Chương 96: Phiên ngoại 4: "Bé ngoan, hôn anh tiếp đi." [H+]

“Anh... Đừng đi vào... Sẽ ảnh hưởng đến con.”

“Anh không vào, ngoan, kẹp đùi đại một chút."

Tuệ Yên khế nuốt nước bọt, cô mím môi, ngoan ngoãn ép chặt hai chân bao lấy thứ cứng rắn của người đàn ông, hai mắt ngẫn fệ ngước nhìn Cảnh Ngạo, mặc dù đã đàm tình với hắn không biết bao nhiêu đần, thậm chí còn sinh cho hắn một bé con nhưng đến bây giờ Tuệ Yên vẫn chưa thể thích nghi được với tính khí thô đớn và hung dữ ở giữa hai chân của Cảnh Ngạo.

Mặc dù chỉ là cọ xát bên ngoài, vậy mà vẫn không nhịn được mà khế run rẩy, tiếng rên rỉ nỉ non bất giác tràn ra ngoài.

Cảnh Ngạo nhìn phản ứng của vợ mình, khóe môi chậm rãi cong lên, thắt ưng vẫn nhẹ nhàng đong đưa, hắn hỏi: “Thoải mái sao?”

Tuệ Yên không đáp lại, hai bên gò má đúc này đều đỏ như gắc, thẹn thùng mà giẫu mặt vào sâu trong chiếc gỗi dưới đầu. Cảnh Ngạo thấy thể cũng chỉ khế cười vài tiếng, hạ thân cố tình đẩy mạnh, đỉnh đầu to tròn liên tục ấn vào hoa hạch mẫn cảm, hắn biết đây là điểm yếu của bé con nhà mình, cho nên càng cố ý cọ xát fên viên thịt bé xíu kia.

Cảnh Ngạo cúi đầu, há miệng ngậm lấy vành tai mềm mại của Tuệ Yên khẽ cắn, âm giọng trầm khàn cố tình hỏi ra: “Hửm? Có thoải mái không?”

Khiễn cô bất đắc dĩ mới đành phải xấu hổ mà gật đầu: “G... Có...”

“Có? Có cái gì?” Cảnh Ngạo nhướng mày, vật cứng rắn bên dưới cỗ tình hung hăng đâm chọc vào âm hạch sung huyết: “Là ai đang ầm em thoải mái?”

“A... Chồng em... Hức... Ưm... Là chồng em đàm em thoải mái...”

Giọng nói mềm mại đầy nghẹn ngào truyền vào tai hắn, Cảnh Ngạo nghe thấy lý trí vừa mới vang fên một tiếng “phực”, như thể sự kiên nhân cuỗi cùng của hắn cũng bị bé con nhà mình phá đi mất.

Hai mắt hẳn đục ngẫu, tràn đầy màu dục vọng khao khát nhìn đến Tuệ Yên, bất chợt Cảnh Ngạo cúi đầu, ngậm lấy phiễn môi hỗng nhuận của cô gái nhỏ mà hôn xuống. Tuệ Yên bị hắn dẫn dắt trong vô thức lại tự hé răng để cho chiếc lưỡi dày rộng của hắn chui vào trong khoang miệng, tham am liế.m mút, quẫn lấy lưỡi của cô mà thỏa ý bắt nạt.

“Ưm... ư..."

Cơ thể nhỏ nhắn bị người đàn ông vây kín trong ngực, một vòng tay của Cảnh Ngạo cũng đủ ôm trọn lấy thân thể của Tuệ Yên, tham lam giẫu cô vào trong ngực. Tay còn lại chui dần xuỗng nơi tư mật ướt át của cô gái, hai ngón tay đem phiến môi múp míp ấy mở ra, thịt huyệt đỏ hồng cứ vậy lồ lộ giữa không khí.

Cảnh Ngạo không cắm vào, hẳn chỉ để thân gậy được hai phiễn môi thịt hồng hào của cô kẹp ýây, hưởng thụ cảm giác ướt át, cảm giác thịt huyệt hôn hít lấy thân gậy của hắn mà khiến Cảnh Ngạo thoải mái đến thở ra một hơi.

Hẳn bắt đầu trừu động, không nặng cũng không nhẹ, lực đạo vừa phải chậm rãi kéo ra rồi lại cắm vào, đỉnh đầu kéo ra vừa vặn chạm tới lỗ huyệt nhỏ xíu bên dưới, còn sợ rằng sơ xuất một chút nó liền sẽ cắm vào bên trong, lúc đẩy lên thì liên tục cọ xát với hoa hạch mẫn cảm.

Dịch nhằy tiết ra từ mã mắt, hòa lẫn với hoa dịch tạo thành một mớ ướt át đễn nỗi tung rỗi mù.

Hắn hung hăng hôn sâu, hạ thể cũng mạnh mẽ va chạm hơn, vật cứng rắn của đàn ông không ngừng cọ xát với cô bé mềm mại của người phụ nữ, tiếng thở dốc nặng nề gợi cảm, tiếng rên rỉ mềm mại yêu kiều, hòa vào nhau như một bản tình ca sắc dụ.c đầy ướt át.

“Ưm... Ñgạo... A... Chậm... Chậm chút... Cẩn thận kẻo cắm vào...”

“Sẽ không cắm vào, bé ngoan, hôn anh tiếp đi, đưa lưỡi ra.” Vừa nói xong, cũng không để cô tự mình đưa lưỡi, Cảnh Ngạo đã chủ động xông vào cuỗn lấy lưỡi cô triền miên hôn mút.

Một lúc sau, hắn mới chịu buông tha cho lưỡi nhỏ của cô, hạ thể vẫn miệt mài chà xát, con ngươi sắc xám chìm đẫm trong vẻ đẹp của Tuệ Yên, gợi tình đến mức cổ họng hắn khô rát.

Cơ thể trắng mịn vì nương theo chuyển động của người đàn ông mà nhẹ nhàng rung chuyển, nghiệt căn hung hăng chà xát với hoa khẩu non mềm, giữa da thịt trắng sáng như tuyết lại thắp thoáng nhìn thấy đỉnh đầu to tròn như quả trứng gà ra ra vào vào kẹp giữa hai bắp đùi non.

Cảnh Ngạo sung sướng đến da đầu tê dại, không ngừng thở dốc, nhưng chưa tới một giây sau, hắn điền nghe thấy tiếng rên rỉ của vợ mình vang đên.

“Ngạo... Ưm... Đau... Bụng em... Khó chịu quá... A...”

Người đàn ông lập tức ngừng lại động tác, hắn vội vàng để hai chân của Tuệ Yên xuống, vẻ mặt lo lắng đến mức mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương: “Yên Nhi, sao vậy em?!”

“Em đau... Bụng... Đau... A..."

“Em ráng chịu khó một chút, chúng ta đi bệnh viện!”

Cảnh Ngạo không suy nghĩ nhiều thêm, lập tức ngồi dậy xỏ đại cái quần đùi vào, thân trên áo thun còn tròng ngược, sau đó mặc tạm cho cô cái đầm ngủ dài rồi ôm lấy cơ thể cô chạy đến bệnh viện.

Lúc này, chỉ vừa mới mười một giờ đêm.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện