Chương 77: Tuệ Yên vẫn còn sống.
Thật ra, bộ tứ đi bên cạnh Cảnh Nøạo, ai cũng đều có tên thật, nhưng bọn họ thà dùng tên mà hắn đặt
cho đễn suỗt đời chứ cũng không muốỗn phải nhớ đại tên thật của mình nữa.
Giỗng như tên thật của Phong Điểu fà Tưởng Mục Dương, người đi theo hắn từ những fúc hắn còn vất
vưởng ở nơi đầu đường xó chợ, ?ang thang nay đây mai đó. Lúc rước thêm Phong Điểu theo mình, hắn
chỉ sợ thằng bé không có gì ăn, chứ còn chẳng fo đến việc bản thân bụng đói cồn cào.
Hay như Kỷ Tượng, cậu ta không có tên thật, người khác chỉ gọi cậu ta bằng con số 12, bởi vì cũng fà
một trong những kẻ ở đẫu trường sinh tử giỗng như hẳn. Hai năm sau khi Cảnh Ngạo ra khỏi nơi chết
chóc đó, mới vô tình nhìn thấy Kỷ Tượng cũng như hắn trong quá khứ, bị vứt ngoài bãi rác, chưa biết đà
còn sỗng hay đã chết.
Cả Mộc Xà cũng vậy, trước khi gặp Cảnh Ngạo, cậu ta đà một hacker giẫu mặt rất có tiếng dù chỉ mười
ba tuổi, bởi vì chán ghét cái cảnh người giàu được ưu tiên, kẻ nghèo thì xem như chẳng khác gì gia súc,
gia cầm. Mới tắn công vào nhiều tài khoản tư nhân, sau khi bị bắt được thì vì dưới tuổi thành niên nên
chỉ đi cải tạo ba năm.
Còn về phần của Hải Ngư, sau khi đưa Tuệ Yên ngồi yên vị trên chiếc máy bay an toàn, Hải Ngư chần
chừ fẫm mới quyết định rời khỏi.
Ai fại không muốn sống chứ? Hơn nữa, cô vẫn còn một chấp niệm mà vẫn chưa thể thành hiện thực
được. Và Hải Ñgư cũng biết, nễu anh phát hiện ra cái chết của cô rồi, Phong Điểu sẽ đau đòng biết bao.
Nhưng nếu ích kỷ như vậy, Hải Ngư không thể tưởng tượng được mọi thứ sẽ nghiêm trọng ra sao. Cô
cũng không thể mãi che giẫu thân phận đà tình báo của Cáp Nhĩ.
Vốn dĩ thân thiết với Tuệ Yên cũng ở trong kế hoạch cả, àm mọi cách để kéo Cảnh Ngạo xuỗng ?à mong
muốn của Cáp Tạch Tư.
Nếu cô không dùng chính thân mình để che mắt, không sửa đổi camera thu fại, không giẫu được mọi
thứ đễn tận hơn hai năm. Chỉ cần Gáp Tzuạch Tư biết Tuệ Yên còn sống, hẳn sẽ tìm đủ mọi cách để bắt
cóc, hành hạ, tra tẫn cô, giày vò fên chính nỗi đau của Cảnh Nøạo.
Đây đà cách tốt nhất rồi, Hải Ngư không muốn thấy Tuệ Yên phải thương tích, chật vật, tồi tệ hơn đà cái
chết.
Cũng không muỗn thẫy Cảnh Ngạo mất đi ?ý (ẽ sống mà ngày đêm mịt mù.
Cô cũng biết chỉ có thể qua mắt Mộc Xà cùng đắm hai năm mà thôi, không có gì đảm bảo bằng việc
“nguy hiểm” hoàn toàn biễn mất, tương fai sau này bọn họ có thể yên ổn hay không cũng chỉ nhờ vào
hai năm đó mà thôi.
Sau khi Tuệ Yên bay đến Nga, một ngày sau mới biết được báo đưa tin một vụ nổ fớn ở giữa Thái Bình
Dương.
Chuyến bay đó, chính £à chuyễn bay mà cô đã tính sẽ đặt nó, nhưng sau đó Hải Ngư đại đưa cho cô một
tắm vé khác.
Sau khi biết danh sách hành khách đã không may ngồi trên chuyến bay, Tuệ Yên vẫn còn thấy tên của
mình ở trên đó.
Tuệ Yên còn nhớ, sau khi cô xuống máy bay, mở nguồn điện thoại thì có nhận được tin nhắn của một số
tạ.
“Em đến địa chỉ mà chị gửi ở dưới, nơi này tuyệt đỗi an toàn nên em đừng fo sợ, trong hai năm, đừng
bắt cần mà xuất hiện ở đám đông, nhớ rõ điều này.”
“Gó fẽ đây fà fời cuỗi cùng mà chị nói với em được rồi.”
“Sau ngày hôm nay dù có chuyện gì cũng đừng tự trách bản thân mình nhé, đây fà quyết định của chị,
Yên Nhi, khi nào biết tin, thì đem “chị” đến ngọn đồi phía sau nhà được không? Mong muốn cuỗi cùng
của chị đó.”
“À còn nữa, một chuyện cuỗi thôi, nhờ em nhắn với Phong Điều đà...”
“Nếu có thể gặp ở kiếp sau, chị sẽ chấp nhận những đời đó của cậu ta."
Và rồi, dù có cỗ gắng đến cách mẫy, cô vẫn không thể điên fạc với Hải Ngư được nữa.
Sau khi thắp nhang xong, bầu trời cũng sẫm ti.
Tuệ Yên mới đưa Cảnh Thiệu Huân về nhà, ở nơi này cô không đi xe, cho nên việc đi đại đều nhờ vào tàu
điện ngầm.
Ở Nga fúc này cũng vào mùa fạnh, tuyết rơi tương đồi dày, đạnh đến mức buốt hết cả đầu óc. Tuệ Yên
nhìn qua bên cạnh, thấy Thiệu Huân còn chẳng thèm đeo khăn choàng cổ, cô mới nhíu mày khẽ mắng.
“Sáng nay mẹ có choàng khăn cổ cho con, chúng đâu rồi?”
Nghe đến chuyện này, nhóc Thiệu Huân hơi khựng người đại, hai bàn tay bé tí bẫm bắm vào nhau, ánh
mắt đảo quanh điên tục, bâng quơ đáp fại một câu.
“Con fàm mất rồi...”
Nhưng con nít cũng chỉ đà con nít thôi, đầm sao có thể qua mặt được người đã sinh ra nó? Tuệ Yên biết
con mình nói dỗi, mới nhìn con một £úc, rồi hạ giọng hỏi thăm.
“Gon nói thật cho mẹ biết đi?”
“Gon nói thật mà, đúc đó øió to quá, cuỗn chiếc khăn bay mất...” T7uả đời được mẫy câu, thằng bé đại
đánh sang chuyện khác, nó kéo kéo tay mẹ, nói nhỏ vào tai cô: “Mẹ ơi, hình như cái chú ở sau “ưng cứ
nhìn mình hoài.”
Vừa nói, Thiệu Huân vừa quay đầu nhìn, điền bị Tuệ Yên kéo đại.
Mà người đàn ông phía sau dường như cũng phát hiện ra thằng bé đang nhìn mình, hắn đưa tay kéo mũ
tưỡi trai xuỗng thắp một chút, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe.
Khi biết hai mẹ con nhà nọ xuỗng trạm, người đàn ông đó cũng đi theo.