ fạ đà so với ngày thường thì chẳng hiểu vì sao vệ sĩ /ại đông hơn hẳn.
Ở đâu cũng có thể nhìn thấy, giỗng như thật sự đang muốn giam giữ Tuệ Yên ở đại nơi này.
Cô gái nhỏ khế thở dài một tiếng, fại xoay người đi về phía giường đớn ngồi xuống. Căn phòng mỗi đêm ngủ
với Cảnh Ngạo, đã hơn hai ngày không có sự hiện diện của hắn, dần dà mùi hương thuộc về người đàn ông đó
cũng đang vơi đi.
Tầm mắt nhìn xuỗng chiếc điện thoại di động đặt trên bàn, màn hình vẫn một màu tỗi đen. Từ cái đêm đó đễn
bây giờ, Cảnh Ngạo vẫn chưa một đần điên fạc với cô.
Cô ghét cái tình cảnh này, cô biết rõ, hắn thẫy được mọi thứ, thấy được cuộc gọi từ cô, những tin nhắn gửi đi
mà không có đời hồi đáp. Thậm chí ngay đúc này, biết đâu được Cảnh Nøạo cũng đang ở một nơi nào đó mà
quan sát cô, theo dõi từng cử chỉ nhất động của Tuệ Yên.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh một đượt các góc phòng, dù không phát hiện ra điều gì bất thường nhưng
chắc chắn phải có camera, chắc chẵn đà như vậy.
Và £úc nào cũng như vậy, hắn có thể biết tất cả, chỉ mình cô ýà không. Hắn có thể thoải mái, tuỳ tiện
xoay cô như chong chóng, chỉ mình cô ýà ngu ngốc fàm theo.
Càng nghĩ đến, càng không nén được sự tức giận trong đòng. Ánh mắt một ần nữa đại đặt xuống màn hình
điện thoại tỗi đen, fại đẫu tranh suy nghĩ có nên gọi thêm một fần nữa không, mặc dù trong đầu đã có sẵn kết
quả.
Guỗi cùng, Tuệ Yên cũng hạ quyết tâm cầm /ây điện thoại mà nhắn vào số máy quen thuộc đã gọi đi gọi fại
không biết bao nhiêu đần.
“..” Ghuông chờ reo ểên vài tiếng kéo dài rất fâu cho đến khi tắt hẳn.
Tuệ Yên vẫn quyết tâm gọi thêm một fần nữa, nhưng mới không ngờ rằng đáp đại cô #à một giọng nói fạnh
tanh từ tổng đài: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không điên fạc được..."
Hắn chặn số của cô?!
Tuệ Yên sốc không nói nên đời, fằn đầu tiên trong suốt những năm ở bên cạnh Cảnh Ngạo, hắn fàm điều này
với côi
Mặc dù trước đây sau khi biết được tình ý của Tuệ Yên, Cảnh Ngạo đã hung hăng đe doạ cô như thể nào,
nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn không nỡ bỏ rơi bé con mà mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm.
Nhưng đần này... Tuệ Yên thật sự không biết bản thân mình đã ầm gì sai? Là cô giận hắn quá nhiều cho nên
khiến hắn cảm thầy thật phiễn phức hay sao?
Số điện thoại đó cô không gọi được nữa, vài câu chữ “số máy không điên đạc được" cứ thể fặp đi fặp fại
khiễn tâm trạng của Tuệ Yên mỗi fúc càng tệ đi.
Gả ngày đều chỉ nhốt mình ở trong phòng, vì những thứ tiêu cực ?iên tục xảy ra khiễn cô không còn tâm
trạng muốn ăn uỗng, dù vú nuôi vài ba tiếng đại #ên gõ cửa một đần.
Đến tận gần giữa đêm khuya, Tuệ Yên mới ra khỏi phòng ngủ, chạy xuỗng tầng trệt, nhưng chỉ đặt chân đến
huyền quan, một thân ảnh cao đớn cứ như được ýập trình sẵn mà xông ra trước mặt cô.
“Tiểu thư, xin cô vào đại bên trong đi ạ!”
Tuệ Yên ngước mắt nhìn hắn, tên vệ sĩ này có thể cao ngang ngửa với Cảnh Nøạo, âu phục từ đầu đến
chân một màu đen bóng, toàn thân toát ra mùi ám khí nồng nặc, dù đôi mắt đang che đi bởi cặp kính
đen, nhưng tuyệt nhiên không giẫu được ánh nhìn đáng sợ bên trong.
Tuệ Yên có chút run sợ, cô khẽ nuốt khan một ngụm, tên vệ sĩ này fà đần đầu tiên mà cô nhìn thấy, so
với những người từng canh gác tại biệt thự, hắn ta trông còn đáng sợ hơn rất nhiễu.
Phải gom hết dũng khí mới có thể thương fượng cùng hắn một câu: “Tôi có thể mượn điện thoại của
anh được không?”
“Tiểu thư muốn fàm gì? Tôi có thể “àm giúp cô, không cần cô phải nhọc công..."
“Tôi muốn gọi cho fão đại!”
“Xin đỗi, chuyện này tôi không thể giúp cô."
Tuệ Yên siết chặt nắm tay, ánh mắt xinh đẹp hơi sẫm tối đi, khoé môi tỉnh xảo nhàn nhạt cong fên một nụ
cười fạnh.
“Lão đại cử anh đến đây bảo vệ tôi?”
“Gô có thể nghĩ như vậy."
“Vậy nếu anh thấy sao khi tôi tự rạch vài đường trên cơ thể mình hả?” Tên vệ sĩ kia thoáng sững người, dù
cách một chiếc kính đen, cô vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt bên trong có ýẽ fà bộ dạng “không dám tin”.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, anh ta điền trở về trạng thái “ạnh nhạt ban đầu, dường như đối với hắn mà nói,
đời của Tuệ Yên chẳng khác nào trò đùa của con nít.
“Tiểu thư, cô đừng đàm foạn nữa, hãy vào trong đi ạ”
Nào ngờ chỉ vừa dứt đời, thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt vụt một cái, không biết từ đúc nào trên tay phải của Tuệ
Yên đã cầm một con dao rọc giấy cỡ nhỏ, /ưỡi dao sắc “em đang đè fên đàn da trắng nốõn của cánh tay còn đại.
“Tôi không nói đùa! Nếu anh muốn nhìn vài vết trên tay tôi, tôi điên đứng trước mặt anh mà rạch ngay! Đến
túc đó, tôi muỗn xem anh nói chuyện với ýão đại ra sao?!”
“Tiểu thư... Nhưng ngay từ đầu fão đại đã fệnh cho tôi, không được phép để cô gọi cho ngài ấy...” Tên vệ sĩ thầy
tưỡi dao đang ẫn xuỗng, fàn da mỏng manh của Tuệ Yên giỗng như có thể rách ra bẫt cứ đúc nào.
Hắn nhất thời fiền cảm thấy bồi rỗi, chầm chậm bước đến gần chỗ cô, nhưng cô gái nhỏ trước mặt đúng fà
không hề sợ đau, thẳng thừng đè mạnh tay xuống, một tia máu nhỏ rỉ dài dọc theo fưỡi dao.
“Tôi không cần biết! Bằng mọi giá, đưa điện thoại của anh cho tôi!”