“Còn chưa bôi trơn đủ đã cắm vào, em là đang muốn dùng cái miệng xử nữ đó kẹp gãy của quý của ông đây có đúng không?!”
Mặc kệ Cảnh Ngạo có gầm gừ thế nào, cô nhóc vẫn ngoan cố dán chặt thân dưới lên thứ cứng rắn của hắn như vậy, vốn dĩ nơi đó kích thước hơn người, đối với nữ nhân khác chỉ cần không dạo đầu cũng khó mà nuốt trọn.
Huống hồ gì là tấm thân xử nữ của Tuệ Yên vừa bị xé rách một cách mạnh bạo thế kia.
Mẹ kiếp, hắn thật sự muốn mắng cô một trận, thế nhưng nhìn con mèo nhỏ khóc thút thít trong ngực mình như vậy, Cảnh Ngạo vẫn là không nỡ.
Hắn thua rồi, con nhóc này bây giờ bày đủ chiêu trò để bắt hắn vào lưới.
“Yên Nhi, ngoan, nghe lời, trước tiên rút nó ra rồi cởi trói cho tôi đã được không? Tôi giúp em lần này.” Hắn nghiến chặt quai hàm, nén nhịn lại khoái cảm muốn mạnh mẽ cày cấy trong cơ thể cô ngay lúc này.
Bảo bối của hắn, cả một hắn đời lăn lộn chỉ vì cô, mười tám năm Tuệ Yên còn chưa từng bị xây xước chỉ một lần vậy mà bây giờ lại để cô khóc thương tâm như vậy.
Ấy mà cô nhóc không nghe, vùi mặt vào ngực của Cảnh Ngạo lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn, thả chú ra, chú sẽ mang em đi lãnh phạt sao?!”
“Không phạt, từ bé đến giờ Yên Nhi thấy tôi đã phạt em lúc nào chưa?”
“Chú đừng hòng lừa em!” Tuệ Yên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh ngọc lệ trừng trừng nhìn hắn: “Lần trước vì chị ta mà chú còn muốn đoạn tuyệt quan hệ, chú hứa sẽ thương yêu Yên Nhi cả đời nhưng lại cưới người phụ nữ khác về nhà!”
“Không cưới nữa, chỉ để dành yêu thương cho Yên Nhi chịu không?” Hắn nuốt nước bọt, khóe môi khẽ cười, không màng đến dục vọng đang dày vò thân thể mà chỉ chuyên tâm dỗ dành cô nhóc.
Nói đến vậy, mà Tuệ Yên vẫn không chịu tin tưởng cởi trói cho hắn, cũng không thuyết phục cô rút cái thứ đang cứng kia ra ngoài được, bất đắc dĩ Cảnh Ngạo phải thở dài, chuyển qua cách khác.
“Không rút ra cũng được, Yên Nhi ngoan, bây giờ làm theo lời tôi, tôi mới có thể giúp em thoải mái.”
“Như… Như thế nào?”
“Ngồi lên người tôi.” Tuệ Yên nghe lời hắn, ngoan ngoãn làm theo, nhưng ngồi thẳng lưng như thế này, khiến cho cái thứ cứng cáp kia càng đi sâu vào đường mật đạo nhỏ hẹp của cô.
Cảm giác vừa trướng, vừa nhói, sợ rằng đỉnh đầu của nó còn thẳng đường chọc đến hoa tâm, cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên nếm trải khiến Tuệ Yên kẹp chặt hai chân, run rẩy không ngừng.
“Chú nói dối… Khó chịu quá…”
Da đầu của Cảnh Ngạo cũng tê dại từng cơn, yết hầu lăn lộn không ngừng, tư thế này không phải là không thể thỏa thích chơi cô, nhưng Tuệ Yên vẫn chưa hết đau, còn hắn thì không muốn làm cô sợ.
“Yên Nhi… Tự sờ ngực của mình đi.”
“Ừm, đúng rồi.”
Cô nhóc chậm rãi làm theo, năm ngón tay búp măng trắng mềm bao lấy một bên thỏ trắng đầy đặn, cơ thể cô phát dục rất sớm, cho nên mười tám tuổi mà đôi bầu ngực đã lớn hơn các bạn, thậm chí tay của cô ôm còn không hết, nhũ thịt cứ thế tràn ra kẽ tay.
“Yên Nhi, tay của em nhỏ quá nắm không hết, mở trói ra, để tôi giúp em xoa nó cho, hửm?”
“Chú… Chú đừng có dụ dỗ người ta!”
“Rồi rồi, không dụ dỗ em.”
Miếng thịt tươi ngon trước mặt mà không thể ăn, Cảnh Ngạo nhìn đến đỏ cả mắt, cổ họng hắn nóng ran, nhịn không được tham lam khàn giọng dụ ngọt cô nhóc.
“Còn nhũ hoa của em nữa, kẹp lấy nó, vân vê nó đi.”
“Yên Nhi, hạ thấp người xuống được không? Tôi mút nó cho, đảm bảo rất thoải mái.”
“Yên Nhi, nhấc mông lên động một chút đi.”
Hắn cứ thế lấn lướt được nước làm tới, Tuệ Yên nghe không nổi nữa, véo mạnh vào eo của Cảnh Ngạo một cái.
“Sao chú đòi hỏi nhiều thế?!”
“Là ai lúc đầu bảo phải là cầm thú mới thèm làm tình với em?”
“Chú từ con người chuyển thành cầm thú rồi à?!”
Cảnh Ngạo có chút sững người, rất nhanh đã cong môi cười, ánh mắt chứa đầy nhu tình và tà ý nhìn vào mắt cô.
Không ngờ câu nói đó, chỉ mới vài ngày thôi đã phải “tự vả” rồi.
“Ừm, ông đây quên mất cách đánh vần hai chữ “cầm thú” ra làm sao rồi, Yên Nhi dạy lại cho tôi được không?”
“Mất liêm sỉ!”
“Mất liêm sỉ cũng được, bé con, động một chút được không em?”
Tuệ Yên chớp mắt nhìn hắn, bỗng dưng trong đầu lại lướt qua một suy nghĩ xấu xa.
“Chú muốn em động hả? Vậy cầu xin em đi?”
Mặc kệ Cảnh Ngạo có gầm gừ thế nào, cô nhóc vẫn ngoan cố dán chặt thân dưới lên thứ cứng rắn của hắn như vậy, vốn dĩ nơi đó kích thước hơn người, đối với nữ nhân khác chỉ cần không dạo đầu cũng khó mà nuốt trọn.
Huống hồ gì là tấm thân xử nữ của Tuệ Yên vừa bị xé rách một cách mạnh bạo thế kia.
Mẹ kiếp, hắn thật sự muốn mắng cô một trận, thế nhưng nhìn con mèo nhỏ khóc thút thít trong ngực mình như vậy, Cảnh Ngạo vẫn là không nỡ.
Hắn thua rồi, con nhóc này bây giờ bày đủ chiêu trò để bắt hắn vào lưới.
“Yên Nhi, ngoan, nghe lời, trước tiên rút nó ra rồi cởi trói cho tôi đã được không? Tôi giúp em lần này.” Hắn nghiến chặt quai hàm, nén nhịn lại khoái cảm muốn mạnh mẽ cày cấy trong cơ thể cô ngay lúc này.
Bảo bối của hắn, cả một hắn đời lăn lộn chỉ vì cô, mười tám năm Tuệ Yên còn chưa từng bị xây xước chỉ một lần vậy mà bây giờ lại để cô khóc thương tâm như vậy.
Ấy mà cô nhóc không nghe, vùi mặt vào ngực của Cảnh Ngạo lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn, thả chú ra, chú sẽ mang em đi lãnh phạt sao?!”
“Không phạt, từ bé đến giờ Yên Nhi thấy tôi đã phạt em lúc nào chưa?”
“Chú đừng hòng lừa em!” Tuệ Yên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh ngọc lệ trừng trừng nhìn hắn: “Lần trước vì chị ta mà chú còn muốn đoạn tuyệt quan hệ, chú hứa sẽ thương yêu Yên Nhi cả đời nhưng lại cưới người phụ nữ khác về nhà!”
“Không cưới nữa, chỉ để dành yêu thương cho Yên Nhi chịu không?” Hắn nuốt nước bọt, khóe môi khẽ cười, không màng đến dục vọng đang dày vò thân thể mà chỉ chuyên tâm dỗ dành cô nhóc.
Nói đến vậy, mà Tuệ Yên vẫn không chịu tin tưởng cởi trói cho hắn, cũng không thuyết phục cô rút cái thứ đang cứng kia ra ngoài được, bất đắc dĩ Cảnh Ngạo phải thở dài, chuyển qua cách khác.
“Không rút ra cũng được, Yên Nhi ngoan, bây giờ làm theo lời tôi, tôi mới có thể giúp em thoải mái.”
“Như… Như thế nào?”
“Ngồi lên người tôi.” Tuệ Yên nghe lời hắn, ngoan ngoãn làm theo, nhưng ngồi thẳng lưng như thế này, khiến cho cái thứ cứng cáp kia càng đi sâu vào đường mật đạo nhỏ hẹp của cô.
Cảm giác vừa trướng, vừa nhói, sợ rằng đỉnh đầu của nó còn thẳng đường chọc đến hoa tâm, cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên nếm trải khiến Tuệ Yên kẹp chặt hai chân, run rẩy không ngừng.
“Chú nói dối… Khó chịu quá…”
Da đầu của Cảnh Ngạo cũng tê dại từng cơn, yết hầu lăn lộn không ngừng, tư thế này không phải là không thể thỏa thích chơi cô, nhưng Tuệ Yên vẫn chưa hết đau, còn hắn thì không muốn làm cô sợ.
“Yên Nhi… Tự sờ ngực của mình đi.”
“Ừm, đúng rồi.”
Cô nhóc chậm rãi làm theo, năm ngón tay búp măng trắng mềm bao lấy một bên thỏ trắng đầy đặn, cơ thể cô phát dục rất sớm, cho nên mười tám tuổi mà đôi bầu ngực đã lớn hơn các bạn, thậm chí tay của cô ôm còn không hết, nhũ thịt cứ thế tràn ra kẽ tay.
“Yên Nhi, tay của em nhỏ quá nắm không hết, mở trói ra, để tôi giúp em xoa nó cho, hửm?”
“Chú… Chú đừng có dụ dỗ người ta!”
“Rồi rồi, không dụ dỗ em.”
Miếng thịt tươi ngon trước mặt mà không thể ăn, Cảnh Ngạo nhìn đến đỏ cả mắt, cổ họng hắn nóng ran, nhịn không được tham lam khàn giọng dụ ngọt cô nhóc.
“Còn nhũ hoa của em nữa, kẹp lấy nó, vân vê nó đi.”
“Yên Nhi, hạ thấp người xuống được không? Tôi mút nó cho, đảm bảo rất thoải mái.”
“Yên Nhi, nhấc mông lên động một chút đi.”
Hắn cứ thế lấn lướt được nước làm tới, Tuệ Yên nghe không nổi nữa, véo mạnh vào eo của Cảnh Ngạo một cái.
“Sao chú đòi hỏi nhiều thế?!”
“Là ai lúc đầu bảo phải là cầm thú mới thèm làm tình với em?”
“Chú từ con người chuyển thành cầm thú rồi à?!”
Cảnh Ngạo có chút sững người, rất nhanh đã cong môi cười, ánh mắt chứa đầy nhu tình và tà ý nhìn vào mắt cô.
Không ngờ câu nói đó, chỉ mới vài ngày thôi đã phải “tự vả” rồi.
“Ừm, ông đây quên mất cách đánh vần hai chữ “cầm thú” ra làm sao rồi, Yên Nhi dạy lại cho tôi được không?”
“Mất liêm sỉ!”
“Mất liêm sỉ cũng được, bé con, động một chút được không em?”
Tuệ Yên chớp mắt nhìn hắn, bỗng dưng trong đầu lại lướt qua một suy nghĩ xấu xa.
“Chú muốn em động hả? Vậy cầu xin em đi?”
Danh sách chương