Tuy rằng rất không cam lòng, song Ashley không dám phản đối vị đội trưởng đã nuôi dạy cô nên người này! Dù sao thì hiện tại toàn bộ tộc Tiên chỉ còn sót lại hai mươi ba giọt suối, và cô đã sử dụng mất một nên giờ là hai mươi hai.
Thân phận của cô đủ để cả tộc nghiến răng chịu đựng tổn thất đó, nhưng cho một kẻ lạ mặt, lại còn là Goblin? Cho dù cô là công chúa đi chăng nữa, thì Ishildur cũng hoàn toàn có quyền từ chối một mệnh lệnh ngớ ngẩn đến như vậy!
- Thực ra... không cần phải sử dụng cả giọt! Chỉ cần dùng nước suối để tăng phúc cho phép Hồi xuân là đủ rồi! Goblin có sinh mệnh rất ngắn, không cần thiết phải hao phí toàn bộ năng lượng trong Nước suối.
- Thật sao chị Lena? Thế thì chị mau mau cứu hắn ta đi!
- Nếu như không tổn hại tới giọt nước suối, vậy thì làm đi Lena!
Ishildur khẽ gật đầu ra hiệu, đến lúc này Lena mới bắt đầu lầm rầm niệm phép. Nếu như Ashley trưởng thành hơn thì đây là một hành động tối kỵ, nhưng dù sao thì hiện tại trong mắt các Tiên nhân, cô nàng vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi!
Dưới phép thuật của Lena, một vòng ánh sáng màu xanh với những chiếc lá được tạo nên bởi phép thuật bao phủ lấy Gatrix và Vera, từ từ kết thành một chiếc kén sinh mệnh. Hơi mát từ chiếc kén phát ra thấm đượm lòng người, xua tan đi bao mệt mỏi từ trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi của nàng công chúa tộc Tiên. Thế rồi Lena đột nhiên quát to!
- Phá!
Chiếc kén sáng rực lên, căng phồng, sau đó nổ tung thành muôn vàn mảnh vỡ lấp lánh, rơi lả tả xuống mặt đất như một cơn mưa bụi nhiệm màu. Phía trong chiếc kén, cả Gatrix và Vera đều đã lành lặn hoàn toàn như chưa từng có chuyện gì xảy ra - ngoại trừ đôi cánh của Vera!
- Ta chỉ có thể chữa trị phần người của cô ta, còn phần quỷ thì không thể!
...
Giấc ngủ ngàn thu, mà một lần nữa Gatrix lại tóm trượt, không tới. Thay vào đó, hắn cảm thấy một làn gió mát mẻ đang bao trùm khắp toàn thân hắn, chữa trị và bổ sung cho sinh mệnh vốn đã khô kiệt của hắn. Cảm giác sảng khoái tràn ngập trong tứ chi Gatrix, khiến hắn không khỏi mở to mắt, hít một hơi đầy lồng ngực, và hét to lên!
Tiếp theo đó, Gatrix nhìn thấy một đám trai xinh gái đẹp đang trố mắt ra nhìn mình!
Gatrix nhìn một vòng xung quanh. Hắn chỉ mất chưa tới một giây để hiểu hết tất cả tình hình.
- Là các vị đã cứu ta sao? - Một con Goblin biết nói?! Chuyện quái quỷ gì thế này?
Ishildur không khỏi ngạc nhiên. Chẳng phải lũ Goblin vẫn luôn là những sinh vật ngu dốt, bẩn thỉu hay sao?
- Xin tự giới thiệu, ta là Gatrix, một con Goblin. Như vậy, xin cảm ơn...
- Không phải bọn ta, ngươi hãy cảm ơn công chúa đi! Không có mệnh lệnh của công chúa thì dù thứ nhơ bẩn như các ngươi có chết cả trăm ngàn chúng ta cũng không quan tâm đâu!
Vị đội trưởng nhanh chóng vượt qua sự ngạc nhiên ban đầu, lạnh lùng trả lời. Gatrix không hề lấy làm phiền lòng, hắn quay sang Ashley cười hề hề:
- Gatrix ta nợ công chúa một mạng! Ta sẽ tìm mọi cách để báo đáp lại mối ân tình này!
Đến đây lại phải hỏi, Vera đang làm gì? Đây là một câu trả lời mà nàng Succubus rất khó trả lời lúc này, bởi cô đang ôm chặt lấy Gatrix từ phía sau như đứa trẻ gặp mẹ về sau buổi đi chợ. Dường như ngôn ngữ không còn đủ để cô diễn tả nỗi lòng, thế nên cô chỉ biết ôm chầm lấy Gatrix như một cách phát tiết mà thôi.
Đội quân Tiên cười thầm trong lòng, không cho là đúng. Một con Goblin thì có thể cho họ được những gì cơ chứ? Song chỉ có một người không thấy như vậy! Ashley lập tức nắm lấy tay Gatrix!
- Nhát chém vừa rồi là như thế nào vậy?
- Cho dù ta có giải thích, cô cũng sẽ không hiểu đâu! Bởi cô chưa chạm tới tầng thứ đó.
- Ta không tin! Ngươi vừa nói là nợ ta một chuyện đúng không?
Gatrix nhếch một bên lông mày lên.
- Cô thật sự muốn đổi một món nợ ân tình của ta lấy thông tin về chiêu thức rác rưởi đó sao?
Câu nói này khiến trong lòng Ashley nổi bão không thôi! Đó là chiêu thức tinh diệu nhất mà cô từng thấy, mà trong miệng Gatrix chỉ được coi là "thứ rác rưởi" sao? Nhưng thời gian không cho phép cô nghĩ ngợi thêm, bởi...
- Thưa công chúa, thần ghét phải quấy rầy ngài, nhưng chúng ta cần rời đi ngay trước khi cường giả loài người phát hiện ra chúng ta!
Ashley lộ ra vẻ khó xử vô cùng. Một phần cô rất muốn đào móc thêm bí mật từ con Goblin này, có điều phần còn lại khuyên cô phải lập tức theo Ishildur rời đi. Cuối cùng Ashley không đành lòng bước tới trước mặt Gatrix, giơ ra một ngón út.
- Hứa đi! Hứa là ngươi sẽ tìm tới gặp ra để trả món nợ này! Đây là một lời thề ta học được từ loài người, kẻ bội ước sẽ phải chịu một ngàn mũi kiếm đâm vào người!
- Thực ra lời hứa của ta còn nặng hơn bất cứ thứ gì trên đời này, nhưng nếu cô đã muốn thì...
Gatrix mỉm cười, đưa ngón út ra, ngoắc vào ngón tay Ashley.
- Ta, Gatrix, chắc chắn sẽ trả món nợ ân tình này với công chúa Ashley của tộc Tiên!
Đến lúc này Ashley mới gật đầu hài lòng. Cô cúi nhẹ đầu xuống, lấy từ trên cổ ra một chiếc dây chuyền. Mặt dây chuyền là hình một bông hoa, chính giữa khảm viên hồng ngọc.
- Đây là tín vật của ta! Ngươi chỉ cần mang theo nó vào trong Cánh Rừng Vĩ Đại, tự khắc sẽ có tộc nhân của ta ra đón! Nhớ đấy, đừng có thất hứa!
Ashley nói xong liền quay người chạy tới chỗ Ishildur, lúc này đang đợi sẵn trên lưng Vong mã. Cô ngoái lại, vẫy tay chào tạm biệt Gatrix, và không quên cả Vera!
- Tạm biệt, ngực nhỏ!
- Con nhỏ chết tiệt!
Vera tức tối dậm chân, giơ nắm đấm dứ dứ theo đội quân tộc Tiên đang ngày càng nhỏ dần nơi cuối chân trời. Đột nhiên cô quay phắt sang Gatrix!
- Anh với nó tình tứ ghê quá à nha!
- Gì cơ? Làm gì có chuyện ấy! Giữa anh với cô ấy vô cùng trong sạch!
- Thế nãy ai còn bận nắm tay nắm chân không hỏi thăm em lấy một câu đấy!
Câu nói này khiến gương mặt Gatrix héo quắt lại. Nụ cười trên gương mặt hắn chợt tan biến, chỉ còn lại đó là nỗi ân hận vô hạn! Nó khiến Vera có chút bối rối!
- Em... em xin lỗi! Em chỉ hơi ghen tị tí thôi!
Gatrix nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên vuốt ve phần mấu xương cánh cụt gãy của cô - giờ chúng đã thu lại vào trong cơ thể.
- Anh xin lỗi, Vera! Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em!
Lòng Vera chợt chùng xuống! Những ký ức về Minas ùa về, khiến cô không khỏi sợ hãi trong lòng. Có điều câu nói tiếp theo của Gatrix đã thổi bay hết cảm giác đó của cô!
- Sau này anh sẽ đảm bảo em không cần phải chiến đấu thêm nữa!
- Ý anh là em chỉ biết trốn sau lưng anh, như một bình hoa vô dụng hay sao?
Vera chống nạnh tức tối. Gatrix định há miệng trả lời, nhưng miệng hắn dần dần chuyển thành một nụ cười.
- Ôi con nhóc này lớn thật rồi!
Nói xong, hắn nghiêm túc cúi gập người bốn mươi lăm độ trước Vera.
- Ta, Gatrix, chân thành xin lỗi em! Xin lỗi vì đã coi em như một nhân vật nữ phụ trong các bộ tiểu thuyết, nơi nam chính đánh chiếm thiên hạ, nữ nhân ở sau cổ vũ. Em có tha lỗi cho ta không, chiến hữu?
Gatrix xòe ra một bàn tay trước mặt Vera. Chưa bao giờ Vera cảm thấy tự hào và hãnh diện đến như thế này! Cảm xúc quá lớn khiến mũi cô cay cay, đỏ chót như một quả cà chua!
- Ai muốn làm đồng đội với anh cơ chứ!
Thế nhưng bàn tay cô vẫn nằm gọn trong tay Gatrix!
- Được rồi, vậy thì chúng ta hãy lấy những thứ chúng ta xứng đáng được hưởng thôi!
- Thứ gì?
Vera hỏi lại. Gatrix đưa tay chỉ về một phía.
- Em quên đống vật phẩm Minas bỏ rơi rồi à! Tiền cả đấy! Nhặt một ít vải đi, chúng ta sẽ cần một chiếc bao thật lớn đó!
Việc phân loại ra những vật phẩm nào còn hữu dụng, cái nào phải bỏ lại được Vera giao hết cho Gatrix, cô chỉ đóng vai culi khuân vác mà thôi. Ý định này của cô đã bị Gatrix phê phán thậm tệ!
- Nếu em muốn làm chiến hữu ngang hàng với ta, vậy thì tri thức là điều không thể thiếu! Lại đây, ta sẽ tranh thủ dạy cho em cách xem hàng bằng cách sử dụng ma lực thẩm tra luôn. Giá trị thực sự của nó thì còn phải kiểm tra lại, nhưng ít nhất chúng ta có thể tạm lọc bước đầu được cái nào đã hỏng.
...
Tờ mờ sáng hôm sau, lúc này sự sống đã trở lại nơi thị trấn đổ nát! Những người may mắn quay trở lại nhà, nhốn nhác gọi tên người thân, khóc than đau đớn khi không biết tung tích gia đình mình đâu. Một số chỗ, lũ côn đồ còn tranh thủ cướp bóc, phá hoại, hãm hiếp, buộc những vệ binh phải chạy đôn đáo tới bở hơi tai để dẹp yên. Trong cái không khí hỗn loạn đó, có hai người, trên lưng đeo bao tải to đùng, đã bước vào trong Nghiệp đoàn người mạo hiểm.
Không biết là do may mắn, hay tòa kiến trúc này có những phép thuật bảo vệ nào, mà trận chiến đêm qua chẳng ảnh hưởng gì tới nơi đây hết! Có chăng là số lượng người trong căn nhà này đã giảm đi đáng kể mà thôi!
Gatrix bước tới chỗ cô nàng tiếp tân, đặt chiếc bao vải bốc mùi tanh tưởi nồng nặc sau lưng xuống.
- Đội của ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Đây là bằng chứng xác nhận!
Gatrix mở chiếc bao ra, bên trong là rất nhiều những mảnh thịt màu tím tươi roi rói. Ngay khi nhìn thấy chúng, cô nàng tiếp tân khốn khổ đã không thể kìm được mà nôn ra bằng hết!
- Chỗ này là những gì còn sót lại của con quái vật khổng lồ hôm qua, như cô đã thấy! Nó chính là pháp sư Minas, kẻ đã đứng đằng sau toàn bộ vụ việc này!
Hắn đặt tiếp lên bàn một số mảnh vỡ của chiếc mặt nạ! Cô nàng tiếp tân sau khi đã nôn hết dịch lỏng trong bụng ra, mới mệt mỏi xua tay.
- Chúng tôi chứng thực đội Tự Do đã hoàn thành nhiệm vụ. Mời ngài điền vào phiếu này để lĩnh thưởng!
Thân phận của cô đủ để cả tộc nghiến răng chịu đựng tổn thất đó, nhưng cho một kẻ lạ mặt, lại còn là Goblin? Cho dù cô là công chúa đi chăng nữa, thì Ishildur cũng hoàn toàn có quyền từ chối một mệnh lệnh ngớ ngẩn đến như vậy!
- Thực ra... không cần phải sử dụng cả giọt! Chỉ cần dùng nước suối để tăng phúc cho phép Hồi xuân là đủ rồi! Goblin có sinh mệnh rất ngắn, không cần thiết phải hao phí toàn bộ năng lượng trong Nước suối.
- Thật sao chị Lena? Thế thì chị mau mau cứu hắn ta đi!
- Nếu như không tổn hại tới giọt nước suối, vậy thì làm đi Lena!
Ishildur khẽ gật đầu ra hiệu, đến lúc này Lena mới bắt đầu lầm rầm niệm phép. Nếu như Ashley trưởng thành hơn thì đây là một hành động tối kỵ, nhưng dù sao thì hiện tại trong mắt các Tiên nhân, cô nàng vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi!
Dưới phép thuật của Lena, một vòng ánh sáng màu xanh với những chiếc lá được tạo nên bởi phép thuật bao phủ lấy Gatrix và Vera, từ từ kết thành một chiếc kén sinh mệnh. Hơi mát từ chiếc kén phát ra thấm đượm lòng người, xua tan đi bao mệt mỏi từ trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi của nàng công chúa tộc Tiên. Thế rồi Lena đột nhiên quát to!
- Phá!
Chiếc kén sáng rực lên, căng phồng, sau đó nổ tung thành muôn vàn mảnh vỡ lấp lánh, rơi lả tả xuống mặt đất như một cơn mưa bụi nhiệm màu. Phía trong chiếc kén, cả Gatrix và Vera đều đã lành lặn hoàn toàn như chưa từng có chuyện gì xảy ra - ngoại trừ đôi cánh của Vera!
- Ta chỉ có thể chữa trị phần người của cô ta, còn phần quỷ thì không thể!
...
Giấc ngủ ngàn thu, mà một lần nữa Gatrix lại tóm trượt, không tới. Thay vào đó, hắn cảm thấy một làn gió mát mẻ đang bao trùm khắp toàn thân hắn, chữa trị và bổ sung cho sinh mệnh vốn đã khô kiệt của hắn. Cảm giác sảng khoái tràn ngập trong tứ chi Gatrix, khiến hắn không khỏi mở to mắt, hít một hơi đầy lồng ngực, và hét to lên!
Tiếp theo đó, Gatrix nhìn thấy một đám trai xinh gái đẹp đang trố mắt ra nhìn mình!
Gatrix nhìn một vòng xung quanh. Hắn chỉ mất chưa tới một giây để hiểu hết tất cả tình hình.
- Là các vị đã cứu ta sao? - Một con Goblin biết nói?! Chuyện quái quỷ gì thế này?
Ishildur không khỏi ngạc nhiên. Chẳng phải lũ Goblin vẫn luôn là những sinh vật ngu dốt, bẩn thỉu hay sao?
- Xin tự giới thiệu, ta là Gatrix, một con Goblin. Như vậy, xin cảm ơn...
- Không phải bọn ta, ngươi hãy cảm ơn công chúa đi! Không có mệnh lệnh của công chúa thì dù thứ nhơ bẩn như các ngươi có chết cả trăm ngàn chúng ta cũng không quan tâm đâu!
Vị đội trưởng nhanh chóng vượt qua sự ngạc nhiên ban đầu, lạnh lùng trả lời. Gatrix không hề lấy làm phiền lòng, hắn quay sang Ashley cười hề hề:
- Gatrix ta nợ công chúa một mạng! Ta sẽ tìm mọi cách để báo đáp lại mối ân tình này!
Đến đây lại phải hỏi, Vera đang làm gì? Đây là một câu trả lời mà nàng Succubus rất khó trả lời lúc này, bởi cô đang ôm chặt lấy Gatrix từ phía sau như đứa trẻ gặp mẹ về sau buổi đi chợ. Dường như ngôn ngữ không còn đủ để cô diễn tả nỗi lòng, thế nên cô chỉ biết ôm chầm lấy Gatrix như một cách phát tiết mà thôi.
Đội quân Tiên cười thầm trong lòng, không cho là đúng. Một con Goblin thì có thể cho họ được những gì cơ chứ? Song chỉ có một người không thấy như vậy! Ashley lập tức nắm lấy tay Gatrix!
- Nhát chém vừa rồi là như thế nào vậy?
- Cho dù ta có giải thích, cô cũng sẽ không hiểu đâu! Bởi cô chưa chạm tới tầng thứ đó.
- Ta không tin! Ngươi vừa nói là nợ ta một chuyện đúng không?
Gatrix nhếch một bên lông mày lên.
- Cô thật sự muốn đổi một món nợ ân tình của ta lấy thông tin về chiêu thức rác rưởi đó sao?
Câu nói này khiến trong lòng Ashley nổi bão không thôi! Đó là chiêu thức tinh diệu nhất mà cô từng thấy, mà trong miệng Gatrix chỉ được coi là "thứ rác rưởi" sao? Nhưng thời gian không cho phép cô nghĩ ngợi thêm, bởi...
- Thưa công chúa, thần ghét phải quấy rầy ngài, nhưng chúng ta cần rời đi ngay trước khi cường giả loài người phát hiện ra chúng ta!
Ashley lộ ra vẻ khó xử vô cùng. Một phần cô rất muốn đào móc thêm bí mật từ con Goblin này, có điều phần còn lại khuyên cô phải lập tức theo Ishildur rời đi. Cuối cùng Ashley không đành lòng bước tới trước mặt Gatrix, giơ ra một ngón út.
- Hứa đi! Hứa là ngươi sẽ tìm tới gặp ra để trả món nợ này! Đây là một lời thề ta học được từ loài người, kẻ bội ước sẽ phải chịu một ngàn mũi kiếm đâm vào người!
- Thực ra lời hứa của ta còn nặng hơn bất cứ thứ gì trên đời này, nhưng nếu cô đã muốn thì...
Gatrix mỉm cười, đưa ngón út ra, ngoắc vào ngón tay Ashley.
- Ta, Gatrix, chắc chắn sẽ trả món nợ ân tình này với công chúa Ashley của tộc Tiên!
Đến lúc này Ashley mới gật đầu hài lòng. Cô cúi nhẹ đầu xuống, lấy từ trên cổ ra một chiếc dây chuyền. Mặt dây chuyền là hình một bông hoa, chính giữa khảm viên hồng ngọc.
- Đây là tín vật của ta! Ngươi chỉ cần mang theo nó vào trong Cánh Rừng Vĩ Đại, tự khắc sẽ có tộc nhân của ta ra đón! Nhớ đấy, đừng có thất hứa!
Ashley nói xong liền quay người chạy tới chỗ Ishildur, lúc này đang đợi sẵn trên lưng Vong mã. Cô ngoái lại, vẫy tay chào tạm biệt Gatrix, và không quên cả Vera!
- Tạm biệt, ngực nhỏ!
- Con nhỏ chết tiệt!
Vera tức tối dậm chân, giơ nắm đấm dứ dứ theo đội quân tộc Tiên đang ngày càng nhỏ dần nơi cuối chân trời. Đột nhiên cô quay phắt sang Gatrix!
- Anh với nó tình tứ ghê quá à nha!
- Gì cơ? Làm gì có chuyện ấy! Giữa anh với cô ấy vô cùng trong sạch!
- Thế nãy ai còn bận nắm tay nắm chân không hỏi thăm em lấy một câu đấy!
Câu nói này khiến gương mặt Gatrix héo quắt lại. Nụ cười trên gương mặt hắn chợt tan biến, chỉ còn lại đó là nỗi ân hận vô hạn! Nó khiến Vera có chút bối rối!
- Em... em xin lỗi! Em chỉ hơi ghen tị tí thôi!
Gatrix nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên vuốt ve phần mấu xương cánh cụt gãy của cô - giờ chúng đã thu lại vào trong cơ thể.
- Anh xin lỗi, Vera! Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em!
Lòng Vera chợt chùng xuống! Những ký ức về Minas ùa về, khiến cô không khỏi sợ hãi trong lòng. Có điều câu nói tiếp theo của Gatrix đã thổi bay hết cảm giác đó của cô!
- Sau này anh sẽ đảm bảo em không cần phải chiến đấu thêm nữa!
- Ý anh là em chỉ biết trốn sau lưng anh, như một bình hoa vô dụng hay sao?
Vera chống nạnh tức tối. Gatrix định há miệng trả lời, nhưng miệng hắn dần dần chuyển thành một nụ cười.
- Ôi con nhóc này lớn thật rồi!
Nói xong, hắn nghiêm túc cúi gập người bốn mươi lăm độ trước Vera.
- Ta, Gatrix, chân thành xin lỗi em! Xin lỗi vì đã coi em như một nhân vật nữ phụ trong các bộ tiểu thuyết, nơi nam chính đánh chiếm thiên hạ, nữ nhân ở sau cổ vũ. Em có tha lỗi cho ta không, chiến hữu?
Gatrix xòe ra một bàn tay trước mặt Vera. Chưa bao giờ Vera cảm thấy tự hào và hãnh diện đến như thế này! Cảm xúc quá lớn khiến mũi cô cay cay, đỏ chót như một quả cà chua!
- Ai muốn làm đồng đội với anh cơ chứ!
Thế nhưng bàn tay cô vẫn nằm gọn trong tay Gatrix!
- Được rồi, vậy thì chúng ta hãy lấy những thứ chúng ta xứng đáng được hưởng thôi!
- Thứ gì?
Vera hỏi lại. Gatrix đưa tay chỉ về một phía.
- Em quên đống vật phẩm Minas bỏ rơi rồi à! Tiền cả đấy! Nhặt một ít vải đi, chúng ta sẽ cần một chiếc bao thật lớn đó!
Việc phân loại ra những vật phẩm nào còn hữu dụng, cái nào phải bỏ lại được Vera giao hết cho Gatrix, cô chỉ đóng vai culi khuân vác mà thôi. Ý định này của cô đã bị Gatrix phê phán thậm tệ!
- Nếu em muốn làm chiến hữu ngang hàng với ta, vậy thì tri thức là điều không thể thiếu! Lại đây, ta sẽ tranh thủ dạy cho em cách xem hàng bằng cách sử dụng ma lực thẩm tra luôn. Giá trị thực sự của nó thì còn phải kiểm tra lại, nhưng ít nhất chúng ta có thể tạm lọc bước đầu được cái nào đã hỏng.
...
Tờ mờ sáng hôm sau, lúc này sự sống đã trở lại nơi thị trấn đổ nát! Những người may mắn quay trở lại nhà, nhốn nhác gọi tên người thân, khóc than đau đớn khi không biết tung tích gia đình mình đâu. Một số chỗ, lũ côn đồ còn tranh thủ cướp bóc, phá hoại, hãm hiếp, buộc những vệ binh phải chạy đôn đáo tới bở hơi tai để dẹp yên. Trong cái không khí hỗn loạn đó, có hai người, trên lưng đeo bao tải to đùng, đã bước vào trong Nghiệp đoàn người mạo hiểm.
Không biết là do may mắn, hay tòa kiến trúc này có những phép thuật bảo vệ nào, mà trận chiến đêm qua chẳng ảnh hưởng gì tới nơi đây hết! Có chăng là số lượng người trong căn nhà này đã giảm đi đáng kể mà thôi!
Gatrix bước tới chỗ cô nàng tiếp tân, đặt chiếc bao vải bốc mùi tanh tưởi nồng nặc sau lưng xuống.
- Đội của ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Đây là bằng chứng xác nhận!
Gatrix mở chiếc bao ra, bên trong là rất nhiều những mảnh thịt màu tím tươi roi rói. Ngay khi nhìn thấy chúng, cô nàng tiếp tân khốn khổ đã không thể kìm được mà nôn ra bằng hết!
- Chỗ này là những gì còn sót lại của con quái vật khổng lồ hôm qua, như cô đã thấy! Nó chính là pháp sư Minas, kẻ đã đứng đằng sau toàn bộ vụ việc này!
Hắn đặt tiếp lên bàn một số mảnh vỡ của chiếc mặt nạ! Cô nàng tiếp tân sau khi đã nôn hết dịch lỏng trong bụng ra, mới mệt mỏi xua tay.
- Chúng tôi chứng thực đội Tự Do đã hoàn thành nhiệm vụ. Mời ngài điền vào phiếu này để lĩnh thưởng!
Danh sách chương