“Cậu định nghĩa thích là gì?” Diệp Chuyết Hàn ưu nhã buông thìa, dùng khăn giấy lau tay, từ ánh mắt đến động tác không lộ ra một chút gì mất bình tĩnh.

Chẳng bù cho Kỳ Lâm, loi nhoi như một con khỉ háo hức.

“Định nghĩa của thích?” Kỳ Lâm cau mày lặp lại, vừa dứt lời, phía dưới liên tục truyền đến mấy tiếng “ọc ọc”

Kỳ Lâm: “…..”

Cái bụng sát phong cảnh này! Mày làm tao xấu hổ quá!

Diệp Chuyết Hàn cười, mang theo ý tứ trào phúng.

Kỳ Lâm đang muốn đáp lại một câu thì nghe hắn nói: “Không phải cậu nói thích cháo này sao? Còn không mau ăn đi?”

Kỳ Lâm co được dãn được, cúi đầu ăn thêm một miếng.

Diệp Chuyết Hàn này, có khuôn mặt đáp ứng mong muốn của cậu, có khả năng nấu cháo đáp ứng dạ dày của cậu, nếu miệng không thỉnh thoảng chọc tức chết người khác thì thật hoàn mỹ.

Bát cậu đang ăn là bát to, không phù hợp với phong cách của tổng tài. Kỳ Lâm thấy tổng tài thường dùng chén nhỏ tinh xảo, nhưng bát to vẫn tốt hơn, đỡ phải ra nồi múc.

Trong lòng cậu nghĩ, cứ ăn trước đã, chờ ăn xong rồi lại nói sau.

Diệp Chuyết Hàn: “Hương vị của ông xã thế nào?”

Kỳ Lâm suýt chút nữa phun ra miếng cháo cuối cùng.

Diệp Chuyết Hàn chậc chậc hai tiếng, đưa khăn giấy tới, “Không cần phải ăn hấp tấp như vậy. Vẫn còn.”

“Không phải!” Kỳ Lâm đưa tay nhận giấy, “Tôi hấp tấp sao?”

Diệp Chuyết Hàn đứng đắn nói bậy, “Hấp tấp. Vội vàng đến độ sắp sặc luôn.”

Kỳ Lâm: “Rõ ràng là anh cố tình chọc tôi!”

“Ồ?” Diệp Chuyết Hàn cười, “Tôi chọc cậu thế nào?”

“Anh hỏi tôi hương vị của anh thế nào!”

Nghe mà xem, đây là câu người bình thường có thể nói sao? Diệp Chuyết Hàn từ tốn, “Cậu trả lời rất trung thực.”

Kỳ Lâm tuy rằng đang bệnh, nhưng vẫn biết đây là một cái hố, cậu múc thêm một chén nữa, kiên định nói: “Tôi khuyên anh đừng nói lảng sang chuyện khác, tôi rất nghiêm túc với chuyện của anh.”

Diệp Chuyết Hàn chớp mắt.

Kỳ Lâm: “…..”

Phóng mị nhãn cũng vô dụng!

“Vấn đề thích này…” Diệp Chuyết Hàn nhịp ngón trỏ lên bàn, “Tôi không nên thích cậu sao?”

Kỳ Lâm chậm chạp nuốt một miếng cháo. Ý chính của câu hỏi này là gì?

“Tôi đổi kiểu nói khác.” Diệp Chuyết Hàn nói tiếp: “Chẳng lẽ cậu không thích tôi?”

Kỳ Lâm: “Chuyện này…”

“Có lẽ cậu chưa hiểu rõ về hệ thống AI kết đôi.” Diệp Chuyết Hàn đứng dậy, đi qua đi lại, “Nó là hệ thống trí tuệ nhân tạo rất hoàn thiện, không chỉ so sánh điều kiện khách quan của hai đối tượng, mà còn có thể tiên đoán.”

“Tiên đoán?” Kỳ Lâm thực sự không biết điều này.

“Cậu có thể lý giải theo điều này.” Một nửa khuôn mặt của Diệp Chuyết Hàn đón ánh đèn, bóng tối bao phủ nửa còn lại, “Tôi thích cậu, là một điều tất nhiên.”

Kỳ Lâm cúi đầu, “… À.”

Cậu không hiểu sao mình lại cúi đầu, chắc là vì muốn che giấu lỗ tai đang đỏ lên.

“Lẽ nào cậu đối với tôi không có một tia yêu thích nào sao?” Diệp Chuyết Hàn lại nói.

Sao lại không có?

Tôi đã thích khuôn mặt anh từ lâu rồi!

Kỳ Lâm do dự hồi lâu, quyết định sẽ thẳng thắn, mà giọng cậu lại rất nhỏ, “Đương nhiên là có.”

Diệp Chuyết Hàn: “A, đàn ông.”

Da gà của Kỳ Lâm nổi rần rần, khiếp sợ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Diệp Chuyết Hàn.

Thần tiên ca ca bắt đầu lên cơn?

Đang nói chuyện mà, a cái gì?

“Vậy nên chính là như vậy, tôi nấu cháo cho cậu là chuyện rất bình thường, cậu không cần phải ngạc nhiên.” Diệp Chuyết Hàn vừa nói vừa đến gần, bưng bát lên khuấy khuấy, đưa muỗng tới trước mặt Kỳ Lâm.

Nước cũng đã đút rồi, giờ tới đút cháo? Kỳ Lâm không muốn làm bộ gì cả, há miệng ăn.

Diệp Chuyết Hàn tiếp tục nói: “Đều là chuyện ông xã nên làm.”

“Khụ -“

Miếng cháo chưa kịp nuốt đã phải phun ra ngoài, dính đầy tay Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Kỳ Lâm: “Đáng đời anh!”

Sau khi nháo một trận gà bay chó sủa, bữa cơm tối cũng xong.

Kỳ Lâm vẫn ra mồ hôi, cả người đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Không có việc gì quan trọng thì đi ngủ sớm đi.” Diệp Chuyết Hàn đứng cạnh sofa.

Kỳ Lâm đang ôm ipad ngồi xếp bằng làm việc, nghe xong đầu cũng không nâng lên, “Biết rồi.”

Diệp Chuyết Hàn đứng một lúc rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Phòng bếp lạch cạch lạch cạch, Kỳ Lâm cảm thấy hơi phiền nhưng lại không muốn quay về phòng ngủ.

Không lâu sau, Diệp Chuyết Hàn bưng lên một ly nước ép trái cây, màu sắc đậm đặc, tựa như độc dược cực mạnh.

Kỳ Lâm: “Xin hỏi, ngài muốn mưu sát chồng sao?”

Diệp Chuyết Hàn khoanh tay, “Mưu sát cậu có lợi gì?”

Kỳ Lâm trầm tư.

Diệp Chuyết Hàn cười lạnh, “Cậu cũng không có nhiều tiền bằng tôi.”

Kỳ Lâm: “…..”

Vạn tiễn xuyên tâm!

Diệp Chuyết Hàn đá đá chân cậu, “Mau uống đi, uống xong rồi đi ngủ.”

Tuy ly nước này nhìn rất đáng sợ nhưng hương vị rất ngon, Kỳ Lâm uống xong còn muốn uống thêm, sau đó bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Cậu suýt nữa nói ra suy nghĩ “còn muốn thêm” với một người đàn ông khác.

Bị tịch thu hung khí, không phải, là ipad và sổ ghi chép, Kỳ Lâm chỉ có thể quay về phòng ngủ nghỉ ngơi. Diệp Chuyết Hàn giám sát cậu uống thuốc, tắt đèn phòng ngủ.

Trong bóng tối, Kỳ Lâm mở mắt ra.

Bây giờ còn chưa đến 10 giờ, buổi trưa cậu đã ngủ, mặc dù đã uống thuốc nhưng vẫn không ngủ được.

Diệp Chuyết Hàn ra khỏi phòng là hết quản được cậu. Cậu mở đèn ngủ đầu giường lên, cầm điện thoại chơi vui vẻ.

Mọi người trong nhóm chat công ty đang ríu rít không ngừng, Hoàng Vũ đang hào hứng kể lại phong cách gió cuốn mây bay của tổng tài Diệp Chuyết Hàn, cuốn giám đốc thiết kế đi luôn.

Giám đốc thiết kế: “…..”

Thu liễm một chút, tôi vẫn còn ở trong nhóm mà!

Nhóm chat này tuy là nhóm chat công ty nhưng ít khi bàn công việc ở đây, mọi người đa số tám chuyện, nếu có bất mãn gì với cấp trên thì sau khi phun tào xong sẽ spam meme để trôi đi, cấp trên sẽ không đọc được.

Thực ra Kỳ Lâm vẫn đọc hết, nhưng lúc này nên giả chết thì hơn.

Kỳ Lâm xem xong lịch sử trò chuyện của nhóm chat lại lên weibo.

Bình luận lần trước của “Vô Sự Sinh Hoa 123” cậu không xóa, bên dưới đã có không ít phản hồi, một nửa là người qua đường ăn dưa, một nửa là kiên định bênh vực cậu.

Cũng may tài khoản “Xuất Tẩu Tiểu Kỳ” này không có nhiều người theo dõi lắm, nên không gây ra sóng gió gì lớn.

Việc này Cố Nhung đang xử lý, Kỳ Lâm nghĩ, cảm thấy đám người cãi nhau trên weibo thật khó coi, định chụp màn hình tất cả bình luận rồi xóa bài đăng này đi.

Nhưng lúc đang chụp hình, cậu nhìn thấy một ID quen thuộc, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.

ID này giống những fan khác của Xuất Tẩu, đang bình luận phản bác “Vô Sự Sinh Hoa 123”, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Kỳ Lâm chú ý tới nàng là vì nàng tuy không phải nhóm fans đầu tiên của Xuất Tẩu nhưng sau khi xuất hiện thì chưa từng rời đi.

Mỗi lần Kỳ Lâm đăng bài lên weibo, nàng đều sẽ bình luận cổ vũ, giống fan trung thành. Nhưng lại khác fan trung thành ở chỗ nàng không gửi tin nhắn riêng, cũng không khoe đã mua hộp mù.

Bởi vì tò mò, nhiều lần Kỳ Lâm xem trang weibo cá nhân của nàng, hoàn toàn trống không, thông tin cá nhân không đầy đủ, chỉ điền ID và giới tính.

Xem ra người cũng như tên, là một fan lạnh lùng.

Sau khi chụp xong, tải lại trang, Kỳ Lâm lại nhìn thấy bình luận mới.

“Vô Sự Sinh Hoa 123” lại xuất hiện, lần này lại đăng kèm ảnh ghép bài dự thi của Xuất Tẩu và Thủy Thiên, nói: “Có mắt thì nhìn đi, từ ý tưởng đến thiết kế giống y hệt nhau thế này mà còn bảo không phải là ăn cắp? Nhà thiết kế Chu Ưng của Thủy Thiên và chủ bên này là bạn bè, trước khi bọn họ thi đấu đã gặp mặt nhau, tôi đoán chủ này đã trộm ý tưởng của Thủy Thiên vào lúc đó.”

Trong lòng Kỳ Lâm căng thẳng.

Tại sao “Vô Sự Sinh Hoa 123” lại biết cậu và Chu Ưng gặp nhau?

Khu bình luận nhanh chóng náo nhiệt lên.

“Tôi nghe nói lúc dự thi không thể gặp mặt?”

“Cái này thuộc về quy định đúng không?”

“Hai tác phẩm khá giống nhau, chắc chắn có gì đó.”

“Thủy Thiên đã giải tán rồi a, không biết vì sao, tôi khá đồng tình với người thua trận.”

“Đồng tình +1.”

“Kỳ Kỳ có thể ra giải thích một chút không?”

Kỳ Lâm gõ chữ hồi lâu rồi lại xóa hết.

Việc chính của cậu là vẽ, cơ bản sẽ không biết ứng phó với những chuyện như thế này, thậm chí hiện tại có nên đáp lại hay không cũng không biết, cuối cùng chỉ chọn một bình luận, phản hồi rằng “phòng làm việc sẽ sớm giải thích.”

Thoát weibo, Kỳ Lâm gửi cho Cố Nhung mấy tin nhắn thoại, sau đó nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà.

Giờ phút này cậu lại ước mình chưa lên weibo. Diệp Chuyết Hàn bảo cậu đi ngủ sớm nhưng cậu lại không nghe lời. Bây giờ thì hay rồi, trong đầu toàn là “Vô Sự Sinh Hoa 123”, ngủ không nổi nữa.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa.

Kỳ Lâm còn chưa kịp nói “mời vào”, Diệp Chuyết Hàn đã tự mở.

Kỳ Lâm vội vàng ngồi dậy, “Tôi còn chưa nói “mời vào” mà?”

“Tôi gõ thử một chút.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Không cần cậu nói mời vào.”

Kỳ Lâm: “…..”

Anh thật bá đạo!

“Vậy anh có việc gì không?” Kỳ Lâm ôm chăn hỏi.

Diệp Chuyết Hàn: “Kiểm tra xem cậu có ngoan ngoãn ngủ không.”

Kỳ Lâm: “Mời xóa hai chữ “ngoan ngoãn” đi.”

Diệp Chuyết Hàn không khách khí ngồi bên mép giường, đột nhiên tiến sát lại gần, dọa Kỳ Lâm nhảy dựng.

Gương mặt của thần tiên ca ca phóng đại trước mặt, dù nhìn nhiều rồi nhưng vẫn bị chấn động.

Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu vài giây, “Cậu không ngoan ngoãn ngủ.”

Đằng sau Kỳ Lâm là gối, trốn cũng không trốn được, chỉ duỗi tay đẩy Diệp Chuyết Hàn, “Tôi nói rồi. Xóa “ngoan ngoãn” đi.”

Đang giằng co, Kỳ Lâm lại nghĩ, “Sao anh lại biết tôi không ngủ? Anh mở thiên nhãn sao?”

Diệp Chuyết Hàn: “Hừ.”

Kỳ Lâm: “…..”

Tiếng hừ thật dễ nghe ha?

Lại dám hừ chồng?

Kỳ Lâm phát hiện sau khi kết hôn với Diệp Chuyết Hàn, da mặt của mình càng ngày càng dày, may là cậu ý thức được vấn đề này. Nếu không tìm cách thay đổi thì cậu và Diệp Chuyết Hàn sớm muộn gì cũng biến thành một đôi phu phu mặt dày.

“Vì sao không ngủ?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.

Kỳ Lâm theo bản năng giấu điện thoại di động xuống dưới gối. Chuyện trên weibo không cần thiết phải nói với Diệp Chuyết Hàn.

“Buổi chiều ngủ nhiều rồi.” Kỳ Lâm nửa thật nửa giả nói, “Bây giờ không ngủ được nữa.”

Diệp Chuyết Hàn im lặng vài giây, bất ngờ xốc chăn lên.

Kỳ Lâm giật mình, hai mắt mở to.

“Anh là cá sao?”

Diệp Chuyết Hàn: “Tôi là rồng.”

Kỳ Lâm: “Khả năng kể chuyện cười của anh ở cấp mấy?”

Diệp Chuyết Hàn vỗ vỗ chăn, “Có thể là cấp mười.”

“Vậy thì anh rất lợi hại.”

“Quá khen. Tôi học cái gì cũng rất nhanh.”

Kỳ Lâm cười ra tiếng, muộn phiền trên weibo ứ đọng trong ngực bị hòa tan.

Cậu lỡ xem weibo, vẫn may, cậu vẫn có một ông… không, có một Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn duỗi tay tắt đèn.

Kỳ Lâm phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi: “Anh không đi sao?”

Anh ngủ ở đây?

Tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý!

“Ừm.” Diệp Chuyết Hàn trả lời rất chính trực, dứt khoát, “Giám sát cậu. Người không nghe lời không có quyền ngủ một mình một giường.”

*** Hết chương 31
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện