Chương 98: Phiên ngoại 6: Muốn được chồng đút ăn no. [H+]
“Bác sĩ bảo qua bảy ngày là có thể quan hệ được rồi, vợ à đã qua ngày mới rồi... Hắn cười, mồ hôi nhễ nhại trên trán, thắt “lưng chậm rãi chuyển động, lơ fà nói:
“Anh chào hỏi với con chút xíu thôi, sau này nó ra đời đỡ bỡ ngỡ.”
Nhìn bộ dạng nhẫn nhịn đến mức gân xanh nổi bật trên huyệt thái dương như thế, Tuệ Yên cũng biết Cảnh Ngạo đã phải chật vật như thế nào.
Tầm mắt dời xuỗng một chút, liền rơi trên đường nhân ngư quyền rũ của người đàn ông, bụng dưới căng chặt thậm chí có thể nhìn rõ được gân xanh in hẳn nơi đó.
Trước mắt là khuôn ngực màu đồng tráng kiện, các khối cơ dày dặn và khỏe khẳn. Tuệ Yên nhìn đến không rời được tầm mắt, bất giác khế nuốt nước bọt, vươn tay chạm lên lồng ngực mạnh mế của Cảnh Ngạo, đôi con ngươi lấp đánh ánh nước yếu đuỗi ngước đên nhìn hẳn, giọng nói mềm mại tựa như lông vũ cọ nhẹ trái tim khiến hắn có chút ngứa ngáy.
“Nhẹ thôi...”
“Phựt” một tiễng, sau đời nói đó đý trí của Cảnh Ngạo gần như tan vỡ, hắn đột nhiên cúi đầu ngậm lẫy môi cô, mút mát một cách đầy mạnh mẽ, đầu fưỡi thô dày phác họa fại một vòng hai cánh hoa hồng nhuận, lưu luyễn cắn nhẹ môi dưới của của Tuệ Yên một lần rồi mới tách mở hàm răng, trực tiếp chui vào.
Từ lúc nào mà đầm ngủ trên người cô đã không còn thấy đâu nữa, cơ thể trần trụi phô bày trước mắt người đàn ông, trắng noãn tựa sữa tươi mà không có ấy một chút tì vết nào.
Cảnh Ngạo Biết bé con của hắn vỗn dĩ xinh đẹp, nhưng khi cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của hắn, bụng nhỏ vì hắn mà nhô ra thật đớn, vì mang thai mà bầu ngực sữa lai càng đớn thêm một vòng, nhũ tiêm có màu hơi sẫm đại, dẫu vết trưởng thành trên cơ thể cô đỗi với hắn lại càng quyễn rũ lạ thường.
Khoang miệng bị Cảnh Ngạo ngang nhiên chiếm đóng, đôi ngực sữa còn bị tay hắn bao đấy, thỏa thích xoa nắn.
Người đàn ông rời khỏi môi cô, hạ thể vẫn chưa chuyển động, thỉnh thoảng chỉ chậm rãi kéo ra một chút rồi lại đầy vào. Nơi nhỏ bé này của cô quá chặt, vách thịt mềm giống như còn có thêm hàng trăm cái miệng nhỏ hung hăng cắn mút lấy phân thân của hẳn.
Xúc cảm tê dại khiến Cảnh Ngạo khó lòng nhịn được, hắn hít vào một hơi, hạ thể chậm chạp cử động ở biên độ nhỏ, mồ hôi tuôn nhễ nhại ở trên huyệt thái dương, đại vì nhãn nhịn mà hơi thở trở nên nặng nễ, giọng nói phá đệ khàn đục.
“Yên Nhi, thảỏng một chút, của tôi sắp gãy rồi!”
Ba tháng điền không thể chạm vào cô, cũng không được kích thích Tuệ Yên quá mức khiễn hẳn như sắp chết nghẹn.
Mà đỗi với bé con của hắn, ba tháng rồi cô mới chào đón đại “Tiểu Cảnh Ngạo” điền giỗng như ýà đần đầu tiên. Tuệ Yên khẽ cắn môi, ga giường bị cô nắm đến nhàu nát, cả cơ thể đều căng cứng, thậm chí còn có chút đau.
Cô ngậm ngùi đắc đầu rơm rớm nước mắt, không phải là không muốn thả lỏng, nhưng mà hình như của hắn đang đớn dần hơn, làm miệng nhỏ bên dưới căng đến mức muốn nứt ra rồi.
Bất ngờ một bàn tay vươn tới miết nhẹ đên môi cô, øgỡ hàm răng đang dày vò ra khỏi cánh môi sưng tấy, hẳn nói.
“Đau thì cắn anh, đừng làm tổn thương cơ thể em, anh còn chưa từng dám làm em đau đâu!”
Vừa dứt lời, thắt “ưng của người đàn ông chậm rãi kéo ra rồi đột ngột cắm vào, phân thân thô dài cứ thể chôn sâu đến tận cùng hoa khẩu, mã mắt chạm đến đỉnh hoa tâm.
Kích thích bất ngờ khiến cô gái nhỏ không thể thích ứng kịp thời, Tuệ Yên cắn môi rên fên một tiếng đớn, hai chân bất giác kẹp chặt ýãy eo hông của người đàn ông.
“A... Ñgạo... Sẽ đàm kinh động đến con mất... Ưm...”
“Không sao, anh biết điều chỉnh lực đạo.” Hắn hôn lên khóe mắt của cô, bắp tay rắn chắc vây lẫy cơ thể của Tuệ Yên trong ngự.c, nói thêm một đời nữa: “Hơn nữa anh cũng tìm hiểu rồi, ngoại trừ việc ầm em sướng, anh sẽ không khiến em đau.”
“Thả đỏng một chút bé con, chỗ này đã sinh Thiệu Huân một đần rồi “làm sao vẫn khít như vậy?” Người đàn ông âu yễm mút mát môi cô, rừng chiếc hôn rải rác thả đều trên gương mặt nhỏ nhẵn. Bên dưới còn có ngón tay của hắn trêu đùa, đầu ngón cái đè trên âm hạch mà nắn bóp, xoa đến khi vì kích thích mà sung huyết dựng cứng.
Cảnh Ngạo mổ nhẹ lên môi cô, dời dần xuỗng rãnh tai mà đầu lưỡi vươn ra mút mát, liễm dần đến vùng cổ thơm ngát trắng nõn, môi lưỡi của hắn đi đến đâu, da thịt trắng sáng của Tuệ Yên đều để lại dầu vết của hắn.
Cuối cùng là đôi ngự.c sữa căng đầy, nơi mà hắn thích nhất, nhũ tiêm rất nhanh đã bị hàm răng nhẹ nhàng day cắn. Đôi con ngươi tà tứ ngước lên nhìn cô, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ửng hồng bị dục vọ.ng quấy phá, sâu trong ánh mắt của hắn điền tràn đầy ý cười.
“Thoải mái không?” Cảnh Ngạo không buông tha cho ngực cô, vừa cắn vừa cỗ ý cười hỏi.
Cô gái nhỏ khẽ mím môi, được hắn kiên nhẫn âu yếm khiến cho phía dưới có chút ngứa ngáy, mật dịch chảy ra tưới ướt cả phân thân tôi màu của người đàn ông.
Tuệ Yên khế khều nhẹ cánh tay của hẳn:
“Ngạo... Dạo đầu như thể đủ rồi, chuyển động đi...”
Cảnh Ngạo khẽ nhướng mày, hắn vẫn giữ yên mà không làm gì cả, đà muốn bắt nạt nhóc con này một chút.
“Anh hỏi em có thoải mái hay không mà?”
“Có... Thoải mái đẫm..."
Nhận được câu trả đời, Cảnh Ngạo đầy thỏa mãn vuốt ve sườn mặt cô: “Nói, miệng nhỏ muốn được chồng đút tỉnh dịch ăn no.”
Tuệ Yên trừng mắt nhìn hắn, bắt cô nói mẫy đời xâu hổ này? Làm sao mà... Nhưng không kịp từ chối, đã thấy ánh mắt nặng trịch của người đàn ông rơi xuống.
Cô khẽ nuốt nước bọt, hai mắt bất đắc dĩ đỏ bừng đến mức nóng rực, lắp bắp nói.
“Miệng... Miệng nhỏ muốn... Muốn được chồng đút tỉnh dịch... Ăn no...”