Tiểu Tứ Tử vừa gật đầu nói “Được” một tiếng, làm cho tâm Tiêu Lương đều nở rộ, liền lại gần, ở khóe miệng Tiểu Tứ Tử hôn một cái, tiện đà hôn lên đôi môi Tiểu Tứ Tử, vươn đầu lưỡi, liếm liếm đầu lưỡi Tiểu Tứ Tử……

“Ân…” Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng đẩy đẩy Tiêu Lương, bộ dáng có chút ngại ngùng, nhưng không có bao nhiêu ý kháng cự.

Tiêu Lương như được cổ vũ, đem Tiểu Tứ Tử ôm chầm lấy, nhẹ tay nâng thắt lưng của hắn, môi chạy dọc theo cằm hắn mà hôn xuống.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy ngứa, liền hì hì mà cười, tay ở trước ngực Tiêu Lương mà chọt chọt, nói, “Ân, Tiểu Lương Tử nha, ngươi nói, mẫu thân của Thiên Thiên, có phải hay không đã bị đưa về Khai Phong, ở thượng thư phủ nha?”

Tiêu Lương vừa lúc hôn lên bả vai trắng noãn của Tiểu Tứ Tử, qua loa đáp, “Ân… Nói không chừng đi.” Vừa nói, vừa đem Tiểu Tứ Tử bế đứng lên, hôn trước ngực hắn, nhẹ nhàng hàm trụ điểm hồng nhạt trước ngực hắn.

“Nha…” Tiểu Tứ Tử đưa tay che lại, có chút bất mãn nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, để làm chi cắn nơi này nha?”

Tiêu Lương thấp giọng nói, “Cẩn nhi… Ta thích ngươi.”

Tiểu Tứ Tử đột nhiên thẹn thùng, cảm thấy khi nghe Tiêu Lương nói lời này, trong lòng là lạ, cùng với vài lần trước kia không giống nhau. Theo sau, hắn cảm thấy Tiêu Lương đẩy hắn ngả dựa vào dục dũng, hai tay đặt trên đùi hắn, nhẹ nhàng mà nhu nhu.

“Ân…” Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, “Không cho đụng nơi đó, là lạ.”

“Lạ như thế nào?” Tiêu Lương hỏi.

“Không biết.” Tiểu Tứ Tử mặt đỏ bừng, phát hiện chính mình dưới thân hơi hơi ngẩng đầu lên một chút, hảo dọa người nha.

Đã nghĩ muốn che lại đi ra ngoài, miệng nói nhỏ, “Tiểu Lương Tử, chúng ta mau tắm sạch đi… Ta tẩy xong rồi, ta muốn đi ra ngoài!”

Tiêu Lương một tay hoàn trụ thắt lưng Tiểu Tứ Tử, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, “Cẩn nhi… Chuyện thú vị còn chưa có làm đâu.”

“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử quay lại nhìn vào mắt Tiêu Lương, sau đó……

“Ai nha……” Tiểu Tứ Tử liền cảm giác được Tiêu Lương bắt lấy nơi đó của mình, nhẹ nhàng mà xoa bóp lên xuống.

“Ân, khó chịu muốn chết.” Tiểu Tứ Tử mặt đỏ lợi hại, bưng kín chạy ra ngoài. Tiêu Lương đơn giản ôm hắn đi ra ngoài, bao lại đặt lên giường.

Thạch Đầu đang nằm trên thảm đã muốn ngủ, cứ gục lên gục xuống mà ngủ gật, thấy hai người trống trơn từ sau bình phong đi ra, Thạch Đầu liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục ngủ.

Tiêu Lương đặt Tiểu Tứ Tử lên giường, buông màn giường xuống, chính mình cũng chui vào.

Tiểu Tứ Tử thẹn thùng tránh ở góc giường không chịu đi qua, khoác chăn có chút sốt ruột, bởi vì nơi đó vẫn còn ngẩng lên, còn trướng trướng, không thể đi xuống, làm sao bây giờ nha…… Vạn nhất về sau đều như vậy, kia như thế nào xuất môn đây? Tiêu Lương lại gần, thấp giọng hỏi, “Cẩn nhi, khó chịu sao?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, có chút sinh khí mà nhìn Tiêu Lương, “Ai kêu ngươi sờ loạn, làm sao bây giờ a.”

“Có biện pháp lộng đi xuống.” Tiêu Lương cười nói.

“Như thế nào lộng?” Tiểu Tứ Tử tò mò.

“Nằm xuống.” Tiêu Lương để cho Tiểu Tứ Tử nằm thẳng trên giường, sau đó tiến lại, cúi đầu hôn lên cái bụng mềm mềm của Tiểu Tứ Tử.

“Ân…” Tiểu Tứ Tử bị ngứa, trừng mắt liếc Tiêu Lương một cái, “Ngươi còn hôn nhẹ nữa, không phải nói có biện pháp sao, mau nghĩ biện pháp đi.”

Tiêu Lương thuận thế ở mông Tiểu Tứ Tử hôn thêm một cái, làm cho Tiểu Tứ Tử giơ chân đá một cước lại đây.

Tiêu Lương bắt lấy cái chân mềm mại của Tiểu Tứ Tử, hôn cái nữa.

Tiểu Tứ Tử không hiểu sao hai má liền nóng lên, buồn bực nhéo hai cái, hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Lương, nhỏ giọng thầm nói, “Đáng ghét.”

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương hít sâu một hơi, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi không tin ta sao?”

Tiểu Tứ Tử có chút giật mình, Tiêu Lương như thế nào lại đột nhiên nghiêm túc như vậy đi, liền gật gật đầu, “Ân.”

“Việc ta muốn làm thế này, là chuyện thực thân mật, trên đời này chỉ có ta mới có thể làm với ngươi, được không?” Tiêu Lương thấp giọng hỏi.

Tiểu Tứ Tử chớp chớp cặp mắt to, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện thực thân mật sao?”

“Ân.” Tiêu Lương đưa tay điểm mũi hắn, “Chính là chuyện vương gia đối tiên sinh làm.”

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói, “Nhưng là, mỗi lần phụ thân làm xong, đều không xuống giường được.”

Tiêu Lương cười, “Ta sẽ không làm hết, ta không vội.”

“Không làm hết?” Tiểu Tứ Tử tò mò cầm tóc Tiêu Lương nghịch nghịch, “Vậy làm một nửa sao?”

“Ân, liền hơn một nửa.” Tiêu Lương cười tủm tỉm, “Cẩn nhi, có nguyện ý hay không?”

“Ân…” Tiểu Tứ Tử cân nhắc trong chốc lát, hỏi, “Đau không?”

“Không đau.” Tiêu Lương nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, “Thực thoải mái.”

“Thật sự?” Tiểu Tứ Tử tò mò, nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Ân.”

Tiêu Lương nhẹ nhàng thở ra, lại không quên dặn dò, “Cẩn nhi, việc này ngươi không thể cùng người khác làm a, chỉ có thể theo ta làm thôi…”

“Ai nha, ngươi yên tâm đi.” Tiểu Tứ Tử đưa tay nhéo nhéo quai hàm Tiêu Lương, “Như thế nào lại bổn bổn như vậy, ta cũng không phải tiểu ngốc tử, như thế nào lại có khả năng cùng người khác làm chuyện này nha.”

“Vậy Cẩn nhi chịu theo ta làm?” Tiêu Lương có chút hoài nghi.

“Bởi vì ta thích ngươi a.” Tiểu Tứ Tử nhướn mi, “Phụ thân có nói qua, hôn nhẹ chính là cùng với người mình thích.”

Tiêu Lương nháy mắt liền cảm thấy trong lòng mừng như điên, trong miệng cũng ngọt, cúi đầu hôn lên cổ Tiểu Tứ Tử, vừa cắn vừa đi xuống, ở trên thân mình trắng nõn này, lưu lại một vết hồng sắc thản nhiên.

Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhìn nhìn, vết hồng hồng này, ở trên người phụ thân cũng từng thấy qua đi.

Tiêu Lương dừng lại ở rốn Tiểu Tứ Tử, vươn đầu lưỡi, đảo quanh tiểu rốn của Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử hoảng hốt, cảm thấy có chút ngứa, hừ hừ một tiếng.

Tiêu Lương mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng mà vuốt ve chân Tiểu Tứ Tử, nội sườn da thịt mềm mịn, thật muốn cắn một ngụm.

Tiểu Tứ Tử có chút tò mò nhưng lại có chút sợ hãi, cũng không biết tiếp theo Tiêu Lương muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy như vậy rất háo sắc nha.

Tiêu Lương lui lui ra sau, vươn tay nhẹ nhàng mà búng một chút lên địa phương có hơi hơi nhếch lên của Tiểu Tứ Tử, làm cho Tiểu Tứ Tử một chưởng đá lên, Tiêu Lương nhanh tay tiếp được, bất đắc dĩ đối Tiểu Tứ Tử nói, “Cẩn nhi, như thế nào lại hung như vậy a?”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mày, “Ngươi sao lại muốn đụng nơi đó, phụ thân nói, đụng nơi đó, phải đánh!”

Tiêu Lương bất đắc dĩ, “Ta đây cũng đánh sao?”

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng thầm nói, “Bản năng phản ứng đi.”

Tiêu Lương cười cười, thừa dịp Tiểu Tứ Tử không chú ý, đột nhiên cúi đầu, một ngụm đem nơi đó hàm trụ vào miệng.

“Ai nha!” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, vội vàng bắt lấy tóc Tiêu Lương, nhưng là Tiêu Lương chơi xấu, đôi môi bao vây bộ vị thực mẫn cảm của Tiểu Tứ Tử, đầu lưỡi còn không ngừng đảo quanh, chậm rãi trước sau di động.

“Ân… Tiểu Lương Tử, chán ghét!” Tiểu Tứ Tử khó chịu, cảm giác là lạ truyền khắp toàn thân, hai chân không tự giác liền cứng ngắc, ngón chân cũng co rút chặt chẽ, nhưng là Tiêu Lương động tác càng lúc càng nhanh, hai tay còn ở phía sau sờ tới sờ lui……

“Ân……” Tiểu Tứ Tử khó chịu nhéo xuống hai cái, sau đó bắt lấy tóc Tiêu Lương, hừ hừ.

Tiêu Lương giương mắt nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử tựa vào gối đầu, hai má đỏ bừng, bộ dáng hết sức động tình, tim không tự giác cũng đập nhanh hơn, động tác cũng nhanh hơn.

Tiểu Tứ Tử chưa từng trải qua sự tình hơn người như vậy. Hơn nữa loại chuyện này, Công Tôn ngay cả giảng cũng chưa từng nói với hắn. Ngẫu nhiên gặp được Công Tôn cùng Triệu Phổ làm chuyện đó, Tiểu Tứ Tử không hiểu gì đã bị đuổi ra ngoài. Cho nên đối với loại chuyện này một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.

“Tiểu Lương Tử… Ân…” Tiểu Tứ Tử đột nhiên cảm thấy bụng nhỏ trướng trướng có chút khó chịu, giống như có cái gì đó muốn đi ra ngoài. Hắn lập tức khẩn trương, vội vàng bắt lấy tóc Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, mau tránh ra nha, ân……”

Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ có cảm giác, chẳng những không dừng lại, còn ngược lại càng thêm hăng say liếm lộng, tiết tấu nhẹ nhàng mà hút một cái.

“Nha!” Tiểu Tứ Tử hạ phúc khẽ run, hai chân căng thẳng, liền cảm giác trước mắt một mảnh màu trắng…… Bên tai ong ong, trong nháy mắt ý thức có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy nơi đó có gì đi ra…… Sau đó vừa lúc chiếu hết vào miệng Tiêu Lương.

Tiểu Tứ Tử mếu miệng, liền thấy Tiêu Lương hàm chứa nơi đó của hắn, chậm rãi buông ra, ngẩng mặt lên, khóe miệng mang theo một vệt gì đó, sau đó…… Tiêu Lương nhẹ nhàng ngửa mặt lên, động tác nuốt xuống, đối Tiểu Tứ Tử cười, “Cẩn nhi, có phải hay không lần đầu tiên?”

Tiểu Tứ Tử nhìn theo hắn nửa ngày, sau đó mặt đỏ như tôm luộc, ủy khuất lấy gối đập Tiêu Lương, “Ngươi xấu lắm, đáng ghét!” Nói xong, chui vào trong chăn không chịu ra.

Tiêu Lương ôm hắn trở về, lại gần, hung hăng hôn trụ lên miệng của Tiểu Tứ Tử, sau đó là quai hàm, tiếp lại là lỗ tai… Cổ…… Lúc đầu còn ôn nhu, sau đó lại có chút khẩn trương khó dằn nổi, còn có chút hung ác.

“Tiểu Lương Tử…” Tiểu Tứ Tử hoảng hốt lên, nhìn chằm chằm Tiêu Lương.

Tiêu Lương thở hổn hển mấy hơi, dùng thân thể cọ cọ chân Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cúi đầu nhìn, giật mình há to miệng, tò mò nhìn nơi đó của Tiêu Lương, mặt đỏ hồng, “Nha, hảo đại nha!”

Tiêu Lương cười thầm, đưa tay bắt lấy cánh tay mềm mềm của Tiểu Tứ Tử, đè lại nơi đó của chính mình, sau đó nhẹ nhàng mà chà xát lộng lên.

Tiểu Tứ Tử xấu hổ đến lợi hại, về phần xấu hổ cái gì hắn cũng không biết, chỉ biết chui vào lòng Tiêu Lương, trốn tới trốn lui không chịu quay ra gặp người.

Cuối cùng, Tiêu Lương rốt cuộc cũng hừ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tứ Tử liền cảm thấy trong lòng bàn tay ẩm ướt, cúi đầu nhìn, trong tay có chất lỏng màu trắng…… Vừa rồi chính mình ở trong miệng Tiêu Lương, không biết có phải hay không cũng là thứ này. Nghĩ đến đây, Tiểu Tứ Tử càng thêm không được tự nhiên.

Tiêu Lương dùng một cái khăn thật cẩn thận lau sạch tay cho Tiểu Tứ Tử, hôn lên trán hắn, hỏi, “Thoải mái sao?”

Tiểu Tứ Tử hồi tưởng lại một chút…… Tuy rằng là lạ, nhưng mà lúc đi ra, thật thoải mái nha. Thấy Tiểu Tứ Tử không nói lời nào, Tiêu Lương vui vẻ, cười hỏi, “Muốn hay không lại đến một lần?”

“Mới không cần đâu.” Tiểu Tứ Tử lại chui vào chăn, nhỏ giọng nói, “Tiểu Lương Tử là sắc lang.”

Tiêu Lương vui mừng, ít nhất Tiểu Tứ Tử còn biết đây là một loại biểu hiện của sắc lang a, liền chui vào trong chăn, nhích lại hôn lên cổ hắn, “Cẩn nhi rõ ràng cũng thực thoải mái, không chỉ ta là sắc lang, Cẩn nhi là tiểu sắc lang.”

“Ta mới không phải đâu!” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói.

“Không phải sao?” Tiêu Lương lại ôm hắn, “Kia lại đến một lần.”

“Không cần!”

“Không cần vì sao lại nhếch lên đây?”

“Không biết, đều là ngươi không tốt!”

“Cẩn nhi.”

“Ai nha…… Ân.”

Bên trong màn, hai người lại phát ra âm thanh ám muội. Mà ở bên ngoài, Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất bất đắc dĩ thở dài, chui xuống dưới bàn, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh kia, cuối cùng đành phải lấy hai chân trước che lỗ tai lại, trong lòng nghĩ…… Hai cái sắc tiểu hài tử!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện