Cuộc sống học tập thiên
Mua một đống lớn đồ đạc này nọ, khi trên đường về nhà, đi ngang qua cửa hàng bán đồ dùng thể thao, Thiên Thiên đột nhiên nhớ tới, liền hỏi mọi người, “Đúng rồi a, chúng ta có bao nhiêu người nha?”
Bạch Ngọc Đường đếm đếm, tính cả luôn những ảnh vệ kia cũng là mười mấy người.
“Chúng ta cũng đủ hợp thành một đội bóng đi? Đội bóng rổ càng không thành vấn đề nha!” Thiên Thiên hỏi.
“Đúng nha.” Ô Nhân Kiệt sờ sờ cằm, “Ai, không bằng chúng ta thành lập đội bóng, sau đó kéo nhau ra ngoài đấu một trận đi?”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường cũng sờ cằm, gật gật đầu, “Chủ ý này không tệ lắm.”
“Ta đi chuẩn bị quần áo!” Thiên Thiên chạy xuống xe, không lâu sau đã trở lại, còn cầm một quyển tập nhỏ cùng một số quần áo thi đấu.
“Nhanh như vậy?” Bạch Ngọc Đường buồn bực.
“A, ông chủ không ở đó, hắn để chúng ta lấy một số mẫu tại đó về nhà từ từ chọn, sau đó ghép tên rồi viết tên sẽ được đính lên áo, chọn con số, ngoài ra ta mua vài bộ quần áo bóng rổ, chúng ta mỗi người một bộ! Có thể luyện chơi bóng!”
“Y phục thi đấu?” Triệu Phổ cầm sang nhìn nhìn một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Phổ, nói, “Là chiến bào.” ( =]]]]]]]] hết nói nổi)
“A?!” Thanh Ảnh bọn họ cũng nhao nhao đi đến nhìn, cầm quần áo qua xem, tán thán, “Ai nha… Chiến bào hiện đại tại sao không có khôi giáp, ngay cả tay áo cũng không có… Ân, thật ngắn a.”
Thiên Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường, tâm nói – xem ngươi làm sao giải thích.
Bạch Ngọc Đường trưng ra vẻ mặt không hề gì nói, “Chiến tranh hiện đại không cưỡi ngựa, cho nên cần tiện lợi, nhẹ nhàng.”
“Có lý a!” Triệu Phổ vỗ đùi, “Rất có đạo lý, theo ta nói cởi bỏ luôn cho nhẹ!”
“Ngươi có bệnh a.” Công Tôn liếc, “Cởi bỏ làm sao mà đánh giặc a?”
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói: “Vậy nói sơ qua cách mặc đi.”
“Ký hiệu phía sau này là cái gì?” Tiêu Lương chỉ vào số sau lưng của áo hỏi.
“Con số.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chứng minh thân phận, thuận tiện cho việc thống kê và quản lý, còn thuận tiện cho việc chỉ huy.”
“Thật tốt quá.” Triệu Phổ vẻ mặt cảm khái, “Quả nhiên người hiện đại thực sự khác biệt a, quả thật là thông minh tột đỉnh!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, khởi động xe, nhìn Thiên Thiên bên cạnh – Thế nào? Thiên Thiên đối hắn giơ ngón cái – Thán phục, xem ngươi sau này làm sao kết thúc!
Về tới nhà, Yêu Mạc bọn họ đã làm xong bữa tối chờ họ, ban ngày ăn lẩu, nên buổi tối David làm một nồi lớn mì Ý hải sản phô mai, cùng một nồi to mì ống nấu với cà chua cùng trứng gà, còn có cá nướng và sushi.
Mọi người đều đang đói, ngồi quanh bàn, bắt đầu ăn tối.
“Đây là cái gì?” Triệu Phổ cầm cái nĩa inox nhìn, Tiểu Tứ Tử cầm sang, nói, “Giống cây đinh ba quá nha.”
“Tiểu Tứ Tử, dùng thế này.” Thiên Thiên dạy Tiểu Tứ Tử dùng nĩa cuốn ăn, mọi người cũng học theo bộ dáng đó, đều tán thưởng, thật tiện lợi nha.
Thạch Đầu, Tiễn Tử và Tiểu Bố Bố vẫn luôn không yên lòng, không có Mục Phương, thức ăn của chúng nó có thể hay không bị ảnh hưởng a?
Lúc này, chỉ thấy David chuẩn bị vài chậu lớn đến, “Côn trùng không phải rất dễ có, nên ta dùng đồ ăn hiện đại thay thế, các ngươi nếm thử, xem có thể ăn được hay không.”
Thạch Đầu và Tiễn Tử đi đến, ngửi ngửi… Rất thơm, lại ngửi ngửi… Dường như rất ngon.
“David, làm cái gì cho bọn nó nha?” Thiên Thiên hỏi.
“A… Này là ta dựa theo sách dạy nấu ăn cho sủng vật.” David đương nói, Yêu Mạc giơ lên một quyển sách dày dạy nấu ăn cho sủng vật.
“Nha, bức tranh trên sách này thật xinh đẹp nha.” Tiểu Tứ Tử đưa tay cầm lấy quyển sách nhìn, tán thán, “Oa, bức tranh thật tốt, màu sắc rất sống động.”
“Đúng thế, tưởng như là bút tích của thần, thực sự giống như đúc a!” Công Tôn cũng tiến đến nhìn.
“A, này không phải tranh vẽ đâu, là ảnh chụp đó.” Thiên Thiên thuận miệng đáp.
“Ảnh chụp?” Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn hắn, Thiên Thiên khóe miệng co rút, nhìn Bạch Ngọc Đường – Không bằng ngươi đến đi?
Bạch Ngọc Đường tiếp tục ăn, nói, “Người hiện đại phát minh ra công cụ nháy mắt có được bức tranh.”
“Trong nháy mắt có được bức tranh?” Tiểu Tứ Tử tò mò, “Này làm như thế nào nha?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Tách một cái, đem mọi thứ nhìn thấy thành bức tranh, các ngươi ăn cơm trước, ăn xong rồi mang bọn ngươi đi xem.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử phấn khởi đáp ứng, cúi đầu ăn cơm.
“Chi chi.” Đang nói, chợt nghe Bố Bố đột nhiên vui mừng kêu lên, mọi người xoay mặt nhìn nó, chỉ thấy nó đem mặt chôn vào chậu cơm đáng yêu Thiên Thiên đặc biệt mua cho nó, từng ngụm ăn đồ ăn bên trong, vừa ăn vừa vẫy đuôi – Ăn ngon ăn ngon nha.
“Nó dường như rất thích nha.” Yêu Mạc cầm một chậu sữa nhỏ đặt bên cạnh Bố Bố, Bố Bố ăn vài ngụm cơm, sau đó uống sữa, rồi lại tiếp tục ăn.
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử liếc mắt nhìn nhau, cũng cúi đầu ăn hai cái, sau đó cũng kêu lên vui mừng mà bắt đầu ăn nhiều, vừa ăn vừa đối David vẫy đuôi – Ngươi và Phương Phương tài giỏi như nhau nha, ăn ngon muốn khóc mà!
“Đây là cái gì nha?” Tử Ảnh tò mò hỏi.
“A, Thạch Đầu và Tiễn Tử ăn chính là cơm khoai tây thịt bò, Tiểu Bố Bố ăn chính là cơm khoai tây thịt gà.” David lại mở ra một cái hộp, lấy ra một ít bánh bao rau thịt đặt bên trong chậu cơm của chúng nó, để chúng nó cùng nhau ăn, đem ba vật nhỏ ăn đến vẫy đuôi liên tục, một bên Trắng Trắng đã ăn xong nhìn ba đứa chúng nó – Ai nha, một nhà trảo ly có thể ăn ngon a!
“Cái này đều có trong sách dạy nấu ăn làm cho Trắng Trắng, ta giờ chỉ là làm nhiều thêm một chút mà thôi. Đem khoai tây, cà rốt thái hạt lựu, thả vào trong nước nóng luộc nhuyễn, sau đó thịt cũng đem thái hạt lựu, thả vào trong chảo xào sơ một chút, tiếp theo lấy bột bắp đun sền sệt, thêm cơm vào khuấy đều, lấy rau cải thịt bỏ vào, chỉ cần thêm gia vị, bột ngọt, ta còn bỏ thêm chút gan gà và vitamin vào trong món ăn Bố Bố, lát nữa, mỗi người uống một chút sữa, ngoài ra ăn hai cái bánh bao rau thịt, này ăn một chút để cân bằng dinh dưỡng.” David thuận miệng nói xong, ngồi trở lại bàn ăn cơm. ( sao ta thấy tụi nó ăn ngon thế nhờ ( = 3 =))
Đám người Thiên Thiên thật lâu sau mới nhớ tới mà tiếp tục ăn cơm, tâm nói… Này… Ai nghĩ ra loại sách dạy nấu ăn cho cún này a, cún so với người còn chú trọng hơn a. ( *gật đầu* quá hơn lun í chứ)
Cơm nước xong, David đem lên hồng trà và bánh ngọt cho mọi người, Tiểu Bố Bố ăn một bụng tròn xoe leo lên chân Tiểu Tứ Tử, sao đó nằm ngửa mặt lên trời, đưa ra cái bụng mềm muốn Tiểu Tứ Tử xoa xoa.
Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng nhu nhu cho nó, cười nói, “Bố Bố a, ngươi ăn nhiều cẩn thận béo lên a.”
Bối Bối nâng mí mắt, liếc bụng Tiểu Tứ Tử — Giống như ngươi sao?
Tiểu Tứ Tử nháy mắt tạc mao (tức giận), nắm đuôi Bố Bố đánh đòn nó.
Bố Bố oạch một cái nhảy đến trong lòng Thiên Thiên, Thiên Thiên nhu nhu nó, “Bố Bố nhất định là giống Thạch Đầu, Thạch Đầu khi còn bé cũng nghịch thế này!”
Thạch Đầu lắc lắc cái đuôi, tiến đến cọ cọ Bạch Ngọc Đường, chi chi hai tiếng – Đã lâu không gặp.
Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu khóe miệng, đưa tay xoa xoa cổ Thạch Đầu, Thạch Đầu hưởng thụ hừ hừ hai tiếng, say mê – Được người đẹp xoa bóp thật là thoải mái a!
Tiễn Tử ở một bên vung đuôi – Thạch Đầu, ngươi như thế nào có thể làm thế.
Thạch Đầu giơ chân sau lên đạp nó. ( Thạch Đầu mê zai đẹp vùi dập Tiễn Tử quá ko tiền đồ mà giống ta =]]]]]]]]]]]])
Tiễn Tử ủy khuất vọt đến bên người Tiểu Tứ Tử, liếc Bạch Ngọc Đường một cái – Người này thật sự hảo suất hảo suất a.
Tiểu Tứ Tử vươn tay xoa xoa lỗ tai Tiễn Tử, “Tiễn Tử, cũng là ngươi ngoan nhât, nghe lời nhất.”
Tiễn Tử nháy mắt tâm tình tốt lên, vẫy vẫy cái đuôi, hưởng thụ Tiểu Tứ Tử xoa.
“Đúng rồi.” Thanh Ảnh hỏi, “Chốc nữa đi đánh giặc sao?”
“Đúng vậy.” Công Tôn gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nói bóng rổ gì đó.”
“A.” Thiên Thiên đứng lên nói, “Đúng lúc ăn xong cần tiêu hóa, xem trận bóng rổ được ghi hình lại đi!” Nói xong, mang mọi người tới phòng khách, ngồi quanh TV, cho mọi người xem lại trận đấu được ghi hình.
Thiên Thiên trước tiên mở một phần ghi hình trận đấu NBA, là trận đấu kinh điển của Bulls với Jazz năm đó.
“Phụ thân, những người đó hảo đen nha.” Tiểu Tứ Tử nói.
“Đúng vậy, đây là người nào?” Triệu Phổ hỏi Thiên Thiên.
Bạch Ngọc Đường nói, “Lúc đánh giặc đã trét bùn lên.” * ôm bụng quằn quại*
“A.” Triệu Phổ gật đầu, “Đúng nha, để uy hiếp quân địch.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, Thiên Thiên kéo Bạch Ngọc Đường qua, nói, “Tiểu Bạch, ngươi làm quá lên rồi đi.”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, trước nói cho bọn hắn Trái Đất hình tròn, sau lại nói về Nam bán cầu, Bắc bán cầu, bao nhiêu cái châu, bao nhiêu đại dương, còn có bao nhiêu chủng tộc?”
Thiên Thiên cau mũi, nghĩ một chút, liền kéo Công Tôn bên cạnh một cái, “Công Tôn, ngươi đi theo ta.”
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Thiên Thiên kéo Công Tôn lên lầu.
“Thiên Thiên và phụ thân đi làm gì?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, Tiêu Lương nhún nhún vai, bất quá rất nhanh, mọi người đã bị trận bóng rỗ hấp dẫn.
“Thiên Thiên, làm gì thế?” Công Tôn bị Thiên Thiên kéo đến trong phòng, khó hiểu nhìn Thiên Thiên.
“Ân…” Thiên Thiên đem ra mô hình địa cầu nói, “Biết đây là cái gì không?”
Công Tôn nhìn thoáng qua nói, “Hình tròn.”
Thiên Thiên vô lực, hắn để Công Tôn ngồi xuống, dùng kiến thức lịch sử mà bản thân biết, chậm rãi giải thích Trái Đất hình tròn, sau đó chia làm vài châu lục, bao nhiêu chủng tộc, tình hình thế giới hiện tại, còn có một chút kiến thức linh tinh các loại.
Công Tôn chăm chú nghe xong, trầm mặc không nói.
“Công Tôn, có phải hay không ta nói quá rối,, ngươi lý giải không được?” Thiên Thiên hỏi.
“Ân…” Công Tôn sờ sờ cằm, thật lâu sau mới nói, “Ngươi nói, hẳn là có nên mang Tiểu Tứ Tử đi kiểm tra toàn thân thế a, hắn có thể hay không cao huyết áp nha? Có chút béo.”
Thiên Thiên sửng sốt nửa ngày, nằm úp sấp trên giường lăn qua lăn lại, trong miệng nói thầm, sớm biết như thế cùng Tiểu Bạch lừa cho rồi, thông minh như vậy một chút cũng không thú vị, không đáng yêu
Sau đó, Thiên Thiên đem bộ sách lúc Bạch Ngọc Đường tới ba ngày ba đêm đã xem hết giao cho Công Tôn. ( thà vậy đi anh mà giải thích tiếp ko khéo phải mang Tiểu Tứ Tử đi khám thật =]]]]]])
Công Tôn tựa vào giường, tinh tế xem, Thiên Thiên ôm laptop lên mạng, Công Tôn có gì không rõ, hỏi hắn một câu, Thiên Thiên trả lời một câu.
…
Đến quá nửa đêm, Triệu Phổ ở dưới lầu xem bóng rổ, bóng đá, bóng chày, bóng bầu dục, khúc côn cầu… Thêm World Cup, Thế vận hội Olympic, một đám người kích động gào khóc… Phương thức chiến đấu hảo thú vị a!
Đang lúc mọi người chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe trên lầu Công Tôn lao tới rống lớn một tiếng, “Bạch Ngọc Đường, ngươi đùa bỡn ta nha, cái gì gọi là ngựa điên dài? Cái đó căn bản là xe lửa cải tiến!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây là làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, nói, “Ân, không có gì.” Nói xong, kéo Triệu Phổ cùng Tiêu Lương, “Đi, nghiên cứu một ít những điều có ích cho giấc ngủ.”
“Cái gì vậy?”
Ô Nhân Kiệt lấy ra cái đĩa CD, mọi người trong phòng cùng nhau nghiên cứu… (Đến đây thì số phận các thụ ta đã tưởng tượng được chút ít =]]]])
Đêm đó, thời điểm Triệu Phổ về phòng, con ngươi trở nên tái đi, đè lại Công Tôn còn đang thức tìm tòi, “Thân ái, làm đi, ta học được rất nhiều điều mới nha!”
“Ngươi… Ai nha…”
Công Tôn tay còn chưa dụng lực đã bị gặm, Tiểu Tứ Tử cũng đồng dạng, bị Tiêu Lương kích động một phen gặm cắn sạch sẽ… Thiên Thiên cũng không may mắn thoát khỏi… Cái này gọi là vạ lây a!!
Mua một đống lớn đồ đạc này nọ, khi trên đường về nhà, đi ngang qua cửa hàng bán đồ dùng thể thao, Thiên Thiên đột nhiên nhớ tới, liền hỏi mọi người, “Đúng rồi a, chúng ta có bao nhiêu người nha?”
Bạch Ngọc Đường đếm đếm, tính cả luôn những ảnh vệ kia cũng là mười mấy người.
“Chúng ta cũng đủ hợp thành một đội bóng đi? Đội bóng rổ càng không thành vấn đề nha!” Thiên Thiên hỏi.
“Đúng nha.” Ô Nhân Kiệt sờ sờ cằm, “Ai, không bằng chúng ta thành lập đội bóng, sau đó kéo nhau ra ngoài đấu một trận đi?”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường cũng sờ cằm, gật gật đầu, “Chủ ý này không tệ lắm.”
“Ta đi chuẩn bị quần áo!” Thiên Thiên chạy xuống xe, không lâu sau đã trở lại, còn cầm một quyển tập nhỏ cùng một số quần áo thi đấu.
“Nhanh như vậy?” Bạch Ngọc Đường buồn bực.
“A, ông chủ không ở đó, hắn để chúng ta lấy một số mẫu tại đó về nhà từ từ chọn, sau đó ghép tên rồi viết tên sẽ được đính lên áo, chọn con số, ngoài ra ta mua vài bộ quần áo bóng rổ, chúng ta mỗi người một bộ! Có thể luyện chơi bóng!”
“Y phục thi đấu?” Triệu Phổ cầm sang nhìn nhìn một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Phổ, nói, “Là chiến bào.” ( =]]]]]]]] hết nói nổi)
“A?!” Thanh Ảnh bọn họ cũng nhao nhao đi đến nhìn, cầm quần áo qua xem, tán thán, “Ai nha… Chiến bào hiện đại tại sao không có khôi giáp, ngay cả tay áo cũng không có… Ân, thật ngắn a.”
Thiên Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường, tâm nói – xem ngươi làm sao giải thích.
Bạch Ngọc Đường trưng ra vẻ mặt không hề gì nói, “Chiến tranh hiện đại không cưỡi ngựa, cho nên cần tiện lợi, nhẹ nhàng.”
“Có lý a!” Triệu Phổ vỗ đùi, “Rất có đạo lý, theo ta nói cởi bỏ luôn cho nhẹ!”
“Ngươi có bệnh a.” Công Tôn liếc, “Cởi bỏ làm sao mà đánh giặc a?”
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói: “Vậy nói sơ qua cách mặc đi.”
“Ký hiệu phía sau này là cái gì?” Tiêu Lương chỉ vào số sau lưng của áo hỏi.
“Con số.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chứng minh thân phận, thuận tiện cho việc thống kê và quản lý, còn thuận tiện cho việc chỉ huy.”
“Thật tốt quá.” Triệu Phổ vẻ mặt cảm khái, “Quả nhiên người hiện đại thực sự khác biệt a, quả thật là thông minh tột đỉnh!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, khởi động xe, nhìn Thiên Thiên bên cạnh – Thế nào? Thiên Thiên đối hắn giơ ngón cái – Thán phục, xem ngươi sau này làm sao kết thúc!
Về tới nhà, Yêu Mạc bọn họ đã làm xong bữa tối chờ họ, ban ngày ăn lẩu, nên buổi tối David làm một nồi lớn mì Ý hải sản phô mai, cùng một nồi to mì ống nấu với cà chua cùng trứng gà, còn có cá nướng và sushi.
Mọi người đều đang đói, ngồi quanh bàn, bắt đầu ăn tối.
“Đây là cái gì?” Triệu Phổ cầm cái nĩa inox nhìn, Tiểu Tứ Tử cầm sang, nói, “Giống cây đinh ba quá nha.”
“Tiểu Tứ Tử, dùng thế này.” Thiên Thiên dạy Tiểu Tứ Tử dùng nĩa cuốn ăn, mọi người cũng học theo bộ dáng đó, đều tán thưởng, thật tiện lợi nha.
Thạch Đầu, Tiễn Tử và Tiểu Bố Bố vẫn luôn không yên lòng, không có Mục Phương, thức ăn của chúng nó có thể hay không bị ảnh hưởng a?
Lúc này, chỉ thấy David chuẩn bị vài chậu lớn đến, “Côn trùng không phải rất dễ có, nên ta dùng đồ ăn hiện đại thay thế, các ngươi nếm thử, xem có thể ăn được hay không.”
Thạch Đầu và Tiễn Tử đi đến, ngửi ngửi… Rất thơm, lại ngửi ngửi… Dường như rất ngon.
“David, làm cái gì cho bọn nó nha?” Thiên Thiên hỏi.
“A… Này là ta dựa theo sách dạy nấu ăn cho sủng vật.” David đương nói, Yêu Mạc giơ lên một quyển sách dày dạy nấu ăn cho sủng vật.
“Nha, bức tranh trên sách này thật xinh đẹp nha.” Tiểu Tứ Tử đưa tay cầm lấy quyển sách nhìn, tán thán, “Oa, bức tranh thật tốt, màu sắc rất sống động.”
“Đúng thế, tưởng như là bút tích của thần, thực sự giống như đúc a!” Công Tôn cũng tiến đến nhìn.
“A, này không phải tranh vẽ đâu, là ảnh chụp đó.” Thiên Thiên thuận miệng đáp.
“Ảnh chụp?” Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn hắn, Thiên Thiên khóe miệng co rút, nhìn Bạch Ngọc Đường – Không bằng ngươi đến đi?
Bạch Ngọc Đường tiếp tục ăn, nói, “Người hiện đại phát minh ra công cụ nháy mắt có được bức tranh.”
“Trong nháy mắt có được bức tranh?” Tiểu Tứ Tử tò mò, “Này làm như thế nào nha?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Tách một cái, đem mọi thứ nhìn thấy thành bức tranh, các ngươi ăn cơm trước, ăn xong rồi mang bọn ngươi đi xem.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử phấn khởi đáp ứng, cúi đầu ăn cơm.
“Chi chi.” Đang nói, chợt nghe Bố Bố đột nhiên vui mừng kêu lên, mọi người xoay mặt nhìn nó, chỉ thấy nó đem mặt chôn vào chậu cơm đáng yêu Thiên Thiên đặc biệt mua cho nó, từng ngụm ăn đồ ăn bên trong, vừa ăn vừa vẫy đuôi – Ăn ngon ăn ngon nha.
“Nó dường như rất thích nha.” Yêu Mạc cầm một chậu sữa nhỏ đặt bên cạnh Bố Bố, Bố Bố ăn vài ngụm cơm, sau đó uống sữa, rồi lại tiếp tục ăn.
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử liếc mắt nhìn nhau, cũng cúi đầu ăn hai cái, sau đó cũng kêu lên vui mừng mà bắt đầu ăn nhiều, vừa ăn vừa đối David vẫy đuôi – Ngươi và Phương Phương tài giỏi như nhau nha, ăn ngon muốn khóc mà!
“Đây là cái gì nha?” Tử Ảnh tò mò hỏi.
“A, Thạch Đầu và Tiễn Tử ăn chính là cơm khoai tây thịt bò, Tiểu Bố Bố ăn chính là cơm khoai tây thịt gà.” David lại mở ra một cái hộp, lấy ra một ít bánh bao rau thịt đặt bên trong chậu cơm của chúng nó, để chúng nó cùng nhau ăn, đem ba vật nhỏ ăn đến vẫy đuôi liên tục, một bên Trắng Trắng đã ăn xong nhìn ba đứa chúng nó – Ai nha, một nhà trảo ly có thể ăn ngon a!
“Cái này đều có trong sách dạy nấu ăn làm cho Trắng Trắng, ta giờ chỉ là làm nhiều thêm một chút mà thôi. Đem khoai tây, cà rốt thái hạt lựu, thả vào trong nước nóng luộc nhuyễn, sau đó thịt cũng đem thái hạt lựu, thả vào trong chảo xào sơ một chút, tiếp theo lấy bột bắp đun sền sệt, thêm cơm vào khuấy đều, lấy rau cải thịt bỏ vào, chỉ cần thêm gia vị, bột ngọt, ta còn bỏ thêm chút gan gà và vitamin vào trong món ăn Bố Bố, lát nữa, mỗi người uống một chút sữa, ngoài ra ăn hai cái bánh bao rau thịt, này ăn một chút để cân bằng dinh dưỡng.” David thuận miệng nói xong, ngồi trở lại bàn ăn cơm. ( sao ta thấy tụi nó ăn ngon thế nhờ ( = 3 =))
Đám người Thiên Thiên thật lâu sau mới nhớ tới mà tiếp tục ăn cơm, tâm nói… Này… Ai nghĩ ra loại sách dạy nấu ăn cho cún này a, cún so với người còn chú trọng hơn a. ( *gật đầu* quá hơn lun í chứ)
Cơm nước xong, David đem lên hồng trà và bánh ngọt cho mọi người, Tiểu Bố Bố ăn một bụng tròn xoe leo lên chân Tiểu Tứ Tử, sao đó nằm ngửa mặt lên trời, đưa ra cái bụng mềm muốn Tiểu Tứ Tử xoa xoa.
Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng nhu nhu cho nó, cười nói, “Bố Bố a, ngươi ăn nhiều cẩn thận béo lên a.”
Bối Bối nâng mí mắt, liếc bụng Tiểu Tứ Tử — Giống như ngươi sao?
Tiểu Tứ Tử nháy mắt tạc mao (tức giận), nắm đuôi Bố Bố đánh đòn nó.
Bố Bố oạch một cái nhảy đến trong lòng Thiên Thiên, Thiên Thiên nhu nhu nó, “Bố Bố nhất định là giống Thạch Đầu, Thạch Đầu khi còn bé cũng nghịch thế này!”
Thạch Đầu lắc lắc cái đuôi, tiến đến cọ cọ Bạch Ngọc Đường, chi chi hai tiếng – Đã lâu không gặp.
Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu khóe miệng, đưa tay xoa xoa cổ Thạch Đầu, Thạch Đầu hưởng thụ hừ hừ hai tiếng, say mê – Được người đẹp xoa bóp thật là thoải mái a!
Tiễn Tử ở một bên vung đuôi – Thạch Đầu, ngươi như thế nào có thể làm thế.
Thạch Đầu giơ chân sau lên đạp nó. ( Thạch Đầu mê zai đẹp vùi dập Tiễn Tử quá ko tiền đồ mà giống ta =]]]]]]]]]]]])
Tiễn Tử ủy khuất vọt đến bên người Tiểu Tứ Tử, liếc Bạch Ngọc Đường một cái – Người này thật sự hảo suất hảo suất a.
Tiểu Tứ Tử vươn tay xoa xoa lỗ tai Tiễn Tử, “Tiễn Tử, cũng là ngươi ngoan nhât, nghe lời nhất.”
Tiễn Tử nháy mắt tâm tình tốt lên, vẫy vẫy cái đuôi, hưởng thụ Tiểu Tứ Tử xoa.
“Đúng rồi.” Thanh Ảnh hỏi, “Chốc nữa đi đánh giặc sao?”
“Đúng vậy.” Công Tôn gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nói bóng rổ gì đó.”
“A.” Thiên Thiên đứng lên nói, “Đúng lúc ăn xong cần tiêu hóa, xem trận bóng rổ được ghi hình lại đi!” Nói xong, mang mọi người tới phòng khách, ngồi quanh TV, cho mọi người xem lại trận đấu được ghi hình.
Thiên Thiên trước tiên mở một phần ghi hình trận đấu NBA, là trận đấu kinh điển của Bulls với Jazz năm đó.
“Phụ thân, những người đó hảo đen nha.” Tiểu Tứ Tử nói.
“Đúng vậy, đây là người nào?” Triệu Phổ hỏi Thiên Thiên.
Bạch Ngọc Đường nói, “Lúc đánh giặc đã trét bùn lên.” * ôm bụng quằn quại*
“A.” Triệu Phổ gật đầu, “Đúng nha, để uy hiếp quân địch.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, Thiên Thiên kéo Bạch Ngọc Đường qua, nói, “Tiểu Bạch, ngươi làm quá lên rồi đi.”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, trước nói cho bọn hắn Trái Đất hình tròn, sau lại nói về Nam bán cầu, Bắc bán cầu, bao nhiêu cái châu, bao nhiêu đại dương, còn có bao nhiêu chủng tộc?”
Thiên Thiên cau mũi, nghĩ một chút, liền kéo Công Tôn bên cạnh một cái, “Công Tôn, ngươi đi theo ta.”
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Thiên Thiên kéo Công Tôn lên lầu.
“Thiên Thiên và phụ thân đi làm gì?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương, Tiêu Lương nhún nhún vai, bất quá rất nhanh, mọi người đã bị trận bóng rỗ hấp dẫn.
“Thiên Thiên, làm gì thế?” Công Tôn bị Thiên Thiên kéo đến trong phòng, khó hiểu nhìn Thiên Thiên.
“Ân…” Thiên Thiên đem ra mô hình địa cầu nói, “Biết đây là cái gì không?”
Công Tôn nhìn thoáng qua nói, “Hình tròn.”
Thiên Thiên vô lực, hắn để Công Tôn ngồi xuống, dùng kiến thức lịch sử mà bản thân biết, chậm rãi giải thích Trái Đất hình tròn, sau đó chia làm vài châu lục, bao nhiêu chủng tộc, tình hình thế giới hiện tại, còn có một chút kiến thức linh tinh các loại.
Công Tôn chăm chú nghe xong, trầm mặc không nói.
“Công Tôn, có phải hay không ta nói quá rối,, ngươi lý giải không được?” Thiên Thiên hỏi.
“Ân…” Công Tôn sờ sờ cằm, thật lâu sau mới nói, “Ngươi nói, hẳn là có nên mang Tiểu Tứ Tử đi kiểm tra toàn thân thế a, hắn có thể hay không cao huyết áp nha? Có chút béo.”
Thiên Thiên sửng sốt nửa ngày, nằm úp sấp trên giường lăn qua lăn lại, trong miệng nói thầm, sớm biết như thế cùng Tiểu Bạch lừa cho rồi, thông minh như vậy một chút cũng không thú vị, không đáng yêu
Sau đó, Thiên Thiên đem bộ sách lúc Bạch Ngọc Đường tới ba ngày ba đêm đã xem hết giao cho Công Tôn. ( thà vậy đi anh mà giải thích tiếp ko khéo phải mang Tiểu Tứ Tử đi khám thật =]]]]]])
Công Tôn tựa vào giường, tinh tế xem, Thiên Thiên ôm laptop lên mạng, Công Tôn có gì không rõ, hỏi hắn một câu, Thiên Thiên trả lời một câu.
…
Đến quá nửa đêm, Triệu Phổ ở dưới lầu xem bóng rổ, bóng đá, bóng chày, bóng bầu dục, khúc côn cầu… Thêm World Cup, Thế vận hội Olympic, một đám người kích động gào khóc… Phương thức chiến đấu hảo thú vị a!
Đang lúc mọi người chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe trên lầu Công Tôn lao tới rống lớn một tiếng, “Bạch Ngọc Đường, ngươi đùa bỡn ta nha, cái gì gọi là ngựa điên dài? Cái đó căn bản là xe lửa cải tiến!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đây là làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, nói, “Ân, không có gì.” Nói xong, kéo Triệu Phổ cùng Tiêu Lương, “Đi, nghiên cứu một ít những điều có ích cho giấc ngủ.”
“Cái gì vậy?”
Ô Nhân Kiệt lấy ra cái đĩa CD, mọi người trong phòng cùng nhau nghiên cứu… (Đến đây thì số phận các thụ ta đã tưởng tượng được chút ít =]]]])
Đêm đó, thời điểm Triệu Phổ về phòng, con ngươi trở nên tái đi, đè lại Công Tôn còn đang thức tìm tòi, “Thân ái, làm đi, ta học được rất nhiều điều mới nha!”
“Ngươi… Ai nha…”
Công Tôn tay còn chưa dụng lực đã bị gặm, Tiểu Tứ Tử cũng đồng dạng, bị Tiêu Lương kích động một phen gặm cắn sạch sẽ… Thiên Thiên cũng không may mắn thoát khỏi… Cái này gọi là vạ lây a!!
Danh sách chương