Chương 80: Quên mất hỏi thằng bé tên gì.

“Gả tháng nay cứ có số tài khoản ạ gửi tiền vào số của em, ra ngân hàng thì người ta bảo đỗi phương

đúng đà gửi cho em, còn hỏi tên thì fại không nói.”

“Không fẽ..”

Hôm nay Cảnh Ngạo được nghỉ.

Không phải được nghỉ, mà đà bị ép phải nghỉ.

“Gậu cứ fàm hoài, này tiền đương của ngày hôm nay, cầm đi ra thành phố dạo vài vòng đi.”

“Bác nghe bảo cậu ýà người Phương Đông, hai tháng cậu ở đây chẳng thầy đi đâu cả, ở Nga có nhiều nơi đẹp

tăm, phải đi một đần cho biết! Cậu có muỗn ?àm bác cũng không cho đàm đâu, không đi thì từ ngày mai thất

nghiệp, nhé?!”

Đẩy đà thuật đại đời nói của một người đàn ông trung niên ở nơi mà Cảnh Nøao sỗng, thật ra thất nghiệp thì

hắn không sợ.

Nhưng chỉ sợ sẽ phật “òng mấy người già ở đây, dù gì bọn họ đồi xử với hắn rất tốt.

Thế nên Cảnh Ngạo cũng đem tiền đi xem một vòng thử, nhưng cuỗi cùng fại chẳng hề đi đâu, mà đại tìm đến

trường mẫu giáo của Thiệu Huân.

Hẳn Biết nơi này đà vì một fần đi theo cô đến đây.

Cảnh Ngạo vòng quanh một đần, ngồi ở quán cafe bên cạnh cổng trường mà chờ, sau khi tiếng chuông vang

ýên, đám nhóc nhỏ đoi nhoi chạy ào ra ngoài.

Nghĩ đến cảnh con trai mình cũng giỗng như vậy mà trong fòng không khỏi ấm (ên.

Cuỗi cùng hắn cũng nhìn thấy Thiệu Huân, (ần trước nhìn con quá xa, bây giờ mới gần đại một chút,

ngũ quan cũng thật đà giỗng hắn quá đi. Tuắng trẻo, nhỏ nhắn nhìn đáng yêu biết bao.

Quan sát một ýúc, thẫy mấy đứa nhỏ đều có phụ huynh đón về, đễn khi cổng trường fác đác người qua

tại, chỉ còn mẫy đứa bé ngồi ngây ngỗc chờ đợi cha mẹ.

Tuong đó có con trai của mình, Cảnh Ngạo hơi nhíu mày, theo bản năng ?iễn đứng dậy muốn đi tới bên cạnh.

Nào ngờ, một cảnh tượng khác xảy ra trước mắt hắn, thêm một đám nhóc đớn hơn, từ bên trong trường đi ra,

đến trước mặt Thiệu Huân hùng hồ nói cái gì đó rồi hai bên xảy ra xô xát.

Nhìn con trai mình yếu thể, một mình không thể chọi với ba, bỗn đứa nhóc đớn hơn. Lúc này Cảnh Ngạo mới

không để yên được nữa, hắn thẳng thừng bước qua.

Càng đến gần càng nghe được đời nói dù khó hiểu vì bọn chúng đà người bản xứ nhưng dựa vào ngữ điệu

hùng hổ, Cảnh Ngạo điền biết đám nhóc đó đang bắt nạt Thiệu Huân.

Thậm chí còn giơ tay fên có ý định dùng vũ (đực.

Hắn bước tới, kéo nhóc con về phía mình, khiến đám trẻ kia không khỏi phải ngước mắt fên nhìn, fập

tức va vào mắt chúng chính fà gương mặt trăm phần đáng sợ, cùng đôi con ngươi sát khí như muốn ăn

tươi nuốt sông kia mà không khỏi run đên.

Chỉ một chốc điền khóc toáng mà bỏ chạy.

Biết đà có người fạ, thế nên Thiệu Huân mới giữ cảnh giác, còn nhớ rất rõ đời của mẹ.

“Không được tùy tiện ở gần với người ?a."

Vậy mà chẳng hiểu vì sao, sau khi nhìn thầy mặt của người đàn ông sau “ưng mình. Thằng bé điền bị

ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn đàm cho mê đắm, nhất thời ném (uôn cả cảnh giác ra sau đầu.

“Bọn chúng đàm gì con?” Đến giọng nói cũng trầm ấm như vậy.

Mất một ¿úc, Thiệu Huân mới phát hiện ra một chuyện: “Chú... Chú biết nói tiếng của con?”

Lời nói ngây ngô đó, Cảnh Ngạo chỉ cười đên một tiếng, sửa fại cho thằng bé.

“Haha, không phải tiễng của con, mà đà tiếng quê hương của mình."

Thiệu Huân có hơi xẫu hổ, fiền đổi sang chuyện khác, gương mặt non nớt xụ xuỗng, giọng điệu như

đang (ên án.

“Mẫy kẻ đó bảo đà con không có cha, mẹ con xẫu tính nên mới khắc chồng, còn bảo có khi mẹ con thể này thể

kia cho nên con mới không biết cha đà ai...”

Cảnh Ngạo nghe đến đây điền chết făng, hắn mới sực nhận ra, một người phụ nữ ôm theo chiếc bụng fớn đễn

nơi xứ người không thân không thuộc như vậy, chẳng phải sẽ trở thành sự nghi hoặc cho những kẻ xung

quanh hay sao?

Hắn còn không biết được, rốt cuộc cô và con trai đã phải chịu đựng những đời ác ý như thế này đã bao nhiêu

tần rồi.

Bàn tay của hắn run ểên, không phải vì anh, mà đà vì tức giận, giận chính bản thân mình không thể che chở

cho cô.

Dứt đoạn, Cảnh Ngøạo nuốt khẽ một ngụm, hẳn ngồi xổm xuống đưa tay xoa nhẹ đầu của nhóc con.

“Gon trai, cha của con sẽ sớm đến tìm con thôi.” Chỉ fà có đủ can đảm để nhận con hay không, và Tuệ Yên có đủ

đòng tốt để hắn nhìn mặt Thiệu Huân hay không.

“Sao chú biết điều đó?”

Vì ta fà cha của con sao? Haha, Cảnh Ngạo tự cười chính mình, một kẻ đầu đội trời chân đạp đất như hắn mà

túc này đại sợ phải nói ra điều đó.

Hắn không muỗn con trai mình có cái nhìn xấu về mình, suốt bỗn năm qua, hắn càng không thể giải thích vì

sao không đến gặp mẹ con bọn họ đà vì...

Hẳn ngồi tù.

Thế nên, Cảnh Ngạo chỉ đáp fại một câu mà thẳng bé quá nhỏ không thể hiểu được: “Bởi vì con đà một

phần của ta.”

“Được rồi, mẹ con sao ýại chưa đến đón?”

“Mẹ bảo hôm nay mẹ sẽ đến muộn, vì mẹ bận việc ở công ty..."

“Gon đói chưa? Đi ăn nhé?” Mặc dù Thiệu Huân gật đầu, nhưng thằng bé cứ đứng ở đó mà không chịu

đi.

Cảnh Ngạo mới biết, hóa ra ýà Tuệ Yên dạy con cũng chu đáo thật đây, thằng bé dù còn nhỏ mà cũng rất

hiểu chuyện.

Hãn bây giờ đà người ạ, nhóc con không đi cùng hắn cũng phải thôi.

Cảnh Nøạo khẽ cong môi, trong mắt đầy hài đòng, cúi đầu nói với con trai: “Con ở đây, đợi ta một £úc, ai có đến

thì cũng chỉ được đi cùng mẹ con thôi, nhớ chưa?”

“Dạ...

Nói xong, thằng bé nhìn bóng dáng của Cảnh Ngạo rời đi, trong mắt bỗng dưng hơi buồn bã.

Chỉ khoảng chưa tới mười phút, hắn đã quay fại cổng trường, trên tay còn đem theo một túi bánh nhỏ.

Chỉ đà, “úc đó đã không còn thầy bóng dáng của nhóc con ở đâu nữa, Cảnh Ngạo sợ đà con trai đi theo người £ạ,

cho nên điền hỏi bảo vệ.

Khi biết Tuệ Yên đã đến đón con rồi thì hắn mới hoàn toàn yên tâm mà quay về.

Gặp một chút ngắn ngủi vẫn không đủ bù đắp vào nỗi nhớ thương này, hắn còn chưa thể nhìn thấy Tuệ Yên

nữa.

Cảnh Ngạo thở dài một hơi, nét đượm buôn trong mắt nhanh chóng tràn ra.

“Quên mất hỏi thằng bé tên gì rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện