- Thật lạ!
- Có chuyện gi sao ngài Glenn? Sáu bảy người đàn ông trông khỏe mạnh đang cẩn cẩn thận thận bước đi phía sau một người nai nịt gọn gàng sạch sẽ trong một hang động dài. Người đi trước nhất có mái tóc muối tiêu dài ngang gáy, nhưng giờ được buộc cao lên thành một búi sau gáy. Gương mặt ông ta trông khắc khổ, có phần già yếu vì tửu sắc nhưng không giấu được nét đẹp trai từng làm bao phu nhân điêu đứng thời trẻ. Glenn lúc này không còn luộm thuộm bẩn thỉu trong bộ đồ nâu sờn sặc mùi rượu nữa, mà khoác trên mình một chiếc áo giáp da, trên hông đeo một thanh kiếm ngắn. Bước đi của ông ta đầy khoan thai và tự tin, đối lập hoàn toàn với vẻ sợ hãi rúm ró của đám nông dân bị bắt làm tráng đinh phía sau!
- Hang động này... rất phẳng! Các ngươi thử nhìn bề mặt của hang mà xem! Liệu có loài động vật nào có thể đào được một cái hang nhẵn nhụi như thế này?
- Như vậy ý ngài là?
- Chuyện này rất là bất thường! Vốn dĩ việc đào hầm trong lòng núi đã là khó tưởng tượng lắm rồi! Nếu như đây là một vài cái lỗ nhỏ xíu do lũ chuột chũi làm ra thì ta còn có thể lí giải, chứ một cái hang rộng rãi như này hoàn toàn không tuân theo kiến trúc học gì cả! Đáng lý cái hang này sẽ sập ngay khi đào được vài mét chứ!
Các nông dân chỉ biết vâng dạ như vịt nghe sấm. Bọn họ cả đời chỉ biết bán lưng cho đất, bán mặt cho trời, làm gì có cơ hội được tiếp xúc với thế giới ngầm dưới lòng đất. Chỉ có một kỵ sĩ như Glenn mới được tìm hiểu về các kiến thức cơ bản khi đào hầm, và sự khủng khiếp của hàng khối đất đá đổ lên đầu nếu như hầm sập!
Hang không cao lắm, rất hiển nhiên, nó được dùng để lũ Goblin di chuyển mà! Cũng may là đoàn người chỉ phải khom lưng cúi gối một chút thì vẫn tiến lên được, chứ nếu như phải bò rạp trên mặt đất thì Glenn tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Glenn vuốt ve bề mặt trơn nhẵn của thành hang, nghĩ ngợi hồi lâu. Đột nhiên một linh cảm lóe lên trong đầu lão!
- Là phép thuật! Đúng rồi, chỉ có phép thuật mới có thể tạo ra một sự phi lý đến như này! Đây hẳn là phép thuật sơ cấp điều khiển đất đá, nhưng người dùng nó hẳn đã tốn rất nhiều tinh lực và thời gian mới tạo nên được cái hang này!
- Tại sao lại thế?
- Vì đó là phép thuật sơ cấp! Hiệu quả của nó rất kém, nên để tạo được một hành lang dài như vậy sẽ cần nhiều lần thi triển. Mà năng lượng của một pháp sư cấp thấp cũng chẳng đủ để dùng nhiều phép này!
Một người đàn ông ngập ngừng ngắt lời Glenn.
- Thế nhỡ như đó là một pháp sư cấp cao thì sao thưa ngài?
- Phép thuật cấp cao dùng để tạo ra con đường kiểu này cũng có, nhưng thứ nhất là nó không thể hoàn mỹ thế này, thứ hai là phần ma lực nồng nặc trong không khí đó ta làm sao mà bỏ sót được! Đây chắc chắn là do phép thuật sơ cấp tạo nên, và người tạo ra nó có chủ đích! Các quý ông, các vị nên cảm tạ cháu của trưởng làng đi, vì chúng ta vừa khám phá ra được một âm mưu động trời của đám Goblin đấy!
Đám nông dân hai mắt nhìn nhau, mồ hôi không tự chủ toát ra đầm đìa lưng áo! Thử tưởng tượng nếu như bọn họ bị tập kích bất ngờ trong đêm bởi lũ Goblin mà xem!
***
- Cô còn định đuổi đến bao giờ nữa đồ cứng đầu chết tiệt!
- Cho tới khi nào tôi tóm được anh mới thôi!
Gatrix và Amelia đã chơi trò đuổi bắt này ít nhất hai lần mặt trời mọc và lặn rồi! Gatrix không thể không thán phục trước ý chí của cô nàng! Hắn không dưới sáu lần nhìn thấy Amelia hộc máu ra từ mũi và tai, song cô ta vẫn gắng gượng đuổi theo hắn. Nếu như không phải Amelia đã bị thương rất nặng từ trước thì chắc là Gatrix đã bị bắt lại từ lâu rồi!
Vốn ban đầu Gatrix còn cố gắng để khống chế quỹ tích di chuyển của cả hai, song theo thời gian, cường độ tập trung của hắn bắt đầu giảm, và hiện tại Gatrix cũng chẳng rõ mình đang ở chỗ nào nữa. Dựa vào những ngôi sao thì hắn vẫn có thể tìm được phương hướng của dòng sông, qua đó lần ngược về hang Goblin, tất nhiên đấy là trong trường hợp hắn cắt được đuôi người chơi số hai này đã. Trò chơi đuổi bắt này kéo dài hơi lâu rồi đấy!
Đột nhiên Gatrix bắt đầu chạy chậm dần! Không cần phải quay lại, hắn cũng biết được Amelia đã tới giới hạn. Khi Gatrix dừng chân lại, cũng là lúc một tiếng ngã rầm lọt vào tai hắn. Đứng từ một khoảng cách an toàn, hắn nhìn cô nàng nằm run rẩy trên mặt đất, khắp toàn thân lấm lem máu khô và bùn đất. Một bên đầu gối của cô thấm ướt máu tươi, chắc là do cú ngã đau điếng ban nãy.
Amelia tru lên đau đớn, tràn ngập bi thương. Nỗi đau thể xác chỉ là một, còn sự kiệt quệ về tâm hồn mới là thứ thực sự quật ngã người con gái kiên cường đã thống trị cả thế giới dưới lòng đất. Chúng quyện vào nhau, tạo thành hòn sỏi cuối cùng đè sập thân thể mỏng manh nhỏ nhắn của Amelia.
Gatrix đưa tay quệt đi mồ hôi trên trán, cũng bắt đầu tựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi. Hai ngày vận động cường độ cao đã đặt một gánh nặng rất lớn lên cơ thể Goblin yếu đuối của hắn, cho nên hiện tại hắn thực ra cũng chẳng khá hơn Amelia là bao. Song điểm khác biệt là, Gatrix có tư cách lẻn đi lúc này, còn Amelia thì thậm chí nhúc nhích cũng đã rất khó khăn rồi.
Vốn hắn chỉ muốn thở dốc vài hơi, song khi nghe tiếng khóc rấm rứt của Amelia, có gì đó trong lòng hắn bỗng mềm ra! Vậy nên hắn cứ ngồi đó, im lặng ngắm nhìn cô gái nửa người nửa yêu run rẩy. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, như quyết tâm chuyện gì đó, rồi tiến về phía Amelia!
- Anh...
Amelia nghe được tiếng bước chân tiến lại gần, xong lúc này cô đành bất lực chịu trận. Kể cả thốt ra thành lời đối với cô bây giờ cũng là cả một thử thách! Nỗi đau khiến cho Amelia sùi cả bọt mép, nanh ngà nghiến chặt, mồ hôi rịn ra ướt đẫm trán, như tảng mỡ đông rịn nước khi đặt ngoài trời vậy. Gatrix ngồi xuống, nâng đầu của Amelia dậy, đặt lên trên đùi mình.
Tên khốn kiếp xấu xa bỉ ổi này! Amelia lồng lộn lên trong lòng, cố gắng dùng ánh mắt để phân thây kẻ đồi bại trước mặt mình, song nếu như ánh mắt có thể thật sự giết người, thì chắc Gatrix đã chết ngay từ khoảnh khắc cả hai nhận ra nhau rồi.
Từ bàn tay nhỏ nhắn màu xanh của Gatrix, một luồng ánh sáng ấm áp tỏa ra, chiếu nhè nhẹ lên gương mặt của cô. Và nó khiến cô còn đau lòng hơn gấp bội, vì chính bản thân cô đã từng bị cảm giác ấm nóng này đánh lừa một lần! Không được, mày tuyệt đối không được ngã trên cùng một chiếc hố, Amelia! Cô tự nhủ.
Hiệu quả của phép thuật không được cao cho lắm, song điều khiến Amelia rất ngạc nhiên là tại sao Gatrix có thể duy trì nó lâu đến vậy! Cô nhạy cảm nhận ra, không phải là Gatrix liên tục kéo dài phép hồi phục, mà là hắn sử dụng nó với tần số cực nhanh, và điều này càng khiến cô hoang mang gấp bội! Amelia tự hỏi liệu bản thân có khả năng sử dụng phép thuật sơ cấp mượt mà đến được trình độ này không... mà thôi cũng không quan trọng! Điều khiến cô phấn khích nhất là cơ thể lạnh giá của cô đã cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp các đầu ngón tay ngón chân.
Ngay lập tức, Amelia đưa hai tay lên, tóm chặt lấy đầu của Gatrix... ít nhất là cô nghĩ thế! Không hiểu sao toàn thân của cô cứ như đi mượn người khác vậy, sức lực tan biến đi đâu mất. Thành ra vốn động tác là bóp vỡ đầu con Goblin đáng ghét, bỗng trở thành cô giang tay âu yếm lấy hắn!
Khi máu dồn hết lên mặt của Amelia, vừa ngượng vừa giận, thì Gatrix chỉ cười nhạt. Hắn nhấc tay cô ra, xếp ngay ngắn lên trên bụng, rồi tiếp tục chữa trị cho cô.
- Chắc là em hận tôi lắm phải không?
- Phải! Không một giây phút nào là tôi không tưởng tượng ra cảnh nhai xương nuốt thịt anh! Anh là kẻ tồi tệ nhất tôi từng gặp!... Sau Jason, sau cả lão già khốn kiếp nữa!
- Tên ông ta là Tom Ouro!
- Tôi hỏi anh à!
Amelia bực tức nạt nộ. Nhưng chợt cô nhận ra, cơn nóng giận ban nãy của cô đã nguội đi không ít! Chỉ còn lại chỗ cho cảm giác trống rỗng không cách nào tả xiết!
- Anh xin lỗi! Anh thật lòng xin lỗi!
- Tôi hận anh, tôi căm thù anh Johny Ouro! Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi! Tại sao anh không chết quách đi cho rồi!
Những dòng lệ nóng bỏng chảy xuống từ hai bên khóe mắt của Amelia, mang theo cả nỗi ấm ức và bất lực của chủ nhân chúng, thấm đẫm lên chiếc quần may bằng thứ vải vứt đi mà Gatrix lượm lặt được. Hắn đặt tay lên trên hai mắt của cô, che đi sự yếu đuối của vị nữ hoàng lòng đất đầy kiêu hãnh, và thì thầm khe khẽ.
- Anh xin lỗi, Amy! Anh chỉ có thể xin lỗi em mà thôi!
- Tôi không cần lời xin lỗi của anh! Trả lại tôi khoảng thời gian mà anh đã cướp mất đi!
- Ra vậy!
Câu trả lời cụt lủn của Gatrix khiến Amelia rất bực mình! Trước khi cô kịp bùng nổ, Gatrix lại mỉm cười. Lại một lần nữa, Amelia cảm thấy vô cùng bi thương mỗi khi nhìn thấy nụ cười đó của hắn.
- Em có muốn kể lại những gì mình đã trải qua không? Coi như tâm sự với một kẻ sắp chết cũng được!
Amelia há miệng, định nói gì đó, song chẳng có một ngôn từ nào thoát ra được khỏi cổ họng cô cả. Cô muốn mắng chửi, muốn nguyền rủa hắn, nhưng cuối cùng cô thở dài!
Đó là một câu chuyện dài và đầy kịch tính, giống như rất nhiều cuốn tiểu thuyết tự sướng Gatrix từng đọc hồi còn ở Tòa Thành Trắng. Quá trình vươn lên thành bá chủ lòng đất của Amelia phải nói là thần tích, mà cũng đúng, rõ ràng là có thần linh can thiệp mà! Nếu như có cơ hội được gặp lại thần, hắn sẽ hỏi, tại sao nàng lại phải đày đọa bọn họ như thế này! Chẳng lẽ mọi thứ trong mắt nàng chỉ là một món đồ mua vui thôi sao?
- Cảm ơn, và xin lỗi Amelia! Vì anh mà em đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện như vậy! Thật tiếc là những gì đã mất, anh không thể trả lại cho em được!
- Đừng có đùa! Cái mạng của anh vẫn còn nằm ở đó chờ tôi đến lấy kìa!
- Tiếc quá!
Gatrix cười. Lần này thì Amelia không thể chịu nổi nữa!
- Dừng lại! Tôi cấm anh cười như thế nữa! Đây vốn là phiên tòa thẩm phán anh, đừng... tôi nói dừng lại cơ mà!
Amelia bật khóc, cố gắng đưa tay lên má Gatrix, ngăn không cho hắn tiếp tục cười. Gatrix đưa tay lên, gạt đi những giọt nước mắt của cô.
- Ổn mà, không sao đâu Amelia! Hãy để nỗi buồn và cơn đau của em cho anh!
- Thế này là gian lận!
- Amelia...
- Tôi đã kể xong chuyện của mình. Giờ đến lượt anh! Hãy kể hết những tội lỗi mà anh đã phạm phải đi! Không được! Đứng lại Gatrix! Tôi cấm anh! Em xin anh, đừng đi!
Gatrix nhẹ nhàng đặt đầu của Amelia lên mặt đất, rồi bẻ một vài cành củi khô, chất thành một đống lửa trại ở gần cô.
- Vĩnh biệt, tội lỗi đầu tiên của anh!
- Johny! Đứng lại! Nếu anh đi bây giờ em sẽ không bao giờ tha cho anh đâu! Đứng lại! Đừng bỏ em, đồ khốn kiếp!
Tiếng khóc uất nghẹn của Amelia chỉ khiến cho bước chân của hắn hơi khựng lại một chút, song Gatrix vẫn dứt khoát bỏ đi! Hắn chưa thể chết lúc này! Hắn còn phải chăm sóc cho gia đình nho nhỏ kia của hắn thêm một thời gian ngắn nữa!
- Có chuyện gi sao ngài Glenn? Sáu bảy người đàn ông trông khỏe mạnh đang cẩn cẩn thận thận bước đi phía sau một người nai nịt gọn gàng sạch sẽ trong một hang động dài. Người đi trước nhất có mái tóc muối tiêu dài ngang gáy, nhưng giờ được buộc cao lên thành một búi sau gáy. Gương mặt ông ta trông khắc khổ, có phần già yếu vì tửu sắc nhưng không giấu được nét đẹp trai từng làm bao phu nhân điêu đứng thời trẻ. Glenn lúc này không còn luộm thuộm bẩn thỉu trong bộ đồ nâu sờn sặc mùi rượu nữa, mà khoác trên mình một chiếc áo giáp da, trên hông đeo một thanh kiếm ngắn. Bước đi của ông ta đầy khoan thai và tự tin, đối lập hoàn toàn với vẻ sợ hãi rúm ró của đám nông dân bị bắt làm tráng đinh phía sau!
- Hang động này... rất phẳng! Các ngươi thử nhìn bề mặt của hang mà xem! Liệu có loài động vật nào có thể đào được một cái hang nhẵn nhụi như thế này?
- Như vậy ý ngài là?
- Chuyện này rất là bất thường! Vốn dĩ việc đào hầm trong lòng núi đã là khó tưởng tượng lắm rồi! Nếu như đây là một vài cái lỗ nhỏ xíu do lũ chuột chũi làm ra thì ta còn có thể lí giải, chứ một cái hang rộng rãi như này hoàn toàn không tuân theo kiến trúc học gì cả! Đáng lý cái hang này sẽ sập ngay khi đào được vài mét chứ!
Các nông dân chỉ biết vâng dạ như vịt nghe sấm. Bọn họ cả đời chỉ biết bán lưng cho đất, bán mặt cho trời, làm gì có cơ hội được tiếp xúc với thế giới ngầm dưới lòng đất. Chỉ có một kỵ sĩ như Glenn mới được tìm hiểu về các kiến thức cơ bản khi đào hầm, và sự khủng khiếp của hàng khối đất đá đổ lên đầu nếu như hầm sập!
Hang không cao lắm, rất hiển nhiên, nó được dùng để lũ Goblin di chuyển mà! Cũng may là đoàn người chỉ phải khom lưng cúi gối một chút thì vẫn tiến lên được, chứ nếu như phải bò rạp trên mặt đất thì Glenn tuyệt đối không dám mạo hiểm.
Glenn vuốt ve bề mặt trơn nhẵn của thành hang, nghĩ ngợi hồi lâu. Đột nhiên một linh cảm lóe lên trong đầu lão!
- Là phép thuật! Đúng rồi, chỉ có phép thuật mới có thể tạo ra một sự phi lý đến như này! Đây hẳn là phép thuật sơ cấp điều khiển đất đá, nhưng người dùng nó hẳn đã tốn rất nhiều tinh lực và thời gian mới tạo nên được cái hang này!
- Tại sao lại thế?
- Vì đó là phép thuật sơ cấp! Hiệu quả của nó rất kém, nên để tạo được một hành lang dài như vậy sẽ cần nhiều lần thi triển. Mà năng lượng của một pháp sư cấp thấp cũng chẳng đủ để dùng nhiều phép này!
Một người đàn ông ngập ngừng ngắt lời Glenn.
- Thế nhỡ như đó là một pháp sư cấp cao thì sao thưa ngài?
- Phép thuật cấp cao dùng để tạo ra con đường kiểu này cũng có, nhưng thứ nhất là nó không thể hoàn mỹ thế này, thứ hai là phần ma lực nồng nặc trong không khí đó ta làm sao mà bỏ sót được! Đây chắc chắn là do phép thuật sơ cấp tạo nên, và người tạo ra nó có chủ đích! Các quý ông, các vị nên cảm tạ cháu của trưởng làng đi, vì chúng ta vừa khám phá ra được một âm mưu động trời của đám Goblin đấy!
Đám nông dân hai mắt nhìn nhau, mồ hôi không tự chủ toát ra đầm đìa lưng áo! Thử tưởng tượng nếu như bọn họ bị tập kích bất ngờ trong đêm bởi lũ Goblin mà xem!
***
- Cô còn định đuổi đến bao giờ nữa đồ cứng đầu chết tiệt!
- Cho tới khi nào tôi tóm được anh mới thôi!
Gatrix và Amelia đã chơi trò đuổi bắt này ít nhất hai lần mặt trời mọc và lặn rồi! Gatrix không thể không thán phục trước ý chí của cô nàng! Hắn không dưới sáu lần nhìn thấy Amelia hộc máu ra từ mũi và tai, song cô ta vẫn gắng gượng đuổi theo hắn. Nếu như không phải Amelia đã bị thương rất nặng từ trước thì chắc là Gatrix đã bị bắt lại từ lâu rồi!
Vốn ban đầu Gatrix còn cố gắng để khống chế quỹ tích di chuyển của cả hai, song theo thời gian, cường độ tập trung của hắn bắt đầu giảm, và hiện tại Gatrix cũng chẳng rõ mình đang ở chỗ nào nữa. Dựa vào những ngôi sao thì hắn vẫn có thể tìm được phương hướng của dòng sông, qua đó lần ngược về hang Goblin, tất nhiên đấy là trong trường hợp hắn cắt được đuôi người chơi số hai này đã. Trò chơi đuổi bắt này kéo dài hơi lâu rồi đấy!
Đột nhiên Gatrix bắt đầu chạy chậm dần! Không cần phải quay lại, hắn cũng biết được Amelia đã tới giới hạn. Khi Gatrix dừng chân lại, cũng là lúc một tiếng ngã rầm lọt vào tai hắn. Đứng từ một khoảng cách an toàn, hắn nhìn cô nàng nằm run rẩy trên mặt đất, khắp toàn thân lấm lem máu khô và bùn đất. Một bên đầu gối của cô thấm ướt máu tươi, chắc là do cú ngã đau điếng ban nãy.
Amelia tru lên đau đớn, tràn ngập bi thương. Nỗi đau thể xác chỉ là một, còn sự kiệt quệ về tâm hồn mới là thứ thực sự quật ngã người con gái kiên cường đã thống trị cả thế giới dưới lòng đất. Chúng quyện vào nhau, tạo thành hòn sỏi cuối cùng đè sập thân thể mỏng manh nhỏ nhắn của Amelia.
Gatrix đưa tay quệt đi mồ hôi trên trán, cũng bắt đầu tựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi. Hai ngày vận động cường độ cao đã đặt một gánh nặng rất lớn lên cơ thể Goblin yếu đuối của hắn, cho nên hiện tại hắn thực ra cũng chẳng khá hơn Amelia là bao. Song điểm khác biệt là, Gatrix có tư cách lẻn đi lúc này, còn Amelia thì thậm chí nhúc nhích cũng đã rất khó khăn rồi.
Vốn hắn chỉ muốn thở dốc vài hơi, song khi nghe tiếng khóc rấm rứt của Amelia, có gì đó trong lòng hắn bỗng mềm ra! Vậy nên hắn cứ ngồi đó, im lặng ngắm nhìn cô gái nửa người nửa yêu run rẩy. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, như quyết tâm chuyện gì đó, rồi tiến về phía Amelia!
- Anh...
Amelia nghe được tiếng bước chân tiến lại gần, xong lúc này cô đành bất lực chịu trận. Kể cả thốt ra thành lời đối với cô bây giờ cũng là cả một thử thách! Nỗi đau khiến cho Amelia sùi cả bọt mép, nanh ngà nghiến chặt, mồ hôi rịn ra ướt đẫm trán, như tảng mỡ đông rịn nước khi đặt ngoài trời vậy. Gatrix ngồi xuống, nâng đầu của Amelia dậy, đặt lên trên đùi mình.
Tên khốn kiếp xấu xa bỉ ổi này! Amelia lồng lộn lên trong lòng, cố gắng dùng ánh mắt để phân thây kẻ đồi bại trước mặt mình, song nếu như ánh mắt có thể thật sự giết người, thì chắc Gatrix đã chết ngay từ khoảnh khắc cả hai nhận ra nhau rồi.
Từ bàn tay nhỏ nhắn màu xanh của Gatrix, một luồng ánh sáng ấm áp tỏa ra, chiếu nhè nhẹ lên gương mặt của cô. Và nó khiến cô còn đau lòng hơn gấp bội, vì chính bản thân cô đã từng bị cảm giác ấm nóng này đánh lừa một lần! Không được, mày tuyệt đối không được ngã trên cùng một chiếc hố, Amelia! Cô tự nhủ.
Hiệu quả của phép thuật không được cao cho lắm, song điều khiến Amelia rất ngạc nhiên là tại sao Gatrix có thể duy trì nó lâu đến vậy! Cô nhạy cảm nhận ra, không phải là Gatrix liên tục kéo dài phép hồi phục, mà là hắn sử dụng nó với tần số cực nhanh, và điều này càng khiến cô hoang mang gấp bội! Amelia tự hỏi liệu bản thân có khả năng sử dụng phép thuật sơ cấp mượt mà đến được trình độ này không... mà thôi cũng không quan trọng! Điều khiến cô phấn khích nhất là cơ thể lạnh giá của cô đã cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp các đầu ngón tay ngón chân.
Ngay lập tức, Amelia đưa hai tay lên, tóm chặt lấy đầu của Gatrix... ít nhất là cô nghĩ thế! Không hiểu sao toàn thân của cô cứ như đi mượn người khác vậy, sức lực tan biến đi đâu mất. Thành ra vốn động tác là bóp vỡ đầu con Goblin đáng ghét, bỗng trở thành cô giang tay âu yếm lấy hắn!
Khi máu dồn hết lên mặt của Amelia, vừa ngượng vừa giận, thì Gatrix chỉ cười nhạt. Hắn nhấc tay cô ra, xếp ngay ngắn lên trên bụng, rồi tiếp tục chữa trị cho cô.
- Chắc là em hận tôi lắm phải không?
- Phải! Không một giây phút nào là tôi không tưởng tượng ra cảnh nhai xương nuốt thịt anh! Anh là kẻ tồi tệ nhất tôi từng gặp!... Sau Jason, sau cả lão già khốn kiếp nữa!
- Tên ông ta là Tom Ouro!
- Tôi hỏi anh à!
Amelia bực tức nạt nộ. Nhưng chợt cô nhận ra, cơn nóng giận ban nãy của cô đã nguội đi không ít! Chỉ còn lại chỗ cho cảm giác trống rỗng không cách nào tả xiết!
- Anh xin lỗi! Anh thật lòng xin lỗi!
- Tôi hận anh, tôi căm thù anh Johny Ouro! Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi! Tại sao anh không chết quách đi cho rồi!
Những dòng lệ nóng bỏng chảy xuống từ hai bên khóe mắt của Amelia, mang theo cả nỗi ấm ức và bất lực của chủ nhân chúng, thấm đẫm lên chiếc quần may bằng thứ vải vứt đi mà Gatrix lượm lặt được. Hắn đặt tay lên trên hai mắt của cô, che đi sự yếu đuối của vị nữ hoàng lòng đất đầy kiêu hãnh, và thì thầm khe khẽ.
- Anh xin lỗi, Amy! Anh chỉ có thể xin lỗi em mà thôi!
- Tôi không cần lời xin lỗi của anh! Trả lại tôi khoảng thời gian mà anh đã cướp mất đi!
- Ra vậy!
Câu trả lời cụt lủn của Gatrix khiến Amelia rất bực mình! Trước khi cô kịp bùng nổ, Gatrix lại mỉm cười. Lại một lần nữa, Amelia cảm thấy vô cùng bi thương mỗi khi nhìn thấy nụ cười đó của hắn.
- Em có muốn kể lại những gì mình đã trải qua không? Coi như tâm sự với một kẻ sắp chết cũng được!
Amelia há miệng, định nói gì đó, song chẳng có một ngôn từ nào thoát ra được khỏi cổ họng cô cả. Cô muốn mắng chửi, muốn nguyền rủa hắn, nhưng cuối cùng cô thở dài!
Đó là một câu chuyện dài và đầy kịch tính, giống như rất nhiều cuốn tiểu thuyết tự sướng Gatrix từng đọc hồi còn ở Tòa Thành Trắng. Quá trình vươn lên thành bá chủ lòng đất của Amelia phải nói là thần tích, mà cũng đúng, rõ ràng là có thần linh can thiệp mà! Nếu như có cơ hội được gặp lại thần, hắn sẽ hỏi, tại sao nàng lại phải đày đọa bọn họ như thế này! Chẳng lẽ mọi thứ trong mắt nàng chỉ là một món đồ mua vui thôi sao?
- Cảm ơn, và xin lỗi Amelia! Vì anh mà em đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện như vậy! Thật tiếc là những gì đã mất, anh không thể trả lại cho em được!
- Đừng có đùa! Cái mạng của anh vẫn còn nằm ở đó chờ tôi đến lấy kìa!
- Tiếc quá!
Gatrix cười. Lần này thì Amelia không thể chịu nổi nữa!
- Dừng lại! Tôi cấm anh cười như thế nữa! Đây vốn là phiên tòa thẩm phán anh, đừng... tôi nói dừng lại cơ mà!
Amelia bật khóc, cố gắng đưa tay lên má Gatrix, ngăn không cho hắn tiếp tục cười. Gatrix đưa tay lên, gạt đi những giọt nước mắt của cô.
- Ổn mà, không sao đâu Amelia! Hãy để nỗi buồn và cơn đau của em cho anh!
- Thế này là gian lận!
- Amelia...
- Tôi đã kể xong chuyện của mình. Giờ đến lượt anh! Hãy kể hết những tội lỗi mà anh đã phạm phải đi! Không được! Đứng lại Gatrix! Tôi cấm anh! Em xin anh, đừng đi!
Gatrix nhẹ nhàng đặt đầu của Amelia lên mặt đất, rồi bẻ một vài cành củi khô, chất thành một đống lửa trại ở gần cô.
- Vĩnh biệt, tội lỗi đầu tiên của anh!
- Johny! Đứng lại! Nếu anh đi bây giờ em sẽ không bao giờ tha cho anh đâu! Đứng lại! Đừng bỏ em, đồ khốn kiếp!
Tiếng khóc uất nghẹn của Amelia chỉ khiến cho bước chân của hắn hơi khựng lại một chút, song Gatrix vẫn dứt khoát bỏ đi! Hắn chưa thể chết lúc này! Hắn còn phải chăm sóc cho gia đình nho nhỏ kia của hắn thêm một thời gian ngắn nữa!
Danh sách chương