Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm hết cách, tiếp tục đặt sự chú ý vào công việc.
Tổ mô hình gửi tới vài ý kiến sửa chữa, Hoàng Vũ cũng gửi đến vài bản vẽ đã sửa. Cậu nhìn một lát, trong đầu chỉ có Diệp Chuyết Hàn, làm hỗn loạn hết mọi suy nghĩ của cậu.
Diệp Chuyết Hàn, một người đang không ở đây, vẫn có khả năng quấy rối cậu.
Kỳ Lâm cắn bút, suy nghĩ một hồi, quyết định bỏ hết công việc, tự cho mình thời gian nghỉ ngơi.
“Mình còn là người bệnh nha.” Khi duỗi người, cậu thấp giọng nói, “Là bác sĩ bảo mình nghỉ ngơi, là thần tiên ca ca bắt mình nghỉ ngơi, không phải là mình chủ động bỏ bê công việc.”
Phòng khách ngập nắng, mùa xuân bao trùm.
Biệt thự không có Diệp Chuyết Hàn có một lực hấp dẫn khủng khiếp với Kỳ Lâm.
Cậu như một dũng sĩ đi nhầm vào hang ổ của rồng. Đương nhiên dũng sĩ sẽ tò mò liệu trong này có cất giấu kho báu gì không? Kỳ Lâm hơi hưng phấn.
Hưng phấn biến áo ngủ trên người cậu thành áo giáp. Cậu bắt đầu đi thám hiểm.
Phải nói thêm, áo ngủ này không phải là bộ cậu mang đi từ Hiểu Phong Uyển. Diệp Chuyết Hàn tặng cậu ba bộ, một bộ màu lòng đỏ trứng, một bộ có hình mây trắng, một bộ in đầy hình đầu sư tử. Hiện tại cậu đang mặc bộ màu lòng đỏ trứng.
Không thể phủ nhận, chất liệu của áo ngủ này thuộc vào hàng thượng đẳng của thượng đẳng. Nhưng mà suy nghĩ đầu tiên của cậu khi nhìn thấy chính là – con mẹ nó thật cay mắt.
Diệp Chuyết Hàn còn lý luận với cậu: “Cậu nghĩ xem vì sao tôi lại chuẩn bị đồ ngủ cho cậu? Tôi làm vậy vì thực sự không thể nhìn nổi nữa.”
Kỳ Lâm: “Đồ ngủ của tôi làm anh cay mắt?”
Diệp Chuyết Hàn lưỡng lự rồi gật đầu, “Ngày đầu tiên tôi tới Hiểu Phong Uyển, cậu mặc một chiếc áo ngủ tình thú, đai lưng đụng nhẹ là rớt.”
Cậu á khẩu không nói lại được.
Ông trời ơi, đây là đang tính nợ cũ sao?
Lại nói, không phải ngày nào cậu cũng mặc cái áo ngủ đó, oke?
Đạo lý của thần tiên ca ca, thần thú phản bác không nổi.
Thắt lưng bị tuột có một lần liền nhớ mãi không quên. Càng nghĩ càng thấy vô sỉ, càng nghĩ càng thấy đáng giận.
Mặc bộ đồ ngủ “thương hiệu Diệp Chuyết Hàn” vào, Kỳ Lâm phải thừa nhận một sự thật. Đó chính là, chiếc áo này tuy rằng xấu nhưng lại rất thoải mái.
Haiz.
Lúc này, Kỳ Lâm đã biến biệt thự của Diệp Chuyết Hàn thành không gian tham quan công cộng, im lặng đứng trước cửa phòng ngủ của Diệp Chuyết Hàn ở tầng ba.
Vào, hay là không vào?
Kỳ Lâm đặt tay lên chốt cửa, trong lòng lại giao chiến.
Nhưng đầu óc của cậu bị trúng độc của Diệp Chuyết Hàn rồi, trong đầu chỉ có một tiếng nói – đây là phòng của ông xã mày, mày xem phòng ngủ của ông xã thì có gì sai? Mày không những có thể xem phòng ngủ của hắn, mà còn có thể bắt gian.
Phi! Không có người ở thì gian ở đâu mà bắt?
Nếu vậy thì, Kỳ Lâm nghĩ, mình chỉ vặn then cửa một chút, nếu có thể mở thì vào, còn không mở được thì thôi. Hết thảy tùy thuộc vào ý trời.
Tay phải từ từ đè xuống, bỗng nhiên, ổ khóa truyền tới một tiếng giòn vang.
“Cạch – “
Cửa mở.
Kỳ Lâm không tự chủ nhướn mày một cái, vừa đẩy cửa vừa nói: “Là ý trời muốn tôi vào.”
Diệp Chuyết Hàn mới từ phòng họp quay về văn phòng riêng, đang ngồi nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
“Hả?”
Đứng ở cửa, Kỳ Lâm ngẩn ngơ một lát, sau đó mơ màng phát âm ra một chữ.
Phòng ngủ của Diệp Chuyết Hàn giống y hệt phòng cậu. Từ kết cấu đến trang trí, đúng chuẩn phòng đôi. Chỉ khác nhau ở chỗ sắp xếp đồ dùng.
Diệp Chuyết Hàn ngăn nắp và nghiêm cẩn, thể hiện rõ nét trong cách sắp xếp đồ dùng nhỏ nhặt trong phòng, sổ ghi chép trên bàn, văn kiện, mấy đồ nhỏ bé linh tinh sắp xếp chỉnh tề trên bàn, chăn trên giường sửa sang y như chăn của khách sạn, phòng vệ sinh cũng không có một chút cẩu thả nào.
Không giống như phòng tầng hai kia, chăn trên giường cuộn tròn như nem rán.
Kỳ Lâm mở cửa sổ ban công ra, cảm nhận một trận gió xuân ập vào mặt. Gió thổi qua, đầu óc tỉnh táo lên chút ít.
Cuộc hôn nhân này, thật sự chỉ là kết quả của hệ thống AI kết đôi sao? Nếu không phải thì sẽ là vì cái gì?
Lợi ích? Không có khả năng. Vị trí của Diệp Chuyết Hàn cao như vậy, cậu không mang lại được cho Diệp Chuyết Hàn lợi ích gì cả.
Cậu có một cảm giác mãnh liệt rằng – Diệp Chuyết Hàn đã quen biết cậu từ sớm, nhưng cậu lại không hề có chút ấn tượng nào với hắn.
Ở phòng ngủ ngoại trừ sổ ghi chép thì không còn thứ gì bí mật để nhìn trộm.
Kỳ Lâm rất có chừng mực, không đến mức tự tiện mở sổ ra xem, cậu ngồi ở góc giường một lát rồi rời đi.
Thư phòng nằm ở phía bên phải dưới tầng một. Kỳ Lâm mỉm cười, dù gì cũng đã vào một phòng rồi.
Trong một khắc đẩy cửa thư phòng ra, Kỳ Lâm theo bản năng híp mắt lại. Nơi này thật sự quá sáng, ánh mắt trời hùng hổ chiếu vào cả căn phòng.
Sau một lúc thích nghi với ánh sáng, Kỳ Lâm phát hiện giá sách ở hai mặt tường và ở văn phòng của Diệp Chuyết Hàn giống nhau, còn có một cái thang di động.
Trái tim như bị một thứ gì đó chọc nhẹ.
Kỳ Lâm đi qua, tầm mắt băn khoăn nhìn lên giá sách.
Hầu hết là các tác phẩm kinh điển, đủ phiên bản của mọi quốc gia, tiếp theo là sách tham khảo các lĩnh vực, tạp chí kinh tế được xếp theo ngày. Đây đúng là giá sách tiêu chuẩn của một người ưu tú.
Kỳ Lâm tiếp tục nhìn, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh sáng.
Tầng thứ năm của giá sách có một khu để album ảnh.
Album đã cũ, từ mười mấy năm trước, trong nước ngoài người đều có, trong đó có mấy quyển Kỳ Lâm cảm thấy quen mắt. Trước khi theo cha mẹ ra nước ngoài, cậu đã thấy những bức ảnh tương tự.
Có điều trong mấy năm đó, album bìa cứng là những loại nhập khẩu, rất quý và đắt. Tuy tiền tiêu vặt của cậu khá nhiều nhưng để mua album kia thì vẫn quá sức, chỉ thể lén xem ở hiệu sách.
Mỗi khi rời đi đều là cảm giác xem chưa đã thèm.
Bây giờ cậu đã có đủ điều kiện nhưng không thể tìm lại cảm giác đến hiệu sách trong quá khứ nữa.
Sau khi xem xong một quyển, Kỳ Lâm rất cảm khái* thở dài, để album về chỗ cũ.
(*cảm khái: có cảm xúc thương cảm ngậm ngùi)
Ở tầng trên của album có vài quyển sách không thích hợp với phong cách của căn phòng này. Nó nằm ngoài tầm với của Kỳ Lâm, vì vậy, cậu phải đẩy thang sang và bước lên vài bậc.
“”Cách làm một người hài hước”, “Một trăm câu hỏi hài hước”, “Kể chuyện cười là một môn học”, “Bạn có tố chất là người hài hước không?”…” Kỳ Lâm đọc tên từng quyển, vô thức nhíu mi, “Đây là mấy thể loại gì?”
Diệp Chuyết Hàn có thể xem mấy quyển sách này?
Kỳ Lâm rút ra một quyển “Kể chuyện cười là một môn học”, tiện tay lật vài trang đã bị sét đánh ngang đầu.
Sách này chính là cái loại ấn phẩm làm ẩu nhất trên thị trường. Một đám người rảnh rỗi sưu tầm và tổng hợp mấy truyện cười nhàm chán trên mạng, lại còn tự nhận là của mình, đặt một cái tên rõ kêu rồi in ra thành sách bán.
Sách cùng loại nhiều như lông trâu, Kỳ Lâm khinh thường nhìn, không thể phủ nhận, doanh số của loại sách này rất tốt, quá nhiều người mua về đọc để giết thời gian. Nhưng không nên bao gồm cả Diệp Chuyết Hàn a.
Phó giám đốc của Nhạc Đình, lúc rảnh rỗi ngồi ở nhà xem lại sách này, vừa xem vừa cười đến vỗ đùi?
Hình ảnh này quá đặc sắc rồi.
Kỳ Lâm rùng mình một cái, suýt chút nữa rơi từ trên thang xuống.
Nghĩ lại thì, Diệp Chuyết Hàn hay phun ra mấy câu chuyện cười lạnh, có phải là do xem nhiều loại sách này quá không?
Cậu là bạn đời của hắn, có nên tận lực thực hiện nghĩa vụ của bạn đời, mang đống sách này đi đốt không?
Kỳ Lâm trầm tư một lát, quyết định lại lấy quyển khác ra xem.
“Siêu nhân mỉm cười dương quang”
“…..”
“Hãy để người ấy nếm thử vị ngọt của bạn”
“…..”
“Đi ra từ tăm tối”
“Hả?”
Tiêu đề của quyển này khá bình thường, Kỳ Lâm mở ra đọc, nói về một người có tính cách đen tối tiêu cực dần dần hòa nhập vào xã hội thông qua thể theo và nghệ thuật.
Nửa đầu khá bình thường nhưng nửa sau thì cạn lời. Nhân vật chính từ trong tăm tối mở ra một hình thức ngựa đực*, trở thành người vạn nhân mê, tiếu ngạo** trên thương trường.
(*Tiểu thuyết ngựa đực: văn cổ trang võ hiệp/tiên hiệp thường mấy nghìn chương, theo con đường thành danh hoành tráng của nam chính, kết bạn anh hào, thu phục mỹ nữ, tiêu diệt phản diện, đi lên đỉnh cao của cuộc sống)
(**tiếu ngạo: cười một cách hớn hở tự đắc)
“Diệp Chuyết Hàn ơi là Diệp Chuyết Hàn, không ngờ anh lại là dạng Diệp Chuyết Hàn này a.”
Kỳ Lâm đau lòng khôn xiết.
Xem như cậu đã hiểu rõ vì sao thần tiên ca ca sở hữu một khuôn mặt nhan sắc thượng thừa nhưng linh hồn bên trong lại bệnh tâm thần như vậy.
Nhất định là bị đống sách này đầu độc rồi!
“Mép sách còn cong cả vào.” Kỳ Lâm cảm thán, “Rốt cuộc anh đã đọc bao nhiêu lần rồi? Hay như vậy sao?”
Bỏ sách về chỗ cũ, Kỳ Lâm nhớ lại đêm qua trước khi ngủ, cậu hỏi Diệp Chuyết Hàn kể chuyện cười ở cấp mấy, Diệp Chuyết Hàn kiêu ngạo nói cấp mười.
“Đậu xanh!” Kỳ Lâm lắc đầu, bất đắc dĩ cười, “Lão tử đã nhặt được một kho báu thực sự rồi.”
Thư phòng lớn hơn phòng ngủ chính, rất đáng để tham quan, mà lòng hiếu kỳ muốn khám phá giá sách của Kỳ Lâm đang cháy hừng hực. Cậu hận không thể ngay lập tức đào hết kho báu của Diệp Chuyết Hàn, xem thật kỹ rốt cuộc con rồng phun lửa này đang giấu cái gì.
Lúc đầu, Kỳ Lâm không chú ý tới một góc nhỏ đối diện giá sách, nhưng bởi vì chỗ đó đột nhiên có phản quang, chiếu một tia chói mắt.
Để thang về chỗ cũ, Kỳ Lâm mới nhìn rõ, chỗ đó có một cái giá thấp, để bốn cái rổ giống nhau, hẳn là nơi để đồ linh tinh. Nhưng Kỳ Lâm lại chú ý đến một thứ đồ màu xanh lục, rất đáng yêu, cho nên đã thu hút được cậu.
Kỳ Lâm bước đến gần để nhìn rõ hơn, thứ kia là một con hươu cao cổ bằng bông, hơi cũ, nhưng chế tác thủ công tinh xảo, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu khiến người nhìn không thể không bật cười.
Ban đầu Xuất Tẩu cũng có thiết kế thú bông, nhưng loại sản phẩm này rất dễ bị bắt chước, lợi nhuận cũng không cao nên sau đó không làm nữa.
Vì lúc ấy muốn làm tốt ở mảng thú bông nên Kỳ Lâm đã xem qua rất nhiều tác phẩm cả trong nước và nước ngoài, con thú bông hươu cao cổ này khiến cậu hơi có ấn tượng.
Nó không phải là loại đồ chơi nhỏ mấy chục đồng là có thể mua, là sản phẩm thú bông của Nhật Bản, giá bán khoảng chừng 3000 tệ (khoảng 10tr5 VND), từng chi tiết được làm rất tinh tế, đã từng khiến các bé gái phát cuồng.
Diệp Chuyết Hàn cũng thích?
Nhưng lại tùy tiện bị ném trong rổ đựng đồ linh tinh, tựa như cũng không hẳn thích quá nhiều.
Kỳ Lâm siết con hươu cao cổ trong tay, chán chường đập nó một chưởng.
Hươu cao cổ: “…..”
Kỳ Lâm lầm bầm: “Xin lỗi, tiện tay chút.”
Hôm nay thần tiên ca ca đã cho cậu vài bất ngờ, cậu cân nhắc một chút, hành vi xâm nhập trái phép vào thư phòng hôm nay hơi giống hành vi của đạo tặc. Nhưng Diệp Chuyết Hàn đã không khóa cửa tức là dám để cậu đi vào, vậy thì cậu cũng khách khí nữa, vì thế cậu chụp một bức ảnh hươu cao cổ.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Hươu cao cổ.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ha ha ha ha đây là bảo bối của anh sao?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Xin lỗi nhé, tôi vào thư phòng phát hiện ra nó, trông buồn cười quá.
Khung thoại hiển thị “đang nhập vào…”, Diệp Chuyết Hàn đã đọc, nhưng mãi lâu sau lại không có phản hồi gì.
Kỳ Lâm nghi hoặc.
Đây là tức giận rồi sao?
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ trước hoa viên. Kỳ Lâm đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, bước từ trong xe ra là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.
*** Hết chương 33
Tổ mô hình gửi tới vài ý kiến sửa chữa, Hoàng Vũ cũng gửi đến vài bản vẽ đã sửa. Cậu nhìn một lát, trong đầu chỉ có Diệp Chuyết Hàn, làm hỗn loạn hết mọi suy nghĩ của cậu.
Diệp Chuyết Hàn, một người đang không ở đây, vẫn có khả năng quấy rối cậu.
Kỳ Lâm cắn bút, suy nghĩ một hồi, quyết định bỏ hết công việc, tự cho mình thời gian nghỉ ngơi.
“Mình còn là người bệnh nha.” Khi duỗi người, cậu thấp giọng nói, “Là bác sĩ bảo mình nghỉ ngơi, là thần tiên ca ca bắt mình nghỉ ngơi, không phải là mình chủ động bỏ bê công việc.”
Phòng khách ngập nắng, mùa xuân bao trùm.
Biệt thự không có Diệp Chuyết Hàn có một lực hấp dẫn khủng khiếp với Kỳ Lâm.
Cậu như một dũng sĩ đi nhầm vào hang ổ của rồng. Đương nhiên dũng sĩ sẽ tò mò liệu trong này có cất giấu kho báu gì không? Kỳ Lâm hơi hưng phấn.
Hưng phấn biến áo ngủ trên người cậu thành áo giáp. Cậu bắt đầu đi thám hiểm.
Phải nói thêm, áo ngủ này không phải là bộ cậu mang đi từ Hiểu Phong Uyển. Diệp Chuyết Hàn tặng cậu ba bộ, một bộ màu lòng đỏ trứng, một bộ có hình mây trắng, một bộ in đầy hình đầu sư tử. Hiện tại cậu đang mặc bộ màu lòng đỏ trứng.
Không thể phủ nhận, chất liệu của áo ngủ này thuộc vào hàng thượng đẳng của thượng đẳng. Nhưng mà suy nghĩ đầu tiên của cậu khi nhìn thấy chính là – con mẹ nó thật cay mắt.
Diệp Chuyết Hàn còn lý luận với cậu: “Cậu nghĩ xem vì sao tôi lại chuẩn bị đồ ngủ cho cậu? Tôi làm vậy vì thực sự không thể nhìn nổi nữa.”
Kỳ Lâm: “Đồ ngủ của tôi làm anh cay mắt?”
Diệp Chuyết Hàn lưỡng lự rồi gật đầu, “Ngày đầu tiên tôi tới Hiểu Phong Uyển, cậu mặc một chiếc áo ngủ tình thú, đai lưng đụng nhẹ là rớt.”
Cậu á khẩu không nói lại được.
Ông trời ơi, đây là đang tính nợ cũ sao?
Lại nói, không phải ngày nào cậu cũng mặc cái áo ngủ đó, oke?
Đạo lý của thần tiên ca ca, thần thú phản bác không nổi.
Thắt lưng bị tuột có một lần liền nhớ mãi không quên. Càng nghĩ càng thấy vô sỉ, càng nghĩ càng thấy đáng giận.
Mặc bộ đồ ngủ “thương hiệu Diệp Chuyết Hàn” vào, Kỳ Lâm phải thừa nhận một sự thật. Đó chính là, chiếc áo này tuy rằng xấu nhưng lại rất thoải mái.
Haiz.
Lúc này, Kỳ Lâm đã biến biệt thự của Diệp Chuyết Hàn thành không gian tham quan công cộng, im lặng đứng trước cửa phòng ngủ của Diệp Chuyết Hàn ở tầng ba.
Vào, hay là không vào?
Kỳ Lâm đặt tay lên chốt cửa, trong lòng lại giao chiến.
Nhưng đầu óc của cậu bị trúng độc của Diệp Chuyết Hàn rồi, trong đầu chỉ có một tiếng nói – đây là phòng của ông xã mày, mày xem phòng ngủ của ông xã thì có gì sai? Mày không những có thể xem phòng ngủ của hắn, mà còn có thể bắt gian.
Phi! Không có người ở thì gian ở đâu mà bắt?
Nếu vậy thì, Kỳ Lâm nghĩ, mình chỉ vặn then cửa một chút, nếu có thể mở thì vào, còn không mở được thì thôi. Hết thảy tùy thuộc vào ý trời.
Tay phải từ từ đè xuống, bỗng nhiên, ổ khóa truyền tới một tiếng giòn vang.
“Cạch – “
Cửa mở.
Kỳ Lâm không tự chủ nhướn mày một cái, vừa đẩy cửa vừa nói: “Là ý trời muốn tôi vào.”
Diệp Chuyết Hàn mới từ phòng họp quay về văn phòng riêng, đang ngồi nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
“Hả?”
Đứng ở cửa, Kỳ Lâm ngẩn ngơ một lát, sau đó mơ màng phát âm ra một chữ.
Phòng ngủ của Diệp Chuyết Hàn giống y hệt phòng cậu. Từ kết cấu đến trang trí, đúng chuẩn phòng đôi. Chỉ khác nhau ở chỗ sắp xếp đồ dùng.
Diệp Chuyết Hàn ngăn nắp và nghiêm cẩn, thể hiện rõ nét trong cách sắp xếp đồ dùng nhỏ nhặt trong phòng, sổ ghi chép trên bàn, văn kiện, mấy đồ nhỏ bé linh tinh sắp xếp chỉnh tề trên bàn, chăn trên giường sửa sang y như chăn của khách sạn, phòng vệ sinh cũng không có một chút cẩu thả nào.
Không giống như phòng tầng hai kia, chăn trên giường cuộn tròn như nem rán.
Kỳ Lâm mở cửa sổ ban công ra, cảm nhận một trận gió xuân ập vào mặt. Gió thổi qua, đầu óc tỉnh táo lên chút ít.
Cuộc hôn nhân này, thật sự chỉ là kết quả của hệ thống AI kết đôi sao? Nếu không phải thì sẽ là vì cái gì?
Lợi ích? Không có khả năng. Vị trí của Diệp Chuyết Hàn cao như vậy, cậu không mang lại được cho Diệp Chuyết Hàn lợi ích gì cả.
Cậu có một cảm giác mãnh liệt rằng – Diệp Chuyết Hàn đã quen biết cậu từ sớm, nhưng cậu lại không hề có chút ấn tượng nào với hắn.
Ở phòng ngủ ngoại trừ sổ ghi chép thì không còn thứ gì bí mật để nhìn trộm.
Kỳ Lâm rất có chừng mực, không đến mức tự tiện mở sổ ra xem, cậu ngồi ở góc giường một lát rồi rời đi.
Thư phòng nằm ở phía bên phải dưới tầng một. Kỳ Lâm mỉm cười, dù gì cũng đã vào một phòng rồi.
Trong một khắc đẩy cửa thư phòng ra, Kỳ Lâm theo bản năng híp mắt lại. Nơi này thật sự quá sáng, ánh mắt trời hùng hổ chiếu vào cả căn phòng.
Sau một lúc thích nghi với ánh sáng, Kỳ Lâm phát hiện giá sách ở hai mặt tường và ở văn phòng của Diệp Chuyết Hàn giống nhau, còn có một cái thang di động.
Trái tim như bị một thứ gì đó chọc nhẹ.
Kỳ Lâm đi qua, tầm mắt băn khoăn nhìn lên giá sách.
Hầu hết là các tác phẩm kinh điển, đủ phiên bản của mọi quốc gia, tiếp theo là sách tham khảo các lĩnh vực, tạp chí kinh tế được xếp theo ngày. Đây đúng là giá sách tiêu chuẩn của một người ưu tú.
Kỳ Lâm tiếp tục nhìn, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh sáng.
Tầng thứ năm của giá sách có một khu để album ảnh.
Album đã cũ, từ mười mấy năm trước, trong nước ngoài người đều có, trong đó có mấy quyển Kỳ Lâm cảm thấy quen mắt. Trước khi theo cha mẹ ra nước ngoài, cậu đã thấy những bức ảnh tương tự.
Có điều trong mấy năm đó, album bìa cứng là những loại nhập khẩu, rất quý và đắt. Tuy tiền tiêu vặt của cậu khá nhiều nhưng để mua album kia thì vẫn quá sức, chỉ thể lén xem ở hiệu sách.
Mỗi khi rời đi đều là cảm giác xem chưa đã thèm.
Bây giờ cậu đã có đủ điều kiện nhưng không thể tìm lại cảm giác đến hiệu sách trong quá khứ nữa.
Sau khi xem xong một quyển, Kỳ Lâm rất cảm khái* thở dài, để album về chỗ cũ.
(*cảm khái: có cảm xúc thương cảm ngậm ngùi)
Ở tầng trên của album có vài quyển sách không thích hợp với phong cách của căn phòng này. Nó nằm ngoài tầm với của Kỳ Lâm, vì vậy, cậu phải đẩy thang sang và bước lên vài bậc.
“”Cách làm một người hài hước”, “Một trăm câu hỏi hài hước”, “Kể chuyện cười là một môn học”, “Bạn có tố chất là người hài hước không?”…” Kỳ Lâm đọc tên từng quyển, vô thức nhíu mi, “Đây là mấy thể loại gì?”
Diệp Chuyết Hàn có thể xem mấy quyển sách này?
Kỳ Lâm rút ra một quyển “Kể chuyện cười là một môn học”, tiện tay lật vài trang đã bị sét đánh ngang đầu.
Sách này chính là cái loại ấn phẩm làm ẩu nhất trên thị trường. Một đám người rảnh rỗi sưu tầm và tổng hợp mấy truyện cười nhàm chán trên mạng, lại còn tự nhận là của mình, đặt một cái tên rõ kêu rồi in ra thành sách bán.
Sách cùng loại nhiều như lông trâu, Kỳ Lâm khinh thường nhìn, không thể phủ nhận, doanh số của loại sách này rất tốt, quá nhiều người mua về đọc để giết thời gian. Nhưng không nên bao gồm cả Diệp Chuyết Hàn a.
Phó giám đốc của Nhạc Đình, lúc rảnh rỗi ngồi ở nhà xem lại sách này, vừa xem vừa cười đến vỗ đùi?
Hình ảnh này quá đặc sắc rồi.
Kỳ Lâm rùng mình một cái, suýt chút nữa rơi từ trên thang xuống.
Nghĩ lại thì, Diệp Chuyết Hàn hay phun ra mấy câu chuyện cười lạnh, có phải là do xem nhiều loại sách này quá không?
Cậu là bạn đời của hắn, có nên tận lực thực hiện nghĩa vụ của bạn đời, mang đống sách này đi đốt không?
Kỳ Lâm trầm tư một lát, quyết định lại lấy quyển khác ra xem.
“Siêu nhân mỉm cười dương quang”
“…..”
“Hãy để người ấy nếm thử vị ngọt của bạn”
“…..”
“Đi ra từ tăm tối”
“Hả?”
Tiêu đề của quyển này khá bình thường, Kỳ Lâm mở ra đọc, nói về một người có tính cách đen tối tiêu cực dần dần hòa nhập vào xã hội thông qua thể theo và nghệ thuật.
Nửa đầu khá bình thường nhưng nửa sau thì cạn lời. Nhân vật chính từ trong tăm tối mở ra một hình thức ngựa đực*, trở thành người vạn nhân mê, tiếu ngạo** trên thương trường.
(*Tiểu thuyết ngựa đực: văn cổ trang võ hiệp/tiên hiệp thường mấy nghìn chương, theo con đường thành danh hoành tráng của nam chính, kết bạn anh hào, thu phục mỹ nữ, tiêu diệt phản diện, đi lên đỉnh cao của cuộc sống)
(**tiếu ngạo: cười một cách hớn hở tự đắc)
“Diệp Chuyết Hàn ơi là Diệp Chuyết Hàn, không ngờ anh lại là dạng Diệp Chuyết Hàn này a.”
Kỳ Lâm đau lòng khôn xiết.
Xem như cậu đã hiểu rõ vì sao thần tiên ca ca sở hữu một khuôn mặt nhan sắc thượng thừa nhưng linh hồn bên trong lại bệnh tâm thần như vậy.
Nhất định là bị đống sách này đầu độc rồi!
“Mép sách còn cong cả vào.” Kỳ Lâm cảm thán, “Rốt cuộc anh đã đọc bao nhiêu lần rồi? Hay như vậy sao?”
Bỏ sách về chỗ cũ, Kỳ Lâm nhớ lại đêm qua trước khi ngủ, cậu hỏi Diệp Chuyết Hàn kể chuyện cười ở cấp mấy, Diệp Chuyết Hàn kiêu ngạo nói cấp mười.
“Đậu xanh!” Kỳ Lâm lắc đầu, bất đắc dĩ cười, “Lão tử đã nhặt được một kho báu thực sự rồi.”
Thư phòng lớn hơn phòng ngủ chính, rất đáng để tham quan, mà lòng hiếu kỳ muốn khám phá giá sách của Kỳ Lâm đang cháy hừng hực. Cậu hận không thể ngay lập tức đào hết kho báu của Diệp Chuyết Hàn, xem thật kỹ rốt cuộc con rồng phun lửa này đang giấu cái gì.
Lúc đầu, Kỳ Lâm không chú ý tới một góc nhỏ đối diện giá sách, nhưng bởi vì chỗ đó đột nhiên có phản quang, chiếu một tia chói mắt.
Để thang về chỗ cũ, Kỳ Lâm mới nhìn rõ, chỗ đó có một cái giá thấp, để bốn cái rổ giống nhau, hẳn là nơi để đồ linh tinh. Nhưng Kỳ Lâm lại chú ý đến một thứ đồ màu xanh lục, rất đáng yêu, cho nên đã thu hút được cậu.
Kỳ Lâm bước đến gần để nhìn rõ hơn, thứ kia là một con hươu cao cổ bằng bông, hơi cũ, nhưng chế tác thủ công tinh xảo, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu khiến người nhìn không thể không bật cười.
Ban đầu Xuất Tẩu cũng có thiết kế thú bông, nhưng loại sản phẩm này rất dễ bị bắt chước, lợi nhuận cũng không cao nên sau đó không làm nữa.
Vì lúc ấy muốn làm tốt ở mảng thú bông nên Kỳ Lâm đã xem qua rất nhiều tác phẩm cả trong nước và nước ngoài, con thú bông hươu cao cổ này khiến cậu hơi có ấn tượng.
Nó không phải là loại đồ chơi nhỏ mấy chục đồng là có thể mua, là sản phẩm thú bông của Nhật Bản, giá bán khoảng chừng 3000 tệ (khoảng 10tr5 VND), từng chi tiết được làm rất tinh tế, đã từng khiến các bé gái phát cuồng.
Diệp Chuyết Hàn cũng thích?
Nhưng lại tùy tiện bị ném trong rổ đựng đồ linh tinh, tựa như cũng không hẳn thích quá nhiều.
Kỳ Lâm siết con hươu cao cổ trong tay, chán chường đập nó một chưởng.
Hươu cao cổ: “…..”
Kỳ Lâm lầm bầm: “Xin lỗi, tiện tay chút.”
Hôm nay thần tiên ca ca đã cho cậu vài bất ngờ, cậu cân nhắc một chút, hành vi xâm nhập trái phép vào thư phòng hôm nay hơi giống hành vi của đạo tặc. Nhưng Diệp Chuyết Hàn đã không khóa cửa tức là dám để cậu đi vào, vậy thì cậu cũng khách khí nữa, vì thế cậu chụp một bức ảnh hươu cao cổ.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Hươu cao cổ.jpg]
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ha ha ha ha đây là bảo bối của anh sao?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Xin lỗi nhé, tôi vào thư phòng phát hiện ra nó, trông buồn cười quá.
Khung thoại hiển thị “đang nhập vào…”, Diệp Chuyết Hàn đã đọc, nhưng mãi lâu sau lại không có phản hồi gì.
Kỳ Lâm nghi hoặc.
Đây là tức giận rồi sao?
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ trước hoa viên. Kỳ Lâm đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, bước từ trong xe ra là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.
*** Hết chương 33
Danh sách chương