Do hắn đi lệch về phương Bắc, nên hiện tại sau khi băng qua hàng đồi xanh mượt rợp trong cỏ lùn, Gatrix phải xuôi thêm một đoạn về phía nam mới có thể trở lại hang được. Trên đường đi, hắn tiện tay thu thập một ít hoa cỏ, kết thành một chiếc vương miện rực rỡ đầy màu sắc, tỏa hương thơm ngan ngát khoan khoái lòng người. Hi vọng món quà nhỏ này có thể dỗ yên con bé! Lần này rời đi dễ có hơn ba mươi ngày, chủ yếu là do hắn vòng quá xa về phía bắc. Một thời gian không gặp lại những đồng bào, không hiểu trong lòng Gatrix bỗng dưng cảm thấy có gì đó là lạ. Nó giống như một thứ cảm xúc hắn từng có, rồi đánh mất đâu đó trên con đường lạc lối, và giờ vô tình tìm lại được. À, ra thế, đây là cảm giác bồn chồn náo nức khi sắp được về lại nhà sao?

Bảo sao hắn cảm thấy con đường này bỗng trở nên dài hơn lạ thường! Nhưng Gatrix không tăng thêm tốc độ. Hắn đi chậm lại, nghiền ngẫm thứ cảm xúc mới mẻ này, như một nhà ẩm thực chậm rãi nhai nuốt một món ăn kì lạ mà thân quen. Cứ thế, Gatrix duy trì trạng thái vừa bồn chồn vừa khắc chế này, vượt qua thêm một ngày hành trình bên trong rừng.

Rừng rậm là hang ổ của tộc Goblin này, nên hắn có cảm giác an toàn hơn nhiều khi giấu mình đi dưới tán lá cây. Đứng giữa đồng không mông quạnh cũng có cái thú của nó, song chỉ có ở giữa rừng rậm, thân xác Goblin của hắn mới thật sự buông lỏng. Từng nhành cây, ngọn cỏ, từng tiếng động, dấu chân đều được Gatrix ghi tạc, xử lý với tốc độ cực nhanh, rồi chuyển tín hiệu xuống cho cơ thể để hắn lao đi trong rừng mà không bị trở ngại dù chỉ là một giây.

Những tán cây dần thưa thớt, và ngừng hẳn khi gặp một khu đất trống. Cuối đoạn đường ấy là một vách núi, với miệng hang to lớn đen ngòm. Giờ này chắc là bầy Goblin đực đang tỏa ra đi kiếm mồi. Không biết các Goblin có còn duy trì thói quen ăn chín uống sôi không! Cái trận pháp của hắn giờ chắc là hết năng lượng rồi nhỉ? Hi vọng các Goblin nhớ mang đồ ăn ra, chứ không thì đồ ăn để đó chỉ có hỏng hết! Đủ các loại ý nghĩ phức tạp đan xen xẹt qua xẹt lại trong đầu hắn! Gatrix lắc đầu, xua đi tạp niệm, rồi bước chân ra khỏi tán cây.

Hắn đã trở về!

...

Trên bờ suối tràn ngập cỏ xanh và hoa tươi, một nàng Goblin đang ngồi duỗi chân, tay vòng qua đầu gối, mắt đăm đăm nhìn về phía ngọn đồi xa xăm. Gatrix đã bắt cô không được phép theo đuôi hắn, nếu không hắn sẽ không còn yêu quý cô nữa. Eleisa không muốn như thế, nên cô phải ngồi đây, chờ cho tới khi hình bóng nhỏ bé quen thuộc ấy lấp ló phía lưng đồi, hoặc khi mặt trời tắt nắng, thì mới chịu trở lại hang.

Nhờ những hướng dẫn của Gatrix, sản lượng lương thực kiếm được của đàn Goblin tăng lên trông thấy, và phương pháp hun khói bọc lá cũng tỏ ra rất hiệu quả trong việc bảo quản thực phẩm. Thành ra, kể cả hôm nào bầy Goblin đực không kiếm được nhiều đồ ăn lắm thì chí ít cũng không có Goblin nào bị đói cả. Chính vì thế, sau Gatrix, dù bầy Goblin lại sản sinh ra một cục nợ mới mang tên Eleisa, nhưng họ vẫn đủ sức nuôi được cô.

Hôm nay, như mọi ngày, Eleisa ngồi thần người ra trên bờ cỏ, chờ đợi Gatrix quay trở lại. Các loài chim và côn trùng bị quyến rũ bởi mùi hương thơm đặc trưng của Goblin nữ, nhảy múa xung quanh cô nàng da xanh với mái tóc rực lửa, tạo nên một bức tranh đẹp mắt thơ mộng vô ngần! Chỉ tiếc là nhân vật chính của nó lại mang theo vẻ đượm buồn, khiến cho ý cảnh của bức tranh bị phá hỏng. Như một nhà thơ từng nói, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, ghép vào đây thật là chuẩn xác!

Bỗng nhiên, trên đầu Eleisa có thứ gì đó đè lên. Nó rất nhẹ, gần như không có sức nặng, nhưng đủ khiến Eleisa rời khỏi trạng thái thất thần. Cô ngẩng mặt lên, và nhìn thấy một gương mặt vô cùng thân quen, gương mặt cô nhớ tới hàng đêm. Trên mặt gã Goblin đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, như muốn nói "Này cô nhóc, ta về rồi đấy!".

Giống như người ta lật bàn tay, như họa sĩ đại tài điểm mắt vẽ rồng, bức tranh phong cảnh "người đẹp nơi hoang dã" vốn không hoàn hảo, giờ bỗng như bừng sáng lên trước sự rạng rỡ của Eleisa. Cô nở một nụ cười đầy ngạc nhiên, trong mắt ngập nước, nhào tới ôm chầm lấy Gatrix. Gatrix đưa tay lên vuốt nhè nhẹ dọc theo lưng Eleisa, để cô tựa đầu vào vai hắn khóc lớn. Chẳng có bất cứ gì ngăn cách giữa hai bọn họ, cả hai có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau, thông qua làn da trần chạm sát nhau. Khung cảnh này khiến Gatrix nhớ lại lần đầu hắn trải qua lễ giao phối của đàn Goblin. Lúc đó cả hai cũng trong tư thế này, và cũng là Gatrix đóng vai người an ủi cô chim non này. Gatrix mỉm cười giễu cợt, mở miệng thì thầm vào tai cô.

- Ta xin lỗi, Eleisa! Ta đã trở lại rồi đây!

Dù cho không hiểu một từ nào Gatrix đang nói, nhưng có nhiều khi, cảm xúc không cần bất cứ ngôn ngữ nào để diễn đạt hết! Chỉ cần người này dùng sự chân thành để bày tỏ, thì cảm xúc của người đó vẫn có thể truyền đạt hoàn hảo đến người bên kia. Gatrix cảm thấy vòng tay của Eleisa ôm vòng quanh người hắn siết càng thêm chặt, giống như cô bé sợ rằng, nếu như cô buông tay, Gatrix sẽ lại tiếp tục tan biến như một bọt nước giống lần trước vậy.

***

Khó có ai gặp Medina mà có thể ghét cô được. Mái tóc của cô màu cam sáng chói như ánh mặt trời, tết thành hai cái đuôi ngựa lúc lắc gần tai. Trên mặt cô vẫn còn phơn phớt vết tàn nhang chưa kịp phai hết sau khi dậy thì. Nói bảo Medina có đẹp không thì cũng không hẳn, dùng một từ công tâm thì gọi là trên trung bình, nên đám tàn nhang đó cũng không làm ảnh hưởng gì đến sự hài hòa trên mặt cô. Thay vào đó, nó lại càng khiến cô nàng cứng đầu này thêm bừng bừng sức sống!

Một ngày của Medina rạng rỡ như chính nụ cười của cô vậy. Kể từ khi mặt trời ló dạng, cho tới khi những ngọn đèn đất được chong lên, tiếng cười và tiếng hát của cô vang lên ở khắp các ngóc ngách của ngôi làng nhỏ bé. Chỉ có những hôm đặc biệt, khi Medina băng qua dãy đồi, tiến vào Khu rừng hắc ám để hái thuốc, thì cuộc sống của người dân làng Đầu Heo mới tạm lắng xuống.

Medina là một thầy thuốc gia truyền con nối. Ở cái thời đại còn lạc hậu như thế này, có đủ các loại phương pháp chữa bệnh hiếm lạ cổ quái tồn tại, ví dụ như tắm bằng nước tiểu để khử trùng, hay khoan não để chữa bệnh thần kinh chẳng hạn! Thật may là Medina không phải phường lang băm bịp bợm như vậy! Cô được tổ tiên truyền lại kiến thức y học đàng hoàng về cấu tạo cơ thể con người, một số triệu chứng bệnh phổ biến, và cách nhận dạng những cây thuốc mọc nơi hoang dã.

Xét trên bối cảnh, tỷ lệ người thường thức tỉnh thiên phú đấu khí hay pháp thuật là rất nhỏ, việc người dân thường mắc bệnh là điều không thể tránh khỏi! Họ có một số lựa chọn tùy thuộc vào điều kiện kinh tế, ví dụ như tự dùng đấu khí để chữa trị, uống thuốc hay đến nhà thờ cầu xin các cha sứ ban phước lành chữa khỏi vết thương, với một số tiền "tự nguyện" không nhỏ lắm để cung phụng thần linh. Như đã nói, không phải ai cũng tu luyện được đấu khí, nên việc uống thuốc chữa bệnh là cách phổ biến, cũng như kinh tế nhất một người bình thường có thể tiếp cận. Còn tất nhiên, nếu đó là những bệnh rất nặng, tai nạn cụt tay cụt chân, nguyền rủa trúng tà vân vân thì cắn răng đi nhà thờ đi!

Medina là một cô gái có cá tính mạnh và rất cố chấp. Cho dù là những người khó tính nhất, những người tin rằng mình bị bệnh do số, phải cúng con ma con quỷ để nó thôi ám mình, rốt cuộc cũng phải thỏa hiệp dùng thử thuốc của cô, và khi chúng tỏ ra hiệu nghiệm tức thời, thì số lượng người hâm mộ của Medina sẽ lại nhảy thêm một số! Nhưng cứng quá dễ gãy, như những người già trong làng thường dạy cô vậy! Sẽ có một ngày sự cố chấp đó hại cô, sống là phải biết tiến lùi hợp lý... và đủ các loại đạo lý khác, song Medina đều bỏ ngoài tay. Bất kể người trong làng khuyên ngăn ra sao, cảnh báo về sự nguy hiểm của Khu rừng hắc ám, Medina vẫn cứ tiếp tục công cuộc hái thuốc của mình. Mỗi khi bị cằn nhằn, cô chỉ quay đầu lại, nở nụ cười chói lòa như ánh dương quang của mình.

- Thay vì phải mua thuốc với giá đắt đỏ ở những thị trấn khác, chúng ta có sẵn một nguồn thuốc khổng lồ ở ngay sau lưng mà!

Hôm nay, Medina lại xách giỏ lên đường hái thuốc. Dụng cụ của cô rất đơn giản, một chiếc giỏ đan từ sợi dây leo phơi khô, quần áo dài che kín người để tránh bị côn trùng tấn công, một chiếc cuốc để xới cả rễ cây thuốc lên. Thực ra Medina không phải là một cô gái thuần túy cứng đầu như mọi người tưởng! Trái lại, cô là một người cực kì cẩn trọng, bởi chỉ có cẩn trọng mới khiến cô có thể ra vào Khu rừng hắc ám nhiều lần đến như vậy. Phải biết rằng, trong khu rừng tồn tại không dưới hai mươi chủng loài sinh vật am hiểu phép thuật, và chỉ cần là một phép sơ cấp như Cầu lửa thôi cũng đủ để nổ Medina thành tro bụi rồi. Mỗi khi tìm được cây thuốc cần thiết, cô thường bứng cả rễ lên, mang về và gieo trồng ở khu vườn sau nhà. Hi vọng của Medina là có thể tạo nên một vườn thuốc đủ lớn và đa dạng để cô không cần phải mạo hiểm trèo đèo lội suối vào rừng nữa. Song mục tiêu là vậy, chứ thực tại thì còn xa vời lắm!

...

Hai mắt Medina tỏa sáng! Cô nhanh chóng cúi xuống, dùng tay nhẹ nhàng cào chỗ đất bao quanh một gốc cây có màu xanh ngọc, với lá có hình dạng trông như một giọt nước vậy. Tên của nó là cây Nước mắt của rồng. Truyền thuyết về nó thì nhiều, nhưng cái Medina quan tâm nhất là loại cây này khi kết hợp thêm với một số loại thuốc phụ gia, có thể tạo thành thứ thuốc chữa bệnh đau khớp của người già. Thứ này rất khó tìm, và Medina mới chỉ nhìn thấy nó qua những chữ mô tả trong sách mà thôi! Quả nhiên nó đẹp đúng y như lời đồn!

Đột nhiên Medina thấy mát lạnh hết cả da đầu! Cô ngẩng lên, và thấy trước mắt là một loại sinh vật giống vượn, lông ngắn màu nâu, mặt vàng như nghệ, răng nanh nhọn nhô ra như ác quỷ. Đây là Khỉ mặt vàng, một loại quái vật yêu thích ăn óc của sinh vật sống. Chết tiệt, mất cảnh giác quá! Khỉ mặt vàng ngoài sở thích ăn óc, còn cực kì thích ăn các loại cây thuốc quý hiếm. Hiển nhiên nó thủ sẵn ở đây là để đợi cho Nước mắt của rồng phát triển thành thục rồi mới ăn sạch!

Medina thò tay vào trong chiếc túi sau lưng, ném ra một nhúm bột màu trắng đỏ, rồi lập tức co giò bỏ chạy. Loại bột này là hỗn hợp của nhiều loại cây mang tính cay nóng, đem phơi khô rồi xay ra. Khi tiếp xúc với dịch thể, chúng sẽ phát huy toàn bộ đặc tính "nóng bỏng" của mình, khiến cho sinh vật nào trúng chiêu bị đau đớn không thôi!

Con Khỉ mặt vàng không ngờ kẻ loài người trước mặt lại ti tiện gian trá đến thế! Hai mắt, mũi và mồm của nó bỏng rát, chảy dịch ròng ròng, khiến nó gào khóc thảm thiết! Nhưng dù sao nó cũng là một sinh vật mạnh mẽ. Thứ bột đó có thể khiến nó đánh mất năng lực cảm nhận một lúc ngắn, song khi tác dụng của nó bị đào thải ra, Khỉ mặt vàng sẽ rất nhanh truy lùng được Medina! Và đến lúc đó, con khỉ thầm hứa, nó sẽ dùng cách ăn chậm rãi nhất, đau đớn nhất để hành hạ kẻ loài người ti tiện đó!

Medina cắm đầu chạy, hướng thẳng về phía bìa rừng. Khỉ mặt vàng không biết bơi, nên nếu cô lội qua được con suối thì cô coi như thoát! Song hành với việc rừng cây ngày một sáng sủa, thì tiếng gào thét rống giận của con khỉ cũng dần dần bám sát sau lưng Medina rồi! Mười bước, năm bước, ba bước, một bước! Medina phóng vọt qua bụi cây, tắm mình dưới ánh nắng ấm áp của thiên nhiên.

Và trái tim của cô chìm xuống đáy vực!

Phía trước cô, có hai con Goblin đang ngồi nghỉ ngơi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện