Phòng làm việc Xuất Tẩu được cải biến từ một biệt thự, tầng một có một khoảng không gian không nhỏ là nhà bếp.
Nhờ có một người trong phòng làm việc nghiện nấu ăn mà nhà bếp có đủ mọi đồ dùng, từ nhỏ như máy xay tỏi đến lớn như lò nướng đều có đủ.
Kỳ Lâm mặc một bộ tây trang, dùng tư thế đi thảm đỏ, tay xách theo một con gà và hai túi khoai mỡ đầy bùn vào phòng làm việc.
Người đầu tiên nhìn thấy là Hoàng Vũ, biểu cảm như bị trật khớp hàm.
“Kỳ tổng… Anh cầm gì trong tay vậy?”
“Gà… phải không?”
Cố Nhung từ trên lầu hai xuống, đang muốn triệu tập nhân viên mở cuộc họp thì nghe thấy chất giọng to nhất của Trần cô nương, nói Kỳ Lâm đang cầm… gà, liền bật chế độ hóng.
Cố Nhung hoảng sợ lắc đầu.
Kỳ Lâm độc thân 28 năm, kết hôn trong chớp mắt, khó tránh khỏi việc không thích ứng được với cuộc sống hôn nhân, hơn nữa cậu đã từng mắng Diệp Chuyết Hàn khi nói chuyện với hắn.
Kỳ Lâm là một người cuồng công việc, hiếm khi đi làm muộn, hôm nay lại đến muộn nửa giờ, chẳng lẽ là cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn? “Hả?” Kỳ Lâm giơ con gà ra trước ánh mắt trừng trừng của mọi người, hỏi: “Hôm nay có ai muốn dùng nhà bếp không?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
“Vậy tôi hầm gà nhé? Có ngại không?” Kỳ Lâm nhìn về phía đại ca “nghiện nấu ăn”.
Vị đại ca kia chẳng những không ngại, còn muốn xắn tay vào giúp.
Dù sao Xuất Tẩu cũng là nơi tụ họp một nhóm bạn trẻ có ước mơ (phát tài). Có nhiều cách để giải tỏa áp lực, vị đại ca kia thích nhất là nấu ăn, vì vậy hay nấu cho mọi người ăn.
Kỳ Lâm từ chối ý tốt của đại ca “nghiện nấu ăn”.
Nhìn bóng lưng của Kỳ Lâm, Hoàng Vũ chém đinh chặt sắt, “Lão đại hôm nay có gì đó không đúng! Anh ấy không nhận ra một thân trang phục kia và tay cầm gà là không hề phù hợp sao?”
Trần cô nương phụ họa, “Tôi trước nay chưa từng thấy ai mặc tây trang hầm gà.”
“Gà này hầm cho chúng ta ăn sao?”
“Gà của Kỳ tổng nhỏ như vậy, chúng ta nhiều người thế này không đủ ăn đâu a.”
Cố Nhung: “…..”
Đám người này tưởng bở gì vậy? Muốn ăn gà của Kỳ Lâm?
Thân là ông chủ, Cố Nhung phải ho khan, lên tiếng nhắc nhở, “Mọi người quay lại làm việc đi. Đừng quan tâm về con gà của Kỳ tổng nữa. Không phải cho các cô các cậu ăn đâu.”
Hoàng Vũ: “A? Vậy thì cho ai ăn?”
Cố Nhung hít một hơi, “Kỳ tổng bây giờ là người đã có gia đình, cậu nói xem cho ai?”
Hoàng Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hóa ra là cho Diệp tiên sinh ăn!”
“Rầm…”
Kỳ Lâm một đao dứt khoát, chặt đứt đầu gà.
Tiếng bàn luận trong phòng làm việc đột nhiên im bặt.
Trong cuộc họp, Cố Nhung mất tập trung. Tuy rằng hắn biết Kỳ Lâm nhất định là hầm gà cho Diệp Chuyết Hàn nhưng không nghĩ ra tại sao cậu lại ăn mặc “chính thức” như vậy, lại còn mang đến phòng làm việc hầm.
Ở nhà mặc đồ ngủ hầm không dễ hơn à?
Kỳ Lâm cũng muốn hầm ở nhà.
Nhưng cậu độc thân nhiều năm, ở nước ngoài nhiều năm, trong nhà bếp chỉ có cái nồi bình thường nhất, không có nồi đất hay nồi chuyên dụng hầm gà.
Cậu đến phòng làm việc mượn nồi của đại ca “nghiện nấu ăn”.
Về phần tại sao trang phục lại chính thức, lát nữa cậu phải đến tổng bộ tập đoàn Nhạc Đình, dùng thang máy chuyên dụng của tổng tài, cậu không thể làm xấu mặt Diệp Chuyết Hàn. Diệp Chuyết Hàn đi làm ăn mặc như thế nào, cậu cũng phải như thế.
Hầm mấy tiếng bằng lửa nhỏ, thịt rời ra khỏi xương, thêm chút măng và khoai mỡ.
Cậu nhớ hồi cậu còn nhỏ rất thích món gà hầm măng. Sau này, khi ra nước ngoài, trong nhà cũng không làm nữa. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu tình cờ nghĩ tới và có hầm cho Kỳ Hãn ăn. Kỳ Hãn rất ngạc nhiên, nói rằng trong nhà thường hầm gà với bạch quả, không hề có ấn tượng gà hầm măng.
Vấn đề này khiến cậu bối rối, nghĩ tới nghĩ lui, nếu không phải ăn ở nhà thì có lẽ là được ăn là một nhà hàng nào đó.
Làm súp hầm là việc đòi hỏi sự kiên nhẫn và tinh tế. Kỳ Lâm lên lầu, lấy bản phác thảo, vừa nhìn chằm chằm vào ngọn lửa vừa vẽ.
Rồng phun lửa… không, rồng là loại động vật thường được miêu tả là hung dữ, nhưng cậu lại đang vẽ một con rồng nhỏ xinh đẹp.
Vẽ một lát, tự cậu cũng thấy buồn cười, vẽ lên mặt rồng nhỏ một vết sẹo và nước mắt, y như Diệp Chuyết Hàn bị đánh sưng cả mặt mũi.
Cố Nhung chạy vào bếp sau khi kết thúc cuộc họp, “Kỳ Tiểu Lâm, sao cậu lại không thể hòa hợp với con gà?”
Kỳ Lâm: “???”
Tôi chẳng qua là nấu một con gà, thế nào lại thành không hòa hợp? Vậy anh ăn thịt heo cả ngày tức là không hòa hợp với heo sao?
Cố Nhung nói: “Ý của anh là, sao cậu lại mặc một bộ đồ nghiêm túc như vậy đến công ty hầm gà?”
Kỳ Lâm vốn định “xả” một trận, nhưng lời nói lên đến miệng lại dừng, cảm thấy chuyện riêng giữa hai “vợ chồng” không thể nói cho người ngoài.
Cậu cũng không thể nói cho Cố Nhung mình bị ngã từ thang chữ A xuống, đè gãy ngón tay của Diệp Chuyết Hàn.
“Anh có từng nghe một câu thành ngữ…” Kỳ Lâm ung dung trả lời, “Mô tả tình cảm sâu sắc giữa bạn đời?”
Cố Nhung suy nghĩ hồi lâu: “Nước sữa hòa nhau?”
Kỳ Lâm cười lạnh, “Trong đầu anh toàn là suy nghĩ kiểu gì vậy?”
Cố Nhung giục: “Đừng thừa nước đục thả câu, là thành ngữ gì?”
Kỳ Lâm nói một cách khí phách: “Cử án tề mi*” (*Nâng mâm ngang mày)
Mấy giây sau, trên đầu Cố Nhung vẫn bay đầy dấu chấm hỏi: “Cho nên, cậu muốn nâng gà lên ngang lông mày một cách chỉnh tề?”
Nâng… gà… lông mày… chỉnh tề…
Kỳ Lâm thừa nhận mình sai rồi. Trong đầu cậu đang hiện ra hình ảnh.
Cố Nhung vẫn lải nhải: “Có đúng không? Cậu hầm gà, thay một chút, chẳng phải là nâng gà lên lông mày sao?”
Kỳ Lâm vỗ vỗ vai cộng sự, sau đó chuyển hướng: “Cố tổng, anh có thể ra ngoài.”
Cố Nhung quay về gian phòng làm việc trên tầng hai của mình, trước mắt không thể nghĩ cái gì khác được, trong đầu toàn là gà.
Kỳ Lâm cũng buồn bực. Cậu cùng lắm chỉ muốn che đậy một chút tình cảnh của mình với Diệp Chuyết Hàn, thiết lập hình ảnh một đôi phu phê tình sâu nghĩa trọng, làm sao Cố Nhung có thể tưởng tượng xa như vậy chứ?
Buổi trưa, đã tới giờ đưa cơm cho Diệp Chuyết Hàn nhưng Kỳ Lâm đã đánh giá thấp thời gian dành cho món gà hầm này. Mùi thơm tỏa ra, nhưng cách lúc thịt mềm vẫn còn rất lâu.
Kỳ Lâm không cho là Diệp Chuyết Hàn đang thực sự chờ mình, nhưng căn cứ vào nguyên tắc nói được làm được, cậu quyết định báo một tiếng.
“Diệp tổng, tôi đang hầm canh gà cho anh, nhưng tạm thời vẫn chưa xong, buổi chiều mới có thể mang đến. Bữa trưa anh tự giải quyết nhé?”
Gửi xong tin nhắn, Kỳ Lâm cũng không đợi trả lời, tiếp tục vẽ rồng nhỏ.
Ở tập đoàn Nhạc Đình, cuộc họp tạm dừng vì đã đến giờ nghỉ trưa.
Diệp Chuyết Hàn đứng ở hành lang cửa sổ sát đất, cúi đầu xem di động.
Hứa Tuyền chờ ở bên cạnh, thấy hắn cất điện thoại vào túi quần, mới nói: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong, ngài muốn dùng cơm ở đâu?”
Diệp Chuyết Hàn chỉ nói: “Tôi quên mất không bảo cậu, trưa nay không cần chuẩn bị cơm cho tôi.”
Nói xong, Diệp Chuyết Hàn đi về phía văn phòng riêng.
Là một thư ký xuất sắc, liếc mắt một cái cũng nhìn ra, ông chủ không phải là không cần cơm trưa, mà là đang chờ một bữa cơm trưa khác.
Nhưng đến lúc cuộc họp buổi chiều bắt đầu, cơm trưa của “nam nhân thúi” kia vẫn chưa thấy tới. Lần đầu tiên Hứa Tuyền nảy sinh nghi ngờ với trí thông minh của mình.
Chẳng lẽ, không phải nam nhân thúi kia sẽ tới đưa cơm trưa?
Chẳng lẽ, ông chủ đang tuyệt thực?
Nam nhân thúi – Kỳ Lâm – tuy rằng chưa hầm xong canh gà, nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì, yên tâm thoải mái tự ăn cơm trưa.
Hơn hai giờ chiều, món canh gà hầm măng cuối cùng cũng hoàn thành.
Kỳ Lâm nếm thử, vị gà hầm tới, miễn cưỡng đạt chuẩn.
Cậu dùng cái bình giữ ấm giá một vạn lần trước Diệp Chuyết Hàn mang tới để đựng canh gà, lúc này cậu mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Diệp Chuyết Hàn.
Sax! Giọng điệu trả lời cho có lệ, chỉ duy nhất một chữ.
Lái xe đến tập đoàn Nhạc Đình là gần ba giờ, Kỳ Lâm có chút khẩn trương.
Tòa nhà cao chọc trời đầy khí phách này là kiến trúc nổi tiếng nhất ở Nhạc Thành, Kỳ Lâm tuy đã quen nhưng lần trước đến đây cả người đều không khỏe, lần này cũng vẫn không khỏe.
Khác nhau ở chỗ, lần trước vị kia tìm cậu đề nghị kết hôn, hiện tại hai người đã là bạn đời hợp pháp.
Tổng tài có thang máy chuyên dụng, nhưng vẫn nằm cạnh những thang máy khác.
Kỳ Lâm bắt chước tư thế Diệp Chuyết Hàn đi vào thang máy chuyên dụng, phía sau đều là những người không cầm văn kiện thì cũng cầm sổ ghi chép, chỉ có mỗi cậu cầm bình giữ ấm.
Cửa thang máy khép lại. Tai cậu nhạy bén nghe được tiếng người nói bên ngoài: “Vừa rồi vị kia là chồng của Diệp tổng phải không? Thật đẹp trai!”
Cậu thật muốn mở cửa ra xem, là vị anh hùng hào kiệt nào gọi cậu là chồng, giác ngộ này so với Diệp Chuyết Hàn cao hơn nhiều, đáng tiếc thang máy đã thẳng tiến tới tầng 39.
Thôi bỏ đi.
Khi nhìn thấy Kỳ Lâm, ánh mắt Hứa Tuyền sáng lên. Hắn quả nhiên vẫn là thư kỳ thông minh xuất sắc, phán đoán không tồi.
“Kỳ tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tới.”
Kỳ Lâm kinh ngạc.
“Hả?” Hứa Tuyền cũng kinh ngạc.
Kỳ Lâm hỏi: “Vừa rồi anh nói “cuối cùng”? Chẳng lẽ Diệp Chuyết Hàn chờ tôi lâu như vậy?”
Hứa Tuyền: “Sax… Diệp tổng vẫn chưa ăn cơm trưa.”
Kỳ Lâm khiếp sợ, “Vì chờ tôi?”
“Có vẻ là như vậy.” Hứa Tuyền lại nói: “Diệp tổng còn đang họp, Kỳ tiên sinh, tầng 39 này ngài có thể tùy tiện tham quan.”
Kỳ Lâm mở di động ra xem, nhìn cái tin nhắn “ừ” lạnh lùng kia, thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh Diệp Chuyết Hàn vì chờ canh gà hầm của cậu mà cơm trưa cũng không ăn.
Sau khi kinh ngạc, cậu lại nổi lên tò mò.
Bộ dáng của Diệp Chuyết Hàn trong cuộc họp sẽ như thế nào?
Có giống trong tiểu thuyết viết không? Vung tay lên liền khiến cho phòng làm việc Xuất Tẩu phá sản?
“Tôi có thể đợi ở bên ngoài phòng họp không?” Kỳ Lâm hỏi.
Hứa Tuyền lý giải là vì nam nhân thúi này đến trễ nên muốn xun xoe bù lỗi, lập tức nói: “Đương nhiên có thể, phòng họp ở tầng 35, tôi đưa ngài đi xuống.”
Kỳ Lâm đứng ngoài phòng họp, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn.
So với cái người bệnh thần kinh buổi sáng giành phòng tắm của cậu, ăn bánh sữa bò của cậu, nói “chồng thật hạnh phúc” kia hoàn toàn khác nhau. Diệp Chuyết Hàn lúc này xa cách lãnh đạm, không giận tự uy, mỗi một động tác tay, mỗi một ánh mắt đều có phong vị ung dung và cao quý.
Mà nhìn phản ứng của những người khác, bọn họ hiển nhiên rất khuất phục Diệp Chuyết Hàn.
Cuộc họp kết thúc, Diệp Chuyết Hàn đi ra, trán đang nhíu mày, khi nhìn thấy cậu, một khắc sau ánh mắt liền thay đổi.
“Diệp tổng.” Kỳ Lâm không thể không thừa nhận mình bị vẻ đẹp này hớp hồn rồi, vẫy tay, “Để ngài đợi lâu rồi. Tôi đã tới.”
Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn dừng trên tay của Kỳ Lâm, lộ vẻ băn khoăn.
Kỳ Lâm vội nói: “Canh gà tôi mang đến rồi, đang để ở văn phòng của ngài.”
Mùi thơm tràn ngập, Diệp Chuyết Hàn thưởng thức canh gà, Kỳ Lâm thưởng thức trang trí của căn phòng.
Sự đơn giản tột cùng chính là xa xỉ. Kỳ Lâm vẫn còn nhớ hồi niên thiếu đã khua môi múa mép, nói tương lai nhất định phải có được một căn phòng xung quanh đều là cửa sổ sát đất, diện tích cực lớn, chỉ đặt một cái bàn làm việc.
Diệp Chuyết Hàn kỳ thật là một người đàn ông, không chỉ có ngoại hình giống mong muốn của cậu mà còn có văn phòng làm việc giống ước mơ ngày nhỏ của cậu.
Kỳ Lâm đỡ trán, tự nhắc nhở bản thân – mày chỉ là đang không quản mưa gió ngàn dặm đến đưa gà, không cần tưởng tượng linh tinh.
Diệp Chuyết Hàn đổ canh gà ra, múc một thìa đưa vào miệng.
Kỳ Lâm thưởng thức xong văn phòng, ngồi ở đối diện, chống tay lên cằm, “Hợp khẩu vị của anh không?”
“Không tệ.”
Nhìn Diệp Chuyết Hàn uống canh rồi ăn thịt, Kỳ Lâm cảm thấy ngứa ngáy khó tả, không hề muốn cãi nhau, chỉ muốn trò chuyện.
“Tôi không biết hầm mất bao lâu. Anh nên ăn trước vào buổi trưa.”
Diệp Chuyết Hàn đặt thìa xuống, nhìn cậu chằm chằm.
Kỳ Lâm: “???”
Cậu nói sai cái gì?
Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Buổi sáng là ai nói sẽ mang cơm trưa đến cho chồng?”
Kỳ Lâm: “…..”
Không phải tôi đã mang đến rồi sao? Chẳng qua là bị chậm mấy giờ thôi!
Lúc tôi gửi tin nhắn, không phải là anh đã “ừ” rất chắc chắn à?
Diệp Chuyết Hàn tự phụ nói, “Có người thất tín, nhưng thân là ông xã phải thủ tín, lâu mấy cũng chờ.”
Kỳ Lâm hít sâu, sau đó gắp một cái đùi gà lên, nhét vào miệng Diệp Chuyết Hàn, hung dữ nói: “Ăn gà của anh đi!”
*** Hết chương 14
Nhờ có một người trong phòng làm việc nghiện nấu ăn mà nhà bếp có đủ mọi đồ dùng, từ nhỏ như máy xay tỏi đến lớn như lò nướng đều có đủ.
Kỳ Lâm mặc một bộ tây trang, dùng tư thế đi thảm đỏ, tay xách theo một con gà và hai túi khoai mỡ đầy bùn vào phòng làm việc.
Người đầu tiên nhìn thấy là Hoàng Vũ, biểu cảm như bị trật khớp hàm.
“Kỳ tổng… Anh cầm gì trong tay vậy?”
“Gà… phải không?”
Cố Nhung từ trên lầu hai xuống, đang muốn triệu tập nhân viên mở cuộc họp thì nghe thấy chất giọng to nhất của Trần cô nương, nói Kỳ Lâm đang cầm… gà, liền bật chế độ hóng.
Cố Nhung hoảng sợ lắc đầu.
Kỳ Lâm độc thân 28 năm, kết hôn trong chớp mắt, khó tránh khỏi việc không thích ứng được với cuộc sống hôn nhân, hơn nữa cậu đã từng mắng Diệp Chuyết Hàn khi nói chuyện với hắn.
Kỳ Lâm là một người cuồng công việc, hiếm khi đi làm muộn, hôm nay lại đến muộn nửa giờ, chẳng lẽ là cãi nhau với Diệp Chuyết Hàn? “Hả?” Kỳ Lâm giơ con gà ra trước ánh mắt trừng trừng của mọi người, hỏi: “Hôm nay có ai muốn dùng nhà bếp không?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
“Vậy tôi hầm gà nhé? Có ngại không?” Kỳ Lâm nhìn về phía đại ca “nghiện nấu ăn”.
Vị đại ca kia chẳng những không ngại, còn muốn xắn tay vào giúp.
Dù sao Xuất Tẩu cũng là nơi tụ họp một nhóm bạn trẻ có ước mơ (phát tài). Có nhiều cách để giải tỏa áp lực, vị đại ca kia thích nhất là nấu ăn, vì vậy hay nấu cho mọi người ăn.
Kỳ Lâm từ chối ý tốt của đại ca “nghiện nấu ăn”.
Nhìn bóng lưng của Kỳ Lâm, Hoàng Vũ chém đinh chặt sắt, “Lão đại hôm nay có gì đó không đúng! Anh ấy không nhận ra một thân trang phục kia và tay cầm gà là không hề phù hợp sao?”
Trần cô nương phụ họa, “Tôi trước nay chưa từng thấy ai mặc tây trang hầm gà.”
“Gà này hầm cho chúng ta ăn sao?”
“Gà của Kỳ tổng nhỏ như vậy, chúng ta nhiều người thế này không đủ ăn đâu a.”
Cố Nhung: “…..”
Đám người này tưởng bở gì vậy? Muốn ăn gà của Kỳ Lâm?
Thân là ông chủ, Cố Nhung phải ho khan, lên tiếng nhắc nhở, “Mọi người quay lại làm việc đi. Đừng quan tâm về con gà của Kỳ tổng nữa. Không phải cho các cô các cậu ăn đâu.”
Hoàng Vũ: “A? Vậy thì cho ai ăn?”
Cố Nhung hít một hơi, “Kỳ tổng bây giờ là người đã có gia đình, cậu nói xem cho ai?”
Hoàng Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hóa ra là cho Diệp tiên sinh ăn!”
“Rầm…”
Kỳ Lâm một đao dứt khoát, chặt đứt đầu gà.
Tiếng bàn luận trong phòng làm việc đột nhiên im bặt.
Trong cuộc họp, Cố Nhung mất tập trung. Tuy rằng hắn biết Kỳ Lâm nhất định là hầm gà cho Diệp Chuyết Hàn nhưng không nghĩ ra tại sao cậu lại ăn mặc “chính thức” như vậy, lại còn mang đến phòng làm việc hầm.
Ở nhà mặc đồ ngủ hầm không dễ hơn à?
Kỳ Lâm cũng muốn hầm ở nhà.
Nhưng cậu độc thân nhiều năm, ở nước ngoài nhiều năm, trong nhà bếp chỉ có cái nồi bình thường nhất, không có nồi đất hay nồi chuyên dụng hầm gà.
Cậu đến phòng làm việc mượn nồi của đại ca “nghiện nấu ăn”.
Về phần tại sao trang phục lại chính thức, lát nữa cậu phải đến tổng bộ tập đoàn Nhạc Đình, dùng thang máy chuyên dụng của tổng tài, cậu không thể làm xấu mặt Diệp Chuyết Hàn. Diệp Chuyết Hàn đi làm ăn mặc như thế nào, cậu cũng phải như thế.
Hầm mấy tiếng bằng lửa nhỏ, thịt rời ra khỏi xương, thêm chút măng và khoai mỡ.
Cậu nhớ hồi cậu còn nhỏ rất thích món gà hầm măng. Sau này, khi ra nước ngoài, trong nhà cũng không làm nữa. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu tình cờ nghĩ tới và có hầm cho Kỳ Hãn ăn. Kỳ Hãn rất ngạc nhiên, nói rằng trong nhà thường hầm gà với bạch quả, không hề có ấn tượng gà hầm măng.
Vấn đề này khiến cậu bối rối, nghĩ tới nghĩ lui, nếu không phải ăn ở nhà thì có lẽ là được ăn là một nhà hàng nào đó.
Làm súp hầm là việc đòi hỏi sự kiên nhẫn và tinh tế. Kỳ Lâm lên lầu, lấy bản phác thảo, vừa nhìn chằm chằm vào ngọn lửa vừa vẽ.
Rồng phun lửa… không, rồng là loại động vật thường được miêu tả là hung dữ, nhưng cậu lại đang vẽ một con rồng nhỏ xinh đẹp.
Vẽ một lát, tự cậu cũng thấy buồn cười, vẽ lên mặt rồng nhỏ một vết sẹo và nước mắt, y như Diệp Chuyết Hàn bị đánh sưng cả mặt mũi.
Cố Nhung chạy vào bếp sau khi kết thúc cuộc họp, “Kỳ Tiểu Lâm, sao cậu lại không thể hòa hợp với con gà?”
Kỳ Lâm: “???”
Tôi chẳng qua là nấu một con gà, thế nào lại thành không hòa hợp? Vậy anh ăn thịt heo cả ngày tức là không hòa hợp với heo sao?
Cố Nhung nói: “Ý của anh là, sao cậu lại mặc một bộ đồ nghiêm túc như vậy đến công ty hầm gà?”
Kỳ Lâm vốn định “xả” một trận, nhưng lời nói lên đến miệng lại dừng, cảm thấy chuyện riêng giữa hai “vợ chồng” không thể nói cho người ngoài.
Cậu cũng không thể nói cho Cố Nhung mình bị ngã từ thang chữ A xuống, đè gãy ngón tay của Diệp Chuyết Hàn.
“Anh có từng nghe một câu thành ngữ…” Kỳ Lâm ung dung trả lời, “Mô tả tình cảm sâu sắc giữa bạn đời?”
Cố Nhung suy nghĩ hồi lâu: “Nước sữa hòa nhau?”
Kỳ Lâm cười lạnh, “Trong đầu anh toàn là suy nghĩ kiểu gì vậy?”
Cố Nhung giục: “Đừng thừa nước đục thả câu, là thành ngữ gì?”
Kỳ Lâm nói một cách khí phách: “Cử án tề mi*” (*Nâng mâm ngang mày)
Mấy giây sau, trên đầu Cố Nhung vẫn bay đầy dấu chấm hỏi: “Cho nên, cậu muốn nâng gà lên ngang lông mày một cách chỉnh tề?”
Nâng… gà… lông mày… chỉnh tề…
Kỳ Lâm thừa nhận mình sai rồi. Trong đầu cậu đang hiện ra hình ảnh.
Cố Nhung vẫn lải nhải: “Có đúng không? Cậu hầm gà, thay một chút, chẳng phải là nâng gà lên lông mày sao?”
Kỳ Lâm vỗ vỗ vai cộng sự, sau đó chuyển hướng: “Cố tổng, anh có thể ra ngoài.”
Cố Nhung quay về gian phòng làm việc trên tầng hai của mình, trước mắt không thể nghĩ cái gì khác được, trong đầu toàn là gà.
Kỳ Lâm cũng buồn bực. Cậu cùng lắm chỉ muốn che đậy một chút tình cảnh của mình với Diệp Chuyết Hàn, thiết lập hình ảnh một đôi phu phê tình sâu nghĩa trọng, làm sao Cố Nhung có thể tưởng tượng xa như vậy chứ?
Buổi trưa, đã tới giờ đưa cơm cho Diệp Chuyết Hàn nhưng Kỳ Lâm đã đánh giá thấp thời gian dành cho món gà hầm này. Mùi thơm tỏa ra, nhưng cách lúc thịt mềm vẫn còn rất lâu.
Kỳ Lâm không cho là Diệp Chuyết Hàn đang thực sự chờ mình, nhưng căn cứ vào nguyên tắc nói được làm được, cậu quyết định báo một tiếng.
“Diệp tổng, tôi đang hầm canh gà cho anh, nhưng tạm thời vẫn chưa xong, buổi chiều mới có thể mang đến. Bữa trưa anh tự giải quyết nhé?”
Gửi xong tin nhắn, Kỳ Lâm cũng không đợi trả lời, tiếp tục vẽ rồng nhỏ.
Ở tập đoàn Nhạc Đình, cuộc họp tạm dừng vì đã đến giờ nghỉ trưa.
Diệp Chuyết Hàn đứng ở hành lang cửa sổ sát đất, cúi đầu xem di động.
Hứa Tuyền chờ ở bên cạnh, thấy hắn cất điện thoại vào túi quần, mới nói: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong, ngài muốn dùng cơm ở đâu?”
Diệp Chuyết Hàn chỉ nói: “Tôi quên mất không bảo cậu, trưa nay không cần chuẩn bị cơm cho tôi.”
Nói xong, Diệp Chuyết Hàn đi về phía văn phòng riêng.
Là một thư ký xuất sắc, liếc mắt một cái cũng nhìn ra, ông chủ không phải là không cần cơm trưa, mà là đang chờ một bữa cơm trưa khác.
Nhưng đến lúc cuộc họp buổi chiều bắt đầu, cơm trưa của “nam nhân thúi” kia vẫn chưa thấy tới. Lần đầu tiên Hứa Tuyền nảy sinh nghi ngờ với trí thông minh của mình.
Chẳng lẽ, không phải nam nhân thúi kia sẽ tới đưa cơm trưa?
Chẳng lẽ, ông chủ đang tuyệt thực?
Nam nhân thúi – Kỳ Lâm – tuy rằng chưa hầm xong canh gà, nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì, yên tâm thoải mái tự ăn cơm trưa.
Hơn hai giờ chiều, món canh gà hầm măng cuối cùng cũng hoàn thành.
Kỳ Lâm nếm thử, vị gà hầm tới, miễn cưỡng đạt chuẩn.
Cậu dùng cái bình giữ ấm giá một vạn lần trước Diệp Chuyết Hàn mang tới để đựng canh gà, lúc này cậu mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Diệp Chuyết Hàn.
Sax! Giọng điệu trả lời cho có lệ, chỉ duy nhất một chữ.
Lái xe đến tập đoàn Nhạc Đình là gần ba giờ, Kỳ Lâm có chút khẩn trương.
Tòa nhà cao chọc trời đầy khí phách này là kiến trúc nổi tiếng nhất ở Nhạc Thành, Kỳ Lâm tuy đã quen nhưng lần trước đến đây cả người đều không khỏe, lần này cũng vẫn không khỏe.
Khác nhau ở chỗ, lần trước vị kia tìm cậu đề nghị kết hôn, hiện tại hai người đã là bạn đời hợp pháp.
Tổng tài có thang máy chuyên dụng, nhưng vẫn nằm cạnh những thang máy khác.
Kỳ Lâm bắt chước tư thế Diệp Chuyết Hàn đi vào thang máy chuyên dụng, phía sau đều là những người không cầm văn kiện thì cũng cầm sổ ghi chép, chỉ có mỗi cậu cầm bình giữ ấm.
Cửa thang máy khép lại. Tai cậu nhạy bén nghe được tiếng người nói bên ngoài: “Vừa rồi vị kia là chồng của Diệp tổng phải không? Thật đẹp trai!”
Cậu thật muốn mở cửa ra xem, là vị anh hùng hào kiệt nào gọi cậu là chồng, giác ngộ này so với Diệp Chuyết Hàn cao hơn nhiều, đáng tiếc thang máy đã thẳng tiến tới tầng 39.
Thôi bỏ đi.
Khi nhìn thấy Kỳ Lâm, ánh mắt Hứa Tuyền sáng lên. Hắn quả nhiên vẫn là thư kỳ thông minh xuất sắc, phán đoán không tồi.
“Kỳ tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tới.”
Kỳ Lâm kinh ngạc.
“Hả?” Hứa Tuyền cũng kinh ngạc.
Kỳ Lâm hỏi: “Vừa rồi anh nói “cuối cùng”? Chẳng lẽ Diệp Chuyết Hàn chờ tôi lâu như vậy?”
Hứa Tuyền: “Sax… Diệp tổng vẫn chưa ăn cơm trưa.”
Kỳ Lâm khiếp sợ, “Vì chờ tôi?”
“Có vẻ là như vậy.” Hứa Tuyền lại nói: “Diệp tổng còn đang họp, Kỳ tiên sinh, tầng 39 này ngài có thể tùy tiện tham quan.”
Kỳ Lâm mở di động ra xem, nhìn cái tin nhắn “ừ” lạnh lùng kia, thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh Diệp Chuyết Hàn vì chờ canh gà hầm của cậu mà cơm trưa cũng không ăn.
Sau khi kinh ngạc, cậu lại nổi lên tò mò.
Bộ dáng của Diệp Chuyết Hàn trong cuộc họp sẽ như thế nào?
Có giống trong tiểu thuyết viết không? Vung tay lên liền khiến cho phòng làm việc Xuất Tẩu phá sản?
“Tôi có thể đợi ở bên ngoài phòng họp không?” Kỳ Lâm hỏi.
Hứa Tuyền lý giải là vì nam nhân thúi này đến trễ nên muốn xun xoe bù lỗi, lập tức nói: “Đương nhiên có thể, phòng họp ở tầng 35, tôi đưa ngài đi xuống.”
Kỳ Lâm đứng ngoài phòng họp, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Diệp Chuyết Hàn.
So với cái người bệnh thần kinh buổi sáng giành phòng tắm của cậu, ăn bánh sữa bò của cậu, nói “chồng thật hạnh phúc” kia hoàn toàn khác nhau. Diệp Chuyết Hàn lúc này xa cách lãnh đạm, không giận tự uy, mỗi một động tác tay, mỗi một ánh mắt đều có phong vị ung dung và cao quý.
Mà nhìn phản ứng của những người khác, bọn họ hiển nhiên rất khuất phục Diệp Chuyết Hàn.
Cuộc họp kết thúc, Diệp Chuyết Hàn đi ra, trán đang nhíu mày, khi nhìn thấy cậu, một khắc sau ánh mắt liền thay đổi.
“Diệp tổng.” Kỳ Lâm không thể không thừa nhận mình bị vẻ đẹp này hớp hồn rồi, vẫy tay, “Để ngài đợi lâu rồi. Tôi đã tới.”
Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn dừng trên tay của Kỳ Lâm, lộ vẻ băn khoăn.
Kỳ Lâm vội nói: “Canh gà tôi mang đến rồi, đang để ở văn phòng của ngài.”
Mùi thơm tràn ngập, Diệp Chuyết Hàn thưởng thức canh gà, Kỳ Lâm thưởng thức trang trí của căn phòng.
Sự đơn giản tột cùng chính là xa xỉ. Kỳ Lâm vẫn còn nhớ hồi niên thiếu đã khua môi múa mép, nói tương lai nhất định phải có được một căn phòng xung quanh đều là cửa sổ sát đất, diện tích cực lớn, chỉ đặt một cái bàn làm việc.
Diệp Chuyết Hàn kỳ thật là một người đàn ông, không chỉ có ngoại hình giống mong muốn của cậu mà còn có văn phòng làm việc giống ước mơ ngày nhỏ của cậu.
Kỳ Lâm đỡ trán, tự nhắc nhở bản thân – mày chỉ là đang không quản mưa gió ngàn dặm đến đưa gà, không cần tưởng tượng linh tinh.
Diệp Chuyết Hàn đổ canh gà ra, múc một thìa đưa vào miệng.
Kỳ Lâm thưởng thức xong văn phòng, ngồi ở đối diện, chống tay lên cằm, “Hợp khẩu vị của anh không?”
“Không tệ.”
Nhìn Diệp Chuyết Hàn uống canh rồi ăn thịt, Kỳ Lâm cảm thấy ngứa ngáy khó tả, không hề muốn cãi nhau, chỉ muốn trò chuyện.
“Tôi không biết hầm mất bao lâu. Anh nên ăn trước vào buổi trưa.”
Diệp Chuyết Hàn đặt thìa xuống, nhìn cậu chằm chằm.
Kỳ Lâm: “???”
Cậu nói sai cái gì?
Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Buổi sáng là ai nói sẽ mang cơm trưa đến cho chồng?”
Kỳ Lâm: “…..”
Không phải tôi đã mang đến rồi sao? Chẳng qua là bị chậm mấy giờ thôi!
Lúc tôi gửi tin nhắn, không phải là anh đã “ừ” rất chắc chắn à?
Diệp Chuyết Hàn tự phụ nói, “Có người thất tín, nhưng thân là ông xã phải thủ tín, lâu mấy cũng chờ.”
Kỳ Lâm hít sâu, sau đó gắp một cái đùi gà lên, nhét vào miệng Diệp Chuyết Hàn, hung dữ nói: “Ăn gà của anh đi!”
*** Hết chương 14
Danh sách chương