Thắp lửa giữa đêm có thể xua tan rất nhiều các loại côn trùng khác nhau, song việc bị ghé thăm bởi Rắn lửa, Linh cẩu rực cháy không phải chuyện để cười đâu! Cho dù là Gatrix cũng phải phí rất nhiều công sức mới có thể hạ gục chúng, mà đấy là bởi hắn có kĩ thuật cùng kinh nghiệm chiến đấu của một sinh vật tầng bảy, nên mới đủ sức san lấp khoảng cách về sức mạnh. Hắn dám khẳng định, nếu như thế chỗ hắn là một sinh vật nào đó chỉ mạnh tương đương hoặc hơn hắn đôi chút, thì vẫn cầm chắc cái chết!
Chưa kể, bên trong bóng tối còn tồn tại những thứ không sạch sẽ, Gatrix cảm nhận được như vậy. Trên con đường hắc ám, hắn tự nhận là đã đi được tương đối xa, nên hắn có thể nhận thấy được những thứ không thể gọi tên, nỗi kinh hoàng vô danh lẩn khuất trong tấm màn đen kịt, nơi ánh trăng màu xanh biển mộng mơ cũng không thể rọi sáng. Chúng thò bàn tay dưới hình thù những cái bóng kì quái ra, hướng về phía ngọn lửa, từ từ và chậm rãi, với quyết tâm bóp chết đốm sáng duy nhất trong màn đêm. Nếu như chạm phải một sinh vật sống, những chiếc bóng này sẽ lập tức rụt trở lại màn đêm, để lại cảm giác ớn lạnh gai hết đốt sống lưng lên sinh vật khốn khổ mang tên Gatrix. Dưới hai loại áp lực như vậy, giấc ngủ của kẻ lữ hành sẽ rất khó đảm bảo, dẫn tới càng nhiều vấn đề hơn.
...
Cái nắng trong thơ văn được miêu tả rất đẹp, nào là giọt nắng mỡ màng chảy trên bệ cửa sổ, tinh nghịch lọt qua khe lá. Thực tế, ánh nắng giữa trảng cỏ giống như nắng nơi ruộng đồng vậy, thiêu đốt như đổ lửa, khiến người ta mất nước rất nhanh. Gatrix đưa miếng vải lên quệt mồ hôi trên trán, kéo vành mũ rơm xuống sát mặt hơn. Ngay từ những ngày đầu phải đối mặt với vấn đề nhiệt độ, Gatrix đã khắc phục bằng cách bện ngay một chiếc mũ, với nguyên liệu là những cành cỏ lau sẵn có.
Chiếc mũ cản được ánh nắng, còn về vấn đề nhiệt độ thì Gatrix chỉ việc ngưng tụ ra một ít chùy băng đặt bên trong chiếc áo choàng là được. Hơi lạnh sẽ cân bằng bớt nguồn nhiệt bên ngoài, giúp hắn không đến nỗi đột quỵ mà chết. Nhưng việc bài tiết mồ hôi thì không có cách nào cứu được! Phép thuật ngưng tụ ra nước không thể tính là nước được, bởi khi uống chúng vào, nước sẽ bị phân hủy rất nhanh trở lại thành các hạt phép thuật, không có cách nào thay thế vai trò của nguồn nước tự nhiên được!
...
Thời gian đẹp nhất ở Trảng cỏ vàng là vào lúc ban chiều. Lúc này, ánh nắng đã dần tắt, chỉ còn lấp ló những rạng đỏ rực nơi đằng cuối chân trời, ẩn sau từng tầng mây bông dày. Những ngọn cỏ đung đưa, ngã rạp xuống khi những nguyên tố gió thổi mạnh xuống thế gian này, rồ lại vùng lên đầy mạnh mẽ bất khuất, hô vang tiếng hét chiến trận mà sinh vật không tài nào hiểu được. Có đôi khi, Gatrix đứng bần thần suốt một buổi như vậy, chỉ để ngắm nhìn cảnh hoàng hôn giữa cánh đồng mênh mông bát ngát này, cảm nhận làn gió mát luồn qua lớp áo choàng, gột rửa đi những mệt mỏi phong trần suốt một ngày dài di chuyển. Chỉ khi thế gian ngập tràn trong một màu xanh ngọc ảo mộng của ánh trăng, khi những tiếng hú săn mồi của các loài động vật dạ hành vang lên, thì Gatrix mới lại tiếp tục cất bước.
Gatrix không sợ bóng tối. Như đã nói, hắn đi được rất xa trên con đường nghệ thuật hắc ám, nên những thứ nhãi nhép ở khu vực này còn chưa đủ khiến Gatrix để mắt. Nếu muốn, hắn có thể di chuyển thoải mái trong màn đêm mà không lo bị tấn công bởi những chiếc bóng tưởng tượng. Có điều, hắn xua tan được bóng tối, nhưng cơ thể hắn thì không có cách nào đấu lại từng đàn thú trong đêm được. Hắn cần lửa, mà một khi có lửa thì "chúng" lại tồn tại dưới hình thức hắn không có cách nào xua tán ngoại trừ dùng cơ thể ra chặn cả!
...
Là một thế giới tồn tại những nguồn sức mạnh bí ẩn, nên nơi đây, sinh vật có thể phát triển vượt xa những quy tắc mà Gatrix từng thấy trước khi nhìn qua con mắt của thần. Lấy ví dụ như loài sinh vật khổng lồ trông giống bò rừng đang gặm cỏ trước mặt hắn đây. Hình thể của nó đại khái tương đương với hai cái quán trọ ở ngôi làng Gatrix đã từng đi qua... chồng lên nhau! Sáu chi của nó to, vững chắc như những thân cây cổ thụ vài chục năm tuổi, nện rung cả mặt đất mỗi khi nó bước đi. Trên thân của nó mọc đầy lông, thứ lông cứng cứng, màu vàng giống như cỏ bông lau phơi khô. Hai cái sừng của nó uốn cong, vươn cao lên đầy ngạo nghễ, thách thức những kẻ ăn thịt dám tiếp cận nó. Gatrix đoán rằng, để đánh gục một con bò khổng lồ này chắc chắn phải cần nhiều hơn một hai thợ săn thiên nhiên, bởi chỉ cần đứng từ xa thôi, Gatrix cũng cảm nhận được nhịp đập của mặt đất đang rung lên theo mỗi nhịp tim của nó.
Nó rất mạnh mẽ, Gatrix khẳng định, song tự nhiên thì luôn công bằng. Loại sinh vật khổng lồ như thế này lại là động vật ăn cỏ, và có tốc độ (ở trạng thái hòa bình) là rất chậm! Rất rất chậm! Hắn nhìn cái hàm của nó đưa lên đưa xuống thôi mà cũng phát mệt luôn rồi! Nhưng điều này lại rất hợp lý, bởi ở bằng việc thả chậm tốc độ, Bò lông cỏ sẽ tiết kiệm được năng lượng duy trì thân thể vượt mức của nó.
Tại sao phải nói là trạng thái hòa bình, bởi khi bị chọc giận, chúng sẽ tiến vào chế độ cuồng loạn. Cảnh tượng lúc đó phải nói là vô cùng đẹp mắt, kinh hồn táng đảm! Dùng một từ ngắn gọn để mô tả thì chắc chắn sẽ là "tận thế"! Cụ thể thì Gatrix không nói nữa, song nhìn vào mười mấy con Báo sấm sét chết tan xác rải rác xung quanh Bò lông cỏ, dù cho con bò đó đã bị thương rất nặng, Gatrix cũng không dám nghĩ nhiều! Một con Báo sấm sét đủ để hắn vác ba lô chạy dài, đây hơn một tá, lại còn khắc hệ, mà vẫn bị Bò lông cỏ đập chết tươi!
...
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Gatrix rời khỏi nhà. Việc đi đường vòng tỏ ra tốn thời gian hơn hắn tưởng, bởi ở một khu vực hoang trống như địa hình trảng cỏ này, việc mất phương hướng là điều cực kì dễ xảy ra. Gatrix vẫn có thể dựa vào mặt trời để xác định đại khái vị trí, song con đường hắn đi có thẳng hay chếch về một chiều nào đó thì hắn đành chịu rồi! Giống như một người nhắm mắt bước đi vậy, dù họ tưởng mình đang đi thẳng, song thực ra họ đang bước theo đường vòng mà không hay.
Là một nhà du hành có thâm niên, dĩ nhiên là Gatrix phải hiểu cách đọc cũng như dựa vào sao trời để tính toán phương hướng. Vấn đề ở chỗ, sao trời ở đây chẳng có quy luật gì cả! Mỗi ngày vị trí của những ngôi sao lại thay đổi lung tung hết cả lên. Nếu như thế giới này có nghề nghiệp Chiêm tinh sư (người bói sao trời), thì Gatrix nguyện dâng ra hai đầu gối xin quỳ!
Vài hôm trước vừa có một vụ mưa tầm tã bao trùm khắp cả trảng cỏ, nên tạm thời Gatrix chưa phải lo về vụ nước uống. Về phần giữa đồng không mông quạnh, hắn tìm đâu ra chỗ trú, cái này thì cũng đơn giản thôi. Đầu tiên hắn dùng phép thuật tạo nên một mô đất nhô cao, rồi ngồi lên trên đó. Kế tiếp, hắn liên tục điều khiển nguyên tố nước bao quanh bản thân, xua đuổi những giọt mưa tránh xa khỏi hắn!
Trong cái quãng thời gian mưa trắng mù đất trời như thế, lòng của Gatrix như tĩnh lại, tách biệt khỏi với tiếng mưa rào ầm ầm ngoài kia. Nhiều khi, ngồi ngắm mưa cũng có cái thú của nó, nhất là khi chúng ta đảm bảo được bản thân sẽ không dính mưa. Hắn nhìn những con Bò lông cỏ ngẩng đầu rống lên sung sướng, nhìn lũ Thằn lằn gai nấm nháo nhác đào đất trốn sâu xuống, chỉ để lộ ra những chiếc gai hình nấm nhô lên trên bề mặt. Rồi hắn lại thấy đám linh cẩu, báo săn co giò cắm đầu chạy thục mạng về ổ, tìm cách tránh khỏi cơn nguyền rủa và ban ơn của trời đất này. Hắn như hiểu ra điều gì đó, rồi lại chẳng nắm bắt được! Cái cảm giác trốn tìm này hắn đã trải nghiệm một lần rồi, ở đâu ấy nhỉ? Bực tức, Gatrix đứng bật dậy, ngắt đi vòng tuần hoàn ngăn nước mưa. Ngay lập tức, hắn bị một cái chày vừa lạnh vừa ẩm ướt vụt thẳng vào người! Gatrix co gập cả người lại trước sức ép đột ngột từ cơn mưa. Mất một lúc hắn mới gồng lại được người thẳng dậy. Nước mưa rơi xuống người hắn vừa nặng vừa đau rát, nhưng nó cũng khiến đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều. Lần đầu tiên, Gatrix nghiêm túc suy nghĩ lại lẽ sống của mình ở thế giới này.
Thuở ban đầu, hắn mê man, mất phương hướng khi đã giải khai bế tắc trong lòng.
Rồi tiếp tới, hắn ghi nhận sự chân thành của Eleisa. Từ khi nào không biết, trong lòng hắn đã biết lo lắng cho đàn Goblin, cho cô bé tóc đỏ lúc nào cũng quấn lấy hắn.
Mọi thứ đột ngột tối om đi. Trước mặt hắn chỉ còn hai con đường lóe sáng. Hắn biết hai con đường này đại biểu cho cái gì. Một con đường, hắn sẽ tiếp tục duy trì trạng thái giả vờ hồ đồ này, vật vật vờ vờ sống qua vài năm, tuổi thọ cạn và xuôi tay nhắm mắt. Còn con đường bên kia, hắn không biết nó sẽ dẫn tới đâu, nhưng chắc chắn thái độ cà lơ phất phơ này của hắn sẽ phải thay đổi. Hắn sẽ phải chăm chú hơn, nhìn thật kĩ thế giới này, dùng hết sức để thay đổi cuộc sống của những Goblin bất tri bất giác đã chiếm một chỗ trong lòng hắn. Cái cảm giác rối bời ban nãy là tất yếu, nó thể hiện sự mâu thuẫn bên trong hắn đã lên tới cực điểm! Bất kể là hắn chọn con đường nào, Gatrix thời điểm này cũng sẽ có một sự lột xác về tâm linh.
Hắn mở to hai mắt ra. Vẻ mờ đục lờ đờ đã bị chém đứt, để lộ ra hai con ngươi đen trắng phân minh, sắc bén như đao kiếm, tinh ranh như hồ ly. Khí chất của hắn cũng hoàn toàn thay đổi! Nếu như trước kia Gatrix giống như một bộ xác sống di động vật vờ không mục đích, thì bây giờ cả người hắn như một thanh bảo kiếm giấu trong vỏ, thoạt nhìn thì cực kì vô hại, song khi kiếm ra khỏi vỏ thì máu ắt phải đổ!
Trên tay hắn là một con dao thẳng, bề mặt khắc rất nhiều cổ ngữ kì lạ. Chất liệu của lưỡi dao không rõ, bởi chẳng có thứ kim loại nào lại chìm sáng đến như vậy! Giống như ánh sáng chiếu vào nó đều bị hấp thụ bằng sạch, chỉ để lại một ấn tượng nhạt nhòa trong mắt người nhìn vậy. Gatrix trìu mến vuốt ve con dao - mặc dù ngoại hình của nó đã thay đổi so với lần cuối cùng hắn sử dụng, song chỉ bằng trực giác, hắn vẫn biết được nó là người bạn cũ của hắn!
- Chúng ta lại gặp mặt rồi, ông bạn già!
Hắn nhớ trong trận chiến cuối cùng ở Valoran, lưỡi dao đã gãy tan trước cây thương của Jarvan. Thật không ngờ, giống như hắn, nó cũng được tái sinh lại, trốn bên trong linh hồn hắn, nuôi dưỡng lại bản thân, để rồi ngay tại đây, một lần nữa, nó giúp hắn chém đứt những phiền muộn vấn vương trong lòng.
- Lần trước ta gọi ngươi là Vô Cực, đại biểu cho ý chí của ta không thể bị ngăn cản! Lần này, cảm ơn ngươi đã giúp ta chặt bỏ nỗi sầu muộn, ta sẽ gọi ngươi là Hồng Trần nhé!
Chưa kể, bên trong bóng tối còn tồn tại những thứ không sạch sẽ, Gatrix cảm nhận được như vậy. Trên con đường hắc ám, hắn tự nhận là đã đi được tương đối xa, nên hắn có thể nhận thấy được những thứ không thể gọi tên, nỗi kinh hoàng vô danh lẩn khuất trong tấm màn đen kịt, nơi ánh trăng màu xanh biển mộng mơ cũng không thể rọi sáng. Chúng thò bàn tay dưới hình thù những cái bóng kì quái ra, hướng về phía ngọn lửa, từ từ và chậm rãi, với quyết tâm bóp chết đốm sáng duy nhất trong màn đêm. Nếu như chạm phải một sinh vật sống, những chiếc bóng này sẽ lập tức rụt trở lại màn đêm, để lại cảm giác ớn lạnh gai hết đốt sống lưng lên sinh vật khốn khổ mang tên Gatrix. Dưới hai loại áp lực như vậy, giấc ngủ của kẻ lữ hành sẽ rất khó đảm bảo, dẫn tới càng nhiều vấn đề hơn.
...
Cái nắng trong thơ văn được miêu tả rất đẹp, nào là giọt nắng mỡ màng chảy trên bệ cửa sổ, tinh nghịch lọt qua khe lá. Thực tế, ánh nắng giữa trảng cỏ giống như nắng nơi ruộng đồng vậy, thiêu đốt như đổ lửa, khiến người ta mất nước rất nhanh. Gatrix đưa miếng vải lên quệt mồ hôi trên trán, kéo vành mũ rơm xuống sát mặt hơn. Ngay từ những ngày đầu phải đối mặt với vấn đề nhiệt độ, Gatrix đã khắc phục bằng cách bện ngay một chiếc mũ, với nguyên liệu là những cành cỏ lau sẵn có.
Chiếc mũ cản được ánh nắng, còn về vấn đề nhiệt độ thì Gatrix chỉ việc ngưng tụ ra một ít chùy băng đặt bên trong chiếc áo choàng là được. Hơi lạnh sẽ cân bằng bớt nguồn nhiệt bên ngoài, giúp hắn không đến nỗi đột quỵ mà chết. Nhưng việc bài tiết mồ hôi thì không có cách nào cứu được! Phép thuật ngưng tụ ra nước không thể tính là nước được, bởi khi uống chúng vào, nước sẽ bị phân hủy rất nhanh trở lại thành các hạt phép thuật, không có cách nào thay thế vai trò của nguồn nước tự nhiên được!
...
Thời gian đẹp nhất ở Trảng cỏ vàng là vào lúc ban chiều. Lúc này, ánh nắng đã dần tắt, chỉ còn lấp ló những rạng đỏ rực nơi đằng cuối chân trời, ẩn sau từng tầng mây bông dày. Những ngọn cỏ đung đưa, ngã rạp xuống khi những nguyên tố gió thổi mạnh xuống thế gian này, rồ lại vùng lên đầy mạnh mẽ bất khuất, hô vang tiếng hét chiến trận mà sinh vật không tài nào hiểu được. Có đôi khi, Gatrix đứng bần thần suốt một buổi như vậy, chỉ để ngắm nhìn cảnh hoàng hôn giữa cánh đồng mênh mông bát ngát này, cảm nhận làn gió mát luồn qua lớp áo choàng, gột rửa đi những mệt mỏi phong trần suốt một ngày dài di chuyển. Chỉ khi thế gian ngập tràn trong một màu xanh ngọc ảo mộng của ánh trăng, khi những tiếng hú săn mồi của các loài động vật dạ hành vang lên, thì Gatrix mới lại tiếp tục cất bước.
Gatrix không sợ bóng tối. Như đã nói, hắn đi được rất xa trên con đường nghệ thuật hắc ám, nên những thứ nhãi nhép ở khu vực này còn chưa đủ khiến Gatrix để mắt. Nếu muốn, hắn có thể di chuyển thoải mái trong màn đêm mà không lo bị tấn công bởi những chiếc bóng tưởng tượng. Có điều, hắn xua tan được bóng tối, nhưng cơ thể hắn thì không có cách nào đấu lại từng đàn thú trong đêm được. Hắn cần lửa, mà một khi có lửa thì "chúng" lại tồn tại dưới hình thức hắn không có cách nào xua tán ngoại trừ dùng cơ thể ra chặn cả!
...
Là một thế giới tồn tại những nguồn sức mạnh bí ẩn, nên nơi đây, sinh vật có thể phát triển vượt xa những quy tắc mà Gatrix từng thấy trước khi nhìn qua con mắt của thần. Lấy ví dụ như loài sinh vật khổng lồ trông giống bò rừng đang gặm cỏ trước mặt hắn đây. Hình thể của nó đại khái tương đương với hai cái quán trọ ở ngôi làng Gatrix đã từng đi qua... chồng lên nhau! Sáu chi của nó to, vững chắc như những thân cây cổ thụ vài chục năm tuổi, nện rung cả mặt đất mỗi khi nó bước đi. Trên thân của nó mọc đầy lông, thứ lông cứng cứng, màu vàng giống như cỏ bông lau phơi khô. Hai cái sừng của nó uốn cong, vươn cao lên đầy ngạo nghễ, thách thức những kẻ ăn thịt dám tiếp cận nó. Gatrix đoán rằng, để đánh gục một con bò khổng lồ này chắc chắn phải cần nhiều hơn một hai thợ săn thiên nhiên, bởi chỉ cần đứng từ xa thôi, Gatrix cũng cảm nhận được nhịp đập của mặt đất đang rung lên theo mỗi nhịp tim của nó.
Nó rất mạnh mẽ, Gatrix khẳng định, song tự nhiên thì luôn công bằng. Loại sinh vật khổng lồ như thế này lại là động vật ăn cỏ, và có tốc độ (ở trạng thái hòa bình) là rất chậm! Rất rất chậm! Hắn nhìn cái hàm của nó đưa lên đưa xuống thôi mà cũng phát mệt luôn rồi! Nhưng điều này lại rất hợp lý, bởi ở bằng việc thả chậm tốc độ, Bò lông cỏ sẽ tiết kiệm được năng lượng duy trì thân thể vượt mức của nó.
Tại sao phải nói là trạng thái hòa bình, bởi khi bị chọc giận, chúng sẽ tiến vào chế độ cuồng loạn. Cảnh tượng lúc đó phải nói là vô cùng đẹp mắt, kinh hồn táng đảm! Dùng một từ ngắn gọn để mô tả thì chắc chắn sẽ là "tận thế"! Cụ thể thì Gatrix không nói nữa, song nhìn vào mười mấy con Báo sấm sét chết tan xác rải rác xung quanh Bò lông cỏ, dù cho con bò đó đã bị thương rất nặng, Gatrix cũng không dám nghĩ nhiều! Một con Báo sấm sét đủ để hắn vác ba lô chạy dài, đây hơn một tá, lại còn khắc hệ, mà vẫn bị Bò lông cỏ đập chết tươi!
...
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Gatrix rời khỏi nhà. Việc đi đường vòng tỏ ra tốn thời gian hơn hắn tưởng, bởi ở một khu vực hoang trống như địa hình trảng cỏ này, việc mất phương hướng là điều cực kì dễ xảy ra. Gatrix vẫn có thể dựa vào mặt trời để xác định đại khái vị trí, song con đường hắn đi có thẳng hay chếch về một chiều nào đó thì hắn đành chịu rồi! Giống như một người nhắm mắt bước đi vậy, dù họ tưởng mình đang đi thẳng, song thực ra họ đang bước theo đường vòng mà không hay.
Là một nhà du hành có thâm niên, dĩ nhiên là Gatrix phải hiểu cách đọc cũng như dựa vào sao trời để tính toán phương hướng. Vấn đề ở chỗ, sao trời ở đây chẳng có quy luật gì cả! Mỗi ngày vị trí của những ngôi sao lại thay đổi lung tung hết cả lên. Nếu như thế giới này có nghề nghiệp Chiêm tinh sư (người bói sao trời), thì Gatrix nguyện dâng ra hai đầu gối xin quỳ!
Vài hôm trước vừa có một vụ mưa tầm tã bao trùm khắp cả trảng cỏ, nên tạm thời Gatrix chưa phải lo về vụ nước uống. Về phần giữa đồng không mông quạnh, hắn tìm đâu ra chỗ trú, cái này thì cũng đơn giản thôi. Đầu tiên hắn dùng phép thuật tạo nên một mô đất nhô cao, rồi ngồi lên trên đó. Kế tiếp, hắn liên tục điều khiển nguyên tố nước bao quanh bản thân, xua đuổi những giọt mưa tránh xa khỏi hắn!
Trong cái quãng thời gian mưa trắng mù đất trời như thế, lòng của Gatrix như tĩnh lại, tách biệt khỏi với tiếng mưa rào ầm ầm ngoài kia. Nhiều khi, ngồi ngắm mưa cũng có cái thú của nó, nhất là khi chúng ta đảm bảo được bản thân sẽ không dính mưa. Hắn nhìn những con Bò lông cỏ ngẩng đầu rống lên sung sướng, nhìn lũ Thằn lằn gai nấm nháo nhác đào đất trốn sâu xuống, chỉ để lộ ra những chiếc gai hình nấm nhô lên trên bề mặt. Rồi hắn lại thấy đám linh cẩu, báo săn co giò cắm đầu chạy thục mạng về ổ, tìm cách tránh khỏi cơn nguyền rủa và ban ơn của trời đất này. Hắn như hiểu ra điều gì đó, rồi lại chẳng nắm bắt được! Cái cảm giác trốn tìm này hắn đã trải nghiệm một lần rồi, ở đâu ấy nhỉ? Bực tức, Gatrix đứng bật dậy, ngắt đi vòng tuần hoàn ngăn nước mưa. Ngay lập tức, hắn bị một cái chày vừa lạnh vừa ẩm ướt vụt thẳng vào người! Gatrix co gập cả người lại trước sức ép đột ngột từ cơn mưa. Mất một lúc hắn mới gồng lại được người thẳng dậy. Nước mưa rơi xuống người hắn vừa nặng vừa đau rát, nhưng nó cũng khiến đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều. Lần đầu tiên, Gatrix nghiêm túc suy nghĩ lại lẽ sống của mình ở thế giới này.
Thuở ban đầu, hắn mê man, mất phương hướng khi đã giải khai bế tắc trong lòng.
Rồi tiếp tới, hắn ghi nhận sự chân thành của Eleisa. Từ khi nào không biết, trong lòng hắn đã biết lo lắng cho đàn Goblin, cho cô bé tóc đỏ lúc nào cũng quấn lấy hắn.
Mọi thứ đột ngột tối om đi. Trước mặt hắn chỉ còn hai con đường lóe sáng. Hắn biết hai con đường này đại biểu cho cái gì. Một con đường, hắn sẽ tiếp tục duy trì trạng thái giả vờ hồ đồ này, vật vật vờ vờ sống qua vài năm, tuổi thọ cạn và xuôi tay nhắm mắt. Còn con đường bên kia, hắn không biết nó sẽ dẫn tới đâu, nhưng chắc chắn thái độ cà lơ phất phơ này của hắn sẽ phải thay đổi. Hắn sẽ phải chăm chú hơn, nhìn thật kĩ thế giới này, dùng hết sức để thay đổi cuộc sống của những Goblin bất tri bất giác đã chiếm một chỗ trong lòng hắn. Cái cảm giác rối bời ban nãy là tất yếu, nó thể hiện sự mâu thuẫn bên trong hắn đã lên tới cực điểm! Bất kể là hắn chọn con đường nào, Gatrix thời điểm này cũng sẽ có một sự lột xác về tâm linh.
Hắn mở to hai mắt ra. Vẻ mờ đục lờ đờ đã bị chém đứt, để lộ ra hai con ngươi đen trắng phân minh, sắc bén như đao kiếm, tinh ranh như hồ ly. Khí chất của hắn cũng hoàn toàn thay đổi! Nếu như trước kia Gatrix giống như một bộ xác sống di động vật vờ không mục đích, thì bây giờ cả người hắn như một thanh bảo kiếm giấu trong vỏ, thoạt nhìn thì cực kì vô hại, song khi kiếm ra khỏi vỏ thì máu ắt phải đổ!
Trên tay hắn là một con dao thẳng, bề mặt khắc rất nhiều cổ ngữ kì lạ. Chất liệu của lưỡi dao không rõ, bởi chẳng có thứ kim loại nào lại chìm sáng đến như vậy! Giống như ánh sáng chiếu vào nó đều bị hấp thụ bằng sạch, chỉ để lại một ấn tượng nhạt nhòa trong mắt người nhìn vậy. Gatrix trìu mến vuốt ve con dao - mặc dù ngoại hình của nó đã thay đổi so với lần cuối cùng hắn sử dụng, song chỉ bằng trực giác, hắn vẫn biết được nó là người bạn cũ của hắn!
- Chúng ta lại gặp mặt rồi, ông bạn già!
Hắn nhớ trong trận chiến cuối cùng ở Valoran, lưỡi dao đã gãy tan trước cây thương của Jarvan. Thật không ngờ, giống như hắn, nó cũng được tái sinh lại, trốn bên trong linh hồn hắn, nuôi dưỡng lại bản thân, để rồi ngay tại đây, một lần nữa, nó giúp hắn chém đứt những phiền muộn vấn vương trong lòng.
- Lần trước ta gọi ngươi là Vô Cực, đại biểu cho ý chí của ta không thể bị ngăn cản! Lần này, cảm ơn ngươi đã giúp ta chặt bỏ nỗi sầu muộn, ta sẽ gọi ngươi là Hồng Trần nhé!
Danh sách chương