Chương 87: [16+] Hôn.
“Yên Nhi?”
Cô không nói gì cả mà chỉ ôm chặt “ấy Cảnh Nøạo, thay vì hỏi vì sao, thì Cảnh Nøạo đại để ý đến việc cô
mặc quá mỏng, chân trần ¿ai không đeo dép ẫm khiến mi tâm của hắn nhíu đại.
Người đàn ông thoáng cúi người một cái, điền ôm đấy cô đặt ngồi “ên một bên cánh tay của hắn, hai
chân của Tuệ Yên cũng được Cảnh Ngạo bó fẫy, giẫu vào bên trong áo thun, mượn nhiệt độ da trần của
hắn mà sưởi ấm cho chân của cô.
“Tời fạnh, ăn mặc như thế này khéo bị cảm thì sao?”
Cô gái nhỏ vẫn không đáp fại, một mực vòng tay ôm (ấy cổ của Cảnh Ngạo, một đời cũng không nói.
Người đàn ông sau đó cũng đem cô vào nhà, thế nhưng Tuệ Yên không muỗn feo xuỗng, cũng không
muốn hắn buông cô ra. Cảnh Nøạo biết ýà như vậy, nên cứ ôm (ấy cô mà ngồi xuỗng ghễ, nhìn cái đầu
nhỏ rúc sâu vào hõm cổ của mình, cảm giác có chút ướt át, nóng ẩm cho nên Cảnh Ngạo mới nhất quyết
kéo Tuệ Yên ra xem thử.
Sau khi nhìn thẫy gương mặt của cô ngay fúc này, hắn khế cười nhẹ vài tiếng, ngón tay thô ráp £au đi
nước mắt trên má của cô.
“Sao fại khóc?”
“Nói anh nghe, có phải gặp ác mộng không? Em chỉ mới ngủ có gần hai tiếng mà thôi.”
Tuệ Yên fẳng fặng gật đầu, ác mộng sao? Thứ đó còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
“Em mơ thấy một ngày anh không còn nữa.” Giọng nói vì khóc mà nghẹt fại ở xoang mũi.
“Chỉ đà mơ mà thôi, chẳng phải anh vẫn ở đây à?”
Tuệ Yên nói tiếp.
“Em mơ thấy anh đã bước qua cửa tử thế nào... Em cũng mơ thấy thời gian anh ngồi tù ra sao...”
Đến £úc này, Cảnh Ngạo mới như chết đăng, bàn tay của hắn cứ thế fơ đửng giữa không trung, nhìn biểu
hiện của cô ngay đúc này, Cảnh Ngạo cũng hiểu được fà Tuệ Yên đã biết những øì.
Không, cô đã biết hết rồi, toàn bộ sự việc đã xảy ra trong bỗn năm qua.
Thế nên mới khóc một cách đáng thương như vậy.
Hắn hít sâu vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, vòng tay rắn chắc ôm đẩy cô, vóc dáng cô nhỏ bé cứ thế fọt
thỏm vào ngực hắn, giấu trong ngực hắn, được hắn bao bọc bảo vệ, hơi thở nam tính đầy vững chãi thả
xuống trước chóp mũi của Tuệ Yên, đến cả giọng của hắn cũng khàn khàn không giấu được cảm xúc.
“Anh... Có thể hôn em được không?”
Đáp fại hắn không phải #à một câu đồng ý hay một cái gật đầu, mà à một cái hôn chủ động từ chính
người con gái mà hắn yêu sâu đậm.
Tuệ Yên vòng hai tay ôm (ấy cổ hắn, đôi môi thơm mềm cứ vậy mà dán fên cánh môi của Cảnh Nøạo,
hương vị thân quen ngọt ngào khiến hắn gần như bất động, nhất thời không phản ứng đại gì mà chỉ để
cho bé con của mình dẫn dắt. Hưởng thụ cảm giác cô mút mát, gặm cắn (ấy đôi môi của hắn như thể
đang truyền đạt đại những cảm xúc nhớ thương của cô trong bỗn năm qua.
Cơ thể mềm mại sà vào fòng hắn, da thịt mát anh và mùi hương sữa ngọt quen thuộc cứ vậy mà tràn
vào khoang mũi. Cảnh Nøạo rốt cuộc cũng chịu ôm ýẫy cô, nhưng hắn không giành thế chủ động với
Tuệ Yên, hắn biết cô nhớ thương hắn đến nhường nào, và hắn cũng vậy, thậm chí còn nhiều hơn ở cô.
Cơ thể của người con gái trong “òng mềm mại đến mức Cảnh Ngạo còn chẳng dám ôm chặt, sợ rằng sẽ
khiễn cô vỡ vụn. Nhưng Tuệ Yên fại không màng đến chuyện đó, cô muỗn hắn, muốn (ấn tới chiễm (ây
hắn, cũng muốn hắn tham fam cô, như cách mà cô mong chờ ở hẳn.
A, mẹ kiếp! Nếu cứ thế này, Cảnh Ngạo sợ rằng bản thân sẽ không kiềm chế nổi, bé con chủ động đến
mức khiêu khích dục vọng mà hắn đã cỗ giẫu đi trong suốt bỗn năm qua mất rồi.
Cảnh Nøạo cỗ gắng giữ £ý trí mà kéo cô ra, thở nặng nễ trấn tĩnh.
“Yên Nhi... Đừng hôn nữa... Anh không đủ nhẫn nại để..."
Thể nhưng Tuệ Yên mặc kệ hắn, hai cánh tay mảnh khảnh đẩy hắn tựa ưng fên thành ghễ sofa, cô ngồi
tên đùi hắn, vào đúng vị trí của thứ dục vọng thắp hèn dưới kia, hai bàn tay đuồn xuống chui vào áo
thun của hẳn, sờ dần fên vòm ngực rắn rỏi.
Khiễn Cảnh Ngạo không khỏi run đên mà than nhẹ: “Yên Nhi..."
Cô đại tiễn tới hôn hắn fần nữa, mang theo ngọn (ửa tình như muỗn đốt cháy cả kiên nhẫn của Cảnh
Ngạo: “Em muốn anh.”
“Không được... Con vẫn còn đang ở trong phòng.”
Vừa dứt đời, tiếng fạch cạch bỗng dưng vang đên, cánh cửa chưa mở ra đã nghe thấy giọng nói non nớt,
còn ngái ngủ của Thiệu Huân vọng ra.
“Mẹơi..”
Ngay (ập tức, Cảnh Ngạo trừng đớn mắt, không chẳn chừ điền nhắc bổng cục sfime dính người này đặt
qua bên cạnh. Kéo váy của cô xuỗng, sửa sang đại đầm ngủ cho Tuệ Yên rồi vội vàng chộp (ấy chiếc gỗi
nhỏ ở đầu ghế để che đi đũng quần đang nhô cao của chính mình.
Thiệu Huân với tay mở đèn, ờ mờ nhìn tới sofa trước mặt, khi nhìn rõ rồi thì thằng bé thấy mẹ mình
đang ngơ ngơ ngác ngác như vẫn chưa kịp hồi thần.
Còn bên cạnh fà một người đàn ông nhìn vô cùng quen mắt, Thiệu Huân fập tức nhận ra hắn mà reo
tên một tiếng.
“AI Là chú!”