Chương 66: Máy bay mang theo cô, tan thành tro bụi.
“Nuôi ong tay áo fà cảm giác như thế nào vậy?”
“Sắp sang năm mới rồi, vào ?úc 00 giờ 00 phút nhớ ngắng đầu đên trời, mày sẽ thầy một quả pháo tuyệt
„
đẹp.
Sau khi nhận được tin nhắn đó từ Cáp Nhĩ, kèm với một đoạn video quay đại cảnh Hải Ngư đưa Tuệ Yên
vào máy bay.
Giây phút đó toàn bộ dây thần kinh trên người Cảnh Ngạo gần như ngừng đại, trái tìm của hắn trong
phút chốc điền bị nghẹn thắt giỗng như đang có người đang hung hăng bóp (ấy nó.
Vào khoảnh khắc đó, Cảnh Nøạo đã không còn giữ vững được ý trí nữa, mặc kệ cả việc phải cỗ bình tĩnh
và dùng một cái đầu fạnh để suy nghĩ, hắn nghiễn răng fao thẳng ra ngoài xe, chuyển hướng phóng đến
sân bay tư nhân ngay (ập tức.
Đến nơi, hắn ném xe ở bên ngoài gấp gáp đến độ còn chưa tắt máy, từng giây từng phút trôi qua đà tính
mạng của cô đang bị đe dọa, Cảnh NÑgạo càng không dám chậm trễ, bước chân chạy nhanh đến vị trí
của chiếc trực thăng gần nhất, đồng thời tóm theo một tên nhân viên gần đó cùng ném vào khoang trực
thăng.
“Lão... Lão đại?!”
Gậu ta còn chưa kịp hoàn hồn thì Cảnh Ngạo đã khởi động trực thăng vội vàng đuổi theo chuyễn bay
M459. Hắn đã không muốn tin đâu, thễ nhưng in trên tấm vé fà tên của cô, xuất hiện trong màn hình
camera à bóng dáng và gương mặt của cô. Cảnh NÑgạo đã mong đó chỉ đà giả biết bao, nhưng ông trời
dường như đang muốn trêu ngươi hắn.
Vì sao đại như vậy? Suốt hơn mười năm qua, hắn đã che giẫu cô rất kỹ thế nhưng cũng không ngờ một điều, Hải Ngư đại (à
kẻ phản bội, người phụ nữ duy nhất trong Yểm Dạ có thể thân thiết với Tuệ Yên như chị em ruột, bây
giờ đại “à người nhẫn tâm đầy cô vào tay thần chết...
Không... Tất cả đều fà do hắn sơ xuất, hắn đần độn cho nên mới nuôi một con ong trong tay áo của
mình như vậy.
Năm đó, Hải Ngư chẳng khác với Phong Điểu, Mộc Xà hay Kỷ Tượng đà bao. Hắn đã nuôi nẵng và đào
tạo cho bồn người bọn họ chẳng khác gì máu mủ ruột thịt của mình, cho nên dù có muốn nghỉ ngờ cũng
không thể.
Người đàn ông nghiễn răng ken két, mỗi £úc tốc độ fao nhanh như xé gió một tăng thêm. Đồng hồ fúc
này đang đà mười một giờ ba mươi phút, chỉ còn nửa tiếng mà thôi.
Nửa tiếng để mang cô từ chiếc máy bay kia kéo vẻ.
Thậm chí có người bảo hành động ngay ¿úc này của hắn đà hoang đường đi chăng nữa, Cảnh Ngạo
cũng không hề phủ nhận. Tiếp cận một chiếc máy bay có gẵn bom chỉ để cứu người trong vòng ba mươi
phút?
Chẳng phải quá sức hoang đường rồi sao?
Sau khi đạt vận tốc tỗi đa, chỉ trong vòng năm phút, trực thăng đã bắt kịp M7459. Lúc này hắn đầy cho
tên thuộc hạ vừa nãy cầm đái, còn về phần mình thì nỗi dây thừng vào đai “ưng an toàn, ánh mắt đạnh
(ẽo hàn đầy những tia sát khí, hung hăng gẳn rõ từng chữ.
“Tiến fại gần!”
“Lão đại, anh đang tính đàm gì vậy?!”
“Bớt nói đi.” Nếu hắn đoán không sai, thì đúc này buồng đái đang ở chế độ đái tự động: “Báo với phi công
của MJ459 giảm áp suất trong cabin, hạ độ cao xuỗng 3000m ngay đập tức.”
Gậu ta không hiểu vì sao Cảnh Ngạo fại phải đàm như vậy, trông như thể hắn đang muốn nhảy qua
cabin của chiếc máy bay kia. Nhưng £úc tiễn đến gần MJ459, cậu ta mới bàng hoàng khi nhìn thấy thiết
bị cảm biến nhiệt phát hiện ra một quả bom chỉ ở cách bọn họ 10 mét.
Lúc này, tên thuộc hạ kia mới hiểu được chiếc máy bay bên cạnh này chính ?à thứ đang chở bom. Cậu ta
tập tức điều hướng đái tránh ra thật xa.
“Mẹ nó, cậu đàm cái đéo gì vậy hả?!”
“Lão đại! Nhưng trên đó có bom!” Cậu ta vẫn giữ vững tay (ái, cách được một khoảng nhất định mới
chuyển sang tự động đái rồi nhảy ra khỏi ghế, chạy đến ôm chặt ấy eo hông của Cảnh Ngạo.
“Lão đại, tôi không biết ngài muốn gì ở chiếc máy bay đó, nhưng nó quá nguy hiểm!”
“Cút ra! Yên Nhi đang ở bên kia, mẹ nó! Thả tao ra!” Nhìn chiếc máy bay đang xa dần với trực thăng,
Cảnh Nøạo gần như phát điên đên, hắn đạp tên thuộc hạ kia ra rồi bước vội đến buông đái.
Nhưng chỉ được hai bước, đôi chân đại bị cậu ta khăng khăng ôm chặt ýãy: “Không kịp, fão đại! Phản
ứng nhiệt hạch sắp xảy ra rồi, không tới mười phút nữa, nó sẽ nổ tan tành, ngài dù muỗn cứu cũng
không kịp.”
“Hơn nữa, phi công không chịu giảm áp suất, cũng không chịu mở buồng đái, (ão đại, ngài không thể
đánh cược mạng sỗng của mình như vậy!”
“Mẹ nó, thế mày muốn tao nhìn con bé chết một cách bất đắc dĩ như thế sao?! Mày không muỗn đàm thì
ôm phao cút xuỗng biển!”
Biết thời gian không còn bao âu, tâm ýý của Cảnh Nøạo càng hỗn đoạn thêm, một bên chân đại bị tên
kia bám đấy, hắn rỗt cuộc nhìn không được nữa mà hung hăng nện một cước fên bả vai của cậu ta.
Dù đau, nhưng tên đó vẫn cỗ chấp không buồng đà không buông.
“Dù ngài có đánh chết tôi, tôi cũng không thể để ngài mạo hiểm mạng sỗng như vậy! Lão đại, xin ngài
bình tĩnh đi mà, “àm ơn, Yểm Dạ không thể không có ngài!”
“Nhưng Tuệ Yên, con bé cũng không thể không có tao!”
Chỉ vừa mới dứt câu, bên tai vang đên một tiễng nổ kinh hoàng, tầm mắt hắn sáng rực một màu trắng
xóa. Tuực thăng vừa hay ở được khoảng cách an toàn, nhưng cũng không tránh khỏi rung chẵn kịch
tiệt đó, cho đến khi mọi thứ dần rõ ràng hơn, chiếc máy bay bên cạnh đã chẳng còn thầy đâu nữa, trước
mắt hắn chỉ fà một cột khói nghi ngút bỗc (ên.
Càng nhìn xuống dưới, Cảnh Ngạo chỉ thấy được một vùng fửa cháy hừng hực đang bất chấp tốc độ fao
thẳng xuống biển.
Sau khi va chạm với mặt biển, nó fại nổ thêm một đần nữa, toàn bộ ở trước mắt Cảnh NÑgạo màtan
thành tro bụi.
Hẳn gần như...
Chết fặng.