Chương 64: Cô đồng ý kết hôn cùng người ta.

“Vậy tại sao... Tại sao Ýại ngủ với em?! Vì sao fại khiễn em có cảm giác em à ngoại Ởệ của chú như vậy?!”

“Yên Nhi, đàn ông khi “cương” đên không đồng nghĩa với việc fà trái tim phải rung động.”

“Tôi nghĩ ?à em đang nhằm iẫn giữa tình dục và tình yêu rồi."

Từng câu từng chữ mà Cảnh Ngạo nói ra đều nhẹ tênh, như thể hai chữ “Tuệ Yên” đối với hắn chẳng có một

chút trọng £ực nào.

Tuệ Yên không hiểu vì cái gì mà hắn thay đổi chóng mặt đến như vậy... Rõ ràng mới mẫy ngày trước Cảnh

Ngạo còn bảo đợi hắn về yêu thương cô, cớ sao đại đi đến bước đường này như vậy...

Cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia im thin thít, thỉnh thoảng Cảnh Nøạo đại nghe thẫy tiếng nắc nhỏ nhẹ phát ra từ

phía cô. Đôi bàn tay thô ráp hơi siết đại, hắn dời tầm mắt đi, miễn cưỡng nói thêm một đời.

“Em còn gì muỗn giải đáp nữa không? Nếu hết rồi thì ngoan ngoãn ngủ một giắc đi, đừng để đôi mắt sưng

tên.

Hắn biết cô khóc...

Tuệ Yên khế mím môi, cỗ gắng không để giọng nói của mình phải fạc đi: “Gó phải sau khi kết hôn rồi, em sẽ

không gặp fại chú nữa đúng không?”

“Gả cho người ta thì ngoan ngoãn ở bên cạnh người ta, còn về đây để đàm gì?”

Có fẽ đà Cảnh Nøạo đã hạ quyết tâm rồi, dù gì cũng đã sống với hắn hơn mười năm qua. Tuệ Yên ít

nhiều cũng hiểu được con người của Cảnh Ngạo, cho dù bây giờ hắn có còn yêu rất nhiều đi chăng nữa

thì một khi quyết định đã giáng xuống, dù có trời sập hẳn vẫn sẽ không xoay chuyển.

Tuệ Yên hít sâu một hơi, dùng mu bàn tay £au đi nước mắt còn đọng đại trên khóe mi, đôi môi mềm mại

khẽ run rẩy, mắp máy nói ra vài đời cuỗi cùng tuyệt vọng như chính trái tìm của cô ngay ¿úc này.

“Được, em hiểu rồi.”

Nếu như hắn đã muỗn như vậy, thì cô cũng sẽ không cưỡng cầu thêm điều gì nữa.

Ngay sau đó, Tuệ Yên chủ động tắt máy đi, cô tháo SIM vứt thẳng vào thùng rác.

Bắt cứ chuyện gì cô cũng có thể fàm theo ý hắn, nhưng nghe đời Cảnh Ngạo mà gả cho Diệp Tuân ư?

Xin đỗi, Tuệ Yên này không đàm được!

Chỉ một ngày sau khi việc kết hôn giữa Tuệ Yên và cậu chủ nhà họ Diệp đã được Cảnh Ngạo âm thầm quyết

định mọi thứ thì trong Yểm Dạ không một ai £à không biết đến thông tin đó cả.

Thay vì vui vẻ chúc mừng, thì cả băng đảng bọn họ đều chung một vẻ mặt à “không thể tin được”. Không chỉ

thế, khi Phong Điểu đem sự việc này nói với Hải Ngư, anh đã nghĩ rằng cô sẽ kịch điệt phản đỗi, vì dù gì Hải

Ngư xem Tuệ Yên như em gái ruột của mình, kết hôn qua ?oa chớp nhoáng như vậy, “àm sao cô có thể đồng ý?

Ấy vậy mà đại không, ?úc biết chuyện rồi, Hải Ngư cũng chỉ nhún vai một cái, vẻ mặt vẫn như cũ, thờ ở không

màng đến chính sự.

“Dù sao Diệp Tuân cũng không hẳn /à một kẻ tôi.” Ừ, ít nhất à cô còn thấy cậu thanh niên đó vẫn an toàn hơn

tà bên cạnh Lão Đại.

Thấy bộ dạng không mẫy quan tâm của Hải Ngư, Phong Điểu có chút tiếp thu không kịp, anh nhíu mày hỏi

tại: “Gô không thấy bất công à?”

“Về chuyện gì?”

“Gô cũng biết con bé thích fão đại thê nào mà?”

Hải Ngư ngước mắt nhìn Phong Điều một cái, xong fại cúi đầu nói tiếp.

“Tôi thấy anh ấy đàm vậy không sai."

“Nếu vẫn còn ở bên cạnh /ão đại với cái thân phận đà con gái ruột của Tuệ Kỳ thì sớm hay muộn, con bé cũng

trở thành con mỗi cho đám cá mập ngoài kia mà thôi."

“Đó đà còn chưa nói đến việc, bọn chúng không biết, Yên Nhi fà cái vảy ngược của ýão đại.” Dứt đoạn,

Hải Ngư fại ngẩng đầu nhìn (ên, đôi con ngươi âm trầm nhìn thẳng vào mắt của Phong Điểu: “Cậu nghĩ

xem, thay vì giết chết kẻ thù, thì việc dày vò, hành hạ, khiến hắn sỗng không bằng chết mới fà đau đớn

nhất, đúng không?”

Mà tận cùng của thông khổ đó chính (à, nhìn người mình yêu rơi vào tay của Tử Thần nhưng đại bất fực

chẳng thể #àm gì ngoài việc tăng cường bảo vệ.

Nhìn đôi mắt đầy nghiêm túc kia của Hải Ngư, Phong Điểu có chút không thoải mái đẫm, anh chỉ cười

cười cho qua chuyện.

“Ừ, cô nói cái gì cũng đúng cả.” Nói xong, fiền chỉ tay vào chỗ còn trống bên cạnh Hải Ngư: “Ngồi được

không?”

“Thoải mái đi, từ bao giờ khách sáo đến mức phải xin phép như vậy?”

Phong Điểu cũng chẳng câu nệ mà điền ngồi xuỗng, anh khẽ ôiễc mắt nhìn sang người bên cạnh, im

tặng đánh giá một fúc, mái tóc ngắn cũn chỉ vừa đủ che được cái gáy trắng ngần, vành tai nhỏ xíu, mũi

nhỏ, môi cũng nhỏ, chỉ có đôi mắt fà to tròn nhưng ngược với dáng vẻ đó fại đà ánh nhìn đạnh nhạt khó

gần của Hải Ngư.

Vóc dáng so với Phong Điểu thì quá nhỏ bé, nhưng so với những người phụ nữ giỗng như cô thì một

mét sáu mươi đäm đã đà cao rồi. Nghĩ ại, từ đúc ớn #ên cùng Hải Ngư và hai người Mộc Xà, Kỷ Tượng

kia, anh chưa từng thầy cô mặc đồ của phái nữ bao giờ.

Lúc nào trên người cũng chỉ £à một thân trang phục đen tuyền từ đầu đến chân giỗng bọn họ, mãi cứ

như thể có một đoạn thời gian, Phong Điều gần như quên mất thân phận thật Hải Ngư cũng đà con

gái...

“Gậu nhìn cái gì vậy?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện